Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 516

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Giây phút ấy, dáng vẻ vừa anh tuấn vừa ưu tú của anh khiến tim cô như tan chảy.Tiểu Minh Quang, vốn đang sợ hãi, giờ bật cười khanh khách:"Cha chạy nhanh như một cơn gió!"Câu nói bất ngờ của cậu bé khiến tất cả mọi người sững sờ. Lâm Uyển há hốc miệng, ngơ ngác nhìn con trai:"Tiểu Quang… con vừa nói gì?"Cậu bé không trả lời ngay, chỉ cười tươi rói, lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm."Mẹ!"Lâm Uyển bật khóc vì xúc động. Cô vội vàng gọi anh:"Chính Đình, lại đây!" Lục Chính Đình vẫn chưa hết bất ngờ. Anh nhìn xuống đôi chân mình, tự hỏi liệu có thực sự vừa chạy được?Lục Minh Lương từ xa chạy lại, miệng hét lớn:"Em trai!"Tiểu Minh Quang nhìn anh trai, vui vẻ đáp lại:"Anh trai nhỏ!"Lục Minh Lương ngước lên nhìn chú ba của mình, ngạc nhiên hỏi:"Chú ba, chú đi được sao?"Cậu bé vừa bị giam sau đống cỏ khô, lúc đầu không hay biết Tiểu Minh Quang gặp nguy hiểm. Mãi đến khi nghe tiếng la hét, cậu mới chạy tới và nhìn thấy cảnh tượng Lục Chính Đình lao tới như một cơn gió để cứu Tiểu Quang. "Chú ba, chú thật giỏi!" – Lục Minh Lương thán phục, nhưng ánh mắt vẫn ngập ngừng không tin vào điều mình vừa chứng kiến.Lục Chính Đình đứng đó, ôm con trai trong tay, đôi chân thon dài như khựng lại, không thể nhúc nhích thêm nữa. Anh mỉm cười ngượng ngùng.Lâm Uyển bước tới, cẩn thận nhận Tiểu Minh Quang từ tay chồng. Cô kiểm tra kỹ càng, phát hiện chỉ có một vết xước nhỏ trên cánh tay, không có thêm thương tích gì nghiêm trọng. Cô thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng xoa đầu con trai:"Con có đau không? Sợ lắm không?"Tiểu Quang lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy cổ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào người cô như một chú mèo con đáng yêu.Cô quay lại nhắc nhở đám trẻ khác:"Lần sau chơi dưới đất thôi nhé! Không được đuổi nhau leo lên những chỗ nguy hiểm như thế nữa, biết chưa?"Một đứa trẻ vẫn còn nhập vai, phụng phịu đáp:"Nhưng bác sĩ Lâm, bọn cháu là kẻ địch mà!"Lâm Uyển nghiêm giọng giải thích:“Các cháu đang diễn kịch, tất cả là diễn viên, và đây chính là sân khấu của các cháu. Nhưng dù diễn kịch thế nào, các cháu cũng phải đảm bảo an toàn cho mình và mọi người xung quanh. Không được đi gần bờ sông, miệng giếng, hay leo trèo nguy hiểm như vậy nữa. Các cháu nhớ chưa?”Cả đám trẻ đồng thanh đáp:“Bác sĩ Lâm, chúng cháu nhớ rồi ạ!”Đứa trẻ mập mạp có vẻ ân hận, bước tới trước mặt Tiểu Minh Quang và cúi đầu xin lỗi:“Em Minh Quang, anh sai rồi. Anh xin lỗi em.”Tiểu Minh Quang nhe hàm răng nhỏ trắng tinh, vui vẻ đáp lại:“Không sao đâu! Em chính là Tiểu Bát Lộ dũng cảm mà!” 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Giây phút ấy, dáng vẻ vừa anh tuấn vừa ưu tú của anh khiến tim cô như tan chảy.Tiểu Minh Quang, vốn đang sợ hãi, giờ bật cười khanh khách:"Cha chạy nhanh như một cơn gió!"Câu nói bất ngờ của cậu bé khiến tất cả mọi người sững sờ. Lâm Uyển há hốc miệng, ngơ ngác nhìn con trai:"Tiểu Quang… con vừa nói gì?"Cậu bé không trả lời ngay, chỉ cười tươi rói, lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm."Mẹ!"Lâm Uyển bật khóc vì xúc động. Cô vội vàng gọi anh:"Chính Đình, lại đây!" Lục Chính Đình vẫn chưa hết bất ngờ. Anh nhìn xuống đôi chân mình, tự hỏi liệu có thực sự vừa chạy được?Lục Minh Lương từ xa chạy lại, miệng hét lớn:"Em trai!"Tiểu Minh Quang nhìn anh trai, vui vẻ đáp lại:"Anh trai nhỏ!"Lục Minh Lương ngước lên nhìn chú ba của mình, ngạc nhiên hỏi:"Chú ba, chú đi được sao?"Cậu bé vừa bị giam sau đống cỏ khô, lúc đầu không hay biết Tiểu Minh Quang gặp nguy hiểm. Mãi đến khi nghe tiếng la hét, cậu mới chạy tới và nhìn thấy cảnh tượng Lục Chính Đình lao tới như một cơn gió để cứu Tiểu Quang. "Chú ba, chú thật giỏi!" – Lục Minh Lương thán phục, nhưng ánh mắt vẫn ngập ngừng không tin vào điều mình vừa chứng kiến.Lục Chính Đình đứng đó, ôm con trai trong tay, đôi chân thon dài như khựng lại, không thể nhúc nhích thêm nữa. Anh mỉm cười ngượng ngùng.Lâm Uyển bước tới, cẩn thận nhận Tiểu Minh Quang từ tay chồng. Cô kiểm tra kỹ càng, phát hiện chỉ có một vết xước nhỏ trên cánh tay, không có thêm thương tích gì nghiêm trọng. Cô thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng xoa đầu con trai:"Con có đau không? Sợ lắm không?"Tiểu Quang lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy cổ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào người cô như một chú mèo con đáng yêu.Cô quay lại nhắc nhở đám trẻ khác:"Lần sau chơi dưới đất thôi nhé! Không được đuổi nhau leo lên những chỗ nguy hiểm như thế nữa, biết chưa?"Một đứa trẻ vẫn còn nhập vai, phụng phịu đáp:"Nhưng bác sĩ Lâm, bọn cháu là kẻ địch mà!"Lâm Uyển nghiêm giọng giải thích:“Các cháu đang diễn kịch, tất cả là diễn viên, và đây chính là sân khấu của các cháu. Nhưng dù diễn kịch thế nào, các cháu cũng phải đảm bảo an toàn cho mình và mọi người xung quanh. Không được đi gần bờ sông, miệng giếng, hay leo trèo nguy hiểm như vậy nữa. Các cháu nhớ chưa?”Cả đám trẻ đồng thanh đáp:“Bác sĩ Lâm, chúng cháu nhớ rồi ạ!”Đứa trẻ mập mạp có vẻ ân hận, bước tới trước mặt Tiểu Minh Quang và cúi đầu xin lỗi:“Em Minh Quang, anh sai rồi. Anh xin lỗi em.”Tiểu Minh Quang nhe hàm răng nhỏ trắng tinh, vui vẻ đáp lại:“Không sao đâu! Em chính là Tiểu Bát Lộ dũng cảm mà!” 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Giây phút ấy, dáng vẻ vừa anh tuấn vừa ưu tú của anh khiến tim cô như tan chảy.Tiểu Minh Quang, vốn đang sợ hãi, giờ bật cười khanh khách:"Cha chạy nhanh như một cơn gió!"Câu nói bất ngờ của cậu bé khiến tất cả mọi người sững sờ. Lâm Uyển há hốc miệng, ngơ ngác nhìn con trai:"Tiểu Quang… con vừa nói gì?"Cậu bé không trả lời ngay, chỉ cười tươi rói, lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm."Mẹ!"Lâm Uyển bật khóc vì xúc động. Cô vội vàng gọi anh:"Chính Đình, lại đây!" Lục Chính Đình vẫn chưa hết bất ngờ. Anh nhìn xuống đôi chân mình, tự hỏi liệu có thực sự vừa chạy được?Lục Minh Lương từ xa chạy lại, miệng hét lớn:"Em trai!"Tiểu Minh Quang nhìn anh trai, vui vẻ đáp lại:"Anh trai nhỏ!"Lục Minh Lương ngước lên nhìn chú ba của mình, ngạc nhiên hỏi:"Chú ba, chú đi được sao?"Cậu bé vừa bị giam sau đống cỏ khô, lúc đầu không hay biết Tiểu Minh Quang gặp nguy hiểm. Mãi đến khi nghe tiếng la hét, cậu mới chạy tới và nhìn thấy cảnh tượng Lục Chính Đình lao tới như một cơn gió để cứu Tiểu Quang. "Chú ba, chú thật giỏi!" – Lục Minh Lương thán phục, nhưng ánh mắt vẫn ngập ngừng không tin vào điều mình vừa chứng kiến.Lục Chính Đình đứng đó, ôm con trai trong tay, đôi chân thon dài như khựng lại, không thể nhúc nhích thêm nữa. Anh mỉm cười ngượng ngùng.Lâm Uyển bước tới, cẩn thận nhận Tiểu Minh Quang từ tay chồng. Cô kiểm tra kỹ càng, phát hiện chỉ có một vết xước nhỏ trên cánh tay, không có thêm thương tích gì nghiêm trọng. Cô thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng xoa đầu con trai:"Con có đau không? Sợ lắm không?"Tiểu Quang lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy cổ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào người cô như một chú mèo con đáng yêu.Cô quay lại nhắc nhở đám trẻ khác:"Lần sau chơi dưới đất thôi nhé! Không được đuổi nhau leo lên những chỗ nguy hiểm như thế nữa, biết chưa?"Một đứa trẻ vẫn còn nhập vai, phụng phịu đáp:"Nhưng bác sĩ Lâm, bọn cháu là kẻ địch mà!"Lâm Uyển nghiêm giọng giải thích:“Các cháu đang diễn kịch, tất cả là diễn viên, và đây chính là sân khấu của các cháu. Nhưng dù diễn kịch thế nào, các cháu cũng phải đảm bảo an toàn cho mình và mọi người xung quanh. Không được đi gần bờ sông, miệng giếng, hay leo trèo nguy hiểm như vậy nữa. Các cháu nhớ chưa?”Cả đám trẻ đồng thanh đáp:“Bác sĩ Lâm, chúng cháu nhớ rồi ạ!”Đứa trẻ mập mạp có vẻ ân hận, bước tới trước mặt Tiểu Minh Quang và cúi đầu xin lỗi:“Em Minh Quang, anh sai rồi. Anh xin lỗi em.”Tiểu Minh Quang nhe hàm răng nhỏ trắng tinh, vui vẻ đáp lại:“Không sao đâu! Em chính là Tiểu Bát Lộ dũng cảm mà!” 

Chương 516