Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 865: Tuyết trắng, rừng đỏ, tóc đen 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đối diện, bị tiếng "Hừ!" làm cho tâm thần hỗn loạn, hắn thét lên mộttiếng, hai tay chém thẳng đao xuống, đánh rơi con dao màu đen xuống mặttuyết.Phạm Nhàn hú lên quái dị, thân thể bật lên hai thước, cổ tay phải xoay một vòngrồi đâm ngược trường kiếm vào sở hở của người kia!Có thể sống sót thôi cũng là đã minh chứng cho thực lực của người kia. Chỉthấy hắn vội vàng lùi lại ba bước, hai tay không bỏ chuôi đao, ngược lại chủđộng múa đao, ánh sáng đao lóe lên, trong chớp mắt đã đỡ được chiêu kiếm củaPhạm Nhàn.Một tiếng "Coong" giòn tan.Đao gãy, trước ngực người kia trầm xuống, phun ra một ngụm máu tươi, làmsao địch lại chân khí bá đạo bám trên kiếm của Phạm Nhàn.Nhưng hắn cũng đã thành công tránh được chiêu kiếm của Phạm Nhàn, tạo racơ hội sống sót cho bản thân.Có điều, để duy trì tốc độ siêu phàm và thân pháp cao minh của mình, thậm chíPhạm Nhàn bỏ rơi cả kiếm!Toàn thân y như một hồn ma, cuộn người lao lên, tiến thẳng vào chính giữangười đối phương, không hề hoa mỹ, nhưng lại vô cùng nhanh chóng và ổnđịnh xuất chưởng vỗ vào ngực đối phương.Răng rắc vài tiếng, xương ngực hắn bị đứt thành từng khúc, hai mắt lồi ra, chếtthảm trên mặt tuyết.Phạm Nhàn xoay người lao vút qua, nhặt trường kiếm và dao găm dưới mặttuyết lên, đầu ngón chân điểm nhẹ vào rừng tuyết, bay lên ngọn cây trong rừngmột vệt cầu vồng.Không còn gặp lại.Trận đối đầu lần này, chỉ kèm theo ba tiếng "bộp bộp bộp", có thể nói là nhanhnhư chớp mắt.Phạm Nhàn nhìn vào ba chiếc nỏ cỡ lớn nằm dưới rừng, trong lòng không khỏiđau đớn, quả nhiên... là nỏ công thành. Trong lòng y không ngừng dâng lên vôsố nghi hoặc và bất an, chỉ có điều bây giờ y vẫn bị mắc kẹt giữa sơn cốc,không thể suy nghĩ quá nhiều.Những chiếc nỏ công thành có hình dáng cổ kính nhưng lại cực kỳ đáng sợ,được lắp đặt trên đỉnh núi, dưới chân có bệ gỗ và bánh xe sắt để điều khiển. Khimuốn kéo dây, cơ chế lò xo đòi hỏi nhiều người hợp lực mới có thể hoàn thành,những mũi tên lớn như cành cây nằm ngay bên cạnh.Phạm Nhàn bám vào trên rừng tuyết, híp mắt quan sát cảnh tượng này, khôngkhỏi nhớ lại lực xung kích cường đại mà xe ngựa của mình phải chịu.Hắn nghĩ về những người đã chết trong thung lũng.Những chiếc nỏ công thành vẫn thong thả và ổn định phóng tên, trong sơn cốc,hai chiếc xe ngựa đã bị đập nát, Giám Sát viện tử thương nặng nề.Cho nên tuy Phạm Nhàn phát hiện nơi đó có ba cao thủ trên thất phẩm, nhưngvẫn không chút do dự, hóa thành một con chim lớn màu trắng, lao về phía bachiếc nỏ công thành kia.o O o"Bắn!"Người chỉ huy bên cạnh nỏ công thành kia đột nhiên gào lên.Cái hắn bắn ra không phải nỏ công thành, mà là mưa tên dày đặc bỗng nhiênphóng ra từ dưới góc rừng bên trái!Rõ ràng những kẻ ám sát này đã chuẩn bị, còn Phạm Nhàn đang lơ lửng giữakhông trung, đối diện với cơn mưa tên phủ kín bầu trời, dường như không thểtránh khỏi. Có điều, ngay sau đó đám người đã chứng kiến một cảnh tượngkhiến bọn họ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.Phạm Nhàn kéo tay phải một cái, lật toàn bộ quần áo ra, che đi khuôn mặt mình,còn bản thân y như một tảng đá, trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất!Y không đổi khí cưỡng ép thân hình xoay chuyển, mà là trực tiếp giải trừ chânkhí trong cơ thể!Khiến cho bản thân mình như một chiếc lá rụng, một tảng đá, tuân theo quy luậttự nhiên rơi xuống mặt đất.Nhìn như đơn giản, nhưng cách chuyển đổi chân khí này tạo ra một lực chấnđộng mạnh mẽ, đủ khiến kinh mạch của hầu hết các cao thủ trên cõi đời này đứtthành từng khúc, chỉ có loại quái vật bẩm sinh như Phạm Nhàn mới có khả năngsử dụng phương pháp này.Chẳng ai ngở nổi Phạm Nhàn có thể ngã xuống như vậy, do đó hầu hết tên nỏđều bắn lên bầu trời, làm kinh động chim chóc trong rừng. Chỉ có một vài mũitên bắn trúng thân thể Phạm Nhàn, nhưng lại bị y cản lại bằng quan phục doGiám Sát viện đặc chế cho mình và chân khí bá đạo trong cơ thể.Có điều Phạm Nhàn vẫn cảm thấy như bị sét đánh, cơn xuyên thấu xương càngkhiến đôi mắt y đỏ rực. Y biết mình đã bị nội thương, e rằng trên người cũng đãbắt đầu chảy máu.Y vừa chạm chân vào mặt đất, toàn thân đã ngã xuống, như một con cáo tuyếttrượt trên mặt tuyết với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, lao thẳng về phía ba cỗ nỏcông thành.Tên nỏ bắn vào mặt tuyết sau lưng y, đâm xuống lít nha lít nhít, giống như đangtiễn y lên đường.o O oMột lưỡi đao cực kỳ nhanh chóng chắn đường, Phạm Nhàn xoay cổ tay, con daomàu đen như một bóng đen lan tỏa, chỉ trong nháy mắt, đã chạm vào thanh đaođó đúng mười bốn lần.

Người đối diện, bị tiếng "Hừ!" làm cho tâm thần hỗn loạn, hắn thét lên một

tiếng, hai tay chém thẳng đao xuống, đánh rơi con dao màu đen xuống mặt

tuyết.

Phạm Nhàn hú lên quái dị, thân thể bật lên hai thước, cổ tay phải xoay một vòng

rồi đâm ngược trường kiếm vào sở hở của người kia!

Có thể sống sót thôi cũng là đã minh chứng cho thực lực của người kia. Chỉ

thấy hắn vội vàng lùi lại ba bước, hai tay không bỏ chuôi đao, ngược lại chủ

động múa đao, ánh sáng đao lóe lên, trong chớp mắt đã đỡ được chiêu kiếm của

Phạm Nhàn.

Một tiếng "Coong" giòn tan.

Đao gãy, trước ngực người kia trầm xuống, phun ra một ngụm máu tươi, làm

sao địch lại chân khí bá đạo bám trên kiếm của Phạm Nhàn.

Nhưng hắn cũng đã thành công tránh được chiêu kiếm của Phạm Nhàn, tạo ra

cơ hội sống sót cho bản thân.

Có điều, để duy trì tốc độ siêu phàm và thân pháp cao minh của mình, thậm chí

Phạm Nhàn bỏ rơi cả kiếm!

Toàn thân y như một hồn ma, cuộn người lao lên, tiến thẳng vào chính giữa

người đối phương, không hề hoa mỹ, nhưng lại vô cùng nhanh chóng và ổn

định xuất chưởng vỗ vào ngực đối phương.

Răng rắc vài tiếng, xương ngực hắn bị đứt thành từng khúc, hai mắt lồi ra, chết

thảm trên mặt tuyết.

Phạm Nhàn xoay người lao vút qua, nhặt trường kiếm và dao găm dưới mặt

tuyết lên, đầu ngón chân điểm nhẹ vào rừng tuyết, bay lên ngọn cây trong rừng

một vệt cầu vồng.

Không còn gặp lại.

Trận đối đầu lần này, chỉ kèm theo ba tiếng "bộp bộp bộp", có thể nói là nhanh

như chớp mắt.

Phạm Nhàn nhìn vào ba chiếc nỏ cỡ lớn nằm dưới rừng, trong lòng không khỏi

đau đớn, quả nhiên... là nỏ công thành. Trong lòng y không ngừng dâng lên vô

số nghi hoặc và bất an, chỉ có điều bây giờ y vẫn bị mắc kẹt giữa sơn cốc,

không thể suy nghĩ quá nhiều.

Những chiếc nỏ công thành có hình dáng cổ kính nhưng lại cực kỳ đáng sợ,

được lắp đặt trên đỉnh núi, dưới chân có bệ gỗ và bánh xe sắt để điều khiển. Khi

muốn kéo dây, cơ chế lò xo đòi hỏi nhiều người hợp lực mới có thể hoàn thành,

những mũi tên lớn như cành cây nằm ngay bên cạnh.

Phạm Nhàn bám vào trên rừng tuyết, híp mắt quan sát cảnh tượng này, không

khỏi nhớ lại lực xung kích cường đại mà xe ngựa của mình phải chịu.

Hắn nghĩ về những người đã chết trong thung lũng.

Những chiếc nỏ công thành vẫn thong thả và ổn định phóng tên, trong sơn cốc,

hai chiếc xe ngựa đã bị đập nát, Giám Sát viện tử thương nặng nề.

Cho nên tuy Phạm Nhàn phát hiện nơi đó có ba cao thủ trên thất phẩm, nhưng

vẫn không chút do dự, hóa thành một con chim lớn màu trắng, lao về phía ba

chiếc nỏ công thành kia.

o O o

"Bắn!"

Người chỉ huy bên cạnh nỏ công thành kia đột nhiên gào lên.

Cái hắn bắn ra không phải nỏ công thành, mà là mưa tên dày đặc bỗng nhiên

phóng ra từ dưới góc rừng bên trái!

Rõ ràng những kẻ ám sát này đã chuẩn bị, còn Phạm Nhàn đang lơ lửng giữa

không trung, đối diện với cơn mưa tên phủ kín bầu trời, dường như không thể

tránh khỏi. Có điều, ngay sau đó đám người đã chứng kiến một cảnh tượng

khiến bọn họ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Phạm Nhàn kéo tay phải một cái, lật toàn bộ quần áo ra, che đi khuôn mặt mình,

còn bản thân y như một tảng đá, trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất!

Y không đổi khí cưỡng ép thân hình xoay chuyển, mà là trực tiếp giải trừ chân

khí trong cơ thể!

Khiến cho bản thân mình như một chiếc lá rụng, một tảng đá, tuân theo quy luật

tự nhiên rơi xuống mặt đất.

Nhìn như đơn giản, nhưng cách chuyển đổi chân khí này tạo ra một lực chấn

động mạnh mẽ, đủ khiến kinh mạch của hầu hết các cao thủ trên cõi đời này đứt

thành từng khúc, chỉ có loại quái vật bẩm sinh như Phạm Nhàn mới có khả năng

sử dụng phương pháp này.

Chẳng ai ngở nổi Phạm Nhàn có thể ngã xuống như vậy, do đó hầu hết tên nỏ

đều bắn lên bầu trời, làm kinh động chim chóc trong rừng. Chỉ có một vài mũi

tên bắn trúng thân thể Phạm Nhàn, nhưng lại bị y cản lại bằng quan phục do

Giám Sát viện đặc chế cho mình và chân khí bá đạo trong cơ thể.

Có điều Phạm Nhàn vẫn cảm thấy như bị sét đánh, cơn xuyên thấu xương càng

khiến đôi mắt y đỏ rực. Y biết mình đã bị nội thương, e rằng trên người cũng đã

bắt đầu chảy máu.

Y vừa chạm chân vào mặt đất, toàn thân đã ngã xuống, như một con cáo tuyết

trượt trên mặt tuyết với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, lao thẳng về phía ba cỗ nỏ

công thành.

Tên nỏ bắn vào mặt tuyết sau lưng y, đâm xuống lít nha lít nhít, giống như đang

tiễn y lên đường.

o O o

Một lưỡi đao cực kỳ nhanh chóng chắn đường, Phạm Nhàn xoay cổ tay, con dao

màu đen như một bóng đen lan tỏa, chỉ trong nháy mắt, đã chạm vào thanh đao

đó đúng mười bốn lần.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đối diện, bị tiếng "Hừ!" làm cho tâm thần hỗn loạn, hắn thét lên mộttiếng, hai tay chém thẳng đao xuống, đánh rơi con dao màu đen xuống mặttuyết.Phạm Nhàn hú lên quái dị, thân thể bật lên hai thước, cổ tay phải xoay một vòngrồi đâm ngược trường kiếm vào sở hở của người kia!Có thể sống sót thôi cũng là đã minh chứng cho thực lực của người kia. Chỉthấy hắn vội vàng lùi lại ba bước, hai tay không bỏ chuôi đao, ngược lại chủđộng múa đao, ánh sáng đao lóe lên, trong chớp mắt đã đỡ được chiêu kiếm củaPhạm Nhàn.Một tiếng "Coong" giòn tan.Đao gãy, trước ngực người kia trầm xuống, phun ra một ngụm máu tươi, làmsao địch lại chân khí bá đạo bám trên kiếm của Phạm Nhàn.Nhưng hắn cũng đã thành công tránh được chiêu kiếm của Phạm Nhàn, tạo racơ hội sống sót cho bản thân.Có điều, để duy trì tốc độ siêu phàm và thân pháp cao minh của mình, thậm chíPhạm Nhàn bỏ rơi cả kiếm!Toàn thân y như một hồn ma, cuộn người lao lên, tiến thẳng vào chính giữangười đối phương, không hề hoa mỹ, nhưng lại vô cùng nhanh chóng và ổnđịnh xuất chưởng vỗ vào ngực đối phương.Răng rắc vài tiếng, xương ngực hắn bị đứt thành từng khúc, hai mắt lồi ra, chếtthảm trên mặt tuyết.Phạm Nhàn xoay người lao vút qua, nhặt trường kiếm và dao găm dưới mặttuyết lên, đầu ngón chân điểm nhẹ vào rừng tuyết, bay lên ngọn cây trong rừngmột vệt cầu vồng.Không còn gặp lại.Trận đối đầu lần này, chỉ kèm theo ba tiếng "bộp bộp bộp", có thể nói là nhanhnhư chớp mắt.Phạm Nhàn nhìn vào ba chiếc nỏ cỡ lớn nằm dưới rừng, trong lòng không khỏiđau đớn, quả nhiên... là nỏ công thành. Trong lòng y không ngừng dâng lên vôsố nghi hoặc và bất an, chỉ có điều bây giờ y vẫn bị mắc kẹt giữa sơn cốc,không thể suy nghĩ quá nhiều.Những chiếc nỏ công thành có hình dáng cổ kính nhưng lại cực kỳ đáng sợ,được lắp đặt trên đỉnh núi, dưới chân có bệ gỗ và bánh xe sắt để điều khiển. Khimuốn kéo dây, cơ chế lò xo đòi hỏi nhiều người hợp lực mới có thể hoàn thành,những mũi tên lớn như cành cây nằm ngay bên cạnh.Phạm Nhàn bám vào trên rừng tuyết, híp mắt quan sát cảnh tượng này, khôngkhỏi nhớ lại lực xung kích cường đại mà xe ngựa của mình phải chịu.Hắn nghĩ về những người đã chết trong thung lũng.Những chiếc nỏ công thành vẫn thong thả và ổn định phóng tên, trong sơn cốc,hai chiếc xe ngựa đã bị đập nát, Giám Sát viện tử thương nặng nề.Cho nên tuy Phạm Nhàn phát hiện nơi đó có ba cao thủ trên thất phẩm, nhưngvẫn không chút do dự, hóa thành một con chim lớn màu trắng, lao về phía bachiếc nỏ công thành kia.o O o"Bắn!"Người chỉ huy bên cạnh nỏ công thành kia đột nhiên gào lên.Cái hắn bắn ra không phải nỏ công thành, mà là mưa tên dày đặc bỗng nhiênphóng ra từ dưới góc rừng bên trái!Rõ ràng những kẻ ám sát này đã chuẩn bị, còn Phạm Nhàn đang lơ lửng giữakhông trung, đối diện với cơn mưa tên phủ kín bầu trời, dường như không thểtránh khỏi. Có điều, ngay sau đó đám người đã chứng kiến một cảnh tượngkhiến bọn họ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.Phạm Nhàn kéo tay phải một cái, lật toàn bộ quần áo ra, che đi khuôn mặt mình,còn bản thân y như một tảng đá, trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất!Y không đổi khí cưỡng ép thân hình xoay chuyển, mà là trực tiếp giải trừ chânkhí trong cơ thể!Khiến cho bản thân mình như một chiếc lá rụng, một tảng đá, tuân theo quy luậttự nhiên rơi xuống mặt đất.Nhìn như đơn giản, nhưng cách chuyển đổi chân khí này tạo ra một lực chấnđộng mạnh mẽ, đủ khiến kinh mạch của hầu hết các cao thủ trên cõi đời này đứtthành từng khúc, chỉ có loại quái vật bẩm sinh như Phạm Nhàn mới có khả năngsử dụng phương pháp này.Chẳng ai ngở nổi Phạm Nhàn có thể ngã xuống như vậy, do đó hầu hết tên nỏđều bắn lên bầu trời, làm kinh động chim chóc trong rừng. Chỉ có một vài mũitên bắn trúng thân thể Phạm Nhàn, nhưng lại bị y cản lại bằng quan phục doGiám Sát viện đặc chế cho mình và chân khí bá đạo trong cơ thể.Có điều Phạm Nhàn vẫn cảm thấy như bị sét đánh, cơn xuyên thấu xương càngkhiến đôi mắt y đỏ rực. Y biết mình đã bị nội thương, e rằng trên người cũng đãbắt đầu chảy máu.Y vừa chạm chân vào mặt đất, toàn thân đã ngã xuống, như một con cáo tuyếttrượt trên mặt tuyết với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, lao thẳng về phía ba cỗ nỏcông thành.Tên nỏ bắn vào mặt tuyết sau lưng y, đâm xuống lít nha lít nhít, giống như đangtiễn y lên đường.o O oMột lưỡi đao cực kỳ nhanh chóng chắn đường, Phạm Nhàn xoay cổ tay, con daomàu đen như một bóng đen lan tỏa, chỉ trong nháy mắt, đã chạm vào thanh đaođó đúng mười bốn lần.

Chương 865: Tuyết trắng, rừng đỏ, tóc đen 4