Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 918: Rửa tay nấu canh 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lúc về phủ, Phạm Nhàn không tránh khỏi trận mắng mỏ từ phụ thân, nhưng TưTriệt về nhà bình an lại khiến cho Liễu thị vô cùng mừng rỡ, nước mắt chảy dài.Tuy Phạm Thượng thư rất tức giận vì hai đứa con trai dám làm loạn, ông ranghiêm lệnh cấm Phạm Tư Triệt không được ra khỏi nhà, đồng thời yêu cầumọi người trong nhà im lặng, nhưng vẻ thoải mái trên gương mặt không thể lừađược cặp mắt của Phạm Nhàn.Sau cuộc họp tại Bão Nguyệt lâu, Phạm phủ chìm đắm trong tâm trạng ấm áp,còn Giám Sát viện đã thật sự ra tay hành động. Ngôn Băng Vân lạnh lùng mô tảvụ án điều tra vụ phục kích ở sơn cốc trong cuộc họp của viện, tuy không cómục tiêu nghi ngờ cụ thể nào, nhưng hắn không hề ngần ngại chỉ thẳng vàoquân đội. Vì thế, hắn yêu cầu toàn viện hợp lực, bắt đầu điều tra phương hướngđiều động nhân sự đi lại ở Định Châu và Thương Châu trong vòng hai thángvừa qua.Đề án này có phần kỳ quặc. Trong tình huống không có chỉ dẫn rõ ràng từHoàng đế, Giám Sát viện không có quyền lực gì đối với giới cao tầng lớp củaquân đội. Đề nghị của Ngôn Băng Vân, như chỉ muốn làm cho cuộc sống bìnhyên trên bề nổi của kinh đô trở nên sôi nổi hơn một chút. Có điều, Tiểu Ngôncông tử có sự ủng hộ mạnh mẽ từ Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, có mấy vị đạilão trợ giúp, lại thêm tất cả quan viên và mật thám trong viện đều ôm mối hậnvề phục kích trong sơn cốc, đương nhiên sẽ không phản đối.Điều rất kỳ diệu là, trong cung cũng không nói gì.Vương Khải Niên đã trở về Khải Niên tiểu tổ của mình, không tiếp nhận vị trícủa Đặng Tử Việt ngay lập tức. Gã và những thuộc hạ của mình đột nhiên biếnmất khỏi kinh đô, không biết đi đâu làm gì.Sau đó tạm thời thì Phạm Nhàn vẫn tự mình quản lý Nhất Xử, có vẻ khá sôi nổi.Sau một năm rưỡi công khai hoạt động, địa vị của nha môn Nhất Xử trong kinhđô đã không còn lúng túng như trước, người dân trong kinh đô cũng dần quenvới việc đến bức tường ngoài nha môn để xem thông báo.Chẳng hạn như hôm qua bắt một quan viên nào đó nhận hối lộ, hôm nay lại bắtmột tên sâu bọ nào đó. Những việc xấu xa trong triều đình này, sau khi PhạmNhàn tiến hành cải tổ Nhất Xử, đã được quang minh chính đại dán bên ngoài.Người dân kinh đô thường coi những điều này như đọc tiểu thuyết phá án.Một ngày nọ, các thông báo cũ trên tường đột nhiên bị xé đi, sau khi rửa sạchbằng nước tuyết, người đứng đầu tạm thời của Nhất Xử, Mộc Thiết với gươngmặt đen như sắt đã tự tay sơn keo, dán một tờ giấy mới lên tường.Người dân tò mò tụ tập lại, chỉ thấy trên tờ giấy không phải thông tin vụ án nào,chỉ có một vài câu nói dí dỏm."Thập Tam Lang à, có phải ngươi đang rất đói không? Nếu đói quá, có thể tớinói với cô nương kia, các cô ấy sẽ nấu mì cho ngươi."Người dân nhìn nhau, thầm nghĩ Giám Sát viện, hay nói cụ thể hơn là TiểuPhạm đại nhân vừa bị phục kích, bây giờ đang chơi trò quái gì vậy?Nhiều năm về sau, Vương Hi đệ tử thứ mười ba của Kiếm Lư, khi đứng trướcđội kỵ binh kia, chắc chắn sẽ nhớ tới một buổi chiều quang đãng nọ khi TangVăn cô nương dẫn hắn đi chọn cô nương, cảm giác thật bất đắc dĩ, thật đau đầu.Lúc ấy, Bão Nguyệt lâu đã trở thành nơi đầu tiên nghĩ tới khi muốn tiêu tiềntrong thiên hạ, với những gian nhà trải dài cạnh hai bên bờ hồ sau căn lầu, nhưnhững biệt phủ của các vương công quý tộc. Trên mặt hồ có một lớp băngmỏng, trên lớp băng có tuyết vụn, trong tuyết chứa vô số cánh hoa đỏ rực bị gióthổi rơi từ cành mai ven hồ.Phải, như máu và tuyết, lạnh buốt như băng nhưng lại đầy nhiệt huyết, như suynghĩ của nhân vật quyền quý trẻ tuổi đã viết bố cáo. Nhưng điều này càng giốngmột bát mì, với những sợi mì trắng nõn, mềm mại và đẹp đẽ, bập bềnh trong cáibát, những miếng ớt khô đã được cắt ra bằng kéo, đỏ tươi, kích thích các giácquan của thực khách.Vương Hi hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt mũi, lắc đầu một cái có vẻ khá khổ sở,gõ đũa lên bàn hai lần, nhúng vào bát mỳ, gắp ít mỳ lên, ăn một cách cẩn thậnvà văn nhã. Hắn ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ sau một lát,trong bát chỉ còn lại màu trắng của nước dùng.Hắn vẫn không dừng lại, nhấc bát lên, uống một hơi cạn sạch.Theo Đặng Tử Việt từ Tô Châu trở về kinh đô phục lệnh, Tang Văn cô nươngsắc mặt ôn hòa nhìn về phía thầy tướng số này, tuy không hiểu vì sao đại nhânlại bố trí như vậy, nhưng chắc chắn thầy tướng số này không phải nhân vật bìnhthường.Đúng là không bình thường, hắn có ngoại hình rất dễ nhìn, môi mỏng, lông màynhư kiếm, đôi mắt ấm áp có thần, dường như mang theo một cảm giác bình an,thậm chí là trong lúc đang uống nước mì, hắn vẫn rất cuốn hút
Lúc về phủ, Phạm Nhàn không tránh khỏi trận mắng mỏ từ phụ thân, nhưng Tư
Triệt về nhà bình an lại khiến cho Liễu thị vô cùng mừng rỡ, nước mắt chảy dài.
Tuy Phạm Thượng thư rất tức giận vì hai đứa con trai dám làm loạn, ông ra
nghiêm lệnh cấm Phạm Tư Triệt không được ra khỏi nhà, đồng thời yêu cầu
mọi người trong nhà im lặng, nhưng vẻ thoải mái trên gương mặt không thể lừa
được cặp mắt của Phạm Nhàn.
Sau cuộc họp tại Bão Nguyệt lâu, Phạm phủ chìm đắm trong tâm trạng ấm áp,
còn Giám Sát viện đã thật sự ra tay hành động. Ngôn Băng Vân lạnh lùng mô tả
vụ án điều tra vụ phục kích ở sơn cốc trong cuộc họp của viện, tuy không có
mục tiêu nghi ngờ cụ thể nào, nhưng hắn không hề ngần ngại chỉ thẳng vào
quân đội. Vì thế, hắn yêu cầu toàn viện hợp lực, bắt đầu điều tra phương hướng
điều động nhân sự đi lại ở Định Châu và Thương Châu trong vòng hai tháng
vừa qua.
Đề án này có phần kỳ quặc. Trong tình huống không có chỉ dẫn rõ ràng từ
Hoàng đế, Giám Sát viện không có quyền lực gì đối với giới cao tầng lớp của
quân đội. Đề nghị của Ngôn Băng Vân, như chỉ muốn làm cho cuộc sống bình
yên trên bề nổi của kinh đô trở nên sôi nổi hơn một chút. Có điều, Tiểu Ngôn
công tử có sự ủng hộ mạnh mẽ từ Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, có mấy vị đại
lão trợ giúp, lại thêm tất cả quan viên và mật thám trong viện đều ôm mối hận
về phục kích trong sơn cốc, đương nhiên sẽ không phản đối.
Điều rất kỳ diệu là, trong cung cũng không nói gì.
Vương Khải Niên đã trở về Khải Niên tiểu tổ của mình, không tiếp nhận vị trí
của Đặng Tử Việt ngay lập tức. Gã và những thuộc hạ của mình đột nhiên biến
mất khỏi kinh đô, không biết đi đâu làm gì.
Sau đó tạm thời thì Phạm Nhàn vẫn tự mình quản lý Nhất Xử, có vẻ khá sôi nổi.
Sau một năm rưỡi công khai hoạt động, địa vị của nha môn Nhất Xử trong kinh
đô đã không còn lúng túng như trước, người dân trong kinh đô cũng dần quen
với việc đến bức tường ngoài nha môn để xem thông báo.
Chẳng hạn như hôm qua bắt một quan viên nào đó nhận hối lộ, hôm nay lại bắt
một tên sâu bọ nào đó. Những việc xấu xa trong triều đình này, sau khi Phạm
Nhàn tiến hành cải tổ Nhất Xử, đã được quang minh chính đại dán bên ngoài.
Người dân kinh đô thường coi những điều này như đọc tiểu thuyết phá án.
Một ngày nọ, các thông báo cũ trên tường đột nhiên bị xé đi, sau khi rửa sạch
bằng nước tuyết, người đứng đầu tạm thời của Nhất Xử, Mộc Thiết với gương
mặt đen như sắt đã tự tay sơn keo, dán một tờ giấy mới lên tường.
Người dân tò mò tụ tập lại, chỉ thấy trên tờ giấy không phải thông tin vụ án nào,
chỉ có một vài câu nói dí dỏm.
"Thập Tam Lang à, có phải ngươi đang rất đói không? Nếu đói quá, có thể tới
nói với cô nương kia, các cô ấy sẽ nấu mì cho ngươi."
Người dân nhìn nhau, thầm nghĩ Giám Sát viện, hay nói cụ thể hơn là Tiểu
Phạm đại nhân vừa bị phục kích, bây giờ đang chơi trò quái gì vậy?
Nhiều năm về sau, Vương Hi đệ tử thứ mười ba của Kiếm Lư, khi đứng trước
đội kỵ binh kia, chắc chắn sẽ nhớ tới một buổi chiều quang đãng nọ khi Tang
Văn cô nương dẫn hắn đi chọn cô nương, cảm giác thật bất đắc dĩ, thật đau đầu.
Lúc ấy, Bão Nguyệt lâu đã trở thành nơi đầu tiên nghĩ tới khi muốn tiêu tiền
trong thiên hạ, với những gian nhà trải dài cạnh hai bên bờ hồ sau căn lầu, như
những biệt phủ của các vương công quý tộc. Trên mặt hồ có một lớp băng
mỏng, trên lớp băng có tuyết vụn, trong tuyết chứa vô số cánh hoa đỏ rực bị gió
thổi rơi từ cành mai ven hồ.
Phải, như máu và tuyết, lạnh buốt như băng nhưng lại đầy nhiệt huyết, như suy
nghĩ của nhân vật quyền quý trẻ tuổi đã viết bố cáo. Nhưng điều này càng giống
một bát mì, với những sợi mì trắng nõn, mềm mại và đẹp đẽ, bập bềnh trong cái
bát, những miếng ớt khô đã được cắt ra bằng kéo, đỏ tươi, kích thích các giác
quan của thực khách.
Vương Hi hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt mũi, lắc đầu một cái có vẻ khá khổ sở,
gõ đũa lên bàn hai lần, nhúng vào bát mỳ, gắp ít mỳ lên, ăn một cách cẩn thận
và văn nhã. Hắn ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ sau một lát,
trong bát chỉ còn lại màu trắng của nước dùng.
Hắn vẫn không dừng lại, nhấc bát lên, uống một hơi cạn sạch.
Theo Đặng Tử Việt từ Tô Châu trở về kinh đô phục lệnh, Tang Văn cô nương
sắc mặt ôn hòa nhìn về phía thầy tướng số này, tuy không hiểu vì sao đại nhân
lại bố trí như vậy, nhưng chắc chắn thầy tướng số này không phải nhân vật bình
thường.
Đúng là không bình thường, hắn có ngoại hình rất dễ nhìn, môi mỏng, lông mày
như kiếm, đôi mắt ấm áp có thần, dường như mang theo một cảm giác bình an,
thậm chí là trong lúc đang uống nước mì, hắn vẫn rất cuốn hút
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lúc về phủ, Phạm Nhàn không tránh khỏi trận mắng mỏ từ phụ thân, nhưng TưTriệt về nhà bình an lại khiến cho Liễu thị vô cùng mừng rỡ, nước mắt chảy dài.Tuy Phạm Thượng thư rất tức giận vì hai đứa con trai dám làm loạn, ông ranghiêm lệnh cấm Phạm Tư Triệt không được ra khỏi nhà, đồng thời yêu cầumọi người trong nhà im lặng, nhưng vẻ thoải mái trên gương mặt không thể lừađược cặp mắt của Phạm Nhàn.Sau cuộc họp tại Bão Nguyệt lâu, Phạm phủ chìm đắm trong tâm trạng ấm áp,còn Giám Sát viện đã thật sự ra tay hành động. Ngôn Băng Vân lạnh lùng mô tảvụ án điều tra vụ phục kích ở sơn cốc trong cuộc họp của viện, tuy không cómục tiêu nghi ngờ cụ thể nào, nhưng hắn không hề ngần ngại chỉ thẳng vàoquân đội. Vì thế, hắn yêu cầu toàn viện hợp lực, bắt đầu điều tra phương hướngđiều động nhân sự đi lại ở Định Châu và Thương Châu trong vòng hai thángvừa qua.Đề án này có phần kỳ quặc. Trong tình huống không có chỉ dẫn rõ ràng từHoàng đế, Giám Sát viện không có quyền lực gì đối với giới cao tầng lớp củaquân đội. Đề nghị của Ngôn Băng Vân, như chỉ muốn làm cho cuộc sống bìnhyên trên bề nổi của kinh đô trở nên sôi nổi hơn một chút. Có điều, Tiểu Ngôncông tử có sự ủng hộ mạnh mẽ từ Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, có mấy vị đạilão trợ giúp, lại thêm tất cả quan viên và mật thám trong viện đều ôm mối hậnvề phục kích trong sơn cốc, đương nhiên sẽ không phản đối.Điều rất kỳ diệu là, trong cung cũng không nói gì.Vương Khải Niên đã trở về Khải Niên tiểu tổ của mình, không tiếp nhận vị trícủa Đặng Tử Việt ngay lập tức. Gã và những thuộc hạ của mình đột nhiên biếnmất khỏi kinh đô, không biết đi đâu làm gì.Sau đó tạm thời thì Phạm Nhàn vẫn tự mình quản lý Nhất Xử, có vẻ khá sôi nổi.Sau một năm rưỡi công khai hoạt động, địa vị của nha môn Nhất Xử trong kinhđô đã không còn lúng túng như trước, người dân trong kinh đô cũng dần quenvới việc đến bức tường ngoài nha môn để xem thông báo.Chẳng hạn như hôm qua bắt một quan viên nào đó nhận hối lộ, hôm nay lại bắtmột tên sâu bọ nào đó. Những việc xấu xa trong triều đình này, sau khi PhạmNhàn tiến hành cải tổ Nhất Xử, đã được quang minh chính đại dán bên ngoài.Người dân kinh đô thường coi những điều này như đọc tiểu thuyết phá án.Một ngày nọ, các thông báo cũ trên tường đột nhiên bị xé đi, sau khi rửa sạchbằng nước tuyết, người đứng đầu tạm thời của Nhất Xử, Mộc Thiết với gươngmặt đen như sắt đã tự tay sơn keo, dán một tờ giấy mới lên tường.Người dân tò mò tụ tập lại, chỉ thấy trên tờ giấy không phải thông tin vụ án nào,chỉ có một vài câu nói dí dỏm."Thập Tam Lang à, có phải ngươi đang rất đói không? Nếu đói quá, có thể tớinói với cô nương kia, các cô ấy sẽ nấu mì cho ngươi."Người dân nhìn nhau, thầm nghĩ Giám Sát viện, hay nói cụ thể hơn là TiểuPhạm đại nhân vừa bị phục kích, bây giờ đang chơi trò quái gì vậy?Nhiều năm về sau, Vương Hi đệ tử thứ mười ba của Kiếm Lư, khi đứng trướcđội kỵ binh kia, chắc chắn sẽ nhớ tới một buổi chiều quang đãng nọ khi TangVăn cô nương dẫn hắn đi chọn cô nương, cảm giác thật bất đắc dĩ, thật đau đầu.Lúc ấy, Bão Nguyệt lâu đã trở thành nơi đầu tiên nghĩ tới khi muốn tiêu tiềntrong thiên hạ, với những gian nhà trải dài cạnh hai bên bờ hồ sau căn lầu, nhưnhững biệt phủ của các vương công quý tộc. Trên mặt hồ có một lớp băngmỏng, trên lớp băng có tuyết vụn, trong tuyết chứa vô số cánh hoa đỏ rực bị gióthổi rơi từ cành mai ven hồ.Phải, như máu và tuyết, lạnh buốt như băng nhưng lại đầy nhiệt huyết, như suynghĩ của nhân vật quyền quý trẻ tuổi đã viết bố cáo. Nhưng điều này càng giốngmột bát mì, với những sợi mì trắng nõn, mềm mại và đẹp đẽ, bập bềnh trong cáibát, những miếng ớt khô đã được cắt ra bằng kéo, đỏ tươi, kích thích các giácquan của thực khách.Vương Hi hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt mũi, lắc đầu một cái có vẻ khá khổ sở,gõ đũa lên bàn hai lần, nhúng vào bát mỳ, gắp ít mỳ lên, ăn một cách cẩn thậnvà văn nhã. Hắn ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ sau một lát,trong bát chỉ còn lại màu trắng của nước dùng.Hắn vẫn không dừng lại, nhấc bát lên, uống một hơi cạn sạch.Theo Đặng Tử Việt từ Tô Châu trở về kinh đô phục lệnh, Tang Văn cô nươngsắc mặt ôn hòa nhìn về phía thầy tướng số này, tuy không hiểu vì sao đại nhânlại bố trí như vậy, nhưng chắc chắn thầy tướng số này không phải nhân vật bìnhthường.Đúng là không bình thường, hắn có ngoại hình rất dễ nhìn, môi mỏng, lông màynhư kiếm, đôi mắt ấm áp có thần, dường như mang theo một cảm giác bình an,thậm chí là trong lúc đang uống nước mì, hắn vẫn rất cuốn hút