Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 925: Trước sau như một 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Lão gia." Hai cơ thiếp trên giường cố nén nỗi sợ hãi và bất an trong lòng, gắnggượng đứng dậy, mặc quần áo cho Yến đại đô đốc, múc nước rửa mặt.Trong suốt quá trình này, Yến Tiểu Ất vẫn giữ một thái độ bình tĩnh lạnh lùng,hai tay chà xát trong chậu nước nóng mà không hề run rẩy.Từ nhỏ hắn đã có tinh lực hơn người, sau khi nhập ngũ thì mỗi đêm không cóphụ nữ là không thoải mái, trong nhà có rất nhiều cơ thiếp, cho dù trong trạchviện ở kinh đô này không có chính thê, nhưng vẫn còn giữ lại năm tên cơ thiếpphục vụ mình, đêm hôm qua sau trận mây mưa, hai cơ thiếp này có phần khôngchịu nổi.Yến Tiểu Ất nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh một lượt, thường ngày hắn cóthói quen ngấm ngầm tự hào về thể lực của mình, nhưng cảm xúc trong lònghôm nay lại có phần khác thường, cảm thấy chán ghét đám nữ nhân yêu kiềunày.Nữ nhân, hắn có rất nhiều, nhưng hắn chỉ có một đứa con trai.Hắn bình tĩnh đứng dậy, thắt đai lưng đen bằng kim ngọc lên eo, mặc áo khoáctrắng như tuyết, bước ra ngoài. Trước cửa đã có thân binh và các tướng lĩnh thủvệ kinh hãi đứng chờ.Nhìn thanh trường cung và ống tên trong lòng mình, Yến Tiểu Ất đứng bêncạnh ngựa bỗng thấy thất thần. Dù vậy, từ khi nghe tin đến giờ sắc mặt hắn vẫnbình tĩnh như cũ, khuôn mặt ngăm đen nghiêm nghị toát lên vẻ kiên định, khôngchút khác thường.Tiếng vó ngựa dần dần rời xa Yến phủ, hai mỹ nữ trong phủ chết thảm trêngiường, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ tấm màn xanh..o O o .Dưới sự bảo vệ của các thân binh, Yến Đại đô đốc rời khỏi cửa thành, đến đạibản doanh cách đó không xa, sắc mặt hờ hững, hoàn toàn không để ý tới tướnglĩnh đại doanh vội vã chạy tới an ủi, Tần Hằng cũng bị hắn làm ngơ.Hắn trực tiếp vào trong trạm trướng bồng.Thi thể Yến Thận Độc đặt trong quân trướng, không ai dám động vào thi thểnày. Bởi vì tất cả mọi người đều đang chờ Yến Đại đô đốc đích thân đến xemxét.Yến Tiểu Ất đứng trước thi thể con trai mình, một lúc lâu sau vẫn không nói gì,chỉ khẽ cau mày. Rất lâu sau, ánh mắt hắn hơi rủ xuống, đưa tay kéo bàn tay đãcứng ngắc của con trai mình.Bàn tay người chết nắm chặt, Yến Tiểu Ất vận sức bẻ gãy hai ngón tay của contrai. Hắn lấy ra một vật từ lòng bàn tay con trai, sau đó giơ lên trước mặt, quansát cẩn thận.Ánh mặt trời ngoài trướng bồng chiếu vào, nhẹ nhàng phản xạ trên tấm ngọcbội, chiếu vào trong mắt Yến Tiểu Ất, khiến cho con ngươi của hắn hơi co lạimột chút.Hắn biết tấm ngọc bội này, trên ngọc bội có một thanh kiếm nhỏ, trên đó cókhắc mấy chữ, vì vậy trong lòng hắn bắt đầu giá lạnh, sau đó lại bắt đầu cháyrực.Các tướng lĩnh còn lại trong quân trướng đều không biết miếng ngọc bội nàyđại diện cho cái gì, Tần Hằng thở dài một tiếng, bước tới trấn an vài câu, đồngthời bày tỏ nỗi ân hận sâu sắc của Tần gia đối với việc này. Con trai của một vịĐại đô đốc bị người ta ám sát trong đại bản doanh, dù sao Tần gia cũng phảigánh trách nhiệm rất lớn.Yến Tiểu Ất nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng cũng mở miệng. Giọng của hắn hơikhàn khàn, chậm rãi nói: "Tiểu Hầu gia không cần nói nhiều lời."Tần Hằng im lặng, một lát sau mới nói: "Xin Đại đô đốc nén đau buồn."Trên gương mặt Yến Tiểu Nhất không có vẻ gì là đau buồn, hắn để Chính tướngtrong đại bản doanh dẫn mình mình tới doanh trại nơi con trai từng ở, một mìnhhắn đi vào, dừng lại trong doanh trướng một thời gian dài.Tất cả mọi người đứng bên ngoài chờ hắn, không dám quấy rầy.Trong doanh trại, sau khi tiến hành cuộc trò chuyện cuối cùng với dấu vết cònsót lại của con trai mình, Yến Tiểu Nhất đi ra từ lỗ thủng phía sau doanh trướng,sắc mặt đờ đẫn, nhìn mấy vết máu lớn trên mặt tuyết bị gió thổi loang ra, khôngnói một lời.Khi trở lại trong quân trướng, Yến Tiểu Nhất nhìn thi thể con trai mình, cúi đầu,đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy mũi tên cắm trong lòng thi thể con trai, nhẹ nhàngkéo ra.Bộp một tiếng, mũi tên rời khỏi thi thể, rơi vào tay Yến Tiểu Nhất. Hắn cắmmũi tên này vào trong ống tên mà thân binh mang sau lưng, sau đó quay ngườinói với Tần Hằng: "Đốt đi."*Tiếng vó ngựa lại vang lên, rời khỏi đại bản doanh, chạy tới kinh đô. Cho dùcon của hắn bị người khác ám sát, nhưng thân là trọng tướng triều đình, YếnTiểu Nhất vẫn phải ở lại kinh đô, đây chính là bất tiện do quyền lực mang tới.Gió lạnh phả vào mặt.Trên mặt đám thân binh Chinh Bắc đại quân đều vẻ đau buồn và phẫn nộ. Bọnhọ ở biên giới phía bắc Khánh Quốc đối phó với người Bắc Tề nhiều năm, tựnhận có công lớn với đất nước, nhưng thật không ngờ rõ ràng là đang trong kinhđô mà lại có người dám đến ám sát công tử của Đại đô đốc!

"Lão gia." Hai cơ thiếp trên giường cố nén nỗi sợ hãi và bất an trong lòng, gắng

gượng đứng dậy, mặc quần áo cho Yến đại đô đốc, múc nước rửa mặt.

Trong suốt quá trình này, Yến Tiểu Ất vẫn giữ một thái độ bình tĩnh lạnh lùng,

hai tay chà xát trong chậu nước nóng mà không hề run rẩy.

Từ nhỏ hắn đã có tinh lực hơn người, sau khi nhập ngũ thì mỗi đêm không có

phụ nữ là không thoải mái, trong nhà có rất nhiều cơ thiếp, cho dù trong trạch

viện ở kinh đô này không có chính thê, nhưng vẫn còn giữ lại năm tên cơ thiếp

phục vụ mình, đêm hôm qua sau trận mây mưa, hai cơ thiếp này có phần không

chịu nổi.

Yến Tiểu Ất nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh một lượt, thường ngày hắn có

thói quen ngấm ngầm tự hào về thể lực của mình, nhưng cảm xúc trong lòng

hôm nay lại có phần khác thường, cảm thấy chán ghét đám nữ nhân yêu kiều

này.

Nữ nhân, hắn có rất nhiều, nhưng hắn chỉ có một đứa con trai.

Hắn bình tĩnh đứng dậy, thắt đai lưng đen bằng kim ngọc lên eo, mặc áo khoác

trắng như tuyết, bước ra ngoài. Trước cửa đã có thân binh và các tướng lĩnh thủ

vệ kinh hãi đứng chờ.

Nhìn thanh trường cung và ống tên trong lòng mình, Yến Tiểu Ất đứng bên

cạnh ngựa bỗng thấy thất thần. Dù vậy, từ khi nghe tin đến giờ sắc mặt hắn vẫn

bình tĩnh như cũ, khuôn mặt ngăm đen nghiêm nghị toát lên vẻ kiên định, không

chút khác thường.

Tiếng vó ngựa dần dần rời xa Yến phủ, hai mỹ nữ trong phủ chết thảm trên

giường, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ tấm màn xanh.

.o O o .

Dưới sự bảo vệ của các thân binh, Yến Đại đô đốc rời khỏi cửa thành, đến đại

bản doanh cách đó không xa, sắc mặt hờ hững, hoàn toàn không để ý tới tướng

lĩnh đại doanh vội vã chạy tới an ủi, Tần Hằng cũng bị hắn làm ngơ.

Hắn trực tiếp vào trong trạm trướng bồng.

Thi thể Yến Thận Độc đặt trong quân trướng, không ai dám động vào thi thể

này. Bởi vì tất cả mọi người đều đang chờ Yến Đại đô đốc đích thân đến xem

xét.

Yến Tiểu Ất đứng trước thi thể con trai mình, một lúc lâu sau vẫn không nói gì,

chỉ khẽ cau mày. Rất lâu sau, ánh mắt hắn hơi rủ xuống, đưa tay kéo bàn tay đã

cứng ngắc của con trai mình.

Bàn tay người chết nắm chặt, Yến Tiểu Ất vận sức bẻ gãy hai ngón tay của con

trai. Hắn lấy ra một vật từ lòng bàn tay con trai, sau đó giơ lên trước mặt, quan

sát cẩn thận.

Ánh mặt trời ngoài trướng bồng chiếu vào, nhẹ nhàng phản xạ trên tấm ngọc

bội, chiếu vào trong mắt Yến Tiểu Ất, khiến cho con ngươi của hắn hơi co lại

một chút.

Hắn biết tấm ngọc bội này, trên ngọc bội có một thanh kiếm nhỏ, trên đó có

khắc mấy chữ, vì vậy trong lòng hắn bắt đầu giá lạnh, sau đó lại bắt đầu cháy

rực.

Các tướng lĩnh còn lại trong quân trướng đều không biết miếng ngọc bội này

đại diện cho cái gì, Tần Hằng thở dài một tiếng, bước tới trấn an vài câu, đồng

thời bày tỏ nỗi ân hận sâu sắc của Tần gia đối với việc này. Con trai của một vị

Đại đô đốc bị người ta ám sát trong đại bản doanh, dù sao Tần gia cũng phải

gánh trách nhiệm rất lớn.

Yến Tiểu Ất nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng cũng mở miệng. Giọng của hắn hơi

khàn khàn, chậm rãi nói: "Tiểu Hầu gia không cần nói nhiều lời."

Tần Hằng im lặng, một lát sau mới nói: "Xin Đại đô đốc nén đau buồn."

Trên gương mặt Yến Tiểu Nhất không có vẻ gì là đau buồn, hắn để Chính tướng

trong đại bản doanh dẫn mình mình tới doanh trại nơi con trai từng ở, một mình

hắn đi vào, dừng lại trong doanh trướng một thời gian dài.

Tất cả mọi người đứng bên ngoài chờ hắn, không dám quấy rầy.

Trong doanh trại, sau khi tiến hành cuộc trò chuyện cuối cùng với dấu vết còn

sót lại của con trai mình, Yến Tiểu Nhất đi ra từ lỗ thủng phía sau doanh trướng,

sắc mặt đờ đẫn, nhìn mấy vết máu lớn trên mặt tuyết bị gió thổi loang ra, không

nói một lời.

Khi trở lại trong quân trướng, Yến Tiểu Nhất nhìn thi thể con trai mình, cúi đầu,

đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy mũi tên cắm trong lòng thi thể con trai, nhẹ nhàng

kéo ra.

Bộp một tiếng, mũi tên rời khỏi thi thể, rơi vào tay Yến Tiểu Nhất. Hắn cắm

mũi tên này vào trong ống tên mà thân binh mang sau lưng, sau đó quay người

nói với Tần Hằng: "Đốt đi."*

Tiếng vó ngựa lại vang lên, rời khỏi đại bản doanh, chạy tới kinh đô. Cho dù

con của hắn bị người khác ám sát, nhưng thân là trọng tướng triều đình, Yến

Tiểu Nhất vẫn phải ở lại kinh đô, đây chính là bất tiện do quyền lực mang tới.

Gió lạnh phả vào mặt.

Trên mặt đám thân binh Chinh Bắc đại quân đều vẻ đau buồn và phẫn nộ. Bọn

họ ở biên giới phía bắc Khánh Quốc đối phó với người Bắc Tề nhiều năm, tự

nhận có công lớn với đất nước, nhưng thật không ngờ rõ ràng là đang trong kinh

đô mà lại có người dám đến ám sát công tử của Đại đô đốc!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Lão gia." Hai cơ thiếp trên giường cố nén nỗi sợ hãi và bất an trong lòng, gắnggượng đứng dậy, mặc quần áo cho Yến đại đô đốc, múc nước rửa mặt.Trong suốt quá trình này, Yến Tiểu Ất vẫn giữ một thái độ bình tĩnh lạnh lùng,hai tay chà xát trong chậu nước nóng mà không hề run rẩy.Từ nhỏ hắn đã có tinh lực hơn người, sau khi nhập ngũ thì mỗi đêm không cóphụ nữ là không thoải mái, trong nhà có rất nhiều cơ thiếp, cho dù trong trạchviện ở kinh đô này không có chính thê, nhưng vẫn còn giữ lại năm tên cơ thiếpphục vụ mình, đêm hôm qua sau trận mây mưa, hai cơ thiếp này có phần khôngchịu nổi.Yến Tiểu Ất nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh một lượt, thường ngày hắn cóthói quen ngấm ngầm tự hào về thể lực của mình, nhưng cảm xúc trong lònghôm nay lại có phần khác thường, cảm thấy chán ghét đám nữ nhân yêu kiềunày.Nữ nhân, hắn có rất nhiều, nhưng hắn chỉ có một đứa con trai.Hắn bình tĩnh đứng dậy, thắt đai lưng đen bằng kim ngọc lên eo, mặc áo khoáctrắng như tuyết, bước ra ngoài. Trước cửa đã có thân binh và các tướng lĩnh thủvệ kinh hãi đứng chờ.Nhìn thanh trường cung và ống tên trong lòng mình, Yến Tiểu Ất đứng bêncạnh ngựa bỗng thấy thất thần. Dù vậy, từ khi nghe tin đến giờ sắc mặt hắn vẫnbình tĩnh như cũ, khuôn mặt ngăm đen nghiêm nghị toát lên vẻ kiên định, khôngchút khác thường.Tiếng vó ngựa dần dần rời xa Yến phủ, hai mỹ nữ trong phủ chết thảm trêngiường, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ tấm màn xanh..o O o .Dưới sự bảo vệ của các thân binh, Yến Đại đô đốc rời khỏi cửa thành, đến đạibản doanh cách đó không xa, sắc mặt hờ hững, hoàn toàn không để ý tới tướnglĩnh đại doanh vội vã chạy tới an ủi, Tần Hằng cũng bị hắn làm ngơ.Hắn trực tiếp vào trong trạm trướng bồng.Thi thể Yến Thận Độc đặt trong quân trướng, không ai dám động vào thi thểnày. Bởi vì tất cả mọi người đều đang chờ Yến Đại đô đốc đích thân đến xemxét.Yến Tiểu Ất đứng trước thi thể con trai mình, một lúc lâu sau vẫn không nói gì,chỉ khẽ cau mày. Rất lâu sau, ánh mắt hắn hơi rủ xuống, đưa tay kéo bàn tay đãcứng ngắc của con trai mình.Bàn tay người chết nắm chặt, Yến Tiểu Ất vận sức bẻ gãy hai ngón tay của contrai. Hắn lấy ra một vật từ lòng bàn tay con trai, sau đó giơ lên trước mặt, quansát cẩn thận.Ánh mặt trời ngoài trướng bồng chiếu vào, nhẹ nhàng phản xạ trên tấm ngọcbội, chiếu vào trong mắt Yến Tiểu Ất, khiến cho con ngươi của hắn hơi co lạimột chút.Hắn biết tấm ngọc bội này, trên ngọc bội có một thanh kiếm nhỏ, trên đó cókhắc mấy chữ, vì vậy trong lòng hắn bắt đầu giá lạnh, sau đó lại bắt đầu cháyrực.Các tướng lĩnh còn lại trong quân trướng đều không biết miếng ngọc bội nàyđại diện cho cái gì, Tần Hằng thở dài một tiếng, bước tới trấn an vài câu, đồngthời bày tỏ nỗi ân hận sâu sắc của Tần gia đối với việc này. Con trai của một vịĐại đô đốc bị người ta ám sát trong đại bản doanh, dù sao Tần gia cũng phảigánh trách nhiệm rất lớn.Yến Tiểu Ất nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng cũng mở miệng. Giọng của hắn hơikhàn khàn, chậm rãi nói: "Tiểu Hầu gia không cần nói nhiều lời."Tần Hằng im lặng, một lát sau mới nói: "Xin Đại đô đốc nén đau buồn."Trên gương mặt Yến Tiểu Nhất không có vẻ gì là đau buồn, hắn để Chính tướngtrong đại bản doanh dẫn mình mình tới doanh trại nơi con trai từng ở, một mìnhhắn đi vào, dừng lại trong doanh trướng một thời gian dài.Tất cả mọi người đứng bên ngoài chờ hắn, không dám quấy rầy.Trong doanh trại, sau khi tiến hành cuộc trò chuyện cuối cùng với dấu vết cònsót lại của con trai mình, Yến Tiểu Nhất đi ra từ lỗ thủng phía sau doanh trướng,sắc mặt đờ đẫn, nhìn mấy vết máu lớn trên mặt tuyết bị gió thổi loang ra, khôngnói một lời.Khi trở lại trong quân trướng, Yến Tiểu Nhất nhìn thi thể con trai mình, cúi đầu,đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy mũi tên cắm trong lòng thi thể con trai, nhẹ nhàngkéo ra.Bộp một tiếng, mũi tên rời khỏi thi thể, rơi vào tay Yến Tiểu Nhất. Hắn cắmmũi tên này vào trong ống tên mà thân binh mang sau lưng, sau đó quay ngườinói với Tần Hằng: "Đốt đi."*Tiếng vó ngựa lại vang lên, rời khỏi đại bản doanh, chạy tới kinh đô. Cho dùcon của hắn bị người khác ám sát, nhưng thân là trọng tướng triều đình, YếnTiểu Nhất vẫn phải ở lại kinh đô, đây chính là bất tiện do quyền lực mang tới.Gió lạnh phả vào mặt.Trên mặt đám thân binh Chinh Bắc đại quân đều vẻ đau buồn và phẫn nộ. Bọnhọ ở biên giới phía bắc Khánh Quốc đối phó với người Bắc Tề nhiều năm, tựnhận có công lớn với đất nước, nhưng thật không ngờ rõ ràng là đang trong kinhđô mà lại có người dám đến ám sát công tử của Đại đô đốc!

Chương 925: Trước sau như một 2