Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 921: Rửa tay nấu canh 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vì thế khi Yến Thận Độc mới có mười hai tuổi, Yến Tiểu Ất đã đẩy hắn ra khỏinhà, giao phó cho Trưởng công chúa. Trưởng công chúa cũng hiểu tâm tư củađại tướng số một dưới trướng mình, tuy dịu dàng với Yến Thận Độc, nhưngchưa bao giờ ngừng mài giũa, chờ hắn thành tài, còn âm thầm đưa vào quânphòng vệ kinh đô.Quân phòng vệ kinh đô đang bị Tần gia kiểm soát.Ngoại trừ một số tướng lĩnh cao cấp và các tâm phúc của Trưởng công chúa,không ai biết con trai của Chinh Bắc Đại đô đốc, Yến Thận Độc đang làm mộtgiáo quan không đáng chú ý trong quân phòng vệ kinh đô.Yến Thận Độc người cũng như tên, không thích giao tiếp với người khác, chỉthích giao lưu với mũi tên, cho nên trong quân đội cũng không có bạn bè nào,chỉ có một nhóm thuộc hạ mà hắn tự tay huấn luyện, một nhóm thuộc hạ phụcvụ cho Trưởng công chúa.Ngày ấy ở ngoại ô kinh đô, đợt mai phục hành thích Nhị tế tự tại Tam Thạch đạisư của Thần miếu, chính là đợt hành động đầu tiên của Yến Thận Độc. Hắn chorằng hành động lần đó rất thành công, bởi vì hắn không biết những việc xảy raphía sau, do đó lòng tự tin mà hắn vẫn luôn kiềm chế sâu trong cõi lòng đã trỗidậy. Hắn cho rằng ngoại trừ cha hắn ra, không ai có thể chống lại đòn tập kíchtừ khoảng cách xa của mình.Cho dù là cao thủ cửu phẩm cũng không thể, khoảng cách hữu hiệu của vũ khíxa hay gần, quyết định sống còn trên chiến trường. Đây là một quy luật caominh mà Yến Tiểu Ất không quên dạy dỗ cho con trai mình.Chính vì tự tin, cho nên tự đại, cho nên ngông cuồng. Khi nghe tin cha mình vàKhâm sai khu vực Giang Nam Phạm Nhàn cùng được triệu về kinh đô, hơn nữarất có thể cả hai sẽ quyết đấu trong cuộc họp quân sự đã ngừng tổ chức nhiềunăm, Yến Thận Độc không thể ngồi yên.Hắn sùng bài cha mình, nhưng thực ra đối với Phạm Nhàn cực kỳ rực rỡ lóa mắtkia, trong lòng hắn cũng loáng thoáng chút sùng bái và đố kị.Người trẻ tuổi đều như vậy, Yến Thận Độc cũng không thể tránh khỏi, do đóhắn muốn thử xem rốt cuộc vị Tiểu Phạm đại nhân kia thần thông quảng đại cỡnào, vừa là muốn thay phụ thân thử xem đối phương sâu cạn ra sao, vừa là vìkhông thể cưỡng lại sự cám dỗ hạ gục Phạm Nhàn dưới mũi tên, sau đó nổidanh thiên hạ. Cho dù là đối với phụ thân hay đối với Trường công chúa điệnhạ, chắc chắn cái chết của Phạm Nhàn sẽ là mật ngọt khó cưỡng nổi.Có điều hắn không dám tự tiện ra tay, vì hắn là một quân nhân, hắn sẽ không tựtiện hành động tự rối loạn tình hình, hắn phải chờ chỉ thị từ những người bềtrên.Bề trên tuổi đã phân phó, nhưng điều kỳ quái là... người chỉ thị cho hắn chính làvị nhân vật nguyên lão trong quân đội mà hắn cực kỳ kính nể.Yến Thận Độc rất hoài nghi, cũng rất không hiểu, nhưng hắn không có thời gianđể thông báo cho Trường công chúa, hắn không có lựa chọn khác ngoài việcmột mình lên đường, bắn ra một mũi tên trong đêm tuyết, nhưng bị chặn lại bởimột lá cờ xanh.Một vài ban đêm sau đó, hắn mới bất đắc dĩ phát hiện ra, Phạm Nhàn được bảovệ kín kẽ không chút sơ hở, bản thân nấp trong bóng tối giữa rừng tuyết quansát kỹ lưỡng, nhưng không tìm được chút cơ hội nào để tận dụng, đặc biệt làđám Hắc Kỵ đáng sợ luôn giám sát xung quanh đoàn xe, bất cứ lúc nào cũng cóthể lật tung cả ngọn núi.Có vậy hắn mới nhận ra mình đã coi thường Phạm Nhàn, coi thường Giám SátViện, nên không dám tự tiện hành động, cho nên chỉ một mực thối lui. Sau khibắn một mũi tên không thành, hắn tiếp tục rút lui, từ núi rừng lui lại kinh đô, trởlại Tần phủ để báo cáo nhưng không bị trách cứ.Trở về doanh trại, hắn chìm rơi vào trầm tư. Các vị bề trên trong quân đội âmthầm trông nom cho nhau, việc mình huyết mạch quân phòng vệ kinh đô cũnglà do Tần lão gia tử gật đầu đồng ý, đồng thời không có nhiều người biết đếnđiều này. Tần lão gia tử... sao lại bảo mình đi làm việc trông rất phi lý này?Sau đó, tin tức về vụ ám sát ở sơn cốc được đồn tới.Hắn là một quân nhân, không mấy nhạy cảm với các vấn đề chính trị, nhưngcũng hiểu được rằng hình như phụ thân của mình bị Tần lão gia tử kéo xuốngnước, hay nói cách khác, Tần lão gia tử cũng bị Trưởng công chúa kéo xuốngnước.Cuối cùng các vị bề trên cũng đã hợp tác cùng nhau. Còn mình, tuy các vị bềtrên không ai nói gì với nhau, nhưng rõ ràng đã là nòng cốt.Yến Thận Độc lắc đầu, không quá phản cảm với vai diễn này. Hắn chỉ nghĩ dướiáp lực mạnh mẽ như vậy, chắc Tiểu Phạm đại nhân kia không sống được mấyngày.Hắn đặt chiếc kéo nhỏ trong tay phải lên mặt bàn, hai tay vững chắc vuốt vemũi tên, nhắm mắt ước lượng một hồi, sau đó mới hài lòng gật đầu. Hắn lấy câycung dài bên cạnh ra, đặt mũi tên dài mảnh mai tinh xảo lên dây cung, nhẹnhàng giương cung, liếc mắt nhìn về phía bãi đất trống trong doanh trại.

Vì thế khi Yến Thận Độc mới có mười hai tuổi, Yến Tiểu Ất đã đẩy hắn ra khỏi

nhà, giao phó cho Trưởng công chúa. Trưởng công chúa cũng hiểu tâm tư của

đại tướng số một dưới trướng mình, tuy dịu dàng với Yến Thận Độc, nhưng

chưa bao giờ ngừng mài giũa, chờ hắn thành tài, còn âm thầm đưa vào quân

phòng vệ kinh đô.

Quân phòng vệ kinh đô đang bị Tần gia kiểm soát.

Ngoại trừ một số tướng lĩnh cao cấp và các tâm phúc của Trưởng công chúa,

không ai biết con trai của Chinh Bắc Đại đô đốc, Yến Thận Độc đang làm một

giáo quan không đáng chú ý trong quân phòng vệ kinh đô.

Yến Thận Độc người cũng như tên, không thích giao tiếp với người khác, chỉ

thích giao lưu với mũi tên, cho nên trong quân đội cũng không có bạn bè nào,

chỉ có một nhóm thuộc hạ mà hắn tự tay huấn luyện, một nhóm thuộc hạ phục

vụ cho Trưởng công chúa.

Ngày ấy ở ngoại ô kinh đô, đợt mai phục hành thích Nhị tế tự tại Tam Thạch đại

sư của Thần miếu, chính là đợt hành động đầu tiên của Yến Thận Độc. Hắn cho

rằng hành động lần đó rất thành công, bởi vì hắn không biết những việc xảy ra

phía sau, do đó lòng tự tin mà hắn vẫn luôn kiềm chế sâu trong cõi lòng đã trỗi

dậy. Hắn cho rằng ngoại trừ cha hắn ra, không ai có thể chống lại đòn tập kích

từ khoảng cách xa của mình.

Cho dù là cao thủ cửu phẩm cũng không thể, khoảng cách hữu hiệu của vũ khí

xa hay gần, quyết định sống còn trên chiến trường. Đây là một quy luật cao

minh mà Yến Tiểu Ất không quên dạy dỗ cho con trai mình.

Chính vì tự tin, cho nên tự đại, cho nên ngông cuồng. Khi nghe tin cha mình và

Khâm sai khu vực Giang Nam Phạm Nhàn cùng được triệu về kinh đô, hơn nữa

rất có thể cả hai sẽ quyết đấu trong cuộc họp quân sự đã ngừng tổ chức nhiều

năm, Yến Thận Độc không thể ngồi yên.

Hắn sùng bài cha mình, nhưng thực ra đối với Phạm Nhàn cực kỳ rực rỡ lóa mắt

kia, trong lòng hắn cũng loáng thoáng chút sùng bái và đố kị.

Người trẻ tuổi đều như vậy, Yến Thận Độc cũng không thể tránh khỏi, do đó

hắn muốn thử xem rốt cuộc vị Tiểu Phạm đại nhân kia thần thông quảng đại cỡ

nào, vừa là muốn thay phụ thân thử xem đối phương sâu cạn ra sao, vừa là vì

không thể cưỡng lại sự cám dỗ hạ gục Phạm Nhàn dưới mũi tên, sau đó nổi

danh thiên hạ. Cho dù là đối với phụ thân hay đối với Trường công chúa điện

hạ, chắc chắn cái chết của Phạm Nhàn sẽ là mật ngọt khó cưỡng nổi.

Có điều hắn không dám tự tiện ra tay, vì hắn là một quân nhân, hắn sẽ không tự

tiện hành động tự rối loạn tình hình, hắn phải chờ chỉ thị từ những người bề

trên.

Bề trên tuổi đã phân phó, nhưng điều kỳ quái là... người chỉ thị cho hắn chính là

vị nhân vật nguyên lão trong quân đội mà hắn cực kỳ kính nể.

Yến Thận Độc rất hoài nghi, cũng rất không hiểu, nhưng hắn không có thời gian

để thông báo cho Trường công chúa, hắn không có lựa chọn khác ngoài việc

một mình lên đường, bắn ra một mũi tên trong đêm tuyết, nhưng bị chặn lại bởi

một lá cờ xanh.

Một vài ban đêm sau đó, hắn mới bất đắc dĩ phát hiện ra, Phạm Nhàn được bảo

vệ kín kẽ không chút sơ hở, bản thân nấp trong bóng tối giữa rừng tuyết quan

sát kỹ lưỡng, nhưng không tìm được chút cơ hội nào để tận dụng, đặc biệt là

đám Hắc Kỵ đáng sợ luôn giám sát xung quanh đoàn xe, bất cứ lúc nào cũng có

thể lật tung cả ngọn núi.

Có vậy hắn mới nhận ra mình đã coi thường Phạm Nhàn, coi thường Giám Sát

Viện, nên không dám tự tiện hành động, cho nên chỉ một mực thối lui. Sau khi

bắn một mũi tên không thành, hắn tiếp tục rút lui, từ núi rừng lui lại kinh đô, trở

lại Tần phủ để báo cáo nhưng không bị trách cứ.

Trở về doanh trại, hắn chìm rơi vào trầm tư. Các vị bề trên trong quân đội âm

thầm trông nom cho nhau, việc mình huyết mạch quân phòng vệ kinh đô cũng

là do Tần lão gia tử gật đầu đồng ý, đồng thời không có nhiều người biết đến

điều này. Tần lão gia tử... sao lại bảo mình đi làm việc trông rất phi lý này?

Sau đó, tin tức về vụ ám sát ở sơn cốc được đồn tới.

Hắn là một quân nhân, không mấy nhạy cảm với các vấn đề chính trị, nhưng

cũng hiểu được rằng hình như phụ thân của mình bị Tần lão gia tử kéo xuống

nước, hay nói cách khác, Tần lão gia tử cũng bị Trưởng công chúa kéo xuống

nước.

Cuối cùng các vị bề trên cũng đã hợp tác cùng nhau. Còn mình, tuy các vị bề

trên không ai nói gì với nhau, nhưng rõ ràng đã là nòng cốt.

Yến Thận Độc lắc đầu, không quá phản cảm với vai diễn này. Hắn chỉ nghĩ dưới

áp lực mạnh mẽ như vậy, chắc Tiểu Phạm đại nhân kia không sống được mấy

ngày.

Hắn đặt chiếc kéo nhỏ trong tay phải lên mặt bàn, hai tay vững chắc vuốt ve

mũi tên, nhắm mắt ước lượng một hồi, sau đó mới hài lòng gật đầu. Hắn lấy cây

cung dài bên cạnh ra, đặt mũi tên dài mảnh mai tinh xảo lên dây cung, nhẹ

nhàng giương cung, liếc mắt nhìn về phía bãi đất trống trong doanh trại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vì thế khi Yến Thận Độc mới có mười hai tuổi, Yến Tiểu Ất đã đẩy hắn ra khỏinhà, giao phó cho Trưởng công chúa. Trưởng công chúa cũng hiểu tâm tư củađại tướng số một dưới trướng mình, tuy dịu dàng với Yến Thận Độc, nhưngchưa bao giờ ngừng mài giũa, chờ hắn thành tài, còn âm thầm đưa vào quânphòng vệ kinh đô.Quân phòng vệ kinh đô đang bị Tần gia kiểm soát.Ngoại trừ một số tướng lĩnh cao cấp và các tâm phúc của Trưởng công chúa,không ai biết con trai của Chinh Bắc Đại đô đốc, Yến Thận Độc đang làm mộtgiáo quan không đáng chú ý trong quân phòng vệ kinh đô.Yến Thận Độc người cũng như tên, không thích giao tiếp với người khác, chỉthích giao lưu với mũi tên, cho nên trong quân đội cũng không có bạn bè nào,chỉ có một nhóm thuộc hạ mà hắn tự tay huấn luyện, một nhóm thuộc hạ phụcvụ cho Trưởng công chúa.Ngày ấy ở ngoại ô kinh đô, đợt mai phục hành thích Nhị tế tự tại Tam Thạch đạisư của Thần miếu, chính là đợt hành động đầu tiên của Yến Thận Độc. Hắn chorằng hành động lần đó rất thành công, bởi vì hắn không biết những việc xảy raphía sau, do đó lòng tự tin mà hắn vẫn luôn kiềm chế sâu trong cõi lòng đã trỗidậy. Hắn cho rằng ngoại trừ cha hắn ra, không ai có thể chống lại đòn tập kíchtừ khoảng cách xa của mình.Cho dù là cao thủ cửu phẩm cũng không thể, khoảng cách hữu hiệu của vũ khíxa hay gần, quyết định sống còn trên chiến trường. Đây là một quy luật caominh mà Yến Tiểu Ất không quên dạy dỗ cho con trai mình.Chính vì tự tin, cho nên tự đại, cho nên ngông cuồng. Khi nghe tin cha mình vàKhâm sai khu vực Giang Nam Phạm Nhàn cùng được triệu về kinh đô, hơn nữarất có thể cả hai sẽ quyết đấu trong cuộc họp quân sự đã ngừng tổ chức nhiềunăm, Yến Thận Độc không thể ngồi yên.Hắn sùng bài cha mình, nhưng thực ra đối với Phạm Nhàn cực kỳ rực rỡ lóa mắtkia, trong lòng hắn cũng loáng thoáng chút sùng bái và đố kị.Người trẻ tuổi đều như vậy, Yến Thận Độc cũng không thể tránh khỏi, do đóhắn muốn thử xem rốt cuộc vị Tiểu Phạm đại nhân kia thần thông quảng đại cỡnào, vừa là muốn thay phụ thân thử xem đối phương sâu cạn ra sao, vừa là vìkhông thể cưỡng lại sự cám dỗ hạ gục Phạm Nhàn dưới mũi tên, sau đó nổidanh thiên hạ. Cho dù là đối với phụ thân hay đối với Trường công chúa điệnhạ, chắc chắn cái chết của Phạm Nhàn sẽ là mật ngọt khó cưỡng nổi.Có điều hắn không dám tự tiện ra tay, vì hắn là một quân nhân, hắn sẽ không tựtiện hành động tự rối loạn tình hình, hắn phải chờ chỉ thị từ những người bềtrên.Bề trên tuổi đã phân phó, nhưng điều kỳ quái là... người chỉ thị cho hắn chính làvị nhân vật nguyên lão trong quân đội mà hắn cực kỳ kính nể.Yến Thận Độc rất hoài nghi, cũng rất không hiểu, nhưng hắn không có thời gianđể thông báo cho Trường công chúa, hắn không có lựa chọn khác ngoài việcmột mình lên đường, bắn ra một mũi tên trong đêm tuyết, nhưng bị chặn lại bởimột lá cờ xanh.Một vài ban đêm sau đó, hắn mới bất đắc dĩ phát hiện ra, Phạm Nhàn được bảovệ kín kẽ không chút sơ hở, bản thân nấp trong bóng tối giữa rừng tuyết quansát kỹ lưỡng, nhưng không tìm được chút cơ hội nào để tận dụng, đặc biệt làđám Hắc Kỵ đáng sợ luôn giám sát xung quanh đoàn xe, bất cứ lúc nào cũng cóthể lật tung cả ngọn núi.Có vậy hắn mới nhận ra mình đã coi thường Phạm Nhàn, coi thường Giám SátViện, nên không dám tự tiện hành động, cho nên chỉ một mực thối lui. Sau khibắn một mũi tên không thành, hắn tiếp tục rút lui, từ núi rừng lui lại kinh đô, trởlại Tần phủ để báo cáo nhưng không bị trách cứ.Trở về doanh trại, hắn chìm rơi vào trầm tư. Các vị bề trên trong quân đội âmthầm trông nom cho nhau, việc mình huyết mạch quân phòng vệ kinh đô cũnglà do Tần lão gia tử gật đầu đồng ý, đồng thời không có nhiều người biết đếnđiều này. Tần lão gia tử... sao lại bảo mình đi làm việc trông rất phi lý này?Sau đó, tin tức về vụ ám sát ở sơn cốc được đồn tới.Hắn là một quân nhân, không mấy nhạy cảm với các vấn đề chính trị, nhưngcũng hiểu được rằng hình như phụ thân của mình bị Tần lão gia tử kéo xuốngnước, hay nói cách khác, Tần lão gia tử cũng bị Trưởng công chúa kéo xuốngnước.Cuối cùng các vị bề trên cũng đã hợp tác cùng nhau. Còn mình, tuy các vị bềtrên không ai nói gì với nhau, nhưng rõ ràng đã là nòng cốt.Yến Thận Độc lắc đầu, không quá phản cảm với vai diễn này. Hắn chỉ nghĩ dướiáp lực mạnh mẽ như vậy, chắc Tiểu Phạm đại nhân kia không sống được mấyngày.Hắn đặt chiếc kéo nhỏ trong tay phải lên mặt bàn, hai tay vững chắc vuốt vemũi tên, nhắm mắt ước lượng một hồi, sau đó mới hài lòng gật đầu. Hắn lấy câycung dài bên cạnh ra, đặt mũi tên dài mảnh mai tinh xảo lên dây cung, nhẹnhàng giương cung, liếc mắt nhìn về phía bãi đất trống trong doanh trại.

Chương 921: Rửa tay nấu canh 4