Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 806: Mang theo mùi tanh của gió biển 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đảng Kiêu Ba tự có tâm phúc, đội ngũ đã đi đến Đông Hải từ trên xuống dướiđều có suy nghĩ riêng. đều hiểu rất rõ mục tiêu của màn kịch trước mắt là gì,đương nhiên không cam tâm đứng nhìn sự việc diễn ra theo sắp xếp của Khâmsai đại nhân. Theo tiếng hô này, lập tức có thêm một số người gào thét, đầyphẫn nộ và thù hận, quay mũi giáo chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn và với cáctướng quân quan viên khác trên bục.Những người này đều thuộc phe phái của Thường Côn và Đảng Kiêu Ba, cácgiáo quan cấp trung và cấp thấp đều là người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đếnquan binh dưới quyền. Có tiếng hô như vậy, dưới bục lập tức rối loạn, các binhsĩ thủy quân vốn đã bị lời đồn đại làm cho lòng người hoang mang, càng khôngbiết nên tin ai. Trong khi có ngàn quan binh bắt đầu chen lấn về phía trước.Phạm Nhàn híp mắt chăm chú nhìn về phía kia, tập trung quan sát những kẻcầm đầu hô hào, sau đó bàn tay gác sau lưng bỗng siết chặt lại thành nắm đấm.Sau lưng y, vị tướng lĩnh thủy quân xếp thứ ba mặt mày ảm đạm, bị Phạm Nhànthúc ép hạ quyết tâm. Bởi vì chính hắn cũng hiểu nếu thật sự xảy ra nổi loạn,mình đứng trên bục, cũng chỉ nước bị xé tan thành từng mảnh.Cho nên hắn đứng bên cạnh Phạm Nhàn, đôi mắt lóe sáng, phẫn nộ quát lên:"Lũ chó má, định tạo phản à? Ngay cả lời của Khâm sai đại nhân và chúng tamà các ngươi cũng không tin!"Tuy vị này mới đến thủy quân không lâu, nhưng dù sao địa vị vẫn đặt đó, tiếngquát của hắn đã khiến tình hình dưới bục bớt náo loạn. Nhưng vẫn có nguyhiểm tiềm ẩn, đám tâm phúc của Đảng Kiêu Ba vẫn nấp trong bóng tối, khôngngừng xúi giục, cao giọng chửi mắng.Ngay lúc này, Hứa Mậu Tân cũng tuân theo dấu tay của Phạm Nhàn, đưa mắt ramệnh lệnh thứ hai.Trong số quan binh dưới bục lập tức vang lên một âm thanh khác."Giết Đảng Kiêu Ba! Báo thù cho Đề đốc đại nhân!"o O oChỉ hô một tiếng, tuy không vang vọng như tiếng sấm nổ nhưng Phạm Nhàn lạinở nụ cười ôn hòa, rất hòa nhã lắng nghe ý kiến dân chúng, gật đầu về phía bêncạnh.Hồng Thường Thanh và vài tướng lĩnh thủy quân sắc mặt cực kỳ khó coi đi tớibên cạnh Phạm Nhàn, rút lưỡi đao bên người mình ra, đạp mạnh lên lưng đámtướng lĩnh thân tín của Thường Côn, xô đám phạm nhân này ngã lăn trên đất,sau đó giơ đao chặt xuống.Bốn tiếng phập phập vang lên, lưỡi đao sắc bén cắt thẳng vào cái cổ chắc khỏe,xé toạc làn da, cắt đứt phần thịt, phun ra máu tươi, đứt lìa xương cốt, khiến chođầu lìa khỏi thân thể, lăn lông lốc trên bục cao, phun ra một vũng máu tươi.Thân thể không cầu của tướng lĩnh thủy quân co quắp trên bục trong chốc lát,rồi trở lại tĩnh lặng, trở về với cái chết.Trên bục dưới bục lại nữa chìm vào yên lặng, quan binh thủy quân phía dướitrợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này... trong lòng tự hỏi, sao lại chết nhưvậy được? Vụ án còn chưa tra thẩm mà khâm sai đại nhân cứ thế giết chết mấytướng lĩnh này à?Phạm Nhàn nhíu mày nhìn vũng máu tươi cách chân mình không xa, nhìn ĐảngKiêu Ba cũng cách mình không xa, hít thở nặng nề sắc mặt thê thảm. Y chợtngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Đã đáp ứng nguyện vọng của các ngươi rồi, cóđiều Đảng Kiêu Ba mới là là kẻ cầm đầu tội ác, phải áp giải về kinh đô... e rằngcần xử hắn lăng trì mới có thể khiến Đề đốc đại nhân nhắm mắt xuôi tay."Câu nói này có phần vô sỉ, nhưng quan binh thủy quân dưới bục lại không cholà vậy, chỉ nhìn người trẻ tuổi mặc quan phục xa hoa phú quý trên bục, một cảmgiác ớn lạnh từ sâu trong cõi lòng bắt đầu dâng lên.Thực ra, những quan binh quân này không phải loại ngu ngốc, bọn họ không tinĐảng Hiên Tướng lại giết chết Thường Đề đốc. Đầu tiên là không có lý do đó,thứ hai là ai cũng biết quan hệ thân mật giữa hai người. Nhưng giờ phút này,bốn cái đầu người rơi trên bục, mọi người đã thấy được Khâm sai đại nhân dámgiết người, cũng sẵn lòng giết người. Thường Đề Đốc đã chết, Đảng Kiêu Ba đãbị hàng phục, cho dù triều đình có tiến hành thanh tẩy, nhưng bản thân mình chỉlà binh lính nhỏ, lại không hưởng lợi mấy từ chỗ hai vị đại nhân này, có thể làmgì?Chẳng lẽ lại thật sự xông cả lên, giết chết Khâm sai đại nhân trên nục, sau đótrở thành phản tặc, đối địch với toàn bộ thiên hạ?Máu nóng không có nghĩa là mất não, vẫn biết dùng đầu óc suy nghĩ. Vì vậyhơn vạn quan binh dưới bục chìm vào trầm mặc, kể cả đám giáo quan vừa rồicòn định kích động gây bạo loạn giờ cũng phải yên lặng, cúi thấp thân thể củamình, nghĩ cách lén lút trốn ra khỏi thủy quân.o O oGiết người lập uy, Phạm Nhàn thỏa mãn nhìn dưới bục, biết những lời Hứa MậuTân đã nói quả đúng sự thật.

Đảng Kiêu Ba tự có tâm phúc, đội ngũ đã đi đến Đông Hải từ trên xuống dưới

đều có suy nghĩ riêng. đều hiểu rất rõ mục tiêu của màn kịch trước mắt là gì,

đương nhiên không cam tâm đứng nhìn sự việc diễn ra theo sắp xếp của Khâm

sai đại nhân. Theo tiếng hô này, lập tức có thêm một số người gào thét, đầy

phẫn nộ và thù hận, quay mũi giáo chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn và với các

tướng quân quan viên khác trên bục.

Những người này đều thuộc phe phái của Thường Côn và Đảng Kiêu Ba, các

giáo quan cấp trung và cấp thấp đều là người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến

quan binh dưới quyền. Có tiếng hô như vậy, dưới bục lập tức rối loạn, các binh

sĩ thủy quân vốn đã bị lời đồn đại làm cho lòng người hoang mang, càng không

biết nên tin ai. Trong khi có ngàn quan binh bắt đầu chen lấn về phía trước.

Phạm Nhàn híp mắt chăm chú nhìn về phía kia, tập trung quan sát những kẻ

cầm đầu hô hào, sau đó bàn tay gác sau lưng bỗng siết chặt lại thành nắm đấm.

Sau lưng y, vị tướng lĩnh thủy quân xếp thứ ba mặt mày ảm đạm, bị Phạm Nhàn

thúc ép hạ quyết tâm. Bởi vì chính hắn cũng hiểu nếu thật sự xảy ra nổi loạn,

mình đứng trên bục, cũng chỉ nước bị xé tan thành từng mảnh.

Cho nên hắn đứng bên cạnh Phạm Nhàn, đôi mắt lóe sáng, phẫn nộ quát lên:

"Lũ chó má, định tạo phản à? Ngay cả lời của Khâm sai đại nhân và chúng ta

mà các ngươi cũng không tin!"

Tuy vị này mới đến thủy quân không lâu, nhưng dù sao địa vị vẫn đặt đó, tiếng

quát của hắn đã khiến tình hình dưới bục bớt náo loạn. Nhưng vẫn có nguy

hiểm tiềm ẩn, đám tâm phúc của Đảng Kiêu Ba vẫn nấp trong bóng tối, không

ngừng xúi giục, cao giọng chửi mắng.

Ngay lúc này, Hứa Mậu Tân cũng tuân theo dấu tay của Phạm Nhàn, đưa mắt ra

mệnh lệnh thứ hai.

Trong số quan binh dưới bục lập tức vang lên một âm thanh khác.

"Giết Đảng Kiêu Ba! Báo thù cho Đề đốc đại nhân!"

o O o

Chỉ hô một tiếng, tuy không vang vọng như tiếng sấm nổ nhưng Phạm Nhàn lại

nở nụ cười ôn hòa, rất hòa nhã lắng nghe ý kiến dân chúng, gật đầu về phía bên

cạnh.

Hồng Thường Thanh và vài tướng lĩnh thủy quân sắc mặt cực kỳ khó coi đi tới

bên cạnh Phạm Nhàn, rút lưỡi đao bên người mình ra, đạp mạnh lên lưng đám

tướng lĩnh thân tín của Thường Côn, xô đám phạm nhân này ngã lăn trên đất,

sau đó giơ đao chặt xuống.

Bốn tiếng phập phập vang lên, lưỡi đao sắc bén cắt thẳng vào cái cổ chắc khỏe,

xé toạc làn da, cắt đứt phần thịt, phun ra máu tươi, đứt lìa xương cốt, khiến cho

đầu lìa khỏi thân thể, lăn lông lốc trên bục cao, phun ra một vũng máu tươi.

Thân thể không cầu của tướng lĩnh thủy quân co quắp trên bục trong chốc lát,

rồi trở lại tĩnh lặng, trở về với cái chết.

Trên bục dưới bục lại nữa chìm vào yên lặng, quan binh thủy quân phía dưới

trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này... trong lòng tự hỏi, sao lại chết như

vậy được? Vụ án còn chưa tra thẩm mà khâm sai đại nhân cứ thế giết chết mấy

tướng lĩnh này à?

Phạm Nhàn nhíu mày nhìn vũng máu tươi cách chân mình không xa, nhìn Đảng

Kiêu Ba cũng cách mình không xa, hít thở nặng nề sắc mặt thê thảm. Y chợt

ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Đã đáp ứng nguyện vọng của các ngươi rồi, có

điều Đảng Kiêu Ba mới là là kẻ cầm đầu tội ác, phải áp giải về kinh đô... e rằng

cần xử hắn lăng trì mới có thể khiến Đề đốc đại nhân nhắm mắt xuôi tay."

Câu nói này có phần vô sỉ, nhưng quan binh thủy quân dưới bục lại không cho

là vậy, chỉ nhìn người trẻ tuổi mặc quan phục xa hoa phú quý trên bục, một cảm

giác ớn lạnh từ sâu trong cõi lòng bắt đầu dâng lên.

Thực ra, những quan binh quân này không phải loại ngu ngốc, bọn họ không tin

Đảng Hiên Tướng lại giết chết Thường Đề đốc. Đầu tiên là không có lý do đó,

thứ hai là ai cũng biết quan hệ thân mật giữa hai người. Nhưng giờ phút này,

bốn cái đầu người rơi trên bục, mọi người đã thấy được Khâm sai đại nhân dám

giết người, cũng sẵn lòng giết người. Thường Đề Đốc đã chết, Đảng Kiêu Ba đã

bị hàng phục, cho dù triều đình có tiến hành thanh tẩy, nhưng bản thân mình chỉ

là binh lính nhỏ, lại không hưởng lợi mấy từ chỗ hai vị đại nhân này, có thể làm

gì?

Chẳng lẽ lại thật sự xông cả lên, giết chết Khâm sai đại nhân trên nục, sau đó

trở thành phản tặc, đối địch với toàn bộ thiên hạ?

Máu nóng không có nghĩa là mất não, vẫn biết dùng đầu óc suy nghĩ. Vì vậy

hơn vạn quan binh dưới bục chìm vào trầm mặc, kể cả đám giáo quan vừa rồi

còn định kích động gây bạo loạn giờ cũng phải yên lặng, cúi thấp thân thể của

mình, nghĩ cách lén lút trốn ra khỏi thủy quân.

o O o

Giết người lập uy, Phạm Nhàn thỏa mãn nhìn dưới bục, biết những lời Hứa Mậu

Tân đã nói quả đúng sự thật.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đảng Kiêu Ba tự có tâm phúc, đội ngũ đã đi đến Đông Hải từ trên xuống dướiđều có suy nghĩ riêng. đều hiểu rất rõ mục tiêu của màn kịch trước mắt là gì,đương nhiên không cam tâm đứng nhìn sự việc diễn ra theo sắp xếp của Khâmsai đại nhân. Theo tiếng hô này, lập tức có thêm một số người gào thét, đầyphẫn nộ và thù hận, quay mũi giáo chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn và với cáctướng quân quan viên khác trên bục.Những người này đều thuộc phe phái của Thường Côn và Đảng Kiêu Ba, cácgiáo quan cấp trung và cấp thấp đều là người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đếnquan binh dưới quyền. Có tiếng hô như vậy, dưới bục lập tức rối loạn, các binhsĩ thủy quân vốn đã bị lời đồn đại làm cho lòng người hoang mang, càng khôngbiết nên tin ai. Trong khi có ngàn quan binh bắt đầu chen lấn về phía trước.Phạm Nhàn híp mắt chăm chú nhìn về phía kia, tập trung quan sát những kẻcầm đầu hô hào, sau đó bàn tay gác sau lưng bỗng siết chặt lại thành nắm đấm.Sau lưng y, vị tướng lĩnh thủy quân xếp thứ ba mặt mày ảm đạm, bị Phạm Nhànthúc ép hạ quyết tâm. Bởi vì chính hắn cũng hiểu nếu thật sự xảy ra nổi loạn,mình đứng trên bục, cũng chỉ nước bị xé tan thành từng mảnh.Cho nên hắn đứng bên cạnh Phạm Nhàn, đôi mắt lóe sáng, phẫn nộ quát lên:"Lũ chó má, định tạo phản à? Ngay cả lời của Khâm sai đại nhân và chúng tamà các ngươi cũng không tin!"Tuy vị này mới đến thủy quân không lâu, nhưng dù sao địa vị vẫn đặt đó, tiếngquát của hắn đã khiến tình hình dưới bục bớt náo loạn. Nhưng vẫn có nguyhiểm tiềm ẩn, đám tâm phúc của Đảng Kiêu Ba vẫn nấp trong bóng tối, khôngngừng xúi giục, cao giọng chửi mắng.Ngay lúc này, Hứa Mậu Tân cũng tuân theo dấu tay của Phạm Nhàn, đưa mắt ramệnh lệnh thứ hai.Trong số quan binh dưới bục lập tức vang lên một âm thanh khác."Giết Đảng Kiêu Ba! Báo thù cho Đề đốc đại nhân!"o O oChỉ hô một tiếng, tuy không vang vọng như tiếng sấm nổ nhưng Phạm Nhàn lạinở nụ cười ôn hòa, rất hòa nhã lắng nghe ý kiến dân chúng, gật đầu về phía bêncạnh.Hồng Thường Thanh và vài tướng lĩnh thủy quân sắc mặt cực kỳ khó coi đi tớibên cạnh Phạm Nhàn, rút lưỡi đao bên người mình ra, đạp mạnh lên lưng đámtướng lĩnh thân tín của Thường Côn, xô đám phạm nhân này ngã lăn trên đất,sau đó giơ đao chặt xuống.Bốn tiếng phập phập vang lên, lưỡi đao sắc bén cắt thẳng vào cái cổ chắc khỏe,xé toạc làn da, cắt đứt phần thịt, phun ra máu tươi, đứt lìa xương cốt, khiến chođầu lìa khỏi thân thể, lăn lông lốc trên bục cao, phun ra một vũng máu tươi.Thân thể không cầu của tướng lĩnh thủy quân co quắp trên bục trong chốc lát,rồi trở lại tĩnh lặng, trở về với cái chết.Trên bục dưới bục lại nữa chìm vào yên lặng, quan binh thủy quân phía dướitrợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này... trong lòng tự hỏi, sao lại chết nhưvậy được? Vụ án còn chưa tra thẩm mà khâm sai đại nhân cứ thế giết chết mấytướng lĩnh này à?Phạm Nhàn nhíu mày nhìn vũng máu tươi cách chân mình không xa, nhìn ĐảngKiêu Ba cũng cách mình không xa, hít thở nặng nề sắc mặt thê thảm. Y chợtngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Đã đáp ứng nguyện vọng của các ngươi rồi, cóđiều Đảng Kiêu Ba mới là là kẻ cầm đầu tội ác, phải áp giải về kinh đô... e rằngcần xử hắn lăng trì mới có thể khiến Đề đốc đại nhân nhắm mắt xuôi tay."Câu nói này có phần vô sỉ, nhưng quan binh thủy quân dưới bục lại không cholà vậy, chỉ nhìn người trẻ tuổi mặc quan phục xa hoa phú quý trên bục, một cảmgiác ớn lạnh từ sâu trong cõi lòng bắt đầu dâng lên.Thực ra, những quan binh quân này không phải loại ngu ngốc, bọn họ không tinĐảng Hiên Tướng lại giết chết Thường Đề đốc. Đầu tiên là không có lý do đó,thứ hai là ai cũng biết quan hệ thân mật giữa hai người. Nhưng giờ phút này,bốn cái đầu người rơi trên bục, mọi người đã thấy được Khâm sai đại nhân dámgiết người, cũng sẵn lòng giết người. Thường Đề Đốc đã chết, Đảng Kiêu Ba đãbị hàng phục, cho dù triều đình có tiến hành thanh tẩy, nhưng bản thân mình chỉlà binh lính nhỏ, lại không hưởng lợi mấy từ chỗ hai vị đại nhân này, có thể làmgì?Chẳng lẽ lại thật sự xông cả lên, giết chết Khâm sai đại nhân trên nục, sau đótrở thành phản tặc, đối địch với toàn bộ thiên hạ?Máu nóng không có nghĩa là mất não, vẫn biết dùng đầu óc suy nghĩ. Vì vậyhơn vạn quan binh dưới bục chìm vào trầm mặc, kể cả đám giáo quan vừa rồicòn định kích động gây bạo loạn giờ cũng phải yên lặng, cúi thấp thân thể củamình, nghĩ cách lén lút trốn ra khỏi thủy quân.o O oGiết người lập uy, Phạm Nhàn thỏa mãn nhìn dưới bục, biết những lời Hứa MậuTân đã nói quả đúng sự thật.

Chương 806: Mang theo mùi tanh của gió biển 2