Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 746: Bầu trời sao vẫn vậy 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không chờ tên thái giám kia đáp lời, Trưởng công chúa tự cười nhạo: "Đúng làsuy nghĩ kỳ lạ, nếu ta và Phạm Nhàn không có mối thù sâu đậm này, làm saoHoàng đế ca ca dám tin tưởng và sử dụng hắn như vậy?"Thái giám kia ở một bên cạnh lắng nghe, không dám thở mạnh một tiếng.“Từ đầu ta đã sai rồi.” Gương mặt Trưởng công chúa toát lên nét lạnh lùng vàquyết đoán. "Phạm Nhàn có lợi hại hơn nữa, cũng vẫn bị những sợi dây trongcung kéo cả tứ chi. Sao ta phải quan tâm đến con rối này, cái ta cần quan tâm,vốn là người điều khiển những sợi dây đó."o O oGần Nghiễm Tín cung, trong Hàm Quang điện, Hoàng thái hậu đang híp mắtbuồn ngủ. Dù sao lão nhân gia cũng lớn tuổi, tinh thần không còn như ngày xưa,sự quyết đoán trong lòng cũng không còn như ngày trước."Dừng lại, dừng lại." Bà lão ngán ngẩm ra hiệu cho vị cung nữ kể chuyện trongcung dừng lại, nhìn qua quyển sách trong tay cô gái, một lúc lâu sau vẫn khôngnói lời nào."Toàn những lời hoang đường, không hiểu sao mà trên phố phường có nhiềungười thích xem như vậy." Một vị lão ma ma bên cạnh nói lấy lòng.Thái hậu lắc đầu một cái, một lúc sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trẻ con mà...cảm thấy không phục cũng rất bình thường."Lão ma ma không dám nói thêm điều gì.Ánh mắt của Thái hậu lóe lên cảm xúc phức tạp, thực ra Hoàng hậu muốn mìnhxem Thạch Đầu Ký là có ý gì, làm sao Thái hậu không hiểu? Cho dù trong lòngThái hậu cực kỳ oán hận và phẫn nộ đối về Phạm Nhàn, nhưng lại càng phẫn nộtrước hành động của Hoàng hậu.Cho dù mẫu thân của Phạm Nhàn có muôn vàn lỗi lầm, nhưng dù sao PhạmNhàn cũng là con cháu của hoàng tộc, đây là điểm mà Thái hậu coi trọng nhất."Thần Nhi đã đi được bao lâu rồi?" Lão Thái hậu đột nhiên nghĩ đến đứa cháugái mà mình yêu thích nhất, hỏi người bên cạnh."Chắc bây giờ Quận chúa đã ở Hàng Châu.""Ừm... Ta cũng từng tới Giang Nam, phong cảnh nơi đó không tệ, nhưng đámnữ nhân ở đó quá phóng túng." Thái hậu cau mày, ra lệnh: "Cho dù Phạm gia cóchuẩn bị tốt đến mấy đi nữa cũng không thể sánh bằng đồ vật trong cung, ngươihãy sai người chuẩn bị một số vật dụng gửi đến Giang Nam."Bà lão suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Gửi thư hỏi Thần nha đầu, xem con bécó quen ở cạnh Tây Hồ không. Nếu không thích, cho nó chuyển tới hành cungtrên núi."Lão ma ma kia vội vàng nhận lệnh.o O oTrong Ngự Thư phòng, Hoàng đế Khánh quốc vừa kết thúc cuộc họp ngự tiền,mệt mỏi mà day day mi, uống một ngụm trà sâm ấm áp, nhìn phong cảnh dườngnhư ccx không hề thay đổi bên ngoài cửa sổ, nhíu mày có vẻ chánchường."Hồng Trúc..." Hoàng đế vô thức gọi tên, nhưng gọi ra thành tiếng mới nhớ raHồng Trúc đã được điều đến Đông Cung từ nửa năm trước, không khỏi tự cườinhạo mình."Hoàng thượng có gì căn dặn?" Thủ lĩnh thái giám bên cạnh cẩn thận hỏi.Hoàng đế lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ho vài tiếng, tiếng ho vang vọng trongNgự Thư phòng. Hắn không khỏi ngây ngốc, thầm nghĩ có lẽ mình đã già thậtrồi, nghe tiếng ho của mình vọng về, không ngờ lại phát hiện bản thân cô độcđến như vậy."Đi lên lầu xem thử."Hắn phất long bào một cái rồi rồi ưỡn thẳng ngực bước ra ngoài cửa, thái giámphía sau vội vã đuổi theo, chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng thở dài của Hoàngđế: "Khi nào rảnh, lại đi Đạm Châu xem xem?"o O oTrong năm nay tại Khánh Quốc, cuộc sống không khác gì những năm thường.Trong cung vẫn còn vắng lặng, dơ bẩn; ngoài cung vẫn còn nhộn nhịp, trongtriều đình vẫn còn tranh chấp, sáu bộ vẫn còn đấu đá, Giám Sát Viện vẫn cònlặng lẽ nhưng dữ tợn, Trần lão viện trưởng vẫn còn tận hưởng ca múa trongTrần Viên, Phạm Thượng Thư vẫn còn bận rộn trong bộ Hộ.Bách tính dân gian đang giãy dụa để sinh tồn, tìm kiếm chút niềm vui saunhững khó khăn để an ủi tâm hồn sắp chìm vào tê liệt.Chẳng hạn, nhà đông có cô gái mới lấy chồng, nhà tây có ông già qua đời, nămnay phía nam không phải chịu lũ lớn, còn phía tây có vẻ như lại đang có chiếntranh, Tiểu Phạm đại nhân không còn viết thơ, không rõ Bắc Tề thánh nữ liệu cóđối đầu với thiếu nãi nãi Phạm gia hay không?Từ kinh đô đi xuống, nơi hợp lưu với dòng Đại Giang ở Cát Châu, cảnh tượngnáo nhiệt bận rộn diễn ra hai bên đê sông. Đoàn người sửa chữa đê điều khổ cựcvận chuyển cát đá như bầy kiến. Năm nay vận may của Khánh Quốc không tệ,lũ mùa xuân nhỏ hơn khá nhiều so với trong dự đoán. Mà Quốc Khố sung túccũng mang tới không ít lực lượng cho nha môn Tổng đốc Hà Vận, tuy khấu trừqua tầng hết tầng này tới tầng kia, nhưng thực tế vẫn phát được không ít tiềncông, vì vậy động lực làm việc của các dân phu cũng tăng lên không ít.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không chờ tên thái giám kia đáp lời, Trưởng công chúa tự cười nhạo: "Đúng làsuy nghĩ kỳ lạ, nếu ta và Phạm Nhàn không có mối thù sâu đậm này, làm saoHoàng đế ca ca dám tin tưởng và sử dụng hắn như vậy?"Thái giám kia ở một bên cạnh lắng nghe, không dám thở mạnh một tiếng.“Từ đầu ta đã sai rồi.” Gương mặt Trưởng công chúa toát lên nét lạnh lùng vàquyết đoán. "Phạm Nhàn có lợi hại hơn nữa, cũng vẫn bị những sợi dây trongcung kéo cả tứ chi. Sao ta phải quan tâm đến con rối này, cái ta cần quan tâm,vốn là người điều khiển những sợi dây đó."o O oGần Nghiễm Tín cung, trong Hàm Quang điện, Hoàng thái hậu đang híp mắtbuồn ngủ. Dù sao lão nhân gia cũng lớn tuổi, tinh thần không còn như ngày xưa,sự quyết đoán trong lòng cũng không còn như ngày trước."Dừng lại, dừng lại." Bà lão ngán ngẩm ra hiệu cho vị cung nữ kể chuyện trongcung dừng lại, nhìn qua quyển sách trong tay cô gái, một lúc lâu sau vẫn khôngnói lời nào."Toàn những lời hoang đường, không hiểu sao mà trên phố phường có nhiềungười thích xem như vậy." Một vị lão ma ma bên cạnh nói lấy lòng.Thái hậu lắc đầu một cái, một lúc sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trẻ con mà...cảm thấy không phục cũng rất bình thường."Lão ma ma không dám nói thêm điều gì.Ánh mắt của Thái hậu lóe lên cảm xúc phức tạp, thực ra Hoàng hậu muốn mìnhxem Thạch Đầu Ký là có ý gì, làm sao Thái hậu không hiểu? Cho dù trong lòngThái hậu cực kỳ oán hận và phẫn nộ đối về Phạm Nhàn, nhưng lại càng phẫn nộtrước hành động của Hoàng hậu.Cho dù mẫu thân của Phạm Nhàn có muôn vàn lỗi lầm, nhưng dù sao PhạmNhàn cũng là con cháu của hoàng tộc, đây là điểm mà Thái hậu coi trọng nhất."Thần Nhi đã đi được bao lâu rồi?" Lão Thái hậu đột nhiên nghĩ đến đứa cháugái mà mình yêu thích nhất, hỏi người bên cạnh."Chắc bây giờ Quận chúa đã ở Hàng Châu.""Ừm... Ta cũng từng tới Giang Nam, phong cảnh nơi đó không tệ, nhưng đámnữ nhân ở đó quá phóng túng." Thái hậu cau mày, ra lệnh: "Cho dù Phạm gia cóchuẩn bị tốt đến mấy đi nữa cũng không thể sánh bằng đồ vật trong cung, ngươihãy sai người chuẩn bị một số vật dụng gửi đến Giang Nam."Bà lão suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Gửi thư hỏi Thần nha đầu, xem con bécó quen ở cạnh Tây Hồ không. Nếu không thích, cho nó chuyển tới hành cungtrên núi."Lão ma ma kia vội vàng nhận lệnh.o O oTrong Ngự Thư phòng, Hoàng đế Khánh quốc vừa kết thúc cuộc họp ngự tiền,mệt mỏi mà day day mi, uống một ngụm trà sâm ấm áp, nhìn phong cảnh dườngnhư ccx không hề thay đổi bên ngoài cửa sổ, nhíu mày có vẻ chánchường."Hồng Trúc..." Hoàng đế vô thức gọi tên, nhưng gọi ra thành tiếng mới nhớ raHồng Trúc đã được điều đến Đông Cung từ nửa năm trước, không khỏi tự cườinhạo mình."Hoàng thượng có gì căn dặn?" Thủ lĩnh thái giám bên cạnh cẩn thận hỏi.Hoàng đế lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ho vài tiếng, tiếng ho vang vọng trongNgự Thư phòng. Hắn không khỏi ngây ngốc, thầm nghĩ có lẽ mình đã già thậtrồi, nghe tiếng ho của mình vọng về, không ngờ lại phát hiện bản thân cô độcđến như vậy."Đi lên lầu xem thử."Hắn phất long bào một cái rồi rồi ưỡn thẳng ngực bước ra ngoài cửa, thái giámphía sau vội vã đuổi theo, chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng thở dài của Hoàngđế: "Khi nào rảnh, lại đi Đạm Châu xem xem?"o O oTrong năm nay tại Khánh Quốc, cuộc sống không khác gì những năm thường.Trong cung vẫn còn vắng lặng, dơ bẩn; ngoài cung vẫn còn nhộn nhịp, trongtriều đình vẫn còn tranh chấp, sáu bộ vẫn còn đấu đá, Giám Sát Viện vẫn cònlặng lẽ nhưng dữ tợn, Trần lão viện trưởng vẫn còn tận hưởng ca múa trongTrần Viên, Phạm Thượng Thư vẫn còn bận rộn trong bộ Hộ.Bách tính dân gian đang giãy dụa để sinh tồn, tìm kiếm chút niềm vui saunhững khó khăn để an ủi tâm hồn sắp chìm vào tê liệt.Chẳng hạn, nhà đông có cô gái mới lấy chồng, nhà tây có ông già qua đời, nămnay phía nam không phải chịu lũ lớn, còn phía tây có vẻ như lại đang có chiếntranh, Tiểu Phạm đại nhân không còn viết thơ, không rõ Bắc Tề thánh nữ liệu cóđối đầu với thiếu nãi nãi Phạm gia hay không?Từ kinh đô đi xuống, nơi hợp lưu với dòng Đại Giang ở Cát Châu, cảnh tượngnáo nhiệt bận rộn diễn ra hai bên đê sông. Đoàn người sửa chữa đê điều khổ cựcvận chuyển cát đá như bầy kiến. Năm nay vận may của Khánh Quốc không tệ,lũ mùa xuân nhỏ hơn khá nhiều so với trong dự đoán. Mà Quốc Khố sung túccũng mang tới không ít lực lượng cho nha môn Tổng đốc Hà Vận, tuy khấu trừqua tầng hết tầng này tới tầng kia, nhưng thực tế vẫn phát được không ít tiềncông, vì vậy động lực làm việc của các dân phu cũng tăng lên không ít.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không chờ tên thái giám kia đáp lời, Trưởng công chúa tự cười nhạo: "Đúng làsuy nghĩ kỳ lạ, nếu ta và Phạm Nhàn không có mối thù sâu đậm này, làm saoHoàng đế ca ca dám tin tưởng và sử dụng hắn như vậy?"Thái giám kia ở một bên cạnh lắng nghe, không dám thở mạnh một tiếng.“Từ đầu ta đã sai rồi.” Gương mặt Trưởng công chúa toát lên nét lạnh lùng vàquyết đoán. "Phạm Nhàn có lợi hại hơn nữa, cũng vẫn bị những sợi dây trongcung kéo cả tứ chi. Sao ta phải quan tâm đến con rối này, cái ta cần quan tâm,vốn là người điều khiển những sợi dây đó."o O oGần Nghiễm Tín cung, trong Hàm Quang điện, Hoàng thái hậu đang híp mắtbuồn ngủ. Dù sao lão nhân gia cũng lớn tuổi, tinh thần không còn như ngày xưa,sự quyết đoán trong lòng cũng không còn như ngày trước."Dừng lại, dừng lại." Bà lão ngán ngẩm ra hiệu cho vị cung nữ kể chuyện trongcung dừng lại, nhìn qua quyển sách trong tay cô gái, một lúc lâu sau vẫn khôngnói lời nào."Toàn những lời hoang đường, không hiểu sao mà trên phố phường có nhiềungười thích xem như vậy." Một vị lão ma ma bên cạnh nói lấy lòng.Thái hậu lắc đầu một cái, một lúc sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trẻ con mà...cảm thấy không phục cũng rất bình thường."Lão ma ma không dám nói thêm điều gì.Ánh mắt của Thái hậu lóe lên cảm xúc phức tạp, thực ra Hoàng hậu muốn mìnhxem Thạch Đầu Ký là có ý gì, làm sao Thái hậu không hiểu? Cho dù trong lòngThái hậu cực kỳ oán hận và phẫn nộ đối về Phạm Nhàn, nhưng lại càng phẫn nộtrước hành động của Hoàng hậu.Cho dù mẫu thân của Phạm Nhàn có muôn vàn lỗi lầm, nhưng dù sao PhạmNhàn cũng là con cháu của hoàng tộc, đây là điểm mà Thái hậu coi trọng nhất."Thần Nhi đã đi được bao lâu rồi?" Lão Thái hậu đột nhiên nghĩ đến đứa cháugái mà mình yêu thích nhất, hỏi người bên cạnh."Chắc bây giờ Quận chúa đã ở Hàng Châu.""Ừm... Ta cũng từng tới Giang Nam, phong cảnh nơi đó không tệ, nhưng đámnữ nhân ở đó quá phóng túng." Thái hậu cau mày, ra lệnh: "Cho dù Phạm gia cóchuẩn bị tốt đến mấy đi nữa cũng không thể sánh bằng đồ vật trong cung, ngươihãy sai người chuẩn bị một số vật dụng gửi đến Giang Nam."Bà lão suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Gửi thư hỏi Thần nha đầu, xem con bécó quen ở cạnh Tây Hồ không. Nếu không thích, cho nó chuyển tới hành cungtrên núi."Lão ma ma kia vội vàng nhận lệnh.o O oTrong Ngự Thư phòng, Hoàng đế Khánh quốc vừa kết thúc cuộc họp ngự tiền,mệt mỏi mà day day mi, uống một ngụm trà sâm ấm áp, nhìn phong cảnh dườngnhư ccx không hề thay đổi bên ngoài cửa sổ, nhíu mày có vẻ chánchường."Hồng Trúc..." Hoàng đế vô thức gọi tên, nhưng gọi ra thành tiếng mới nhớ raHồng Trúc đã được điều đến Đông Cung từ nửa năm trước, không khỏi tự cườinhạo mình."Hoàng thượng có gì căn dặn?" Thủ lĩnh thái giám bên cạnh cẩn thận hỏi.Hoàng đế lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ho vài tiếng, tiếng ho vang vọng trongNgự Thư phòng. Hắn không khỏi ngây ngốc, thầm nghĩ có lẽ mình đã già thậtrồi, nghe tiếng ho của mình vọng về, không ngờ lại phát hiện bản thân cô độcđến như vậy."Đi lên lầu xem thử."Hắn phất long bào một cái rồi rồi ưỡn thẳng ngực bước ra ngoài cửa, thái giámphía sau vội vã đuổi theo, chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng thở dài của Hoàngđế: "Khi nào rảnh, lại đi Đạm Châu xem xem?"o O oTrong năm nay tại Khánh Quốc, cuộc sống không khác gì những năm thường.Trong cung vẫn còn vắng lặng, dơ bẩn; ngoài cung vẫn còn nhộn nhịp, trongtriều đình vẫn còn tranh chấp, sáu bộ vẫn còn đấu đá, Giám Sát Viện vẫn cònlặng lẽ nhưng dữ tợn, Trần lão viện trưởng vẫn còn tận hưởng ca múa trongTrần Viên, Phạm Thượng Thư vẫn còn bận rộn trong bộ Hộ.Bách tính dân gian đang giãy dụa để sinh tồn, tìm kiếm chút niềm vui saunhững khó khăn để an ủi tâm hồn sắp chìm vào tê liệt.Chẳng hạn, nhà đông có cô gái mới lấy chồng, nhà tây có ông già qua đời, nămnay phía nam không phải chịu lũ lớn, còn phía tây có vẻ như lại đang có chiếntranh, Tiểu Phạm đại nhân không còn viết thơ, không rõ Bắc Tề thánh nữ liệu cóđối đầu với thiếu nãi nãi Phạm gia hay không?Từ kinh đô đi xuống, nơi hợp lưu với dòng Đại Giang ở Cát Châu, cảnh tượngnáo nhiệt bận rộn diễn ra hai bên đê sông. Đoàn người sửa chữa đê điều khổ cựcvận chuyển cát đá như bầy kiến. Năm nay vận may của Khánh Quốc không tệ,lũ mùa xuân nhỏ hơn khá nhiều so với trong dự đoán. Mà Quốc Khố sung túccũng mang tới không ít lực lượng cho nha môn Tổng đốc Hà Vận, tuy khấu trừqua tầng hết tầng này tới tầng kia, nhưng thực tế vẫn phát được không ít tiềncông, vì vậy động lực làm việc của các dân phu cũng tăng lên không ít.