Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 853: Gặp phải lá cờ xanh trong đêm tuyết 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cũng không dành nhiều công sức cho việc này, chỉ là một mình thêtử viết thư kiểm soát mọi mặt, lúc lạnh lùng, lúc nghiêm túc, lúc dịu dàng, điềukhiển con quái vật này, cẩn thận từng chút một để nó cày ruộng cho người trongthiên hạ, nhưng lại không để cho người chăn ngựa mang tên quan phủ cảm thấykhông vui.Chỉ có điều công việc này có phần khổ cực, những việc nhỏ nhặt này thậm chíngay cả Phạm Nhàn cũng cảm thấy e ngại. Nhưng cuối cùng Uyển Nhi cũng tìmthấy một việc có thể chứng minh giá trị bản thân, làm sao mà từ bỏ dễ dàng nhưvậy được. Do đó cô không ngại khó khăn cực khổ làm việc. Khi Phạm Nhàn rờiHàng Châu, y lo cô không chăm sóc tốt cho bản thân, thê tử của Đằng đại gia lạilà một vú già rất sợ thiếu nãi nãi, cho nên y dứt khoát để cả Tư Tư ở lại đó.Phạm Nhàn vừa suy tư, vừa bước nhanh về phía thôn. Xe ngựa đã sắp xếp xong,người canh gác cũng đã để lại, tổng cộng hơn ba mươi thuộc hạ theo y bước vàothôn, vào trường học vừa trống rỗng.Trưởng thôn cẩn thận từng chút một đi theo phía sau y, y không dám hỏi vị đạinhân mặc áo bằng lông cáo quý giá này là ai, chỉ âm thầm suy đoán trong lòng.Bước vào trường học trống rỗng, đã có người sớm nhóm lò, sau khi đun nướcđường với gừng xong, mấy người phụ nữ trong thôn nhanh nhẹn chia ra bát,cung kính đưa tới trước mặt các vị quan lão gia này.Phạm Nhàn cầm lấy uống một ngụm, không nói gì, đôi mắt trong trẻo có thầnngây ngốc nhìn dãy nhà bên ngoài cửa lớn. Đột nhiên y mở miệng hỏi: "Nếutuyết lớn hơn chút nữa, mấy ngôi nhà này có chịu được không?"Thôn này vẫn thuộc Dĩnh Châu, cũng là địa phương đáng thương chịu thiên taihồng thủy năm ngoái, dãy nhà này mới được xây trong một năm nay, trông rấtmỏng manh, vì vậy Phạm Nhàn cũng thấy lo lắng.Vị thôn trưởng ngỡ ngàng, không biết có phải vị đại nhân này đang hỏi mìnhhay không. Hồng Thường Thanh ho khan một tiếng, nhìn hắn ra hiệu.Lúc này thôn trưởng mới tỉnh lại, khẽ cúi người nhích hai bước về phía PhạmNhàn, cung kính trả lời: "Lão già, sau hai hôm nữa tuyết đọng sẽ càng dày, rốtcuộc có chịu được hay không, thật ra cũng không chắc chắn lắm."Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nghĩ thầm một thôn trưởng mà lạikhông mạnh miệng, đúng là hiếm thấy. Y cười ôn tồn nói: "Thế chẳng phải mỗingày ngươi đều phải đi kiểm tra à?"Trưởng thôn cười ha hả, nói: "Lời lão gia nói đúng, tuyết lớn như vậy, tiểu nhânlàm trưởng thôn, đương nhiên phải mỗi ngày phải quan sát thêm một lượt." Hắntiếp tục tự hào nói: "Nhưng mà tiểu nhân nghĩ chắc không có gì đáng lo ngạiđâu, ngài đừng nhìn những ngôi nhà này không có gì bắt mắt, chúng đều do cáclão gia trong Nội Khố thiết kế. Nghe nói bên tam đại phường đều sống nhữngngôi nhà như thế này, tuyết đọng cỡ này chắc không có vấn đề gì đâu."Phạm Nhàn Mỉm cười, các thuộc hạ phía sau y cũng nở nụ cười. Thôn trưởngkhông hiểu gì cả, nghĩ thầm có chuyện gì đáng cười ở đây?Sau khi hỏi thêm vài câu về việc có đủ củi lửa và than hay không, Phạm Nhànkết thúc cuộc trò chuyện với thôn trưởng, trong lòng không khỏi dâng lên mộtcảm xúc phức tạp. Quốc lực của Khánh Quốc thật sự cường đại, chỉ cần vậnhành đúng mực, bảo vệ cuộc sống bình thường của bách tính hẳn không thànhvấn đề. Còn bản thân mình... dường như cũng dần dần quen với cảm giác củamột quyền thần, mặc dù chỉ là đi ngang qua, nhưng vẫn không nhịn được lắmmiệng hỏi thêm vài lời.Quyền thần à?Phạm Nhàn thở dài, đi tới cổng trường học, híp mắt nhìn bên ngoài trời càngngày càng tối, gió càng ngày càng lạnh, tuyết càng ngày càng dày, giá lạnh càngngày càng sâu, nhưng tâm tư lại bay về một nơi khác. Lần đầu tiên mình chorằng đời phải làm quyền thần là lúc nói với phụ thân, lần thứ hai lại là lúc ởkinh thành Bắc Tề say rượu nói với Hải Đường.o O o>Hải Đường đã đi rồi.Khi Lang Đào dẫn đoàn sứ giả Bắc Tề đến thành Tô Châu, Phạm Nhàn đã biếtchắc chắn Hải Đường sẽ theo đại sư huynh của mình trở về Bắc Tề. Một mặt làtheo ý chỉ của Thái hậu Bắc Tề, mặt khác là... Hải Đường không tìm ra lý donào để thuyết phục bản thân ở lại. Cô là thánh nữ của Bắc Tề, không phải côngchúa của Nam Khánh, vì sao hàng ngày lại phải ở trong Hoa Viên của họ Phạm?Hơn nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất khi nàng xuôi nam là thay hoàng đế Bắc Tềgiám sát Phạm Nhàn thực hiện hiệp ước bí mật. Nhưng hôm nay, với quan hệgiữa cô và Phạm Nhàn, dường như Tiểu Hoàng đế của Bắc Tề cũng hơi đauđầu, đương nhiên sẽ tuân theo ý chỉ của Thái hậu, triệu hồi vị tiểu sư cô này trởvề.
Phạm Nhàn cũng không dành nhiều công sức cho việc này, chỉ là một mình thê
tử viết thư kiểm soát mọi mặt, lúc lạnh lùng, lúc nghiêm túc, lúc dịu dàng, điều
khiển con quái vật này, cẩn thận từng chút một để nó cày ruộng cho người trong
thiên hạ, nhưng lại không để cho người chăn ngựa mang tên quan phủ cảm thấy
không vui.
Chỉ có điều công việc này có phần khổ cực, những việc nhỏ nhặt này thậm chí
ngay cả Phạm Nhàn cũng cảm thấy e ngại. Nhưng cuối cùng Uyển Nhi cũng tìm
thấy một việc có thể chứng minh giá trị bản thân, làm sao mà từ bỏ dễ dàng như
vậy được. Do đó cô không ngại khó khăn cực khổ làm việc. Khi Phạm Nhàn rời
Hàng Châu, y lo cô không chăm sóc tốt cho bản thân, thê tử của Đằng đại gia lại
là một vú già rất sợ thiếu nãi nãi, cho nên y dứt khoát để cả Tư Tư ở lại đó.
Phạm Nhàn vừa suy tư, vừa bước nhanh về phía thôn. Xe ngựa đã sắp xếp xong,
người canh gác cũng đã để lại, tổng cộng hơn ba mươi thuộc hạ theo y bước vào
thôn, vào trường học vừa trống rỗng.
Trưởng thôn cẩn thận từng chút một đi theo phía sau y, y không dám hỏi vị đại
nhân mặc áo bằng lông cáo quý giá này là ai, chỉ âm thầm suy đoán trong lòng.
Bước vào trường học trống rỗng, đã có người sớm nhóm lò, sau khi đun nước
đường với gừng xong, mấy người phụ nữ trong thôn nhanh nhẹn chia ra bát,
cung kính đưa tới trước mặt các vị quan lão gia này.
Phạm Nhàn cầm lấy uống một ngụm, không nói gì, đôi mắt trong trẻo có thần
ngây ngốc nhìn dãy nhà bên ngoài cửa lớn. Đột nhiên y mở miệng hỏi: "Nếu
tuyết lớn hơn chút nữa, mấy ngôi nhà này có chịu được không?"
Thôn này vẫn thuộc Dĩnh Châu, cũng là địa phương đáng thương chịu thiên tai
hồng thủy năm ngoái, dãy nhà này mới được xây trong một năm nay, trông rất
mỏng manh, vì vậy Phạm Nhàn cũng thấy lo lắng.
Vị thôn trưởng ngỡ ngàng, không biết có phải vị đại nhân này đang hỏi mình
hay không. Hồng Thường Thanh ho khan một tiếng, nhìn hắn ra hiệu.
Lúc này thôn trưởng mới tỉnh lại, khẽ cúi người nhích hai bước về phía Phạm
Nhàn, cung kính trả lời: "Lão già, sau hai hôm nữa tuyết đọng sẽ càng dày, rốt
cuộc có chịu được hay không, thật ra cũng không chắc chắn lắm."
Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nghĩ thầm một thôn trưởng mà lại
không mạnh miệng, đúng là hiếm thấy. Y cười ôn tồn nói: "Thế chẳng phải mỗi
ngày ngươi đều phải đi kiểm tra à?"
Trưởng thôn cười ha hả, nói: "Lời lão gia nói đúng, tuyết lớn như vậy, tiểu nhân
làm trưởng thôn, đương nhiên phải mỗi ngày phải quan sát thêm một lượt." Hắn
tiếp tục tự hào nói: "Nhưng mà tiểu nhân nghĩ chắc không có gì đáng lo ngại
đâu, ngài đừng nhìn những ngôi nhà này không có gì bắt mắt, chúng đều do các
lão gia trong Nội Khố thiết kế. Nghe nói bên tam đại phường đều sống những
ngôi nhà như thế này, tuyết đọng cỡ này chắc không có vấn đề gì đâu."
Phạm Nhàn Mỉm cười, các thuộc hạ phía sau y cũng nở nụ cười. Thôn trưởng
không hiểu gì cả, nghĩ thầm có chuyện gì đáng cười ở đây?
Sau khi hỏi thêm vài câu về việc có đủ củi lửa và than hay không, Phạm Nhàn
kết thúc cuộc trò chuyện với thôn trưởng, trong lòng không khỏi dâng lên một
cảm xúc phức tạp. Quốc lực của Khánh Quốc thật sự cường đại, chỉ cần vận
hành đúng mực, bảo vệ cuộc sống bình thường của bách tính hẳn không thành
vấn đề. Còn bản thân mình... dường như cũng dần dần quen với cảm giác của
một quyền thần, mặc dù chỉ là đi ngang qua, nhưng vẫn không nhịn được lắm
miệng hỏi thêm vài lời.
Quyền thần à?
Phạm Nhàn thở dài, đi tới cổng trường học, híp mắt nhìn bên ngoài trời càng
ngày càng tối, gió càng ngày càng lạnh, tuyết càng ngày càng dày, giá lạnh càng
ngày càng sâu, nhưng tâm tư lại bay về một nơi khác. Lần đầu tiên mình cho
rằng đời phải làm quyền thần là lúc nói với phụ thân, lần thứ hai lại là lúc ở
kinh thành Bắc Tề say rượu nói với Hải Đường.
o O o
<< Bạn đang đọc bản dịch của A.t.h.o.x >>
Hải Đường đã đi rồi.
Khi Lang Đào dẫn đoàn sứ giả Bắc Tề đến thành Tô Châu, Phạm Nhàn đã biết
chắc chắn Hải Đường sẽ theo đại sư huynh của mình trở về Bắc Tề. Một mặt là
theo ý chỉ của Thái hậu Bắc Tề, mặt khác là... Hải Đường không tìm ra lý do
nào để thuyết phục bản thân ở lại. Cô là thánh nữ của Bắc Tề, không phải công
chúa của Nam Khánh, vì sao hàng ngày lại phải ở trong Hoa Viên của họ Phạm?
Hơn nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất khi nàng xuôi nam là thay hoàng đế Bắc Tề
giám sát Phạm Nhàn thực hiện hiệp ước bí mật. Nhưng hôm nay, với quan hệ
giữa cô và Phạm Nhàn, dường như Tiểu Hoàng đế của Bắc Tề cũng hơi đau
đầu, đương nhiên sẽ tuân theo ý chỉ của Thái hậu, triệu hồi vị tiểu sư cô này trở
về.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cũng không dành nhiều công sức cho việc này, chỉ là một mình thêtử viết thư kiểm soát mọi mặt, lúc lạnh lùng, lúc nghiêm túc, lúc dịu dàng, điềukhiển con quái vật này, cẩn thận từng chút một để nó cày ruộng cho người trongthiên hạ, nhưng lại không để cho người chăn ngựa mang tên quan phủ cảm thấykhông vui.Chỉ có điều công việc này có phần khổ cực, những việc nhỏ nhặt này thậm chíngay cả Phạm Nhàn cũng cảm thấy e ngại. Nhưng cuối cùng Uyển Nhi cũng tìmthấy một việc có thể chứng minh giá trị bản thân, làm sao mà từ bỏ dễ dàng nhưvậy được. Do đó cô không ngại khó khăn cực khổ làm việc. Khi Phạm Nhàn rờiHàng Châu, y lo cô không chăm sóc tốt cho bản thân, thê tử của Đằng đại gia lạilà một vú già rất sợ thiếu nãi nãi, cho nên y dứt khoát để cả Tư Tư ở lại đó.Phạm Nhàn vừa suy tư, vừa bước nhanh về phía thôn. Xe ngựa đã sắp xếp xong,người canh gác cũng đã để lại, tổng cộng hơn ba mươi thuộc hạ theo y bước vàothôn, vào trường học vừa trống rỗng.Trưởng thôn cẩn thận từng chút một đi theo phía sau y, y không dám hỏi vị đạinhân mặc áo bằng lông cáo quý giá này là ai, chỉ âm thầm suy đoán trong lòng.Bước vào trường học trống rỗng, đã có người sớm nhóm lò, sau khi đun nướcđường với gừng xong, mấy người phụ nữ trong thôn nhanh nhẹn chia ra bát,cung kính đưa tới trước mặt các vị quan lão gia này.Phạm Nhàn cầm lấy uống một ngụm, không nói gì, đôi mắt trong trẻo có thầnngây ngốc nhìn dãy nhà bên ngoài cửa lớn. Đột nhiên y mở miệng hỏi: "Nếutuyết lớn hơn chút nữa, mấy ngôi nhà này có chịu được không?"Thôn này vẫn thuộc Dĩnh Châu, cũng là địa phương đáng thương chịu thiên taihồng thủy năm ngoái, dãy nhà này mới được xây trong một năm nay, trông rấtmỏng manh, vì vậy Phạm Nhàn cũng thấy lo lắng.Vị thôn trưởng ngỡ ngàng, không biết có phải vị đại nhân này đang hỏi mìnhhay không. Hồng Thường Thanh ho khan một tiếng, nhìn hắn ra hiệu.Lúc này thôn trưởng mới tỉnh lại, khẽ cúi người nhích hai bước về phía PhạmNhàn, cung kính trả lời: "Lão già, sau hai hôm nữa tuyết đọng sẽ càng dày, rốtcuộc có chịu được hay không, thật ra cũng không chắc chắn lắm."Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nghĩ thầm một thôn trưởng mà lạikhông mạnh miệng, đúng là hiếm thấy. Y cười ôn tồn nói: "Thế chẳng phải mỗingày ngươi đều phải đi kiểm tra à?"Trưởng thôn cười ha hả, nói: "Lời lão gia nói đúng, tuyết lớn như vậy, tiểu nhânlàm trưởng thôn, đương nhiên phải mỗi ngày phải quan sát thêm một lượt." Hắntiếp tục tự hào nói: "Nhưng mà tiểu nhân nghĩ chắc không có gì đáng lo ngạiđâu, ngài đừng nhìn những ngôi nhà này không có gì bắt mắt, chúng đều do cáclão gia trong Nội Khố thiết kế. Nghe nói bên tam đại phường đều sống nhữngngôi nhà như thế này, tuyết đọng cỡ này chắc không có vấn đề gì đâu."Phạm Nhàn Mỉm cười, các thuộc hạ phía sau y cũng nở nụ cười. Thôn trưởngkhông hiểu gì cả, nghĩ thầm có chuyện gì đáng cười ở đây?Sau khi hỏi thêm vài câu về việc có đủ củi lửa và than hay không, Phạm Nhànkết thúc cuộc trò chuyện với thôn trưởng, trong lòng không khỏi dâng lên mộtcảm xúc phức tạp. Quốc lực của Khánh Quốc thật sự cường đại, chỉ cần vậnhành đúng mực, bảo vệ cuộc sống bình thường của bách tính hẳn không thànhvấn đề. Còn bản thân mình... dường như cũng dần dần quen với cảm giác củamột quyền thần, mặc dù chỉ là đi ngang qua, nhưng vẫn không nhịn được lắmmiệng hỏi thêm vài lời.Quyền thần à?Phạm Nhàn thở dài, đi tới cổng trường học, híp mắt nhìn bên ngoài trời càngngày càng tối, gió càng ngày càng lạnh, tuyết càng ngày càng dày, giá lạnh càngngày càng sâu, nhưng tâm tư lại bay về một nơi khác. Lần đầu tiên mình chorằng đời phải làm quyền thần là lúc nói với phụ thân, lần thứ hai lại là lúc ởkinh thành Bắc Tề say rượu nói với Hải Đường.o O o>Hải Đường đã đi rồi.Khi Lang Đào dẫn đoàn sứ giả Bắc Tề đến thành Tô Châu, Phạm Nhàn đã biếtchắc chắn Hải Đường sẽ theo đại sư huynh của mình trở về Bắc Tề. Một mặt làtheo ý chỉ của Thái hậu Bắc Tề, mặt khác là... Hải Đường không tìm ra lý donào để thuyết phục bản thân ở lại. Cô là thánh nữ của Bắc Tề, không phải côngchúa của Nam Khánh, vì sao hàng ngày lại phải ở trong Hoa Viên của họ Phạm?Hơn nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất khi nàng xuôi nam là thay hoàng đế Bắc Tềgiám sát Phạm Nhàn thực hiện hiệp ước bí mật. Nhưng hôm nay, với quan hệgiữa cô và Phạm Nhàn, dường như Tiểu Hoàng đế của Bắc Tề cũng hơi đauđầu, đương nhiên sẽ tuân theo ý chỉ của Thái hậu, triệu hồi vị tiểu sư cô này trởvề.