Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 828: Vinh quang trở về 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Gió biển phất qua gương mặt Phạm Nhàn, khiến y tỉnh lại từ suy tư sâu thẳm.Lặng lẽ ngồi trên vách núi dựng đứng này, đầu óc y nhớ lại mọi chuyện đã xảyra sau khi chuyển sinh. Chuyện này không chỉ vì y nhớ về Ngũ Trúc thúc, màcòn do cảnh sắc quen thuộc trên đỉnh vách núi này khiến y cảm thấy xúc động.Vài năm trước, chính trên vách núi này, Phạm Nhàn khi đó vẫn còn là một thiếuniên nhỏ bé, đã bộc lộ ba ước nguyện lớn của mình trước mặt Ngũ Trúc.Sinh ra rất nhiều, rất nhiều con.Viết rất nhiều, rất nhiều cuốn sách.Sống một cuộc đời rất tốt, rất tốt.Còn Ngũ Trúc thúc tổng kết lại: Phạm Nhàn cần rất nhiều phụ nữ, tìm rất nhiềungười viết thơ thay, rất nhiều người hầu, do đó cần rất nhiều tiền tài, cũng tức làquyền lực, và vì vậy hai người hướng đi tới kinh đô.o O oĐến ngày nay, trong cuộc đời thứ hai của mình, Phạm Nhàn đã tiếp xúc với rấtnhiều người khác phái, tuy người ở lại không nhiều và vẫn chưa có con nối dõi,nhưng y cũng không vội vàng. Y không thuê người viết thơ thay, nhưng "HồngLâu Mộng" cũng sắp viết tới đoạn cuối, chép thơ trước điện, chép thơ khi gặpmỹ nhân, không còn nghi ngờ gì nữa, y đã trở thành người viết thơ nổi danhnhất trong thế giới này.Về phần tiền tài và quyền lực, Phạm Nhàn cũng có được rất nhiều. Nhưng...cuộc sống thật tốt, thật tốt?Y cau mày lắc đầu, con người thường không biết thỏa mãn là gì.Hồi tưởng và tổng kết cũng không khiến y tốn quá nhiều thời gian, sau khi xácđịnh Ngũ Trúc thúc không ở trên vách núi, y rất quyết đoán xắn ống quần lên,dọc theo con đường đá quen thuộc trên vách núi, như con chim nhỏ bay xuống.Lý do trở về Đạm Châu nhưng không vội tới gặp nãi nãi mà leo lên vách đá,chính là vì Phạm Nhàn vẫn luôn lo lắng về Ngũ Trúc. Tuy trong nửa năm qua, ykhông để lộ chút lo âu nào ở trước mặt mọi người —— đương nhiên cũngkhông mấy ai biết tới sự tồn tại của Ngũ Trúc—— nhưng sâu thẳm trong cõilòng, y vẫn cực kỳ lo lắng.Một ngày nọ trước khi rời kinh đô, trước cái ao nhỏ đã đóng băng như gươngtrong Giám Sát viện, Trần Bình Bình đã nói cho y biết tin tức Ngũ Trúc bịthương.Trên thế gian này, người có thể làm cho Ngũ Trúc bị thương, chỉ cần một bàntay cũng đủ đếm được. Mùa hè năm ngoái trong trận chiến không ai biết vớiKhổ Hà, Ngũ Trúc thúc và Khổ Hà đều phải dưỡng thương mấy tháng liền, lầnnày... Ngũ Trúc thúc lại phải dưỡng thương bao lâu.Vốn dĩ Phạm Nhàn đã quen với sự với vị thúc thúc mù xuất quỷ nhập thần,nhưng mỗi khi nghĩ tới chuyện lần này Ngũ Trúc bị một cách kỳ lạ, trong lòng yvẫn không khỏi lo lắng, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Mànửa năm qua vẫn không có tin tức gì càng khiến y cảm thấy bực tức, nên khi trởvề Đạm Châu, y cũng cố gắng tìm kiếm tung tích Ngũ Trúc.Nhưng Ngũ Trúc thúc không có ở đây, cũng không biết thương thế của hắn rasao.o O oKhi hoàng hôn buông xuống, Phạm Nhàn một mình lẳng lặng bước vào thànhĐạm Châu, nơi y lớn lên từ thuở nhỏ. Y tham lam hít thở không khí mang đậmmùi mặn ẩm ướt, tâm trạng vui vẻ lên nhiều, không còn trầm trọng như trước.Bước qua cổng thành, qua tiệm vải, qua quán rượu, sắc trời có vẻ u ám, khôngđể ý tới người tế tự này chính là vị quan đại nhân mà bách tính thành Đạm Châukiễng chân chờ đợi.Cứ đi thẳng như vậy cho tới khi đến tiệm tạp hóa, Phạm Nhàn nhắm mắt lắngnghe, sau đó rẽ vào con hẻm bên cạnh, bước lên lớp rêu xanh đã lâu không códấu chân nào, lấy chiếc chìa khóa bằng sắt từ chỗ đầy tro bụi bên cạnh, mở cửasau ra rồi lắc người đi vào đi vào.Từ phòng trước đến phòng sau của tiệm tạp hóa đều phủ đầy bụi, có lẽ tất cảhàng hóa trên kệ đã bị kẻ trộm dọn sạch, chỉ còn lại cái thớt đầy những vết đaotinh tế vẫn gác ở phía sau, như đang kể lại câu chuyện về một chàng trai trẻ tuổithái củ cải.Phạm Nhàn cười ha hả, đi tới nhặt lên dao thái bên thớt lên, khoa chân múa tayhai lượt, con dao này là thứ mà thúc Ngũ Trúc "tặng" cho mình, Ngũ Trúc thúccắt thái sợi củ cải xưa nay chưa bao giờ để lại vết trên thớt, bản thân y sau nàycũng miễn cưỡng làm được.Sợi củ cải đó ăn cùng với rượu gạo thật không tệ.o O oKhông trì hoãn quá lâu, khi Phạm Nhàn đứng trước phủ bá tước nhà mình, mặttrời vẫn chưa hoàn toàn lặn dưới ngọn núi phía sau, ánh sáng ấm áp vẫn chiếurọi khắp bên trong bên ngoài phủ bá tước ồn ào náo nhiệt.Hôm nay là ngày Khâm sai đại nhân về quê thăm viếng, vì vậy tất cả hạ nhântrong phủ bá tước đều bận rộn, phấn khích, tự hào. Gương mặt mọi người giốngnhư hai chiếc đèn lồng đỏ cỡ lớn được treo trước cửa phủ, hồng hào, hăng hái.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Gió biển phất qua gương mặt Phạm Nhàn, khiến y tỉnh lại từ suy tư sâu thẳm.Lặng lẽ ngồi trên vách núi dựng đứng này, đầu óc y nhớ lại mọi chuyện đã xảyra sau khi chuyển sinh. Chuyện này không chỉ vì y nhớ về Ngũ Trúc thúc, màcòn do cảnh sắc quen thuộc trên đỉnh vách núi này khiến y cảm thấy xúc động.Vài năm trước, chính trên vách núi này, Phạm Nhàn khi đó vẫn còn là một thiếuniên nhỏ bé, đã bộc lộ ba ước nguyện lớn của mình trước mặt Ngũ Trúc.Sinh ra rất nhiều, rất nhiều con.Viết rất nhiều, rất nhiều cuốn sách.Sống một cuộc đời rất tốt, rất tốt.Còn Ngũ Trúc thúc tổng kết lại: Phạm Nhàn cần rất nhiều phụ nữ, tìm rất nhiềungười viết thơ thay, rất nhiều người hầu, do đó cần rất nhiều tiền tài, cũng tức làquyền lực, và vì vậy hai người hướng đi tới kinh đô.o O oĐến ngày nay, trong cuộc đời thứ hai của mình, Phạm Nhàn đã tiếp xúc với rấtnhiều người khác phái, tuy người ở lại không nhiều và vẫn chưa có con nối dõi,nhưng y cũng không vội vàng. Y không thuê người viết thơ thay, nhưng "HồngLâu Mộng" cũng sắp viết tới đoạn cuối, chép thơ trước điện, chép thơ khi gặpmỹ nhân, không còn nghi ngờ gì nữa, y đã trở thành người viết thơ nổi danhnhất trong thế giới này.Về phần tiền tài và quyền lực, Phạm Nhàn cũng có được rất nhiều. Nhưng...cuộc sống thật tốt, thật tốt?Y cau mày lắc đầu, con người thường không biết thỏa mãn là gì.Hồi tưởng và tổng kết cũng không khiến y tốn quá nhiều thời gian, sau khi xácđịnh Ngũ Trúc thúc không ở trên vách núi, y rất quyết đoán xắn ống quần lên,dọc theo con đường đá quen thuộc trên vách núi, như con chim nhỏ bay xuống.Lý do trở về Đạm Châu nhưng không vội tới gặp nãi nãi mà leo lên vách đá,chính là vì Phạm Nhàn vẫn luôn lo lắng về Ngũ Trúc. Tuy trong nửa năm qua, ykhông để lộ chút lo âu nào ở trước mặt mọi người —— đương nhiên cũngkhông mấy ai biết tới sự tồn tại của Ngũ Trúc—— nhưng sâu thẳm trong cõilòng, y vẫn cực kỳ lo lắng.Một ngày nọ trước khi rời kinh đô, trước cái ao nhỏ đã đóng băng như gươngtrong Giám Sát viện, Trần Bình Bình đã nói cho y biết tin tức Ngũ Trúc bịthương.Trên thế gian này, người có thể làm cho Ngũ Trúc bị thương, chỉ cần một bàntay cũng đủ đếm được. Mùa hè năm ngoái trong trận chiến không ai biết vớiKhổ Hà, Ngũ Trúc thúc và Khổ Hà đều phải dưỡng thương mấy tháng liền, lầnnày... Ngũ Trúc thúc lại phải dưỡng thương bao lâu.Vốn dĩ Phạm Nhàn đã quen với sự với vị thúc thúc mù xuất quỷ nhập thần,nhưng mỗi khi nghĩ tới chuyện lần này Ngũ Trúc bị một cách kỳ lạ, trong lòng yvẫn không khỏi lo lắng, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Mànửa năm qua vẫn không có tin tức gì càng khiến y cảm thấy bực tức, nên khi trởvề Đạm Châu, y cũng cố gắng tìm kiếm tung tích Ngũ Trúc.Nhưng Ngũ Trúc thúc không có ở đây, cũng không biết thương thế của hắn rasao.o O oKhi hoàng hôn buông xuống, Phạm Nhàn một mình lẳng lặng bước vào thànhĐạm Châu, nơi y lớn lên từ thuở nhỏ. Y tham lam hít thở không khí mang đậmmùi mặn ẩm ướt, tâm trạng vui vẻ lên nhiều, không còn trầm trọng như trước.Bước qua cổng thành, qua tiệm vải, qua quán rượu, sắc trời có vẻ u ám, khôngđể ý tới người tế tự này chính là vị quan đại nhân mà bách tính thành Đạm Châukiễng chân chờ đợi.Cứ đi thẳng như vậy cho tới khi đến tiệm tạp hóa, Phạm Nhàn nhắm mắt lắngnghe, sau đó rẽ vào con hẻm bên cạnh, bước lên lớp rêu xanh đã lâu không códấu chân nào, lấy chiếc chìa khóa bằng sắt từ chỗ đầy tro bụi bên cạnh, mở cửasau ra rồi lắc người đi vào đi vào.Từ phòng trước đến phòng sau của tiệm tạp hóa đều phủ đầy bụi, có lẽ tất cảhàng hóa trên kệ đã bị kẻ trộm dọn sạch, chỉ còn lại cái thớt đầy những vết đaotinh tế vẫn gác ở phía sau, như đang kể lại câu chuyện về một chàng trai trẻ tuổithái củ cải.Phạm Nhàn cười ha hả, đi tới nhặt lên dao thái bên thớt lên, khoa chân múa tayhai lượt, con dao này là thứ mà thúc Ngũ Trúc "tặng" cho mình, Ngũ Trúc thúccắt thái sợi củ cải xưa nay chưa bao giờ để lại vết trên thớt, bản thân y sau nàycũng miễn cưỡng làm được.Sợi củ cải đó ăn cùng với rượu gạo thật không tệ.o O oKhông trì hoãn quá lâu, khi Phạm Nhàn đứng trước phủ bá tước nhà mình, mặttrời vẫn chưa hoàn toàn lặn dưới ngọn núi phía sau, ánh sáng ấm áp vẫn chiếurọi khắp bên trong bên ngoài phủ bá tước ồn ào náo nhiệt.Hôm nay là ngày Khâm sai đại nhân về quê thăm viếng, vì vậy tất cả hạ nhântrong phủ bá tước đều bận rộn, phấn khích, tự hào. Gương mặt mọi người giốngnhư hai chiếc đèn lồng đỏ cỡ lớn được treo trước cửa phủ, hồng hào, hăng hái.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Gió biển phất qua gương mặt Phạm Nhàn, khiến y tỉnh lại từ suy tư sâu thẳm.Lặng lẽ ngồi trên vách núi dựng đứng này, đầu óc y nhớ lại mọi chuyện đã xảyra sau khi chuyển sinh. Chuyện này không chỉ vì y nhớ về Ngũ Trúc thúc, màcòn do cảnh sắc quen thuộc trên đỉnh vách núi này khiến y cảm thấy xúc động.Vài năm trước, chính trên vách núi này, Phạm Nhàn khi đó vẫn còn là một thiếuniên nhỏ bé, đã bộc lộ ba ước nguyện lớn của mình trước mặt Ngũ Trúc.Sinh ra rất nhiều, rất nhiều con.Viết rất nhiều, rất nhiều cuốn sách.Sống một cuộc đời rất tốt, rất tốt.Còn Ngũ Trúc thúc tổng kết lại: Phạm Nhàn cần rất nhiều phụ nữ, tìm rất nhiềungười viết thơ thay, rất nhiều người hầu, do đó cần rất nhiều tiền tài, cũng tức làquyền lực, và vì vậy hai người hướng đi tới kinh đô.o O oĐến ngày nay, trong cuộc đời thứ hai của mình, Phạm Nhàn đã tiếp xúc với rấtnhiều người khác phái, tuy người ở lại không nhiều và vẫn chưa có con nối dõi,nhưng y cũng không vội vàng. Y không thuê người viết thơ thay, nhưng "HồngLâu Mộng" cũng sắp viết tới đoạn cuối, chép thơ trước điện, chép thơ khi gặpmỹ nhân, không còn nghi ngờ gì nữa, y đã trở thành người viết thơ nổi danhnhất trong thế giới này.Về phần tiền tài và quyền lực, Phạm Nhàn cũng có được rất nhiều. Nhưng...cuộc sống thật tốt, thật tốt?Y cau mày lắc đầu, con người thường không biết thỏa mãn là gì.Hồi tưởng và tổng kết cũng không khiến y tốn quá nhiều thời gian, sau khi xácđịnh Ngũ Trúc thúc không ở trên vách núi, y rất quyết đoán xắn ống quần lên,dọc theo con đường đá quen thuộc trên vách núi, như con chim nhỏ bay xuống.Lý do trở về Đạm Châu nhưng không vội tới gặp nãi nãi mà leo lên vách đá,chính là vì Phạm Nhàn vẫn luôn lo lắng về Ngũ Trúc. Tuy trong nửa năm qua, ykhông để lộ chút lo âu nào ở trước mặt mọi người —— đương nhiên cũngkhông mấy ai biết tới sự tồn tại của Ngũ Trúc—— nhưng sâu thẳm trong cõilòng, y vẫn cực kỳ lo lắng.Một ngày nọ trước khi rời kinh đô, trước cái ao nhỏ đã đóng băng như gươngtrong Giám Sát viện, Trần Bình Bình đã nói cho y biết tin tức Ngũ Trúc bịthương.Trên thế gian này, người có thể làm cho Ngũ Trúc bị thương, chỉ cần một bàntay cũng đủ đếm được. Mùa hè năm ngoái trong trận chiến không ai biết vớiKhổ Hà, Ngũ Trúc thúc và Khổ Hà đều phải dưỡng thương mấy tháng liền, lầnnày... Ngũ Trúc thúc lại phải dưỡng thương bao lâu.Vốn dĩ Phạm Nhàn đã quen với sự với vị thúc thúc mù xuất quỷ nhập thần,nhưng mỗi khi nghĩ tới chuyện lần này Ngũ Trúc bị một cách kỳ lạ, trong lòng yvẫn không khỏi lo lắng, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Mànửa năm qua vẫn không có tin tức gì càng khiến y cảm thấy bực tức, nên khi trởvề Đạm Châu, y cũng cố gắng tìm kiếm tung tích Ngũ Trúc.Nhưng Ngũ Trúc thúc không có ở đây, cũng không biết thương thế của hắn rasao.o O oKhi hoàng hôn buông xuống, Phạm Nhàn một mình lẳng lặng bước vào thànhĐạm Châu, nơi y lớn lên từ thuở nhỏ. Y tham lam hít thở không khí mang đậmmùi mặn ẩm ướt, tâm trạng vui vẻ lên nhiều, không còn trầm trọng như trước.Bước qua cổng thành, qua tiệm vải, qua quán rượu, sắc trời có vẻ u ám, khôngđể ý tới người tế tự này chính là vị quan đại nhân mà bách tính thành Đạm Châukiễng chân chờ đợi.Cứ đi thẳng như vậy cho tới khi đến tiệm tạp hóa, Phạm Nhàn nhắm mắt lắngnghe, sau đó rẽ vào con hẻm bên cạnh, bước lên lớp rêu xanh đã lâu không códấu chân nào, lấy chiếc chìa khóa bằng sắt từ chỗ đầy tro bụi bên cạnh, mở cửasau ra rồi lắc người đi vào đi vào.Từ phòng trước đến phòng sau của tiệm tạp hóa đều phủ đầy bụi, có lẽ tất cảhàng hóa trên kệ đã bị kẻ trộm dọn sạch, chỉ còn lại cái thớt đầy những vết đaotinh tế vẫn gác ở phía sau, như đang kể lại câu chuyện về một chàng trai trẻ tuổithái củ cải.Phạm Nhàn cười ha hả, đi tới nhặt lên dao thái bên thớt lên, khoa chân múa tayhai lượt, con dao này là thứ mà thúc Ngũ Trúc "tặng" cho mình, Ngũ Trúc thúccắt thái sợi củ cải xưa nay chưa bao giờ để lại vết trên thớt, bản thân y sau nàycũng miễn cưỡng làm được.Sợi củ cải đó ăn cùng với rượu gạo thật không tệ.o O oKhông trì hoãn quá lâu, khi Phạm Nhàn đứng trước phủ bá tước nhà mình, mặttrời vẫn chưa hoàn toàn lặn dưới ngọn núi phía sau, ánh sáng ấm áp vẫn chiếurọi khắp bên trong bên ngoài phủ bá tước ồn ào náo nhiệt.Hôm nay là ngày Khâm sai đại nhân về quê thăm viếng, vì vậy tất cả hạ nhântrong phủ bá tước đều bận rộn, phấn khích, tự hào. Gương mặt mọi người giốngnhư hai chiếc đèn lồng đỏ cỡ lớn được treo trước cửa phủ, hồng hào, hăng hái.