Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 775: Trong nhà xí có người ám sát 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không im lặng quá lâu, Phạm Nhàn ngoài tấm rèm nhẹ nhàng nói: "Ta luôn cómột nghi hoặc rất lớn... quan hệ giữa ngươi với Diệp gia không sâu đến mứcnày, quan hệ với Yến Tiểu Ất cũng không có gì đặc biệt, thậm chí trong lịch sửquá khứ, cũng không có liên hệ gì với Trưởng công chúa. Tuy địa vị của ngươicao, thực lực của ngươi mạnh... nhưng trong Quân Sơn hội, ngươi chỉ có thể làmột kẻ làm công. Thế nên ta rất tò mò, chủ nhân thực sự của ngươi là ai... Ai đãtruyền lệnh cho ngươi điều động quân đội của triều đình tới giúp Minh gia, lénlút thông đồng với Đông Di thành."Thường Côn khép chặt miệng, gương mặt hung dữ, chết cũng không đáp lại.Những điều mà Phạm Nhàn vừa nói, chính là những việc mà thủy quân GiaoChâu đã từng thực hiện trong những năm qua. Chỉ có điều, cho dù thế nào đinữa hắn cũng không trả lời. Một khi xác nhận những tội lỗi này, không nói đếnPhạm Nhàn, ngay cả Hoàng thái hậu ra tay, cũng không thể bảo vệ được tínhmạng của cả nhà hắn."Ta sẽ không báo lên trên." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong hoàn cảnh nhưthế này, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta... Thật đấy, ta chỉ là tò mò thôi, chuyệnngươi sống hay chết, cả nhà ngươi có bị chôn cùng hay không, đối với ta đềukhông có lợi ích gì."Thường Côn vẫn không thể nói, hắn cười lạnh, cắn răng nói: "Ta ngu ngốc lắmà... Đề ti đại nhân, những chuyện này có liên quan gì đến thủy quân Giao Châucủa chúng ta? Nếu ngươi có chứng cứ, cứ mang kiếm của Thiên tử đến trongdoanh trại, bắt ta ngay tại trận; nười nghìn quan binh thủy quân không dám hohe tới một lời... Nhưng nếu ngươi không có chứng cứ, thế thì đừng cố chặn tatrong cái chỗ bốc mùi này để nói chuyện phiếm."Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, hôm nay là ngày mừng thọ của lãophu, nếu ngươi chịu nể tình, cỏ vào dự tiệc uống hai chén rượu. Còn nói chuyệnphiếm thì thôi, khi nào Giám Sát viện các ngươi có được chứng cứ, lúc đấy trởlại tìm lão phu cũng không muộn."Phạm Nhàn ở bên ngoài bức bức rèm thở dài một tiếng.Thường Côn đứng sau rèm che, híp mắt lại.Phạm Nhàn thở dài nói: "Đúng vậy, ngài là đại quan nhất phẩm, kể cả Giám Sátviện cũng không thể đặt câu hỏi cho ngươi mà không có sắc lệnh đặc biệt... Cònchứng cứ, các ngươi đã giết sạch mọi người, cho dù có còn sót lại một hai ngườisống, cũng không thể lật đổ một vị đại lão trong quân đội như ngươi... Về phầnMinh gia, người biết mối quan hệ của ngươi với bọn họ, Minh lão thái quâncũng chết một cách đáng tiếc... Ngươi nói đúng, nhìn tới nhìn lui, trên ta thật sựkhông có chứng cứ gì."Giọng nói của y nghe có vẻ buồn rầu: "Chắc chắn bệ hạ không muốn ngươi cònở lại trong thủy quân Giao Châu, nhưng triều đình khi muốn điều động ngươi lạigặp lực cản quá lớn... Giám Sát viện lại không có chứng cứ... Ngươi nói xem,làm sao mới có thể khiến ngươi biến mất khỏi Giao Châu?"Thường Côn bàng hoàng, bỗng nhiên nhận thấy được một loại cảm giác nguyhiểm vô cùng hoang đường, đồng thời cũng khiếp sợ, vì sao đám hầu cận bênngoài vẫn chưa xông vào?Cuối cùng Phạm Nhàn thở dài nói: "Ngươi đã không chấp nhận giao dịch này,vậy ta cũng không còn cách nào khác... Ta không thể làm gì khác hơn là lựachọn biện pháp trực tiếp nhất, cũng là biện pháp hoang đường nhất."Nói xong câu đó, con mắt Thường Côn co lại, như thể chứng kiến một cảnhtượng kỳ quái nào đó, nhìn chằm chằm vào tấm rèm trước mặt mình.Tấm rèm màu xanh như mảnh đất bình dị, bất ngờ mọc lên một chồi măng, chồimăng đó không màu xanh mà lại là màu đen, gạt tấm rèm xanh đâm thẳng vàolồng ngực mình.Thường Côn hoảng hốt, tức giận, choáng váng, nhưng không cách nào nhúcnhích, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn cảnh tượng này; nhìn mũinhọn của lưỡi dao màu đen kia xé rách tấm rèm mềm mại, xoạt một tiếng đi tớitrước mặt hắn, phập một tiếng đâm sâu vào lồng ngực mình!o O oKhoảnh khắc trước khi lìa đời, Thường Côn cố mở to đôi mắt, lòng đầy nghivấn và khó hiểu, vì sao chân khí trong cơ thể mình đột nhiên lưu chuyển khónhọc, vì sao tứ chi mình mềm nhũn, vì sao... Giám Sát viện lại dám ám sátmình!Ta chính là Đề đốc thủy quân của Giao Châu! Ta chính là thổ hoàng đế trên đấtGiao Châu này! Dưới quyền ta có mười ngàn binh sĩ! Nếu ta chết oan chếtuổng, sẽ khiến thiên hạ chấn động, sẽ khiến binh sĩ rối loạn!Ta đường đường quan viên nhất phẩm trong triều đình, làm sao Giám Sát việndám ám sát ta!Trong lĩnh vực chính trị quan trường của Khánh Quốc, tuy Giám Sát viện tinhthông ám sát, nhưng dưới sức ép mạnh mẽ từ Hoàng đế Khánh Quốc, xưa naykhông dám dùng những thủ đoạn như vậy lên người các quan viên cấp cao. Bởivì Hoàng đế Khánh Quốc biết rõ, một khi mở ra tiền lệ cho chuyện này, toàn bộquốc gia sẽ rơi vào hỗn loạn!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không im lặng quá lâu, Phạm Nhàn ngoài tấm rèm nhẹ nhàng nói: "Ta luôn cómột nghi hoặc rất lớn... quan hệ giữa ngươi với Diệp gia không sâu đến mứcnày, quan hệ với Yến Tiểu Ất cũng không có gì đặc biệt, thậm chí trong lịch sửquá khứ, cũng không có liên hệ gì với Trưởng công chúa. Tuy địa vị của ngươicao, thực lực của ngươi mạnh... nhưng trong Quân Sơn hội, ngươi chỉ có thể làmột kẻ làm công. Thế nên ta rất tò mò, chủ nhân thực sự của ngươi là ai... Ai đãtruyền lệnh cho ngươi điều động quân đội của triều đình tới giúp Minh gia, lénlút thông đồng với Đông Di thành."Thường Côn khép chặt miệng, gương mặt hung dữ, chết cũng không đáp lại.Những điều mà Phạm Nhàn vừa nói, chính là những việc mà thủy quân GiaoChâu đã từng thực hiện trong những năm qua. Chỉ có điều, cho dù thế nào đinữa hắn cũng không trả lời. Một khi xác nhận những tội lỗi này, không nói đếnPhạm Nhàn, ngay cả Hoàng thái hậu ra tay, cũng không thể bảo vệ được tínhmạng của cả nhà hắn."Ta sẽ không báo lên trên." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong hoàn cảnh nhưthế này, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta... Thật đấy, ta chỉ là tò mò thôi, chuyệnngươi sống hay chết, cả nhà ngươi có bị chôn cùng hay không, đối với ta đềukhông có lợi ích gì."Thường Côn vẫn không thể nói, hắn cười lạnh, cắn răng nói: "Ta ngu ngốc lắmà... Đề ti đại nhân, những chuyện này có liên quan gì đến thủy quân Giao Châucủa chúng ta? Nếu ngươi có chứng cứ, cứ mang kiếm của Thiên tử đến trongdoanh trại, bắt ta ngay tại trận; nười nghìn quan binh thủy quân không dám hohe tới một lời... Nhưng nếu ngươi không có chứng cứ, thế thì đừng cố chặn tatrong cái chỗ bốc mùi này để nói chuyện phiếm."Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, hôm nay là ngày mừng thọ của lãophu, nếu ngươi chịu nể tình, cỏ vào dự tiệc uống hai chén rượu. Còn nói chuyệnphiếm thì thôi, khi nào Giám Sát viện các ngươi có được chứng cứ, lúc đấy trởlại tìm lão phu cũng không muộn."Phạm Nhàn ở bên ngoài bức bức rèm thở dài một tiếng.Thường Côn đứng sau rèm che, híp mắt lại.Phạm Nhàn thở dài nói: "Đúng vậy, ngài là đại quan nhất phẩm, kể cả Giám Sátviện cũng không thể đặt câu hỏi cho ngươi mà không có sắc lệnh đặc biệt... Cònchứng cứ, các ngươi đã giết sạch mọi người, cho dù có còn sót lại một hai ngườisống, cũng không thể lật đổ một vị đại lão trong quân đội như ngươi... Về phầnMinh gia, người biết mối quan hệ của ngươi với bọn họ, Minh lão thái quâncũng chết một cách đáng tiếc... Ngươi nói đúng, nhìn tới nhìn lui, trên ta thật sựkhông có chứng cứ gì."Giọng nói của y nghe có vẻ buồn rầu: "Chắc chắn bệ hạ không muốn ngươi cònở lại trong thủy quân Giao Châu, nhưng triều đình khi muốn điều động ngươi lạigặp lực cản quá lớn... Giám Sát viện lại không có chứng cứ... Ngươi nói xem,làm sao mới có thể khiến ngươi biến mất khỏi Giao Châu?"Thường Côn bàng hoàng, bỗng nhiên nhận thấy được một loại cảm giác nguyhiểm vô cùng hoang đường, đồng thời cũng khiếp sợ, vì sao đám hầu cận bênngoài vẫn chưa xông vào?Cuối cùng Phạm Nhàn thở dài nói: "Ngươi đã không chấp nhận giao dịch này,vậy ta cũng không còn cách nào khác... Ta không thể làm gì khác hơn là lựachọn biện pháp trực tiếp nhất, cũng là biện pháp hoang đường nhất."Nói xong câu đó, con mắt Thường Côn co lại, như thể chứng kiến một cảnhtượng kỳ quái nào đó, nhìn chằm chằm vào tấm rèm trước mặt mình.Tấm rèm màu xanh như mảnh đất bình dị, bất ngờ mọc lên một chồi măng, chồimăng đó không màu xanh mà lại là màu đen, gạt tấm rèm xanh đâm thẳng vàolồng ngực mình.Thường Côn hoảng hốt, tức giận, choáng váng, nhưng không cách nào nhúcnhích, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn cảnh tượng này; nhìn mũinhọn của lưỡi dao màu đen kia xé rách tấm rèm mềm mại, xoạt một tiếng đi tớitrước mặt hắn, phập một tiếng đâm sâu vào lồng ngực mình!o O oKhoảnh khắc trước khi lìa đời, Thường Côn cố mở to đôi mắt, lòng đầy nghivấn và khó hiểu, vì sao chân khí trong cơ thể mình đột nhiên lưu chuyển khónhọc, vì sao tứ chi mình mềm nhũn, vì sao... Giám Sát viện lại dám ám sátmình!Ta chính là Đề đốc thủy quân của Giao Châu! Ta chính là thổ hoàng đế trên đấtGiao Châu này! Dưới quyền ta có mười ngàn binh sĩ! Nếu ta chết oan chếtuổng, sẽ khiến thiên hạ chấn động, sẽ khiến binh sĩ rối loạn!Ta đường đường quan viên nhất phẩm trong triều đình, làm sao Giám Sát việndám ám sát ta!Trong lĩnh vực chính trị quan trường của Khánh Quốc, tuy Giám Sát viện tinhthông ám sát, nhưng dưới sức ép mạnh mẽ từ Hoàng đế Khánh Quốc, xưa naykhông dám dùng những thủ đoạn như vậy lên người các quan viên cấp cao. Bởivì Hoàng đế Khánh Quốc biết rõ, một khi mở ra tiền lệ cho chuyện này, toàn bộquốc gia sẽ rơi vào hỗn loạn!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không im lặng quá lâu, Phạm Nhàn ngoài tấm rèm nhẹ nhàng nói: "Ta luôn cómột nghi hoặc rất lớn... quan hệ giữa ngươi với Diệp gia không sâu đến mứcnày, quan hệ với Yến Tiểu Ất cũng không có gì đặc biệt, thậm chí trong lịch sửquá khứ, cũng không có liên hệ gì với Trưởng công chúa. Tuy địa vị của ngươicao, thực lực của ngươi mạnh... nhưng trong Quân Sơn hội, ngươi chỉ có thể làmột kẻ làm công. Thế nên ta rất tò mò, chủ nhân thực sự của ngươi là ai... Ai đãtruyền lệnh cho ngươi điều động quân đội của triều đình tới giúp Minh gia, lénlút thông đồng với Đông Di thành."Thường Côn khép chặt miệng, gương mặt hung dữ, chết cũng không đáp lại.Những điều mà Phạm Nhàn vừa nói, chính là những việc mà thủy quân GiaoChâu đã từng thực hiện trong những năm qua. Chỉ có điều, cho dù thế nào đinữa hắn cũng không trả lời. Một khi xác nhận những tội lỗi này, không nói đếnPhạm Nhàn, ngay cả Hoàng thái hậu ra tay, cũng không thể bảo vệ được tínhmạng của cả nhà hắn."Ta sẽ không báo lên trên." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong hoàn cảnh nhưthế này, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta... Thật đấy, ta chỉ là tò mò thôi, chuyệnngươi sống hay chết, cả nhà ngươi có bị chôn cùng hay không, đối với ta đềukhông có lợi ích gì."Thường Côn vẫn không thể nói, hắn cười lạnh, cắn răng nói: "Ta ngu ngốc lắmà... Đề ti đại nhân, những chuyện này có liên quan gì đến thủy quân Giao Châucủa chúng ta? Nếu ngươi có chứng cứ, cứ mang kiếm của Thiên tử đến trongdoanh trại, bắt ta ngay tại trận; nười nghìn quan binh thủy quân không dám hohe tới một lời... Nhưng nếu ngươi không có chứng cứ, thế thì đừng cố chặn tatrong cái chỗ bốc mùi này để nói chuyện phiếm."Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, hôm nay là ngày mừng thọ của lãophu, nếu ngươi chịu nể tình, cỏ vào dự tiệc uống hai chén rượu. Còn nói chuyệnphiếm thì thôi, khi nào Giám Sát viện các ngươi có được chứng cứ, lúc đấy trởlại tìm lão phu cũng không muộn."Phạm Nhàn ở bên ngoài bức bức rèm thở dài một tiếng.Thường Côn đứng sau rèm che, híp mắt lại.Phạm Nhàn thở dài nói: "Đúng vậy, ngài là đại quan nhất phẩm, kể cả Giám Sátviện cũng không thể đặt câu hỏi cho ngươi mà không có sắc lệnh đặc biệt... Cònchứng cứ, các ngươi đã giết sạch mọi người, cho dù có còn sót lại một hai ngườisống, cũng không thể lật đổ một vị đại lão trong quân đội như ngươi... Về phầnMinh gia, người biết mối quan hệ của ngươi với bọn họ, Minh lão thái quâncũng chết một cách đáng tiếc... Ngươi nói đúng, nhìn tới nhìn lui, trên ta thật sựkhông có chứng cứ gì."Giọng nói của y nghe có vẻ buồn rầu: "Chắc chắn bệ hạ không muốn ngươi cònở lại trong thủy quân Giao Châu, nhưng triều đình khi muốn điều động ngươi lạigặp lực cản quá lớn... Giám Sát viện lại không có chứng cứ... Ngươi nói xem,làm sao mới có thể khiến ngươi biến mất khỏi Giao Châu?"Thường Côn bàng hoàng, bỗng nhiên nhận thấy được một loại cảm giác nguyhiểm vô cùng hoang đường, đồng thời cũng khiếp sợ, vì sao đám hầu cận bênngoài vẫn chưa xông vào?Cuối cùng Phạm Nhàn thở dài nói: "Ngươi đã không chấp nhận giao dịch này,vậy ta cũng không còn cách nào khác... Ta không thể làm gì khác hơn là lựachọn biện pháp trực tiếp nhất, cũng là biện pháp hoang đường nhất."Nói xong câu đó, con mắt Thường Côn co lại, như thể chứng kiến một cảnhtượng kỳ quái nào đó, nhìn chằm chằm vào tấm rèm trước mặt mình.Tấm rèm màu xanh như mảnh đất bình dị, bất ngờ mọc lên một chồi măng, chồimăng đó không màu xanh mà lại là màu đen, gạt tấm rèm xanh đâm thẳng vàolồng ngực mình.Thường Côn hoảng hốt, tức giận, choáng váng, nhưng không cách nào nhúcnhích, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn cảnh tượng này; nhìn mũinhọn của lưỡi dao màu đen kia xé rách tấm rèm mềm mại, xoạt một tiếng đi tớitrước mặt hắn, phập một tiếng đâm sâu vào lồng ngực mình!o O oKhoảnh khắc trước khi lìa đời, Thường Côn cố mở to đôi mắt, lòng đầy nghivấn và khó hiểu, vì sao chân khí trong cơ thể mình đột nhiên lưu chuyển khónhọc, vì sao tứ chi mình mềm nhũn, vì sao... Giám Sát viện lại dám ám sátmình!Ta chính là Đề đốc thủy quân của Giao Châu! Ta chính là thổ hoàng đế trên đấtGiao Châu này! Dưới quyền ta có mười ngàn binh sĩ! Nếu ta chết oan chếtuổng, sẽ khiến thiên hạ chấn động, sẽ khiến binh sĩ rối loạn!Ta đường đường quan viên nhất phẩm trong triều đình, làm sao Giám Sát việndám ám sát ta!Trong lĩnh vực chính trị quan trường của Khánh Quốc, tuy Giám Sát viện tinhthông ám sát, nhưng dưới sức ép mạnh mẽ từ Hoàng đế Khánh Quốc, xưa naykhông dám dùng những thủ đoạn như vậy lên người các quan viên cấp cao. Bởivì Hoàng đế Khánh Quốc biết rõ, một khi mở ra tiền lệ cho chuyện này, toàn bộquốc gia sẽ rơi vào hỗn loạn!

Chương 775: Trong nhà xí có người ám sát 4