Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 879: Ông già trồng cải trắng 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thật kỳ diệu, trong khi Phạm Nhàn bị ám sát như thế này, cả hai cha con y lạicó vẻ không mấy phẫn nộ hay oán trách, chỉ đơn thuần bình tĩnh phân tích tìnhhình."Còn như về việc phòng ngự kinh đô, trong bán kính bốn mươi dặm ngoài kinhđô, tất cả đều nằm trong phạm vi quản lý của quân phòng vệ kinh đô, với tổnglực lượng là hai mươi ngàn người, trong đó có mười ngàn cấm quân mạnh nhấttrong Khánh Quốc. Còn có mười ba cơ quan quản lý cổng thành, tuy trông có vẻkhông đáng chú ý, nhưng trực tiếp tuân theo ý chỉ của bệ hạ, quản lý việc đóngmở cửa thành kinh đô, đây cũng là một nha môn quan trọng. Trong cung còn cóthị vệ, tuy theo quy ước của triều đình ta, Đại thống lĩnh cấm quân kiêm tổngquản thị vệ đại nội, nhưng thực tế trừ vị Đại thống lĩnh Cung Điển thực sự làmđược điều này, trước đây thị vệ đại nội đều do vị công công trong cung quảnlý."Công công? Đương nhiên là Hồng công công... Phạm Nhàn đột nhiên đượcđiểm lạ trong lời nói của cha mình, ngoại trừ Cung Điển thật sự kiêm nhiệmquản lý cả cấm quân và thị vệ đại nội?Y đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Cung Điển... được bệ hạ tin tưởngđến vậy à?”Lần đầu tiên Phạm Nhàn tiếp xúc với lực lượng phòng vệ trong cung, chính làkhi đấu chưởng với Cung Điển ngoài cửa Khánh Miếu. Y biết về con người này,cũng biết nguyên nhân chủ yếu trong vụ việc tại Huyền Không miếu là vì bệ hạmuốn đẩy thế lực của Diệp gia ra khỏi kinh đô, muốn đẩy Cung Điển ra khỏi vịtrí thống lĩnh cấm quân. Nhưng... theo lời của phụ thân, Cung Điển, hay nóicách khác là Diệp gia, năm xưa đã được tin tưởng tới mức cực kỳ đáng sợ, vậyvì sao Hoàng đế lại muốn cưỡng ép đẩy Diệp gia về phía Nhị hoàng tử, đẩy vềphía Trưởng công chúa?Phạm Nhàn cảm thấy dường như mình đã chạm tới một điều gì đó rất quantrọng, nhưng mãi vẫn không không thể nghĩ ra, khiến y không khỏi nhức đầu.Phạm Kiến nhẹ nhàng nói: "Đừng nên suy nghĩ quá phức tạp, tuy bệ hạ thầntoán hơn người, nhưng cũng không đến mức động tay động chân vào lực lượngphòng vệ ở kinh đô... Còn vì sao lại đuổi Diệp gia đi, cha nghĩ... cha có thể đoánđược một phần."Phạm Nhàn cau mày, hỏi: "Phụ thân, nguyên nhân là gì?"Phạm Kiến nở nụ cười, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, từ từ nói: "Đừng quên, mẹcủa con cũng mang họ Diệp... Khi mới tới kinh đô cô ấy đã từng đánh cho DiệpTrọng một trận, Ngũ Trúc cũng đã đánh với Diệp Lưu Vân một lần. Tuy hai nhàkhông có quan hệ gì nhưng có lẽ bệ hạ vẫn thấy lo lắng đôi chút. Khi chuyệnHuyền Không miếu xảy ra, bệ hạ chưa tin tưởng con như bây giờ, nhưng đãchuẩn bị trọng dụng con, đương nhiên phải phòng ngừa một chút."Phạm Nhàn ngớ người, chợt thở dài lạnh lẽo. Thân là đế vương, tâm địa đúnglà... nhưng cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ có điều Y không thểngờ nổi, cho dù phụ thân của mình có lợi hại đến đâu đi nữa, chung quy vẫn cólúc đoán sai."Nhưng con và Diệp gia không có nhiều tình cảm." Phạm Nhàn nói, trong lòngnhớ tới cô nương với đôi mắt sáng như bảo thạch."Bây giờ không có, không có nghĩa là tương lai cũng không có." Phạm Kiếnnhướn mày nói: "Điều khiến cha hứng thú là, vì sao bệ hạ lại đề phòng con nhưvậy."Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, sau đó nói nhẹ nhàng: "Phụ thân, người thấychuyện lần này có phải là... Hoàng thượng sắp xếp không?"Huy động quân đội giết người ở ngoại ô kinh đô, thậm chí di chuyển cả nỏ thủthành. Kết quả mình thân là Đề ti Giám Sát viện, nắm giữ tình báo khắp thiênhạ mà lại không chuẩn bị chút nào! Mỗi khi nghĩ đến việc này, Phạm Nhàn cứcảm thấy phía sau cuộc phục kích ở sơn cốc tuyệt đối không chỉ là hành độngđiên cuồng của phe Trưởng công chúa, mà còn có những bí mật sâu kín hơnnữa. Trong danh sách nghi ngờ của y, đương nhiên Hoàng đế là người đứng đầu,còn vị xếp thứ hai..."Không phải bệ hạ." Phạm Kiến đột nhiên nói đầy ẩn ý: "Bây giờ bệ hạ yêuthương con, sủng ái con còn chẳng kịp, sao lại có thể hạ thủ giết con cho được...Trừ khi... hắn sắp chết."Phạm Nhàn suy tư, hỏi: "Ai có thể khiến cả quân phòng vệ kinh đô và Giám Sátviện đều vô hiệu... ngoại trừ bệ hạ, ai có lực lượng như vậy? Trưởng công chúacùng Yến Tiểu Ất?"Y lắc đầu, nhưng Phạm Kiến lại mỉm cười hỏi ngược lại: "Con đang nghi ngờđiều gì, nếu không vì sao lúc từ Khu Mật Viện trở về, con lại không bước vàogian nhà của mình xem thử?"o O o"Không thể nào."Phạm Nhàn nằm trên giường, lắc đầu nói ba chữ, nhưng ngay lập tức lại ho lên,dường như ngay cả nội thương của y cũng biết, y không thể tin tưởng hoàn toànvào phán đoán của mình, trong lúc tâm trạng xao động, khó tránh khỏi có chútphản ứng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thật kỳ diệu, trong khi Phạm Nhàn bị ám sát như thế này, cả hai cha con y lạicó vẻ không mấy phẫn nộ hay oán trách, chỉ đơn thuần bình tĩnh phân tích tìnhhình."Còn như về việc phòng ngự kinh đô, trong bán kính bốn mươi dặm ngoài kinhđô, tất cả đều nằm trong phạm vi quản lý của quân phòng vệ kinh đô, với tổnglực lượng là hai mươi ngàn người, trong đó có mười ngàn cấm quân mạnh nhấttrong Khánh Quốc. Còn có mười ba cơ quan quản lý cổng thành, tuy trông có vẻkhông đáng chú ý, nhưng trực tiếp tuân theo ý chỉ của bệ hạ, quản lý việc đóngmở cửa thành kinh đô, đây cũng là một nha môn quan trọng. Trong cung còn cóthị vệ, tuy theo quy ước của triều đình ta, Đại thống lĩnh cấm quân kiêm tổngquản thị vệ đại nội, nhưng thực tế trừ vị Đại thống lĩnh Cung Điển thực sự làmđược điều này, trước đây thị vệ đại nội đều do vị công công trong cung quảnlý."Công công? Đương nhiên là Hồng công công... Phạm Nhàn đột nhiên đượcđiểm lạ trong lời nói của cha mình, ngoại trừ Cung Điển thật sự kiêm nhiệmquản lý cả cấm quân và thị vệ đại nội?Y đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Cung Điển... được bệ hạ tin tưởngđến vậy à?”Lần đầu tiên Phạm Nhàn tiếp xúc với lực lượng phòng vệ trong cung, chính làkhi đấu chưởng với Cung Điển ngoài cửa Khánh Miếu. Y biết về con người này,cũng biết nguyên nhân chủ yếu trong vụ việc tại Huyền Không miếu là vì bệ hạmuốn đẩy thế lực của Diệp gia ra khỏi kinh đô, muốn đẩy Cung Điển ra khỏi vịtrí thống lĩnh cấm quân. Nhưng... theo lời của phụ thân, Cung Điển, hay nóicách khác là Diệp gia, năm xưa đã được tin tưởng tới mức cực kỳ đáng sợ, vậyvì sao Hoàng đế lại muốn cưỡng ép đẩy Diệp gia về phía Nhị hoàng tử, đẩy vềphía Trưởng công chúa?Phạm Nhàn cảm thấy dường như mình đã chạm tới một điều gì đó rất quantrọng, nhưng mãi vẫn không không thể nghĩ ra, khiến y không khỏi nhức đầu.Phạm Kiến nhẹ nhàng nói: "Đừng nên suy nghĩ quá phức tạp, tuy bệ hạ thầntoán hơn người, nhưng cũng không đến mức động tay động chân vào lực lượngphòng vệ ở kinh đô... Còn vì sao lại đuổi Diệp gia đi, cha nghĩ... cha có thể đoánđược một phần."Phạm Nhàn cau mày, hỏi: "Phụ thân, nguyên nhân là gì?"Phạm Kiến nở nụ cười, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, từ từ nói: "Đừng quên, mẹcủa con cũng mang họ Diệp... Khi mới tới kinh đô cô ấy đã từng đánh cho DiệpTrọng một trận, Ngũ Trúc cũng đã đánh với Diệp Lưu Vân một lần. Tuy hai nhàkhông có quan hệ gì nhưng có lẽ bệ hạ vẫn thấy lo lắng đôi chút. Khi chuyệnHuyền Không miếu xảy ra, bệ hạ chưa tin tưởng con như bây giờ, nhưng đãchuẩn bị trọng dụng con, đương nhiên phải phòng ngừa một chút."Phạm Nhàn ngớ người, chợt thở dài lạnh lẽo. Thân là đế vương, tâm địa đúnglà... nhưng cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ có điều Y không thểngờ nổi, cho dù phụ thân của mình có lợi hại đến đâu đi nữa, chung quy vẫn cólúc đoán sai."Nhưng con và Diệp gia không có nhiều tình cảm." Phạm Nhàn nói, trong lòngnhớ tới cô nương với đôi mắt sáng như bảo thạch."Bây giờ không có, không có nghĩa là tương lai cũng không có." Phạm Kiếnnhướn mày nói: "Điều khiến cha hứng thú là, vì sao bệ hạ lại đề phòng con nhưvậy."Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, sau đó nói nhẹ nhàng: "Phụ thân, người thấychuyện lần này có phải là... Hoàng thượng sắp xếp không?"Huy động quân đội giết người ở ngoại ô kinh đô, thậm chí di chuyển cả nỏ thủthành. Kết quả mình thân là Đề ti Giám Sát viện, nắm giữ tình báo khắp thiênhạ mà lại không chuẩn bị chút nào! Mỗi khi nghĩ đến việc này, Phạm Nhàn cứcảm thấy phía sau cuộc phục kích ở sơn cốc tuyệt đối không chỉ là hành độngđiên cuồng của phe Trưởng công chúa, mà còn có những bí mật sâu kín hơnnữa. Trong danh sách nghi ngờ của y, đương nhiên Hoàng đế là người đứng đầu,còn vị xếp thứ hai..."Không phải bệ hạ." Phạm Kiến đột nhiên nói đầy ẩn ý: "Bây giờ bệ hạ yêuthương con, sủng ái con còn chẳng kịp, sao lại có thể hạ thủ giết con cho được...Trừ khi... hắn sắp chết."Phạm Nhàn suy tư, hỏi: "Ai có thể khiến cả quân phòng vệ kinh đô và Giám Sátviện đều vô hiệu... ngoại trừ bệ hạ, ai có lực lượng như vậy? Trưởng công chúacùng Yến Tiểu Ất?"Y lắc đầu, nhưng Phạm Kiến lại mỉm cười hỏi ngược lại: "Con đang nghi ngờđiều gì, nếu không vì sao lúc từ Khu Mật Viện trở về, con lại không bước vàogian nhà của mình xem thử?"o O o"Không thể nào."Phạm Nhàn nằm trên giường, lắc đầu nói ba chữ, nhưng ngay lập tức lại ho lên,dường như ngay cả nội thương của y cũng biết, y không thể tin tưởng hoàn toànvào phán đoán của mình, trong lúc tâm trạng xao động, khó tránh khỏi có chútphản ứng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thật kỳ diệu, trong khi Phạm Nhàn bị ám sát như thế này, cả hai cha con y lạicó vẻ không mấy phẫn nộ hay oán trách, chỉ đơn thuần bình tĩnh phân tích tìnhhình."Còn như về việc phòng ngự kinh đô, trong bán kính bốn mươi dặm ngoài kinhđô, tất cả đều nằm trong phạm vi quản lý của quân phòng vệ kinh đô, với tổnglực lượng là hai mươi ngàn người, trong đó có mười ngàn cấm quân mạnh nhấttrong Khánh Quốc. Còn có mười ba cơ quan quản lý cổng thành, tuy trông có vẻkhông đáng chú ý, nhưng trực tiếp tuân theo ý chỉ của bệ hạ, quản lý việc đóngmở cửa thành kinh đô, đây cũng là một nha môn quan trọng. Trong cung còn cóthị vệ, tuy theo quy ước của triều đình ta, Đại thống lĩnh cấm quân kiêm tổngquản thị vệ đại nội, nhưng thực tế trừ vị Đại thống lĩnh Cung Điển thực sự làmđược điều này, trước đây thị vệ đại nội đều do vị công công trong cung quảnlý."Công công? Đương nhiên là Hồng công công... Phạm Nhàn đột nhiên đượcđiểm lạ trong lời nói của cha mình, ngoại trừ Cung Điển thật sự kiêm nhiệmquản lý cả cấm quân và thị vệ đại nội?Y đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Cung Điển... được bệ hạ tin tưởngđến vậy à?”Lần đầu tiên Phạm Nhàn tiếp xúc với lực lượng phòng vệ trong cung, chính làkhi đấu chưởng với Cung Điển ngoài cửa Khánh Miếu. Y biết về con người này,cũng biết nguyên nhân chủ yếu trong vụ việc tại Huyền Không miếu là vì bệ hạmuốn đẩy thế lực của Diệp gia ra khỏi kinh đô, muốn đẩy Cung Điển ra khỏi vịtrí thống lĩnh cấm quân. Nhưng... theo lời của phụ thân, Cung Điển, hay nóicách khác là Diệp gia, năm xưa đã được tin tưởng tới mức cực kỳ đáng sợ, vậyvì sao Hoàng đế lại muốn cưỡng ép đẩy Diệp gia về phía Nhị hoàng tử, đẩy vềphía Trưởng công chúa?Phạm Nhàn cảm thấy dường như mình đã chạm tới một điều gì đó rất quantrọng, nhưng mãi vẫn không không thể nghĩ ra, khiến y không khỏi nhức đầu.Phạm Kiến nhẹ nhàng nói: "Đừng nên suy nghĩ quá phức tạp, tuy bệ hạ thầntoán hơn người, nhưng cũng không đến mức động tay động chân vào lực lượngphòng vệ ở kinh đô... Còn vì sao lại đuổi Diệp gia đi, cha nghĩ... cha có thể đoánđược một phần."Phạm Nhàn cau mày, hỏi: "Phụ thân, nguyên nhân là gì?"Phạm Kiến nở nụ cười, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, từ từ nói: "Đừng quên, mẹcủa con cũng mang họ Diệp... Khi mới tới kinh đô cô ấy đã từng đánh cho DiệpTrọng một trận, Ngũ Trúc cũng đã đánh với Diệp Lưu Vân một lần. Tuy hai nhàkhông có quan hệ gì nhưng có lẽ bệ hạ vẫn thấy lo lắng đôi chút. Khi chuyệnHuyền Không miếu xảy ra, bệ hạ chưa tin tưởng con như bây giờ, nhưng đãchuẩn bị trọng dụng con, đương nhiên phải phòng ngừa một chút."Phạm Nhàn ngớ người, chợt thở dài lạnh lẽo. Thân là đế vương, tâm địa đúnglà... nhưng cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ có điều Y không thểngờ nổi, cho dù phụ thân của mình có lợi hại đến đâu đi nữa, chung quy vẫn cólúc đoán sai."Nhưng con và Diệp gia không có nhiều tình cảm." Phạm Nhàn nói, trong lòngnhớ tới cô nương với đôi mắt sáng như bảo thạch."Bây giờ không có, không có nghĩa là tương lai cũng không có." Phạm Kiếnnhướn mày nói: "Điều khiến cha hứng thú là, vì sao bệ hạ lại đề phòng con nhưvậy."Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, sau đó nói nhẹ nhàng: "Phụ thân, người thấychuyện lần này có phải là... Hoàng thượng sắp xếp không?"Huy động quân đội giết người ở ngoại ô kinh đô, thậm chí di chuyển cả nỏ thủthành. Kết quả mình thân là Đề ti Giám Sát viện, nắm giữ tình báo khắp thiênhạ mà lại không chuẩn bị chút nào! Mỗi khi nghĩ đến việc này, Phạm Nhàn cứcảm thấy phía sau cuộc phục kích ở sơn cốc tuyệt đối không chỉ là hành độngđiên cuồng của phe Trưởng công chúa, mà còn có những bí mật sâu kín hơnnữa. Trong danh sách nghi ngờ của y, đương nhiên Hoàng đế là người đứng đầu,còn vị xếp thứ hai..."Không phải bệ hạ." Phạm Kiến đột nhiên nói đầy ẩn ý: "Bây giờ bệ hạ yêuthương con, sủng ái con còn chẳng kịp, sao lại có thể hạ thủ giết con cho được...Trừ khi... hắn sắp chết."Phạm Nhàn suy tư, hỏi: "Ai có thể khiến cả quân phòng vệ kinh đô và Giám Sátviện đều vô hiệu... ngoại trừ bệ hạ, ai có lực lượng như vậy? Trưởng công chúacùng Yến Tiểu Ất?"Y lắc đầu, nhưng Phạm Kiến lại mỉm cười hỏi ngược lại: "Con đang nghi ngờđiều gì, nếu không vì sao lúc từ Khu Mật Viện trở về, con lại không bước vàogian nhà của mình xem thử?"o O o"Không thể nào."Phạm Nhàn nằm trên giường, lắc đầu nói ba chữ, nhưng ngay lập tức lại ho lên,dường như ngay cả nội thương của y cũng biết, y không thể tin tưởng hoàn toànvào phán đoán của mình, trong lúc tâm trạng xao động, khó tránh khỏi có chútphản ứng.

Chương 879: Ông già trồng cải trắng 1