Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 819: Thiên tử có bệnh 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế hiểu ý tứ trong lời nói này, sau khi suy nghĩ một hồi mới nói vớigiọng điệu bình tĩnh mà kiên định: "Trẫm vẫn chưa nghĩ xong."Lần này đến phiên Trần Bình Bình sửng sốt, lão không nhịn nổi lắc đầu, thở dàigiống như thầy đồ ở làng quê.Hoàng đế chậm rãi nói: "Thừa Càn quá nhu nhược, lão đại quá mức ngây thơ,lão nhị..." Hắn nhíu mày: "Lão tam tuổi còn nhỏ quá."Trần Bình Bình lại thở dài một tiếng.Hoàng đế đột đột nhiên mỉm cười, thả tay khỏi lưng ghế xe lăn, chắp sau lưng,bước tới trước mặt Trần Bình Bình. Hắn đứng sau lan can bằng cẩm thách, nhìnvào quảng trường rộng lớn trong hoàng cung sâu thẳm, như thể đang quan sátthiên quân vạn mã, quan sát tất cả mọi thứ trong thiên hạ."Ta biết có rất nhiều người cho rằng trẫm đã bức ép những đứa trẻ này quáthảm." Bóng lưng của Hoàng đế có vẻ hơi u sầu, "Có một lần Thư Vu uốngrượu xong, thậm chí đã nói thẳng thừng trước mặt trẫm."Nói đến đây, rốt cuộc trong giọng nói của Hoàng đế đã có một chút giận dữ."Nhưng mà, Hoàng đế... chẳng lẽ ai ai cũng làm được?" Hoàng đế quay đầu lại,chăm chú quan sát vào gương mặt già nua của Trần Bình Bình, như thể đanghỏi lão, cũng như thể đang tự hỏi mình, hoặc đang hỏi những người con khôngyên phận trong và ngoài cung.Ở phương xa, đám nữ cung và thái giám nhìn về hướng này, hoàn toàn khôngnghe thấy những bệ hạ và Trần viện trưởng đang trò chuyện với nhau điều gì,lại càng không biết, chuyện mà bệ hạ và Trần viện trưởng đang nói liên quanđến người ngồi trên ngai vàng rất nhiều năm sau.o O o"Thân là Hoàng đế, không thể vô tình, cũng không thể đa tình." Hoàng đế quaymặt lại, "Vô tình với người xung quanh, vô tình với cả thiên hạ, thế thì thiên hạtất loạn; đa tình với người xung quanh, ắt sẽ bị người khác hại, thiên hạ mất chủnhân, cũng sẽ loạn.""Trẫm không phải hôn quân, trẫm muốn gây dựng công lao vĩ đại chưa từng có,cũng muốn có hậu duệ kế thừa mới được, chọn Hoàng đế, cũng không thể hoàntoàn dựa vào cá nhân yêu thích để chọn." Hoàng đế cười nhạo nói: "Trẫm đãquan sát Thái tử mười năm, hắn là người đa tình trong vô tình, giữ vững đượcthành quả còn được. Chỉ có điều sau khi trẫm mất, chắc chắn thiên hạ này mớibắt đầu thống nhất, nguyên nhân gây hỗn loạn vẫn còn, nó vừa không có trái timcứng như sắt đá, vừa không có thủ đoạn lợi hại, làm sao thay trẫm bảo vệ thiênhạ được thống nhất này?""Lão nhị?" Vẻ cười nhạo trên khuôn mặt Hoàng đế vẫn không hề mất đi, "Banđầu trẫm khá đánh giá cao hắn, trong những năm này tranh đấu với Thừa Càn,hắn không hề thua thiệt. Có điều sau đó lại khiến cho trẫm hơi thất vọng, cứ đimãi trên con đường che giấu vô tình bằng đa tình, nếu như hắn lên ngôi, chắcchắn sẽ là một vị quân vương nhân từ, nhưng trẫm lo là mấy con trai của trẫm...e rằng không ai có thể sống sót."Trần Bình Bình im lặng, trong lòng thầm suy nghĩ thời thế này đúng là khó nóirõ được, cũng khó giải thích được. Năm xưa Nhị hoàng tử chỉ là một người trẻtuổi tuấn tú chỉ biết đọc sách, nếu như không phải bị ngươi ép đến nông nỗi này,không phải chịu áp lực và cám dỗ lớn như vậy, làm sao tính cách của hắn lạibiến đổi đến mức như ngày hôm nay? Bệ hạ ơi bệ hạ... phương pháp nuôi sư tửnày, thật không thích hợp để bồi dưỡng người nối nghiệp đế vương.Mấy năm nay Hoàng đế Khánh Quốc bỏ mặc các con tranh đoạt vị trí thừa kế,suy nghĩ của hắn trong việc này rất đơn giản đơn giản, cai trị thiên hạ rất khókhăn, ai có thể chịu đựng được thì thiên hạ này thuộc người đấy. Có điều hắn lạikhông nghĩ tới, không phải người trẻ tuổi nào cũng giống như hắn, quen đứngtrong dòng sông đen như mực ngắm nhìn phong cảnh bên bờ. Hắn đã cải biếncác con mình các con quá nhiều, có điều kết quả cuối cùng của thay đổi này, chỉe vẫn không phải những gì hắn mong muốn."Đại hoàng tử thì sao?" Lời nói của Trần Bình Bình tối hôm nay đã vượt xakhỏi triết lý mà thường ngày lão vẫn giữ.Chính vì vậy, khi Hoàng đế nghe được câu này lại lấy làm kinh ngạc, nụ cườitrên môi càng thêm rạng rỡ. Hắn có vẻ rất thích thú khi Trần Bình Bình quay trởlại trạng thái có sao nói vậy năm xưa: "Ta không ngạc nhiên rằng ngươi sẽ nhắcđến tên nó."Hoàng đế mỉm cười nói: "Mạng sống của hai mẹ con này đều do ngươi và TiểuDiệp Tử cứu, trẫm hiểu ngươi có đôi chút cảm tình với nó, trẫm cũng quý nó...Chỉ có điều nó quá chú trọng cảm tình, trong cuộc chiến đầy nguy hiểm này, aimềm lòng người đó có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."Hoàng đế thở dài: "Hơn nữa dù sao nó cũng mang trong mình một nửa dòngmáu Đông Di, khó lòng khiến người dưới phục tùng, càng quan trọng hơn nữalà, tương lai nếu muốn tiêu diệt Đông Di thành, ngươi nghĩ nó có đủ quyết tâmkhông?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế hiểu ý tứ trong lời nói này, sau khi suy nghĩ một hồi mới nói vớigiọng điệu bình tĩnh mà kiên định: "Trẫm vẫn chưa nghĩ xong."Lần này đến phiên Trần Bình Bình sửng sốt, lão không nhịn nổi lắc đầu, thở dàigiống như thầy đồ ở làng quê.Hoàng đế chậm rãi nói: "Thừa Càn quá nhu nhược, lão đại quá mức ngây thơ,lão nhị..." Hắn nhíu mày: "Lão tam tuổi còn nhỏ quá."Trần Bình Bình lại thở dài một tiếng.Hoàng đế đột đột nhiên mỉm cười, thả tay khỏi lưng ghế xe lăn, chắp sau lưng,bước tới trước mặt Trần Bình Bình. Hắn đứng sau lan can bằng cẩm thách, nhìnvào quảng trường rộng lớn trong hoàng cung sâu thẳm, như thể đang quan sátthiên quân vạn mã, quan sát tất cả mọi thứ trong thiên hạ."Ta biết có rất nhiều người cho rằng trẫm đã bức ép những đứa trẻ này quáthảm." Bóng lưng của Hoàng đế có vẻ hơi u sầu, "Có một lần Thư Vu uốngrượu xong, thậm chí đã nói thẳng thừng trước mặt trẫm."Nói đến đây, rốt cuộc trong giọng nói của Hoàng đế đã có một chút giận dữ."Nhưng mà, Hoàng đế... chẳng lẽ ai ai cũng làm được?" Hoàng đế quay đầu lại,chăm chú quan sát vào gương mặt già nua của Trần Bình Bình, như thể đanghỏi lão, cũng như thể đang tự hỏi mình, hoặc đang hỏi những người con khôngyên phận trong và ngoài cung.Ở phương xa, đám nữ cung và thái giám nhìn về hướng này, hoàn toàn khôngnghe thấy những bệ hạ và Trần viện trưởng đang trò chuyện với nhau điều gì,lại càng không biết, chuyện mà bệ hạ và Trần viện trưởng đang nói liên quanđến người ngồi trên ngai vàng rất nhiều năm sau.o O o"Thân là Hoàng đế, không thể vô tình, cũng không thể đa tình." Hoàng đế quaymặt lại, "Vô tình với người xung quanh, vô tình với cả thiên hạ, thế thì thiên hạtất loạn; đa tình với người xung quanh, ắt sẽ bị người khác hại, thiên hạ mất chủnhân, cũng sẽ loạn.""Trẫm không phải hôn quân, trẫm muốn gây dựng công lao vĩ đại chưa từng có,cũng muốn có hậu duệ kế thừa mới được, chọn Hoàng đế, cũng không thể hoàntoàn dựa vào cá nhân yêu thích để chọn." Hoàng đế cười nhạo nói: "Trẫm đãquan sát Thái tử mười năm, hắn là người đa tình trong vô tình, giữ vững đượcthành quả còn được. Chỉ có điều sau khi trẫm mất, chắc chắn thiên hạ này mớibắt đầu thống nhất, nguyên nhân gây hỗn loạn vẫn còn, nó vừa không có trái timcứng như sắt đá, vừa không có thủ đoạn lợi hại, làm sao thay trẫm bảo vệ thiênhạ được thống nhất này?""Lão nhị?" Vẻ cười nhạo trên khuôn mặt Hoàng đế vẫn không hề mất đi, "Banđầu trẫm khá đánh giá cao hắn, trong những năm này tranh đấu với Thừa Càn,hắn không hề thua thiệt. Có điều sau đó lại khiến cho trẫm hơi thất vọng, cứ đimãi trên con đường che giấu vô tình bằng đa tình, nếu như hắn lên ngôi, chắcchắn sẽ là một vị quân vương nhân từ, nhưng trẫm lo là mấy con trai của trẫm...e rằng không ai có thể sống sót."Trần Bình Bình im lặng, trong lòng thầm suy nghĩ thời thế này đúng là khó nóirõ được, cũng khó giải thích được. Năm xưa Nhị hoàng tử chỉ là một người trẻtuổi tuấn tú chỉ biết đọc sách, nếu như không phải bị ngươi ép đến nông nỗi này,không phải chịu áp lực và cám dỗ lớn như vậy, làm sao tính cách của hắn lạibiến đổi đến mức như ngày hôm nay? Bệ hạ ơi bệ hạ... phương pháp nuôi sư tửnày, thật không thích hợp để bồi dưỡng người nối nghiệp đế vương.Mấy năm nay Hoàng đế Khánh Quốc bỏ mặc các con tranh đoạt vị trí thừa kế,suy nghĩ của hắn trong việc này rất đơn giản đơn giản, cai trị thiên hạ rất khókhăn, ai có thể chịu đựng được thì thiên hạ này thuộc người đấy. Có điều hắn lạikhông nghĩ tới, không phải người trẻ tuổi nào cũng giống như hắn, quen đứngtrong dòng sông đen như mực ngắm nhìn phong cảnh bên bờ. Hắn đã cải biếncác con mình các con quá nhiều, có điều kết quả cuối cùng của thay đổi này, chỉe vẫn không phải những gì hắn mong muốn."Đại hoàng tử thì sao?" Lời nói của Trần Bình Bình tối hôm nay đã vượt xakhỏi triết lý mà thường ngày lão vẫn giữ.Chính vì vậy, khi Hoàng đế nghe được câu này lại lấy làm kinh ngạc, nụ cườitrên môi càng thêm rạng rỡ. Hắn có vẻ rất thích thú khi Trần Bình Bình quay trởlại trạng thái có sao nói vậy năm xưa: "Ta không ngạc nhiên rằng ngươi sẽ nhắcđến tên nó."Hoàng đế mỉm cười nói: "Mạng sống của hai mẹ con này đều do ngươi và TiểuDiệp Tử cứu, trẫm hiểu ngươi có đôi chút cảm tình với nó, trẫm cũng quý nó...Chỉ có điều nó quá chú trọng cảm tình, trong cuộc chiến đầy nguy hiểm này, aimềm lòng người đó có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."Hoàng đế thở dài: "Hơn nữa dù sao nó cũng mang trong mình một nửa dòngmáu Đông Di, khó lòng khiến người dưới phục tùng, càng quan trọng hơn nữalà, tương lai nếu muốn tiêu diệt Đông Di thành, ngươi nghĩ nó có đủ quyết tâmkhông?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế hiểu ý tứ trong lời nói này, sau khi suy nghĩ một hồi mới nói vớigiọng điệu bình tĩnh mà kiên định: "Trẫm vẫn chưa nghĩ xong."Lần này đến phiên Trần Bình Bình sửng sốt, lão không nhịn nổi lắc đầu, thở dàigiống như thầy đồ ở làng quê.Hoàng đế chậm rãi nói: "Thừa Càn quá nhu nhược, lão đại quá mức ngây thơ,lão nhị..." Hắn nhíu mày: "Lão tam tuổi còn nhỏ quá."Trần Bình Bình lại thở dài một tiếng.Hoàng đế đột đột nhiên mỉm cười, thả tay khỏi lưng ghế xe lăn, chắp sau lưng,bước tới trước mặt Trần Bình Bình. Hắn đứng sau lan can bằng cẩm thách, nhìnvào quảng trường rộng lớn trong hoàng cung sâu thẳm, như thể đang quan sátthiên quân vạn mã, quan sát tất cả mọi thứ trong thiên hạ."Ta biết có rất nhiều người cho rằng trẫm đã bức ép những đứa trẻ này quáthảm." Bóng lưng của Hoàng đế có vẻ hơi u sầu, "Có một lần Thư Vu uốngrượu xong, thậm chí đã nói thẳng thừng trước mặt trẫm."Nói đến đây, rốt cuộc trong giọng nói của Hoàng đế đã có một chút giận dữ."Nhưng mà, Hoàng đế... chẳng lẽ ai ai cũng làm được?" Hoàng đế quay đầu lại,chăm chú quan sát vào gương mặt già nua của Trần Bình Bình, như thể đanghỏi lão, cũng như thể đang tự hỏi mình, hoặc đang hỏi những người con khôngyên phận trong và ngoài cung.Ở phương xa, đám nữ cung và thái giám nhìn về hướng này, hoàn toàn khôngnghe thấy những bệ hạ và Trần viện trưởng đang trò chuyện với nhau điều gì,lại càng không biết, chuyện mà bệ hạ và Trần viện trưởng đang nói liên quanđến người ngồi trên ngai vàng rất nhiều năm sau.o O o"Thân là Hoàng đế, không thể vô tình, cũng không thể đa tình." Hoàng đế quaymặt lại, "Vô tình với người xung quanh, vô tình với cả thiên hạ, thế thì thiên hạtất loạn; đa tình với người xung quanh, ắt sẽ bị người khác hại, thiên hạ mất chủnhân, cũng sẽ loạn.""Trẫm không phải hôn quân, trẫm muốn gây dựng công lao vĩ đại chưa từng có,cũng muốn có hậu duệ kế thừa mới được, chọn Hoàng đế, cũng không thể hoàntoàn dựa vào cá nhân yêu thích để chọn." Hoàng đế cười nhạo nói: "Trẫm đãquan sát Thái tử mười năm, hắn là người đa tình trong vô tình, giữ vững đượcthành quả còn được. Chỉ có điều sau khi trẫm mất, chắc chắn thiên hạ này mớibắt đầu thống nhất, nguyên nhân gây hỗn loạn vẫn còn, nó vừa không có trái timcứng như sắt đá, vừa không có thủ đoạn lợi hại, làm sao thay trẫm bảo vệ thiênhạ được thống nhất này?""Lão nhị?" Vẻ cười nhạo trên khuôn mặt Hoàng đế vẫn không hề mất đi, "Banđầu trẫm khá đánh giá cao hắn, trong những năm này tranh đấu với Thừa Càn,hắn không hề thua thiệt. Có điều sau đó lại khiến cho trẫm hơi thất vọng, cứ đimãi trên con đường che giấu vô tình bằng đa tình, nếu như hắn lên ngôi, chắcchắn sẽ là một vị quân vương nhân từ, nhưng trẫm lo là mấy con trai của trẫm...e rằng không ai có thể sống sót."Trần Bình Bình im lặng, trong lòng thầm suy nghĩ thời thế này đúng là khó nóirõ được, cũng khó giải thích được. Năm xưa Nhị hoàng tử chỉ là một người trẻtuổi tuấn tú chỉ biết đọc sách, nếu như không phải bị ngươi ép đến nông nỗi này,không phải chịu áp lực và cám dỗ lớn như vậy, làm sao tính cách của hắn lạibiến đổi đến mức như ngày hôm nay? Bệ hạ ơi bệ hạ... phương pháp nuôi sư tửnày, thật không thích hợp để bồi dưỡng người nối nghiệp đế vương.Mấy năm nay Hoàng đế Khánh Quốc bỏ mặc các con tranh đoạt vị trí thừa kế,suy nghĩ của hắn trong việc này rất đơn giản đơn giản, cai trị thiên hạ rất khókhăn, ai có thể chịu đựng được thì thiên hạ này thuộc người đấy. Có điều hắn lạikhông nghĩ tới, không phải người trẻ tuổi nào cũng giống như hắn, quen đứngtrong dòng sông đen như mực ngắm nhìn phong cảnh bên bờ. Hắn đã cải biếncác con mình các con quá nhiều, có điều kết quả cuối cùng của thay đổi này, chỉe vẫn không phải những gì hắn mong muốn."Đại hoàng tử thì sao?" Lời nói của Trần Bình Bình tối hôm nay đã vượt xakhỏi triết lý mà thường ngày lão vẫn giữ.Chính vì vậy, khi Hoàng đế nghe được câu này lại lấy làm kinh ngạc, nụ cườitrên môi càng thêm rạng rỡ. Hắn có vẻ rất thích thú khi Trần Bình Bình quay trởlại trạng thái có sao nói vậy năm xưa: "Ta không ngạc nhiên rằng ngươi sẽ nhắcđến tên nó."Hoàng đế mỉm cười nói: "Mạng sống của hai mẹ con này đều do ngươi và TiểuDiệp Tử cứu, trẫm hiểu ngươi có đôi chút cảm tình với nó, trẫm cũng quý nó...Chỉ có điều nó quá chú trọng cảm tình, trong cuộc chiến đầy nguy hiểm này, aimềm lòng người đó có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."Hoàng đế thở dài: "Hơn nữa dù sao nó cũng mang trong mình một nửa dòngmáu Đông Di, khó lòng khiến người dưới phục tùng, càng quan trọng hơn nữalà, tương lai nếu muốn tiêu diệt Đông Di thành, ngươi nghĩ nó có đủ quyết tâmkhông?"

Chương 819: Thiên tử có bệnh 2