Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 803: Vào giữa bầy cừu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người dân Giao Châu đã loáng thoáng nghe được sự việc đêm qua từ một sốsạp hàng. Ai nấy đổ xuống nhau dồn ra đứng ngoài cửa thành, chăm chú quansát cảnh tượng này. Một số dân chúng to gan còn giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào độituần hành Khâm sai, truyền tin với nhau rằng người trẻ tuổi quyền quý trên lưngcon ngựa cao lớn, trông đẹp như một cô nương, chính là Tiểu Phạm đại nhân màhọ vẫn nghe đồn.Danh tiếng của Phạm Nhàn trong dân gian thật quá vang dội.Còn danh tiếng của thủy quân Giao Châu trong thành lại không khá khẩm gì.Không rõ ai là người khởi xướng, bên trong bên ngoài cổng thành có tới hàngtrăm hàng ngàn dân chúng đồng thanh kêu gọi, miệng chúc Khâm sai đại nhânan khang, sau đó quỳ xuống, hành lễ mỗi người một kiểu.Phạm Nhàn ngây người, nhìn đám đầu người màu đen lúc nhúc trước mắt,không khỏi chút ngẩn ngơ. Y nhớ lại những lời Hứa Mậu Tân nói với mình lúcrạng đông, bấy giờ mới hiểu. Hóa ra dân chúng tầng lớp thấp nhất trong xã hộilại có cảm giác sợ hãi và kính phục từ tận bản năng đối với sứ giả tôn quý củaThiên tử.Nhận thức được điều này, cũng chẳng khiến Phạm Nhàn thoải mái hơn chútnào, y vô thúc nhìn thoáng qua Hứa Mậu Tân.Hứa Mậu Tân ra vẻ tươi cười nịnh nọt.Phạm Nhàn bất đắc dĩ vẫy tay dừng đội ngũ đang đi, gương mặt nở nụ cườicười ôn hòa. Dưới sự bảo vệ của các quan viên xung quanh, y xuống ngựa, nhẹnhàng bước đến phía trước dân chúng, ôn tồn đáp lễ, lịch sự đỡ vài vị lão nhângia dậy, lại trò chuyện vài câu; nói đôi lời chúc kiểu thánh an, thiên thuận vànhững lời tầm phào khác, sau đó mới trở lại ngựa, thúc giục đội ngũ tiếp tụchành trình.......Trên thao trường của thủy quân, Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh ngồi trên ghế,nhìn từ trên bụccao xuống những quan binh bên dưới. Vẻ mặt các quan binh rấtkhác thường, có kích động, có phẫn nộ, có thù hận, có sợ hãi. Nhưng tất cảnhững ánh mắt lấp lóe này đều nhìn về phía Khâm sai đại nhân và các quan viêntrên bục.Phần lớn quan binh thủy quân đều đã biết sự việc tối qua, nhưng do thời gianquá gấp gáp, nên những tâm phúc của Thường Côn trong số tướng lĩnh cấptrung có cơ hội tạo kích thích tâm trạng của toàn bộ doanh trại mà chỉ dẫn theomột số binh sĩ với ý định tiến vào thành châu giải cứu người. Chỉ có điều rồi độingũ đó bất ngờ biến mất trong bóng tối.Vì vậy, lúc này các quan binh thủy quân có phần sợ hãi, không hiểu vì sao triềuđình đột nhiên cử một Khâm sai đại nhân đến đây, cũng không hiểu vì saoThường Côn Đề đốc và Đảng Phó tướng lại không có mặt trên bục, lẽ nàonhững lời đồn đãi trong quân đội là sự thật?Phạm Nhàn híp mắt nhìn đống đầu người lúc nhúc bên dưới bục, chỉ thấy đenkìn kịt, kéo dài tới tận bên cạnh cảng.Mãi đến lúc này, y mới thấy nghĩ mà sợ. Phạm Nhàn đã từng gặp cấm quân,thường xuyên có Hắc Kỵ bên cạnh, nhưng khi đột nhiên thấy hơn một vạn binhsĩ xếp hàng ngay trước mắt mình mới cảm nhận được sức ép từ số lượng. Nếuhơn một vạn binh sĩ này đều là kẻ thù của mình, thế thì e rằng y cũng chẳng thểđặt mông ngồi đây được nữa.Phạm Nhàn nhếch khóe môi nở nụ cười tự giễu, không chú tâm nghe vị tướnglĩnh thủy quân xếp thứ ba đang nói gì. Y nghĩ thầm rằng mình thật may mắn,tìm được Hứa Mậu Tân trong thủy quân. Tuy tâm trạng của các binh sĩ dù dướikhán đài hơi bất ổn nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, chắc hẳn sau khi trờisáng Hứa Mậu Tân đã âm thầm thực hiện thực hiện nhiều việc.Còn Thường Côn đã lìa đời, Đảng Kiêu Ba đã bị khuất phục, không còn ai dẫndắt, đám binh sĩ này có máu lửa thế nào cũng không thể làm gì được. Hứa MậuTân nói đúng, y đã quá đánh giá cao mức độ nguy hiểm của chuyện này.Phạm Nhàn chạm tay vào tờ giấy mỏng trong lòng, đó là lời khai của tướng lĩnhtham gia sự việc ở Đông Hải. Đảng Kiêu Ba thật sự rất cứng rắn, cho dù đã bịđánh tới ngất lịm đi nhưng vẫn không chịu mở miệng. Có điều không phải tất cảmọi người trong quân đội đều là loại cứng rắn như vậy, bị Giám Sát viện dụnghình bức cung, cuối cùng cũng có người thú nhận.Có khẩu cung rồi là có danh phận đại nghĩa, Phạm Nhàn không còn lo lắng gìnữa, nghiêng tai lắng nghe tướng lĩnh đang nói chuyện một cách chán chường.Tướng lĩnh kia chính là người của Lão Tần gia, hắn không muốn ra mặt, nhưngsau khi nghe xong kiến nghị của Hứa Mậu Tân, Phạm Nhàn đã không cho hắncơ hội này, mà dứt khoát không buồn nể mặt, mỉm cười mà trong lòng khôngcười yêu cầu hắn đứng ra phát biểu, đồng thời còn giao cho hắn một nhiệm vụgian nan khác là công bố tội trạng của Đảng Kiêu Ba.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người dân Giao Châu đã loáng thoáng nghe được sự việc đêm qua từ một sốsạp hàng. Ai nấy đổ xuống nhau dồn ra đứng ngoài cửa thành, chăm chú quansát cảnh tượng này. Một số dân chúng to gan còn giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào độituần hành Khâm sai, truyền tin với nhau rằng người trẻ tuổi quyền quý trên lưngcon ngựa cao lớn, trông đẹp như một cô nương, chính là Tiểu Phạm đại nhân màhọ vẫn nghe đồn.Danh tiếng của Phạm Nhàn trong dân gian thật quá vang dội.Còn danh tiếng của thủy quân Giao Châu trong thành lại không khá khẩm gì.Không rõ ai là người khởi xướng, bên trong bên ngoài cổng thành có tới hàngtrăm hàng ngàn dân chúng đồng thanh kêu gọi, miệng chúc Khâm sai đại nhânan khang, sau đó quỳ xuống, hành lễ mỗi người một kiểu.Phạm Nhàn ngây người, nhìn đám đầu người màu đen lúc nhúc trước mắt,không khỏi chút ngẩn ngơ. Y nhớ lại những lời Hứa Mậu Tân nói với mình lúcrạng đông, bấy giờ mới hiểu. Hóa ra dân chúng tầng lớp thấp nhất trong xã hộilại có cảm giác sợ hãi và kính phục từ tận bản năng đối với sứ giả tôn quý củaThiên tử.Nhận thức được điều này, cũng chẳng khiến Phạm Nhàn thoải mái hơn chútnào, y vô thúc nhìn thoáng qua Hứa Mậu Tân.Hứa Mậu Tân ra vẻ tươi cười nịnh nọt.Phạm Nhàn bất đắc dĩ vẫy tay dừng đội ngũ đang đi, gương mặt nở nụ cườicười ôn hòa. Dưới sự bảo vệ của các quan viên xung quanh, y xuống ngựa, nhẹnhàng bước đến phía trước dân chúng, ôn tồn đáp lễ, lịch sự đỡ vài vị lão nhângia dậy, lại trò chuyện vài câu; nói đôi lời chúc kiểu thánh an, thiên thuận vànhững lời tầm phào khác, sau đó mới trở lại ngựa, thúc giục đội ngũ tiếp tụchành trình.......Trên thao trường của thủy quân, Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh ngồi trên ghế,nhìn từ trên bụccao xuống những quan binh bên dưới. Vẻ mặt các quan binh rấtkhác thường, có kích động, có phẫn nộ, có thù hận, có sợ hãi. Nhưng tất cảnhững ánh mắt lấp lóe này đều nhìn về phía Khâm sai đại nhân và các quan viêntrên bục.Phần lớn quan binh thủy quân đều đã biết sự việc tối qua, nhưng do thời gianquá gấp gáp, nên những tâm phúc của Thường Côn trong số tướng lĩnh cấptrung có cơ hội tạo kích thích tâm trạng của toàn bộ doanh trại mà chỉ dẫn theomột số binh sĩ với ý định tiến vào thành châu giải cứu người. Chỉ có điều rồi độingũ đó bất ngờ biến mất trong bóng tối.Vì vậy, lúc này các quan binh thủy quân có phần sợ hãi, không hiểu vì sao triềuđình đột nhiên cử một Khâm sai đại nhân đến đây, cũng không hiểu vì saoThường Côn Đề đốc và Đảng Phó tướng lại không có mặt trên bục, lẽ nàonhững lời đồn đãi trong quân đội là sự thật?Phạm Nhàn híp mắt nhìn đống đầu người lúc nhúc bên dưới bục, chỉ thấy đenkìn kịt, kéo dài tới tận bên cạnh cảng.Mãi đến lúc này, y mới thấy nghĩ mà sợ. Phạm Nhàn đã từng gặp cấm quân,thường xuyên có Hắc Kỵ bên cạnh, nhưng khi đột nhiên thấy hơn một vạn binhsĩ xếp hàng ngay trước mắt mình mới cảm nhận được sức ép từ số lượng. Nếuhơn một vạn binh sĩ này đều là kẻ thù của mình, thế thì e rằng y cũng chẳng thểđặt mông ngồi đây được nữa.Phạm Nhàn nhếch khóe môi nở nụ cười tự giễu, không chú tâm nghe vị tướnglĩnh thủy quân xếp thứ ba đang nói gì. Y nghĩ thầm rằng mình thật may mắn,tìm được Hứa Mậu Tân trong thủy quân. Tuy tâm trạng của các binh sĩ dù dướikhán đài hơi bất ổn nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, chắc hẳn sau khi trờisáng Hứa Mậu Tân đã âm thầm thực hiện thực hiện nhiều việc.Còn Thường Côn đã lìa đời, Đảng Kiêu Ba đã bị khuất phục, không còn ai dẫndắt, đám binh sĩ này có máu lửa thế nào cũng không thể làm gì được. Hứa MậuTân nói đúng, y đã quá đánh giá cao mức độ nguy hiểm của chuyện này.Phạm Nhàn chạm tay vào tờ giấy mỏng trong lòng, đó là lời khai của tướng lĩnhtham gia sự việc ở Đông Hải. Đảng Kiêu Ba thật sự rất cứng rắn, cho dù đã bịđánh tới ngất lịm đi nhưng vẫn không chịu mở miệng. Có điều không phải tất cảmọi người trong quân đội đều là loại cứng rắn như vậy, bị Giám Sát viện dụnghình bức cung, cuối cùng cũng có người thú nhận.Có khẩu cung rồi là có danh phận đại nghĩa, Phạm Nhàn không còn lo lắng gìnữa, nghiêng tai lắng nghe tướng lĩnh đang nói chuyện một cách chán chường.Tướng lĩnh kia chính là người của Lão Tần gia, hắn không muốn ra mặt, nhưngsau khi nghe xong kiến nghị của Hứa Mậu Tân, Phạm Nhàn đã không cho hắncơ hội này, mà dứt khoát không buồn nể mặt, mỉm cười mà trong lòng khôngcười yêu cầu hắn đứng ra phát biểu, đồng thời còn giao cho hắn một nhiệm vụgian nan khác là công bố tội trạng của Đảng Kiêu Ba.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người dân Giao Châu đã loáng thoáng nghe được sự việc đêm qua từ một sốsạp hàng. Ai nấy đổ xuống nhau dồn ra đứng ngoài cửa thành, chăm chú quansát cảnh tượng này. Một số dân chúng to gan còn giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào độituần hành Khâm sai, truyền tin với nhau rằng người trẻ tuổi quyền quý trên lưngcon ngựa cao lớn, trông đẹp như một cô nương, chính là Tiểu Phạm đại nhân màhọ vẫn nghe đồn.Danh tiếng của Phạm Nhàn trong dân gian thật quá vang dội.Còn danh tiếng của thủy quân Giao Châu trong thành lại không khá khẩm gì.Không rõ ai là người khởi xướng, bên trong bên ngoài cổng thành có tới hàngtrăm hàng ngàn dân chúng đồng thanh kêu gọi, miệng chúc Khâm sai đại nhânan khang, sau đó quỳ xuống, hành lễ mỗi người một kiểu.Phạm Nhàn ngây người, nhìn đám đầu người màu đen lúc nhúc trước mắt,không khỏi chút ngẩn ngơ. Y nhớ lại những lời Hứa Mậu Tân nói với mình lúcrạng đông, bấy giờ mới hiểu. Hóa ra dân chúng tầng lớp thấp nhất trong xã hộilại có cảm giác sợ hãi và kính phục từ tận bản năng đối với sứ giả tôn quý củaThiên tử.Nhận thức được điều này, cũng chẳng khiến Phạm Nhàn thoải mái hơn chútnào, y vô thúc nhìn thoáng qua Hứa Mậu Tân.Hứa Mậu Tân ra vẻ tươi cười nịnh nọt.Phạm Nhàn bất đắc dĩ vẫy tay dừng đội ngũ đang đi, gương mặt nở nụ cườicười ôn hòa. Dưới sự bảo vệ của các quan viên xung quanh, y xuống ngựa, nhẹnhàng bước đến phía trước dân chúng, ôn tồn đáp lễ, lịch sự đỡ vài vị lão nhângia dậy, lại trò chuyện vài câu; nói đôi lời chúc kiểu thánh an, thiên thuận vànhững lời tầm phào khác, sau đó mới trở lại ngựa, thúc giục đội ngũ tiếp tụchành trình.......Trên thao trường của thủy quân, Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh ngồi trên ghế,nhìn từ trên bụccao xuống những quan binh bên dưới. Vẻ mặt các quan binh rấtkhác thường, có kích động, có phẫn nộ, có thù hận, có sợ hãi. Nhưng tất cảnhững ánh mắt lấp lóe này đều nhìn về phía Khâm sai đại nhân và các quan viêntrên bục.Phần lớn quan binh thủy quân đều đã biết sự việc tối qua, nhưng do thời gianquá gấp gáp, nên những tâm phúc của Thường Côn trong số tướng lĩnh cấptrung có cơ hội tạo kích thích tâm trạng của toàn bộ doanh trại mà chỉ dẫn theomột số binh sĩ với ý định tiến vào thành châu giải cứu người. Chỉ có điều rồi độingũ đó bất ngờ biến mất trong bóng tối.Vì vậy, lúc này các quan binh thủy quân có phần sợ hãi, không hiểu vì sao triềuđình đột nhiên cử một Khâm sai đại nhân đến đây, cũng không hiểu vì saoThường Côn Đề đốc và Đảng Phó tướng lại không có mặt trên bục, lẽ nàonhững lời đồn đãi trong quân đội là sự thật?Phạm Nhàn híp mắt nhìn đống đầu người lúc nhúc bên dưới bục, chỉ thấy đenkìn kịt, kéo dài tới tận bên cạnh cảng.Mãi đến lúc này, y mới thấy nghĩ mà sợ. Phạm Nhàn đã từng gặp cấm quân,thường xuyên có Hắc Kỵ bên cạnh, nhưng khi đột nhiên thấy hơn một vạn binhsĩ xếp hàng ngay trước mắt mình mới cảm nhận được sức ép từ số lượng. Nếuhơn một vạn binh sĩ này đều là kẻ thù của mình, thế thì e rằng y cũng chẳng thểđặt mông ngồi đây được nữa.Phạm Nhàn nhếch khóe môi nở nụ cười tự giễu, không chú tâm nghe vị tướnglĩnh thủy quân xếp thứ ba đang nói gì. Y nghĩ thầm rằng mình thật may mắn,tìm được Hứa Mậu Tân trong thủy quân. Tuy tâm trạng của các binh sĩ dù dướikhán đài hơi bất ổn nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, chắc hẳn sau khi trờisáng Hứa Mậu Tân đã âm thầm thực hiện thực hiện nhiều việc.Còn Thường Côn đã lìa đời, Đảng Kiêu Ba đã bị khuất phục, không còn ai dẫndắt, đám binh sĩ này có máu lửa thế nào cũng không thể làm gì được. Hứa MậuTân nói đúng, y đã quá đánh giá cao mức độ nguy hiểm của chuyện này.Phạm Nhàn chạm tay vào tờ giấy mỏng trong lòng, đó là lời khai của tướng lĩnhtham gia sự việc ở Đông Hải. Đảng Kiêu Ba thật sự rất cứng rắn, cho dù đã bịđánh tới ngất lịm đi nhưng vẫn không chịu mở miệng. Có điều không phải tất cảmọi người trong quân đội đều là loại cứng rắn như vậy, bị Giám Sát viện dụnghình bức cung, cuối cùng cũng có người thú nhận.Có khẩu cung rồi là có danh phận đại nghĩa, Phạm Nhàn không còn lo lắng gìnữa, nghiêng tai lắng nghe tướng lĩnh đang nói chuyện một cách chán chường.Tướng lĩnh kia chính là người của Lão Tần gia, hắn không muốn ra mặt, nhưngsau khi nghe xong kiến nghị của Hứa Mậu Tân, Phạm Nhàn đã không cho hắncơ hội này, mà dứt khoát không buồn nể mặt, mỉm cười mà trong lòng khôngcười yêu cầu hắn đứng ra phát biểu, đồng thời còn giao cho hắn một nhiệm vụgian nan khác là công bố tội trạng của Đảng Kiêu Ba.