Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 882: Ông già trồng cải trắng 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy hôm nay gặp phải phục kích, tâm trạng của Phạm Nhàn có phần nặng nề,nhưng nghe phụ thân nói như thế y vẫn không thể nhịn được bật cười, cứ nhưtận mắt chứng kiến buổi chiều hôm nay trên con đường lớn Thiên Hà, tại vị trítrung tâm quyền lực của triều đình Khánh Quốc, quan lại hai viện như kéo thịtheo, ngươi tới ta đi... vị hảo hán trong quân đội kia, khéo cả đời này cũng khôngngờ được mình lại bị đối xử như vậy."Cuối cùng giải quyết như thế nào?""Cuối cùng cũng là trong cung đình lên tiếng, Giám Sát viện đưa hắn vào tù."Phạm Nhàn thở dài nói: "Thật không tưởng tượng được mới ngủ một buổi chiềutrưa, mà trong kinh đô đã xảy ra biết bao là việc."Phạm Kiến lẳng lặng nhìn con trai mình, sau một hồi lâu mới thong thả nói:"Con bị quân đội tập kích, đây là chuyện lớn nhất kể từ sau đêm đẫm máu ởkinh đô... Hơn nữa con sống sót trở về, ai mà biết đã khiến bao người đứng ngồikhông yên trong phủ của mình, đêm nay cũng không biết có bao nhiêu người sẽmất ngủ."Phạm Nhàn im lặng."Con muốn động thủ thật à?""Ta sẽ không tự mình hành động," Phạm Nhàn thì thầm: "Nhưng con muốnchúng phải chịu đau, đau tận xương tủy."Phạm Kiến gật đầu, nói: "Con tự xử lý, chỉ có điều... đừng đắc tội với toàn bộquân đội.""Ta sẽ có chừng mực."Phạm Kiến đứng dậy, rời phòng ngủ của y, nói một câu cuối cùng: "Con nhấtđịnh phải sống sót."Trong đêm hôm nay có vô số người ngồi trong phòng tối, tinh thần bất ổn, imlặng không nói một lời.Tin tức Phạm Nhàn bị phục kích đã lan truyền khắp kinh đô từ lâu, hôm nay đạiyết triều theo thông lệ cũng vì sự việc này mà đột ngột dừng lại. Theo như lờibàn tán âm thầm của các vị đại thần sau khi bãi triều, lúc nghe tin tức đó bệ hạvẫn giữ bình tĩnh, lập tức ra lệnh cho Đại thống lĩnh quân cấm bên dưới đại điệnrời cung tuần tra, đồng thời giao cho hai Đại học sĩ Thư Hồ thay mặt Thiên tửan ủi.Nhưng theo lời của Diêu công công trong cung, sau khi trở về Ngự Thư phòng,bệ hạ đã tức giận bóp nát một chén trà sứ quan diêu, im lặng một hồi lâu khôngnói năng gì.Mọi người đều biết Hoàng đế đang nổi giận, nhưng không phải tất cả mọi ngườiđều đang sợ hãi. Những người đã đứng ra chủ trì sự việc ở sơn cốc, hoặc nhữngnhân vật đã âm thầm giúp sức cho sự việc ở sơn cốc, mỗi người đều có âm mưuriêng, mỗi người đều lo lắng bất an ngồi trong phủ của mình nghĩ cách xử lý.Những người này dám ra tay giết người ở ngoại ô kinh đô, đương nhiên cũngsẵn sàng đón nhận lửa giận của bệ hạ và hành động báo thù từ Giám Sát viện.Bọn họ chỉ không ngờ nổi, đã huy động lực lượng mạnh đến vậy rồi, đã tiếnhành chuẩn bị cẩn thận đến vậy rồi... mà Phạm Nhàn lại chưa chết!"Hắn lại không chết!"Trong Đông Cung, Thái tử điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói, tay cầm lấy tấmvải thêu bên chân giường, dày vò nó thành vô số đóa hoa xấu xí.Hoàng hậu nương nương nhướn đôi mày ngài, lạnh lùng mà quý phái, ngồi đốidiện hắn, lạnh giọng nói: "Chú ý thân phận của mình, chú ý cách nói năng.Phạm Nhàn là đại thần trong triều đình, nếu hắn không chết, thân là Thái tử, conphải vui mừng mới đúng, đâu thể thất vọng như vậy được?"Thái tử cười lạnh hai tiếng: "Đây là Đông Cung, hơn nữa mọi người đều biếtgiữa bản cung và Phạm Nhàn chỉ có một người sống sót. Chỉ e mọi người đềuđang đoán sự việc trong sơn cốc là do con sắp đặt. Thế thì sao con còn phải giảvờ giả vịt ra vẻ nhân ái?"Hoàng hậu lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Đừng lo lắng, bệ hạ sẽkhông nghi ngờ con, bởi vì... chúng ta vốn không có lực lượng để làm vậy."Thái tử câm nín. Mãi đến lúc này hắn mới tỉnh ngộ. Trong số những thế lực tạitriều đình, lực lượng của chính của mình là yếu kém nhất. Một phần là vì đấutranh với lão nhị trong mấy năm qua; một phần khác do mất đi trợ thủ mạnh mẽTrưởng công chúa; và nguyên nhân còn lại chính là sự tồn tại của Phạm Nhàn.Hắn cười khổ: "Ai mà ngờ nổi đến giờ nó lại trở thành chuyện tốt. Mẫu hậu nóiđúng, bản cung không thể điều động quân đội đi giết người.""Chỉ có điều..." Ánh mắt Thái tử chợt lóe lên vẻ căm ghét: "Nếu Phạm Nhànchết rồi thì tốt biết mấy."Phạm Nhàn, được lắm! Kiện cáo phân chia gia sản Minh gia ở Giang Nam,nhưng lại cố tình đẩy sang hướng thị phi cực lớn con trưởng đích tôn không cóquyền thừa kế bẩm sinh. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản cung không biết ngươinghĩ cái ư? Thái hậu không biết chắc? Thái hậu đã bắt đầu tức giận rồi... Thái tửcười lạnh, trong lòng thầm cảm kích thế lực không rõ tên tuổi kia. Trong hoàncảnh như vậy mà vẫn dám mưu sát Phạm Nhàn ngay chính diện, trợ giúp khôngbiết bao nhiêu kẻ trong kinh đô hoàn thành điều mà họ muốn làm nhưng khôngdám làm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy hôm nay gặp phải phục kích, tâm trạng của Phạm Nhàn có phần nặng nề,nhưng nghe phụ thân nói như thế y vẫn không thể nhịn được bật cười, cứ nhưtận mắt chứng kiến buổi chiều hôm nay trên con đường lớn Thiên Hà, tại vị trítrung tâm quyền lực của triều đình Khánh Quốc, quan lại hai viện như kéo thịtheo, ngươi tới ta đi... vị hảo hán trong quân đội kia, khéo cả đời này cũng khôngngờ được mình lại bị đối xử như vậy."Cuối cùng giải quyết như thế nào?""Cuối cùng cũng là trong cung đình lên tiếng, Giám Sát viện đưa hắn vào tù."Phạm Nhàn thở dài nói: "Thật không tưởng tượng được mới ngủ một buổi chiềutrưa, mà trong kinh đô đã xảy ra biết bao là việc."Phạm Kiến lẳng lặng nhìn con trai mình, sau một hồi lâu mới thong thả nói:"Con bị quân đội tập kích, đây là chuyện lớn nhất kể từ sau đêm đẫm máu ởkinh đô... Hơn nữa con sống sót trở về, ai mà biết đã khiến bao người đứng ngồikhông yên trong phủ của mình, đêm nay cũng không biết có bao nhiêu người sẽmất ngủ."Phạm Nhàn im lặng."Con muốn động thủ thật à?""Ta sẽ không tự mình hành động," Phạm Nhàn thì thầm: "Nhưng con muốnchúng phải chịu đau, đau tận xương tủy."Phạm Kiến gật đầu, nói: "Con tự xử lý, chỉ có điều... đừng đắc tội với toàn bộquân đội.""Ta sẽ có chừng mực."Phạm Kiến đứng dậy, rời phòng ngủ của y, nói một câu cuối cùng: "Con nhấtđịnh phải sống sót."Trong đêm hôm nay có vô số người ngồi trong phòng tối, tinh thần bất ổn, imlặng không nói một lời.Tin tức Phạm Nhàn bị phục kích đã lan truyền khắp kinh đô từ lâu, hôm nay đạiyết triều theo thông lệ cũng vì sự việc này mà đột ngột dừng lại. Theo như lờibàn tán âm thầm của các vị đại thần sau khi bãi triều, lúc nghe tin tức đó bệ hạvẫn giữ bình tĩnh, lập tức ra lệnh cho Đại thống lĩnh quân cấm bên dưới đại điệnrời cung tuần tra, đồng thời giao cho hai Đại học sĩ Thư Hồ thay mặt Thiên tửan ủi.Nhưng theo lời của Diêu công công trong cung, sau khi trở về Ngự Thư phòng,bệ hạ đã tức giận bóp nát một chén trà sứ quan diêu, im lặng một hồi lâu khôngnói năng gì.Mọi người đều biết Hoàng đế đang nổi giận, nhưng không phải tất cả mọi ngườiđều đang sợ hãi. Những người đã đứng ra chủ trì sự việc ở sơn cốc, hoặc nhữngnhân vật đã âm thầm giúp sức cho sự việc ở sơn cốc, mỗi người đều có âm mưuriêng, mỗi người đều lo lắng bất an ngồi trong phủ của mình nghĩ cách xử lý.Những người này dám ra tay giết người ở ngoại ô kinh đô, đương nhiên cũngsẵn sàng đón nhận lửa giận của bệ hạ và hành động báo thù từ Giám Sát viện.Bọn họ chỉ không ngờ nổi, đã huy động lực lượng mạnh đến vậy rồi, đã tiếnhành chuẩn bị cẩn thận đến vậy rồi... mà Phạm Nhàn lại chưa chết!"Hắn lại không chết!"Trong Đông Cung, Thái tử điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói, tay cầm lấy tấmvải thêu bên chân giường, dày vò nó thành vô số đóa hoa xấu xí.Hoàng hậu nương nương nhướn đôi mày ngài, lạnh lùng mà quý phái, ngồi đốidiện hắn, lạnh giọng nói: "Chú ý thân phận của mình, chú ý cách nói năng.Phạm Nhàn là đại thần trong triều đình, nếu hắn không chết, thân là Thái tử, conphải vui mừng mới đúng, đâu thể thất vọng như vậy được?"Thái tử cười lạnh hai tiếng: "Đây là Đông Cung, hơn nữa mọi người đều biếtgiữa bản cung và Phạm Nhàn chỉ có một người sống sót. Chỉ e mọi người đềuđang đoán sự việc trong sơn cốc là do con sắp đặt. Thế thì sao con còn phải giảvờ giả vịt ra vẻ nhân ái?"Hoàng hậu lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Đừng lo lắng, bệ hạ sẽkhông nghi ngờ con, bởi vì... chúng ta vốn không có lực lượng để làm vậy."Thái tử câm nín. Mãi đến lúc này hắn mới tỉnh ngộ. Trong số những thế lực tạitriều đình, lực lượng của chính của mình là yếu kém nhất. Một phần là vì đấutranh với lão nhị trong mấy năm qua; một phần khác do mất đi trợ thủ mạnh mẽTrưởng công chúa; và nguyên nhân còn lại chính là sự tồn tại của Phạm Nhàn.Hắn cười khổ: "Ai mà ngờ nổi đến giờ nó lại trở thành chuyện tốt. Mẫu hậu nóiđúng, bản cung không thể điều động quân đội đi giết người.""Chỉ có điều..." Ánh mắt Thái tử chợt lóe lên vẻ căm ghét: "Nếu Phạm Nhànchết rồi thì tốt biết mấy."Phạm Nhàn, được lắm! Kiện cáo phân chia gia sản Minh gia ở Giang Nam,nhưng lại cố tình đẩy sang hướng thị phi cực lớn con trưởng đích tôn không cóquyền thừa kế bẩm sinh. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản cung không biết ngươinghĩ cái ư? Thái hậu không biết chắc? Thái hậu đã bắt đầu tức giận rồi... Thái tửcười lạnh, trong lòng thầm cảm kích thế lực không rõ tên tuổi kia. Trong hoàncảnh như vậy mà vẫn dám mưu sát Phạm Nhàn ngay chính diện, trợ giúp khôngbiết bao nhiêu kẻ trong kinh đô hoàn thành điều mà họ muốn làm nhưng khôngdám làm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy hôm nay gặp phải phục kích, tâm trạng của Phạm Nhàn có phần nặng nề,nhưng nghe phụ thân nói như thế y vẫn không thể nhịn được bật cười, cứ nhưtận mắt chứng kiến buổi chiều hôm nay trên con đường lớn Thiên Hà, tại vị trítrung tâm quyền lực của triều đình Khánh Quốc, quan lại hai viện như kéo thịtheo, ngươi tới ta đi... vị hảo hán trong quân đội kia, khéo cả đời này cũng khôngngờ được mình lại bị đối xử như vậy."Cuối cùng giải quyết như thế nào?""Cuối cùng cũng là trong cung đình lên tiếng, Giám Sát viện đưa hắn vào tù."Phạm Nhàn thở dài nói: "Thật không tưởng tượng được mới ngủ một buổi chiềutrưa, mà trong kinh đô đã xảy ra biết bao là việc."Phạm Kiến lẳng lặng nhìn con trai mình, sau một hồi lâu mới thong thả nói:"Con bị quân đội tập kích, đây là chuyện lớn nhất kể từ sau đêm đẫm máu ởkinh đô... Hơn nữa con sống sót trở về, ai mà biết đã khiến bao người đứng ngồikhông yên trong phủ của mình, đêm nay cũng không biết có bao nhiêu người sẽmất ngủ."Phạm Nhàn im lặng."Con muốn động thủ thật à?""Ta sẽ không tự mình hành động," Phạm Nhàn thì thầm: "Nhưng con muốnchúng phải chịu đau, đau tận xương tủy."Phạm Kiến gật đầu, nói: "Con tự xử lý, chỉ có điều... đừng đắc tội với toàn bộquân đội.""Ta sẽ có chừng mực."Phạm Kiến đứng dậy, rời phòng ngủ của y, nói một câu cuối cùng: "Con nhấtđịnh phải sống sót."Trong đêm hôm nay có vô số người ngồi trong phòng tối, tinh thần bất ổn, imlặng không nói một lời.Tin tức Phạm Nhàn bị phục kích đã lan truyền khắp kinh đô từ lâu, hôm nay đạiyết triều theo thông lệ cũng vì sự việc này mà đột ngột dừng lại. Theo như lờibàn tán âm thầm của các vị đại thần sau khi bãi triều, lúc nghe tin tức đó bệ hạvẫn giữ bình tĩnh, lập tức ra lệnh cho Đại thống lĩnh quân cấm bên dưới đại điệnrời cung tuần tra, đồng thời giao cho hai Đại học sĩ Thư Hồ thay mặt Thiên tửan ủi.Nhưng theo lời của Diêu công công trong cung, sau khi trở về Ngự Thư phòng,bệ hạ đã tức giận bóp nát một chén trà sứ quan diêu, im lặng một hồi lâu khôngnói năng gì.Mọi người đều biết Hoàng đế đang nổi giận, nhưng không phải tất cả mọi ngườiđều đang sợ hãi. Những người đã đứng ra chủ trì sự việc ở sơn cốc, hoặc nhữngnhân vật đã âm thầm giúp sức cho sự việc ở sơn cốc, mỗi người đều có âm mưuriêng, mỗi người đều lo lắng bất an ngồi trong phủ của mình nghĩ cách xử lý.Những người này dám ra tay giết người ở ngoại ô kinh đô, đương nhiên cũngsẵn sàng đón nhận lửa giận của bệ hạ và hành động báo thù từ Giám Sát viện.Bọn họ chỉ không ngờ nổi, đã huy động lực lượng mạnh đến vậy rồi, đã tiếnhành chuẩn bị cẩn thận đến vậy rồi... mà Phạm Nhàn lại chưa chết!"Hắn lại không chết!"Trong Đông Cung, Thái tử điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói, tay cầm lấy tấmvải thêu bên chân giường, dày vò nó thành vô số đóa hoa xấu xí.Hoàng hậu nương nương nhướn đôi mày ngài, lạnh lùng mà quý phái, ngồi đốidiện hắn, lạnh giọng nói: "Chú ý thân phận của mình, chú ý cách nói năng.Phạm Nhàn là đại thần trong triều đình, nếu hắn không chết, thân là Thái tử, conphải vui mừng mới đúng, đâu thể thất vọng như vậy được?"Thái tử cười lạnh hai tiếng: "Đây là Đông Cung, hơn nữa mọi người đều biếtgiữa bản cung và Phạm Nhàn chỉ có một người sống sót. Chỉ e mọi người đềuđang đoán sự việc trong sơn cốc là do con sắp đặt. Thế thì sao con còn phải giảvờ giả vịt ra vẻ nhân ái?"Hoàng hậu lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Đừng lo lắng, bệ hạ sẽkhông nghi ngờ con, bởi vì... chúng ta vốn không có lực lượng để làm vậy."Thái tử câm nín. Mãi đến lúc này hắn mới tỉnh ngộ. Trong số những thế lực tạitriều đình, lực lượng của chính của mình là yếu kém nhất. Một phần là vì đấutranh với lão nhị trong mấy năm qua; một phần khác do mất đi trợ thủ mạnh mẽTrưởng công chúa; và nguyên nhân còn lại chính là sự tồn tại của Phạm Nhàn.Hắn cười khổ: "Ai mà ngờ nổi đến giờ nó lại trở thành chuyện tốt. Mẫu hậu nóiđúng, bản cung không thể điều động quân đội đi giết người.""Chỉ có điều..." Ánh mắt Thái tử chợt lóe lên vẻ căm ghét: "Nếu Phạm Nhànchết rồi thì tốt biết mấy."Phạm Nhàn, được lắm! Kiện cáo phân chia gia sản Minh gia ở Giang Nam,nhưng lại cố tình đẩy sang hướng thị phi cực lớn con trưởng đích tôn không cóquyền thừa kế bẩm sinh. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản cung không biết ngươinghĩ cái ư? Thái hậu không biết chắc? Thái hậu đã bắt đầu tức giận rồi... Thái tửcười lạnh, trong lòng thầm cảm kích thế lực không rõ tên tuổi kia. Trong hoàncảnh như vậy mà vẫn dám mưu sát Phạm Nhàn ngay chính diện, trợ giúp khôngbiết bao nhiêu kẻ trong kinh đô hoàn thành điều mà họ muốn làm nhưng khôngdám làm.

Chương 882: Ông già trồng cải trắng 4