Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 825: Vinh quang trở về 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lúc này Phạm Nhàn đã thay lại bộ quần áo thông thường, đang thử ủng đi mưatrên chân. Trong lúc nhất thời y cũng không kịp nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu choquan viên kia nói.Vị quan viên kia lau mồ hôi trên trán, giọng nói run rẩy: "Hạ quan là Điển lạiĐạm Châu, đến đây cung nghênh Khâm sai đại nhân trở về thăm quê."Nghe câu này, Phạm Nhàn không khỏi bất ngờ. Trước đó y chưa để ý đến quanphục của người kia, khi nghe người ta tự xưng là Điển lại, y không khỏi ngạcnhiên. Tuy Phạm Nhàn không phải là người thích được nịnh hót, nhưng y cũngbiết, là Đề ti của Giám Sát viện, là Khâm sai đại nhân trở về quê hương, chắcchắn quan phụ mẫu của Đạm Châu sẽ cảm thấy có vẻ vang, chắc chắn sẽ nghĩmọi cách để nịnh bợ mình... Ai ngờ rằng Tri châu không tới, chỉ một vị Điển lạitới?Y vô thức nhìn về phía bến thuyền xa xôi nơi có đám người nhỏ như kiến, hípmắt hỏi: "Tri châu đại nhân đâu?"Chỉ là câu nói vô tâm của Phạm Nhàn, nhưng trong tai của vị Điển lại ĐạmChâu kia thì không khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến hắn sợ hãi khôngthể tả, mặt mày nhợt nhạt nói: "Đại nhân nhận được tin tức đại nhân sắp tới,chắc lúc này đang đến bến thuyền tiếp đón đại nhân. Đại nhân không nên tráchtội đại nhân, thực sự là... đại nhân không biết đại nhân lại tới sớm như vậy."Một chuỗi đại nhân đại nhân này khiến Phạm Nhàn cũng thấy hồ đồ, suy nghĩmột lúc mới hiểu được, hóa ra là thành Đạm Châu không ngờ tới rằng thuyềncủa y lại đến nhanh như vậy.Y mỉm cười nói: "Có gì mà trách móc, chỉ là về quê một chuyến, đâu cần phảibố trí long trọng như vậy để nghênh tiếp."Nhưng mà bến thuyền đã trở nên cực kỳ long trọng. Phạm Nhàn có thị lực phithường, đã loáng thoáng chứng kiến có người đang gấp rút lắp lều chõng chenắng, cũng có quan chức đang hối hả đi về phía đó, bách tính Đạm Châu tụ tậpcàng không hề ít.Vị Điển lại Đạm Châu cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút, đánh bạo ngẩngđầu lên quan sát vị đại nhân đã hai năm chưa trở lại Đạm Châu. Hắn mới đếnĐạm Châu sau khi Phạm Nhàn đi khỏi, cho nên chỉ nghe được rất nhiều tin đồnkỳ quái về vị thiếu gia ở phủ bá tước. Mà hai năm qua trên quan trường, hắncòn nghe được nhiều lời đồn đại hơn, về Tiểu Phạm đại nhân đã gây dựng đượcsự nghiệp vẻ vang ra sao tại Kinh Đô, tại thiên hạ. Vì vậy lâu nay hắn cũng tòmò về nhân vật xuất thân từ Đạm Châu này."Quả nhiên... là người trời." Điển lại chấn động trước dung mạo của PhạmNhàn, lập tức cúi đầu báo cáo tình hình ngày hôm nay.Hóa ra vị Quận chúa nương nương Lâm Uyển Nhi mang theo Tam Hoàng tử vàmột đám người trở lại Đạm Châu, từ lâu đã làm kinh động toàn thành. Từ saukhi chuyện làm ăn hải cảng ở thành Đạm Châu suy tàn, lâu nay đã trở thành mộtnơi hẻo lánh. Mặc dù hàng năm bệ hạ giảm thuế má, người dân sinh sống yênvui, nhưng... có ai đã từng thấy chuyện náo nhiệt đến vậy, dù sao đây cũng làHoàng tử và Quận chúa cơ mà!Mọi người đều đang suy đoán rằng nếu thê tử và học sinh đều đã trở lại, chắcchắn Tiểu Phạm đại nhân cũng sẽ về, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưngkhông ai ngờ rằng Phạm Nhàn lại đến Giao Châu giải quyết công việc, cả quanviên lẫn bách tính đều không biết bao giờ Phạm Nhàn mới đến, tâm tư từ từ lơlà. Mãi cho đến ngày hôm nay, ngoài thành đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binhđen tuyền, xuyên qua thành phòng, đi thẳng đến bến thuyền bố trí phòng vệ,bách tính mới đoán được hôm nay Tiểu Phạm đại nhân sẽ đến.Thời gian quá gấp cho nên chỉ có những ai vừa vặn nghe được tin này như Điểnlại mới kịp chạy tới, trong khi Tri châu Đạm Châu và những quan viên khác cólẽ vẫn còn ở trong phủ tránh hè, lúc này đang vội vàng mặc quần áo để tới đây.Điển lại Đạm Châu lo Tri châu không kịp bố trí, khiến cho vị đại nhân PhạmNhàn này sinh lòng phẫn nộ, cho nên gấp rút ngồi trên thuyền nhỏ tới thỉnh tội.Hắn cẩn thận từng lợi ích từng tí nhìn vào gương mặt của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Lão thái thái có khỏe không?"Điển lại cười siểm nịnh nói: "Lão nhân gia vẫn khỏe mạnh lắm, Tri châu đạinhân thường xuyên tới phủ thỉnh an.""Ừm, Uyển... Ừm?" Phạm Nhàn đột nhiên nhíu lông mày.Điển lại trong lòng cả kinh, cho rằng vị đại nhân này đã bắt đầu bày tỏ thái độkhông hài lòng với công tác tiếp đãi hôm nay, sợ hãi đến mức mồ hôi trên lưngchảy ra càng nhiều hơn.Ngược lại Hồng Thường Thanh bên cạnh Phạm Nhàn biết rằng đại nhân chỉ làđột nhiên lúng túng, không biết nên gọi thê tử của mình thế nào trước mặt vịquan viên này, bèn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Thiếu nãi nãi đã tới chưa?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lúc này Phạm Nhàn đã thay lại bộ quần áo thông thường, đang thử ủng đi mưatrên chân. Trong lúc nhất thời y cũng không kịp nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu choquan viên kia nói.Vị quan viên kia lau mồ hôi trên trán, giọng nói run rẩy: "Hạ quan là Điển lạiĐạm Châu, đến đây cung nghênh Khâm sai đại nhân trở về thăm quê."Nghe câu này, Phạm Nhàn không khỏi bất ngờ. Trước đó y chưa để ý đến quanphục của người kia, khi nghe người ta tự xưng là Điển lại, y không khỏi ngạcnhiên. Tuy Phạm Nhàn không phải là người thích được nịnh hót, nhưng y cũngbiết, là Đề ti của Giám Sát viện, là Khâm sai đại nhân trở về quê hương, chắcchắn quan phụ mẫu của Đạm Châu sẽ cảm thấy có vẻ vang, chắc chắn sẽ nghĩmọi cách để nịnh bợ mình... Ai ngờ rằng Tri châu không tới, chỉ một vị Điển lạitới?Y vô thức nhìn về phía bến thuyền xa xôi nơi có đám người nhỏ như kiến, hípmắt hỏi: "Tri châu đại nhân đâu?"Chỉ là câu nói vô tâm của Phạm Nhàn, nhưng trong tai của vị Điển lại ĐạmChâu kia thì không khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến hắn sợ hãi khôngthể tả, mặt mày nhợt nhạt nói: "Đại nhân nhận được tin tức đại nhân sắp tới,chắc lúc này đang đến bến thuyền tiếp đón đại nhân. Đại nhân không nên tráchtội đại nhân, thực sự là... đại nhân không biết đại nhân lại tới sớm như vậy."Một chuỗi đại nhân đại nhân này khiến Phạm Nhàn cũng thấy hồ đồ, suy nghĩmột lúc mới hiểu được, hóa ra là thành Đạm Châu không ngờ tới rằng thuyềncủa y lại đến nhanh như vậy.Y mỉm cười nói: "Có gì mà trách móc, chỉ là về quê một chuyến, đâu cần phảibố trí long trọng như vậy để nghênh tiếp."Nhưng mà bến thuyền đã trở nên cực kỳ long trọng. Phạm Nhàn có thị lực phithường, đã loáng thoáng chứng kiến có người đang gấp rút lắp lều chõng chenắng, cũng có quan chức đang hối hả đi về phía đó, bách tính Đạm Châu tụ tậpcàng không hề ít.Vị Điển lại Đạm Châu cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút, đánh bạo ngẩngđầu lên quan sát vị đại nhân đã hai năm chưa trở lại Đạm Châu. Hắn mới đếnĐạm Châu sau khi Phạm Nhàn đi khỏi, cho nên chỉ nghe được rất nhiều tin đồnkỳ quái về vị thiếu gia ở phủ bá tước. Mà hai năm qua trên quan trường, hắncòn nghe được nhiều lời đồn đại hơn, về Tiểu Phạm đại nhân đã gây dựng đượcsự nghiệp vẻ vang ra sao tại Kinh Đô, tại thiên hạ. Vì vậy lâu nay hắn cũng tòmò về nhân vật xuất thân từ Đạm Châu này."Quả nhiên... là người trời." Điển lại chấn động trước dung mạo của PhạmNhàn, lập tức cúi đầu báo cáo tình hình ngày hôm nay.Hóa ra vị Quận chúa nương nương Lâm Uyển Nhi mang theo Tam Hoàng tử vàmột đám người trở lại Đạm Châu, từ lâu đã làm kinh động toàn thành. Từ saukhi chuyện làm ăn hải cảng ở thành Đạm Châu suy tàn, lâu nay đã trở thành mộtnơi hẻo lánh. Mặc dù hàng năm bệ hạ giảm thuế má, người dân sinh sống yênvui, nhưng... có ai đã từng thấy chuyện náo nhiệt đến vậy, dù sao đây cũng làHoàng tử và Quận chúa cơ mà!Mọi người đều đang suy đoán rằng nếu thê tử và học sinh đều đã trở lại, chắcchắn Tiểu Phạm đại nhân cũng sẽ về, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưngkhông ai ngờ rằng Phạm Nhàn lại đến Giao Châu giải quyết công việc, cả quanviên lẫn bách tính đều không biết bao giờ Phạm Nhàn mới đến, tâm tư từ từ lơlà. Mãi cho đến ngày hôm nay, ngoài thành đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binhđen tuyền, xuyên qua thành phòng, đi thẳng đến bến thuyền bố trí phòng vệ,bách tính mới đoán được hôm nay Tiểu Phạm đại nhân sẽ đến.Thời gian quá gấp cho nên chỉ có những ai vừa vặn nghe được tin này như Điểnlại mới kịp chạy tới, trong khi Tri châu Đạm Châu và những quan viên khác cólẽ vẫn còn ở trong phủ tránh hè, lúc này đang vội vàng mặc quần áo để tới đây.Điển lại Đạm Châu lo Tri châu không kịp bố trí, khiến cho vị đại nhân PhạmNhàn này sinh lòng phẫn nộ, cho nên gấp rút ngồi trên thuyền nhỏ tới thỉnh tội.Hắn cẩn thận từng lợi ích từng tí nhìn vào gương mặt của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Lão thái thái có khỏe không?"Điển lại cười siểm nịnh nói: "Lão nhân gia vẫn khỏe mạnh lắm, Tri châu đạinhân thường xuyên tới phủ thỉnh an.""Ừm, Uyển... Ừm?" Phạm Nhàn đột nhiên nhíu lông mày.Điển lại trong lòng cả kinh, cho rằng vị đại nhân này đã bắt đầu bày tỏ thái độkhông hài lòng với công tác tiếp đãi hôm nay, sợ hãi đến mức mồ hôi trên lưngchảy ra càng nhiều hơn.Ngược lại Hồng Thường Thanh bên cạnh Phạm Nhàn biết rằng đại nhân chỉ làđột nhiên lúng túng, không biết nên gọi thê tử của mình thế nào trước mặt vịquan viên này, bèn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Thiếu nãi nãi đã tới chưa?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lúc này Phạm Nhàn đã thay lại bộ quần áo thông thường, đang thử ủng đi mưatrên chân. Trong lúc nhất thời y cũng không kịp nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu choquan viên kia nói.Vị quan viên kia lau mồ hôi trên trán, giọng nói run rẩy: "Hạ quan là Điển lạiĐạm Châu, đến đây cung nghênh Khâm sai đại nhân trở về thăm quê."Nghe câu này, Phạm Nhàn không khỏi bất ngờ. Trước đó y chưa để ý đến quanphục của người kia, khi nghe người ta tự xưng là Điển lại, y không khỏi ngạcnhiên. Tuy Phạm Nhàn không phải là người thích được nịnh hót, nhưng y cũngbiết, là Đề ti của Giám Sát viện, là Khâm sai đại nhân trở về quê hương, chắcchắn quan phụ mẫu của Đạm Châu sẽ cảm thấy có vẻ vang, chắc chắn sẽ nghĩmọi cách để nịnh bợ mình... Ai ngờ rằng Tri châu không tới, chỉ một vị Điển lạitới?Y vô thức nhìn về phía bến thuyền xa xôi nơi có đám người nhỏ như kiến, hípmắt hỏi: "Tri châu đại nhân đâu?"Chỉ là câu nói vô tâm của Phạm Nhàn, nhưng trong tai của vị Điển lại ĐạmChâu kia thì không khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến hắn sợ hãi khôngthể tả, mặt mày nhợt nhạt nói: "Đại nhân nhận được tin tức đại nhân sắp tới,chắc lúc này đang đến bến thuyền tiếp đón đại nhân. Đại nhân không nên tráchtội đại nhân, thực sự là... đại nhân không biết đại nhân lại tới sớm như vậy."Một chuỗi đại nhân đại nhân này khiến Phạm Nhàn cũng thấy hồ đồ, suy nghĩmột lúc mới hiểu được, hóa ra là thành Đạm Châu không ngờ tới rằng thuyềncủa y lại đến nhanh như vậy.Y mỉm cười nói: "Có gì mà trách móc, chỉ là về quê một chuyến, đâu cần phảibố trí long trọng như vậy để nghênh tiếp."Nhưng mà bến thuyền đã trở nên cực kỳ long trọng. Phạm Nhàn có thị lực phithường, đã loáng thoáng chứng kiến có người đang gấp rút lắp lều chõng chenắng, cũng có quan chức đang hối hả đi về phía đó, bách tính Đạm Châu tụ tậpcàng không hề ít.Vị Điển lại Đạm Châu cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút, đánh bạo ngẩngđầu lên quan sát vị đại nhân đã hai năm chưa trở lại Đạm Châu. Hắn mới đếnĐạm Châu sau khi Phạm Nhàn đi khỏi, cho nên chỉ nghe được rất nhiều tin đồnkỳ quái về vị thiếu gia ở phủ bá tước. Mà hai năm qua trên quan trường, hắncòn nghe được nhiều lời đồn đại hơn, về Tiểu Phạm đại nhân đã gây dựng đượcsự nghiệp vẻ vang ra sao tại Kinh Đô, tại thiên hạ. Vì vậy lâu nay hắn cũng tòmò về nhân vật xuất thân từ Đạm Châu này."Quả nhiên... là người trời." Điển lại chấn động trước dung mạo của PhạmNhàn, lập tức cúi đầu báo cáo tình hình ngày hôm nay.Hóa ra vị Quận chúa nương nương Lâm Uyển Nhi mang theo Tam Hoàng tử vàmột đám người trở lại Đạm Châu, từ lâu đã làm kinh động toàn thành. Từ saukhi chuyện làm ăn hải cảng ở thành Đạm Châu suy tàn, lâu nay đã trở thành mộtnơi hẻo lánh. Mặc dù hàng năm bệ hạ giảm thuế má, người dân sinh sống yênvui, nhưng... có ai đã từng thấy chuyện náo nhiệt đến vậy, dù sao đây cũng làHoàng tử và Quận chúa cơ mà!Mọi người đều đang suy đoán rằng nếu thê tử và học sinh đều đã trở lại, chắcchắn Tiểu Phạm đại nhân cũng sẽ về, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưngkhông ai ngờ rằng Phạm Nhàn lại đến Giao Châu giải quyết công việc, cả quanviên lẫn bách tính đều không biết bao giờ Phạm Nhàn mới đến, tâm tư từ từ lơlà. Mãi cho đến ngày hôm nay, ngoài thành đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binhđen tuyền, xuyên qua thành phòng, đi thẳng đến bến thuyền bố trí phòng vệ,bách tính mới đoán được hôm nay Tiểu Phạm đại nhân sẽ đến.Thời gian quá gấp cho nên chỉ có những ai vừa vặn nghe được tin này như Điểnlại mới kịp chạy tới, trong khi Tri châu Đạm Châu và những quan viên khác cólẽ vẫn còn ở trong phủ tránh hè, lúc này đang vội vàng mặc quần áo để tới đây.Điển lại Đạm Châu lo Tri châu không kịp bố trí, khiến cho vị đại nhân PhạmNhàn này sinh lòng phẫn nộ, cho nên gấp rút ngồi trên thuyền nhỏ tới thỉnh tội.Hắn cẩn thận từng lợi ích từng tí nhìn vào gương mặt của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Lão thái thái có khỏe không?"Điển lại cười siểm nịnh nói: "Lão nhân gia vẫn khỏe mạnh lắm, Tri châu đạinhân thường xuyên tới phủ thỉnh an.""Ừm, Uyển... Ừm?" Phạm Nhàn đột nhiên nhíu lông mày.Điển lại trong lòng cả kinh, cho rằng vị đại nhân này đã bắt đầu bày tỏ thái độkhông hài lòng với công tác tiếp đãi hôm nay, sợ hãi đến mức mồ hôi trên lưngchảy ra càng nhiều hơn.Ngược lại Hồng Thường Thanh bên cạnh Phạm Nhàn biết rằng đại nhân chỉ làđột nhiên lúng túng, không biết nên gọi thê tử của mình thế nào trước mặt vịquan viên này, bèn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Thiếu nãi nãi đã tới chưa?"

Chương 825: Vinh quang trở về 1