Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 874: Trước Khu Mật viện, đầu lâu thật tốt 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giữa hoàng cung và Giám Sát viện xám xịt còn có một tòa nhà, trên có rồngxanh nằm vắt vẻo, dưới có sư tử đá canh chừng, cổng lớn mở rộng, thềm dướidưới lát đá, trông uy vũ tới khó tả.Phạm Nhàn lẳng lặng cưỡi ngựa đi về phía tòa nhà kia.Tấm ván cửa vẫn bị kéo theo phía sau y, lúc tới đường lớn Thiên Hà đại lộ nóđập vào đá và lắc lư một chốc, cuối cùng không chịu nổi, đã đứt lìa. Đôi châncủa người đầy máu kia vẫn bị buộc trên đuôi ngựa, nảy lên mặt đất, lại bị kéođi, chỉ có đôi tay bị cắt đứt rơi xuống trên mặt đất.Quan viên Giám Sát viện đã nhặt lên đôi tay bị chặt đứt lên.Người đầy máu kia bị va đập nên tỉnh lại, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, nhưngnửa cái hàm của hắn đã nát, bản thân cũng nằm trong trạng thái nửa hôn mê,hoàn toàn không thể nói được gì.Người này bị ngựa của Phạm Nhàn kéo lê trên mặt đất, máu tươi lại tràn ra, kéothành một vệt dài trên mặt tuyết.Một vệt máu.Điểm cuối của vệt máu chính là tòa nhà kia.Phạm Nhàn khẽ híp mắt nhìn nha môn trên thềm đá kia, nhìn con sư tử đá đầyuy vũ đứng hai bên thềm, trong lòng không khỏi thở dài. Trong suốt năm vừaqua ở kinh đô, bản thân phải chịu áp lực từ Hoàng đế và tự mình ngẫm lại, đã cốtình giữ khoảng cách với nơi này. Tính ra, đến giờ thực chất đây là lần đầu tiênmình đến nơi này.Nơi này chính là trung tâm của lực lượng quân sự Khánh Quốc, năm xưa là bộBinh, sau đó trong thời kỳ đổi mới chính trị lại được được đổi thành bộ Quân,nhưng hiện tại đã trở về với tên gọi cổ xưa là Khu Mật viện.Khu Mật viện thi hành mệnh lệnh của bệ hạ, kiểm soát việc điều động toàn bộlực lượng quân sự của Khánh Quốc, phụ trách tất cả những việc liên quan đếnchinh chiến bên ngoài. Trong suốt mấy chục năm chiến tranh, không biết đãxuất hiện bao nhiêu danh tướng đại soái, không biết đã giành được cho KhánhQuốc bao nhiêu đất đai và tài sản.Quân đội Khánh Quốc chính là đội quân mạnh nhất thiên hạ, và Khu Mật việnKhánh Quốc chính là trí óc của đội quân tối cường này.o O oTừ khi Phạm Nhàn vào thành, đám người trong Khu Mật viện đã biết tin tứckhiến kinh đô rung chuyển này. Khi đoàn người Phạm Nhàn đi về phía Khu Mậtviện, tất cả các tướng lĩnh đều có cảm giác kinh ngạc và bất an. Đã có không ítquan viên quân đội chạy ra khỏi Khu Mật viện, đứng trên bậc thang, chăm chúquan sát đám người Phạm Nhàn đang tới.Phạm Nhàn cứ lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, không bước xuống, chỉ nhìn chằmchằm vào cánh cửa lớn khép chặt thềm đá kia.Cánh cửa lớn từ từ mở ra, năm, sáu vị đại thần của Khu Mật viện nhanh chóngđi xuống. Còn ở phía sau bọn họ, những binh sĩ Khu Mật viện cũng nắm chặtđao thương, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người áo đen của GiámSát viện ngoài cửa lớn.Tình cảnh có vẻ khá căng thẳng.Nhưng Phạm Nhàn không cảm thấy căng thẳng, y nhận ra những người ra cửanghênh đón mình chính là hai vị Phó sứ cùng với ba vị Phó thừa chỉ của KhuMật viện. Bây giờ, vị lão gia tử của Tần gia thường xuyên cáo ốm ở nhà, ngườiquản lý Khu Mật viện chính là những vị đại quan này.Y vung lên roi ngựa, ngăn vị Hữu phó sứ Khu Mật viện mở miệng, không chođối phương cơ hội biểu đạt bất cứ tâm tình gì như quan tâm, phẫn nộ, căngthẳng, thương tiếc...Phạm Nhàn chậm rãi mở miệng."Ta biết, trong số các ngươi có rất nhiều người không muốn ta trở lại kinh đô, ítnhất là không muốn ta còn sống trở lại kinh đô." Phạm Nhàn lạnh lùng nói:"Nhưng... ta đã trở lại."Vị Hữu phó sứ của Khu Mật viện muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt hắnchuyển sang người máu me đầm đìa mà Phạm Nhàn kéo theo phía sau, quan sátcảnh tượng thảm khốc đến mức không nỡ nhìn này. Vị đại quan leo từ trongmáu lửa đi lên cũng chỉ là hơi nhíu mày.Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Bản quan đã bị tập kích ở ngoại ô kinh đô,nói vậy là các vị đại nhân đã biết chuyện này."Hữu phó sứ Khu Mật viện mới chuẩn bị mở lời: "Chuyện này thật đáng sợ..."Phạm Nhàn đã cắt ngang: "Cho dù kẻ muốn giết bản quan là ai, bản quan cũngkhông quan tâm. bản quan chỉ biết... đó là người của các ngươi."Người của các ngươi.Đây đã định rõ nhạc điệu của cuộc đối thoại!Hữu phó sứ Khu Mật viện kinh hãi, cau mày phản bác: "Phạm Đề ti bị tấn công,đồng liêu chúng ta đều cảm thấy như bị tổn thương, nhưng sự việc vẫn chưa rõràng, xin đừng vội..."Phạm Nhàn không để ý tới hắn, chỉ là nhẹ nhàng vuốt viết roi ngựa bóng loángcủa mình, cúi đầu nói: "Sao phải giải thích chứ?""Các ngươi có nhận ra người mà ta đang kéo không?" Phạm Nhàn nhìn quangười máu me đầm đìa phía sau con ngựa, nở nụ cười nói: "Đương nhiên, chắcchắn là các ngươi sẽ không nhận ra, cho dù chắc chắn hắn là một tùy tùng củamột vị tướng quân đại nhân nào đó trong quân đội, các ngươi vẫn sẽ khôngnhận ra."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giữa hoàng cung và Giám Sát viện xám xịt còn có một tòa nhà, trên có rồngxanh nằm vắt vẻo, dưới có sư tử đá canh chừng, cổng lớn mở rộng, thềm dướidưới lát đá, trông uy vũ tới khó tả.Phạm Nhàn lẳng lặng cưỡi ngựa đi về phía tòa nhà kia.Tấm ván cửa vẫn bị kéo theo phía sau y, lúc tới đường lớn Thiên Hà đại lộ nóđập vào đá và lắc lư một chốc, cuối cùng không chịu nổi, đã đứt lìa. Đôi châncủa người đầy máu kia vẫn bị buộc trên đuôi ngựa, nảy lên mặt đất, lại bị kéođi, chỉ có đôi tay bị cắt đứt rơi xuống trên mặt đất.Quan viên Giám Sát viện đã nhặt lên đôi tay bị chặt đứt lên.Người đầy máu kia bị va đập nên tỉnh lại, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, nhưngnửa cái hàm của hắn đã nát, bản thân cũng nằm trong trạng thái nửa hôn mê,hoàn toàn không thể nói được gì.Người này bị ngựa của Phạm Nhàn kéo lê trên mặt đất, máu tươi lại tràn ra, kéothành một vệt dài trên mặt tuyết.Một vệt máu.Điểm cuối của vệt máu chính là tòa nhà kia.Phạm Nhàn khẽ híp mắt nhìn nha môn trên thềm đá kia, nhìn con sư tử đá đầyuy vũ đứng hai bên thềm, trong lòng không khỏi thở dài. Trong suốt năm vừaqua ở kinh đô, bản thân phải chịu áp lực từ Hoàng đế và tự mình ngẫm lại, đã cốtình giữ khoảng cách với nơi này. Tính ra, đến giờ thực chất đây là lần đầu tiênmình đến nơi này.Nơi này chính là trung tâm của lực lượng quân sự Khánh Quốc, năm xưa là bộBinh, sau đó trong thời kỳ đổi mới chính trị lại được được đổi thành bộ Quân,nhưng hiện tại đã trở về với tên gọi cổ xưa là Khu Mật viện.Khu Mật viện thi hành mệnh lệnh của bệ hạ, kiểm soát việc điều động toàn bộlực lượng quân sự của Khánh Quốc, phụ trách tất cả những việc liên quan đếnchinh chiến bên ngoài. Trong suốt mấy chục năm chiến tranh, không biết đãxuất hiện bao nhiêu danh tướng đại soái, không biết đã giành được cho KhánhQuốc bao nhiêu đất đai và tài sản.Quân đội Khánh Quốc chính là đội quân mạnh nhất thiên hạ, và Khu Mật việnKhánh Quốc chính là trí óc của đội quân tối cường này.o O oTừ khi Phạm Nhàn vào thành, đám người trong Khu Mật viện đã biết tin tứckhiến kinh đô rung chuyển này. Khi đoàn người Phạm Nhàn đi về phía Khu Mậtviện, tất cả các tướng lĩnh đều có cảm giác kinh ngạc và bất an. Đã có không ítquan viên quân đội chạy ra khỏi Khu Mật viện, đứng trên bậc thang, chăm chúquan sát đám người Phạm Nhàn đang tới.Phạm Nhàn cứ lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, không bước xuống, chỉ nhìn chằmchằm vào cánh cửa lớn khép chặt thềm đá kia.Cánh cửa lớn từ từ mở ra, năm, sáu vị đại thần của Khu Mật viện nhanh chóngđi xuống. Còn ở phía sau bọn họ, những binh sĩ Khu Mật viện cũng nắm chặtđao thương, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người áo đen của GiámSát viện ngoài cửa lớn.Tình cảnh có vẻ khá căng thẳng.Nhưng Phạm Nhàn không cảm thấy căng thẳng, y nhận ra những người ra cửanghênh đón mình chính là hai vị Phó sứ cùng với ba vị Phó thừa chỉ của KhuMật viện. Bây giờ, vị lão gia tử của Tần gia thường xuyên cáo ốm ở nhà, ngườiquản lý Khu Mật viện chính là những vị đại quan này.Y vung lên roi ngựa, ngăn vị Hữu phó sứ Khu Mật viện mở miệng, không chođối phương cơ hội biểu đạt bất cứ tâm tình gì như quan tâm, phẫn nộ, căngthẳng, thương tiếc...Phạm Nhàn chậm rãi mở miệng."Ta biết, trong số các ngươi có rất nhiều người không muốn ta trở lại kinh đô, ítnhất là không muốn ta còn sống trở lại kinh đô." Phạm Nhàn lạnh lùng nói:"Nhưng... ta đã trở lại."Vị Hữu phó sứ của Khu Mật viện muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt hắnchuyển sang người máu me đầm đìa mà Phạm Nhàn kéo theo phía sau, quan sátcảnh tượng thảm khốc đến mức không nỡ nhìn này. Vị đại quan leo từ trongmáu lửa đi lên cũng chỉ là hơi nhíu mày.Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Bản quan đã bị tập kích ở ngoại ô kinh đô,nói vậy là các vị đại nhân đã biết chuyện này."Hữu phó sứ Khu Mật viện mới chuẩn bị mở lời: "Chuyện này thật đáng sợ..."Phạm Nhàn đã cắt ngang: "Cho dù kẻ muốn giết bản quan là ai, bản quan cũngkhông quan tâm. bản quan chỉ biết... đó là người của các ngươi."Người của các ngươi.Đây đã định rõ nhạc điệu của cuộc đối thoại!Hữu phó sứ Khu Mật viện kinh hãi, cau mày phản bác: "Phạm Đề ti bị tấn công,đồng liêu chúng ta đều cảm thấy như bị tổn thương, nhưng sự việc vẫn chưa rõràng, xin đừng vội..."Phạm Nhàn không để ý tới hắn, chỉ là nhẹ nhàng vuốt viết roi ngựa bóng loángcủa mình, cúi đầu nói: "Sao phải giải thích chứ?""Các ngươi có nhận ra người mà ta đang kéo không?" Phạm Nhàn nhìn quangười máu me đầm đìa phía sau con ngựa, nở nụ cười nói: "Đương nhiên, chắcchắn là các ngươi sẽ không nhận ra, cho dù chắc chắn hắn là một tùy tùng củamột vị tướng quân đại nhân nào đó trong quân đội, các ngươi vẫn sẽ khôngnhận ra."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giữa hoàng cung và Giám Sát viện xám xịt còn có một tòa nhà, trên có rồngxanh nằm vắt vẻo, dưới có sư tử đá canh chừng, cổng lớn mở rộng, thềm dướidưới lát đá, trông uy vũ tới khó tả.Phạm Nhàn lẳng lặng cưỡi ngựa đi về phía tòa nhà kia.Tấm ván cửa vẫn bị kéo theo phía sau y, lúc tới đường lớn Thiên Hà đại lộ nóđập vào đá và lắc lư một chốc, cuối cùng không chịu nổi, đã đứt lìa. Đôi châncủa người đầy máu kia vẫn bị buộc trên đuôi ngựa, nảy lên mặt đất, lại bị kéođi, chỉ có đôi tay bị cắt đứt rơi xuống trên mặt đất.Quan viên Giám Sát viện đã nhặt lên đôi tay bị chặt đứt lên.Người đầy máu kia bị va đập nên tỉnh lại, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, nhưngnửa cái hàm của hắn đã nát, bản thân cũng nằm trong trạng thái nửa hôn mê,hoàn toàn không thể nói được gì.Người này bị ngựa của Phạm Nhàn kéo lê trên mặt đất, máu tươi lại tràn ra, kéothành một vệt dài trên mặt tuyết.Một vệt máu.Điểm cuối của vệt máu chính là tòa nhà kia.Phạm Nhàn khẽ híp mắt nhìn nha môn trên thềm đá kia, nhìn con sư tử đá đầyuy vũ đứng hai bên thềm, trong lòng không khỏi thở dài. Trong suốt năm vừaqua ở kinh đô, bản thân phải chịu áp lực từ Hoàng đế và tự mình ngẫm lại, đã cốtình giữ khoảng cách với nơi này. Tính ra, đến giờ thực chất đây là lần đầu tiênmình đến nơi này.Nơi này chính là trung tâm của lực lượng quân sự Khánh Quốc, năm xưa là bộBinh, sau đó trong thời kỳ đổi mới chính trị lại được được đổi thành bộ Quân,nhưng hiện tại đã trở về với tên gọi cổ xưa là Khu Mật viện.Khu Mật viện thi hành mệnh lệnh của bệ hạ, kiểm soát việc điều động toàn bộlực lượng quân sự của Khánh Quốc, phụ trách tất cả những việc liên quan đếnchinh chiến bên ngoài. Trong suốt mấy chục năm chiến tranh, không biết đãxuất hiện bao nhiêu danh tướng đại soái, không biết đã giành được cho KhánhQuốc bao nhiêu đất đai và tài sản.Quân đội Khánh Quốc chính là đội quân mạnh nhất thiên hạ, và Khu Mật việnKhánh Quốc chính là trí óc của đội quân tối cường này.o O oTừ khi Phạm Nhàn vào thành, đám người trong Khu Mật viện đã biết tin tứckhiến kinh đô rung chuyển này. Khi đoàn người Phạm Nhàn đi về phía Khu Mậtviện, tất cả các tướng lĩnh đều có cảm giác kinh ngạc và bất an. Đã có không ítquan viên quân đội chạy ra khỏi Khu Mật viện, đứng trên bậc thang, chăm chúquan sát đám người Phạm Nhàn đang tới.Phạm Nhàn cứ lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, không bước xuống, chỉ nhìn chằmchằm vào cánh cửa lớn khép chặt thềm đá kia.Cánh cửa lớn từ từ mở ra, năm, sáu vị đại thần của Khu Mật viện nhanh chóngđi xuống. Còn ở phía sau bọn họ, những binh sĩ Khu Mật viện cũng nắm chặtđao thương, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người áo đen của GiámSát viện ngoài cửa lớn.Tình cảnh có vẻ khá căng thẳng.Nhưng Phạm Nhàn không cảm thấy căng thẳng, y nhận ra những người ra cửanghênh đón mình chính là hai vị Phó sứ cùng với ba vị Phó thừa chỉ của KhuMật viện. Bây giờ, vị lão gia tử của Tần gia thường xuyên cáo ốm ở nhà, ngườiquản lý Khu Mật viện chính là những vị đại quan này.Y vung lên roi ngựa, ngăn vị Hữu phó sứ Khu Mật viện mở miệng, không chođối phương cơ hội biểu đạt bất cứ tâm tình gì như quan tâm, phẫn nộ, căngthẳng, thương tiếc...Phạm Nhàn chậm rãi mở miệng."Ta biết, trong số các ngươi có rất nhiều người không muốn ta trở lại kinh đô, ítnhất là không muốn ta còn sống trở lại kinh đô." Phạm Nhàn lạnh lùng nói:"Nhưng... ta đã trở lại."Vị Hữu phó sứ của Khu Mật viện muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt hắnchuyển sang người máu me đầm đìa mà Phạm Nhàn kéo theo phía sau, quan sátcảnh tượng thảm khốc đến mức không nỡ nhìn này. Vị đại quan leo từ trongmáu lửa đi lên cũng chỉ là hơi nhíu mày.Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Bản quan đã bị tập kích ở ngoại ô kinh đô,nói vậy là các vị đại nhân đã biết chuyện này."Hữu phó sứ Khu Mật viện mới chuẩn bị mở lời: "Chuyện này thật đáng sợ..."Phạm Nhàn đã cắt ngang: "Cho dù kẻ muốn giết bản quan là ai, bản quan cũngkhông quan tâm. bản quan chỉ biết... đó là người của các ngươi."Người của các ngươi.Đây đã định rõ nhạc điệu của cuộc đối thoại!Hữu phó sứ Khu Mật viện kinh hãi, cau mày phản bác: "Phạm Đề ti bị tấn công,đồng liêu chúng ta đều cảm thấy như bị tổn thương, nhưng sự việc vẫn chưa rõràng, xin đừng vội..."Phạm Nhàn không để ý tới hắn, chỉ là nhẹ nhàng vuốt viết roi ngựa bóng loángcủa mình, cúi đầu nói: "Sao phải giải thích chứ?""Các ngươi có nhận ra người mà ta đang kéo không?" Phạm Nhàn nhìn quangười máu me đầm đìa phía sau con ngựa, nở nụ cười nói: "Đương nhiên, chắcchắn là các ngươi sẽ không nhận ra, cho dù chắc chắn hắn là một tùy tùng củamột vị tướng quân đại nhân nào đó trong quân đội, các ngươi vẫn sẽ khôngnhận ra."