Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 929: Trong Ngự Thư phòng nhớ lại chuyện năm xưa 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y tiếp tục cười nói: "Phong cảnh ở Giang Nam rất đẹp, ta vẫn luôn muốn tới đódạo chơi."Ừm, không xưng thần mà xưng là ta, mỗi lần hai người này trò chuyện đều pháttriển như vậy, từ quan hệ quân thần, đến già trẻ, rồi đến loáng thoáng như quanhệ phụ tử, tuy không nói rõ nhưng hai bên lại ngầm hiểu trong lòng, mập mờ,chua xót, vô sỉ.Hoàng đế nở nụ cười, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Lúc ở Giang Namngươi đã làm rất tốt... Trẫm rất vui mừng."Câu này đương nhiên nói về việc Nội Khố, chuyện của Giao Châu, khu vựcGiang Nam, trong tất cả mọi chuyện, Phạm Nhàn đều đã biểu hiện ra phong độvà khí phách mà một vị danh thần trẻ tuổi cần có, đã kiếm được rất nhiều lợi íchcho Hoàng đế từ quân đội và dân gian.Hôm nay Phạm Nhàn như một lưỡi đao trong tay Hoàng đế, có thể nói đã hoàntoàn đắc tội với hầu hết những người có quyền lực trong triều đình. Hoàng đếcũng hiểu điều này, nghĩ đến vụ ám sát trong thung lũng, trong lòng không khỏilòng thương tiếc Phạm Nhàn, chỉ có điều... thương cũng không nhiều.Nói qua vài câu về sự vụ ở Giang Nam, báo cáo về chính sự đã kết thúc, dù saobáo cáo công việc chủ yếu là trong phiên triều, chờ đại triều hội mấy ngày sau,Phạm Nhàn sẽ phải mặc quan phục, được đặc chỉ triều kiến, đón nhận sự tándương hoặc chỉ trích của văn võ toàn triều. Hôm nay trong Ngự Thư phòng, chỉcó một vị đế vương và một vị cận thần trò chuyện với nhau, nhất là việc ởGiang Nam và Giao Châu đã sớm thông qua những bản mật tấu không ngừngnghỉ, báo cáo toàn bộ cho Hoàng đế, chủ đề bàn luận hôm nay là nơi khác.Nơi đó chính là Đạm Châu, Hoàng đế có vẻ rất quan tâm đến chuyến thămviếng Đạm Châu của Phạm Nhàn, hỏi rất chi tiết. Mặc dù trong lòng PhạmNhàn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn nhẫn nại giảng giải từng chút một, thậmchí ngay cả chuyện của Đông Nhi cũng không bỏ sót, ai mà biết rốt cuộc bêncạnh mình có bao nhiêu mắt tai của Hoàng đế.Đương nhiên Hoàng đế còn muốn hỏi thăm nhũ mẫu ở Đạm Châu, Phạm Nhàntrả lời từng câu một, lại miêu tả cảnh tượng Đạm Châu hiện giờ, những con hảiâu màu trắng, vách đá dốc đứng bên cạnh châu thành.Sau đó Phạm Nhàn lại im lặng, vì y bất ngờ phát hiện, dường như Hoàng đế đãthất thần.Mi mắt Hoàng đế khẽ rũ xuống, nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ vẻ quyến rũ đặcthù của người trung niên, không nhìn Phạm Nhàn, cũng không nói gì, chỉ bìnhtĩnh nghe Phạm Nhàn thuật lại tất cả mọi chuyện ở Đạm Châu.Đột nhiên phát hiện ra âm thanh kể chuyện ngừng lại, Hoàng đế bỗng ngẩngđầu nhìn lên, phát hiện Phạm Nhàn đang lo lắng quan sát mình, không khỏi cườinói: "Không có gì, chẳng qua sau khi trở về từ lần tây chinh cuối cùng, trẫmkhông rời kinh đô lần nào nữa, không khỏi hoài niệm cảnh sắc của Đạm Châu."Lần tây chinh cuối cùng, kinh đô có biến, Thái Bình biệt viện bị huyết tẩy,Phạm Nhàn được Ngũ Trúc bế đi, ngồi trên chiếc xe ngựa có vải đen trốn đếnĐạm Châu. Phạm Nhàn mặt không đổi sắc, chỉ nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ, ngài cũngtừng tới Đạm Châu à?""Đương nhiên là từng đi tới." Khóe môi Hoàng đế hơi vểnh lên, mỉm cười nói:"Lúc trẫm tới Đạm Châu, ngươi còn chưa sinh ra, gặp được mẫu thân của ngươingay ở nơi đó."Hai quân thần đồng thời im lặng, đều cảm thấy những lời này có phần ngu ngốc,lần đầu người cha gặp người mẹ, đương nhiên thằng con còn chưa ra đời rồi.Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn mới ngây ngẩn nói: "Hóa ra là ở Đạm Châu.""Trần Viện trưởng và... Phạm Thượng thư chưa từng kể với ngươi à?" Hoàng đếnhư cười như không nói: "Trẫm vốn tưởng ngươi cũng biết chút ít về chuyệnnăm xưa."Phạm Nhàn biết lúc này chỉ cần mình mở miệng hỏi, Hoàng đế trước mặt đãchìm đắm trong hồi ức đẹp đẽ, chắc chắn sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.Nhưng không biết vì sao, Phạm Nhàn không muốn hỏi, giống như phía sau tấmmàn che ẩn giấu khung cảnh tuyệt đẹp của Thương Sơn, mà trong núi... lại cóquái thú, đại quái thú.Y chỉ bình thản cười nói: "Các vị bề trên đâu có rảnh rỗi kể chuyện này cho ta,chỉ có điều từ khi còn bé ta đã biết triều đình có ý định đặc biệt đối với thànhĐạm Châu, ban đầu là miễn thuế ba năm. Lần này trở về, phát hiện vẫn đangmiễn thuế, dân chúng Đạm Châu sinh sống không tệ, đều hết sức cảm kích bệhạ.""Trẫm là quân vương của thiên hạ, yêu thương con dân vốn là chuyện nên làm,cần gì cảm kích?" Hoàng đế khẽ mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn thở dài, nói: "ĐạmChâu được miễn thuế hai mươi năm, một là vì nhũ mẫu, thứ hai còn là để cảmơn cảng biển năm xưa."Phạm Nhàn thấy lời này khó mà tiếp được, chẳng lẽ phải tâm sự với Hoàng đếvề mối tình đầu? Huống chi mối tình đầu ấy còn là mẹ của mình. Đúng lúc này,trong dạ dày y kêu lên một tiếng, con ngươi đảo một vòng nói: "Hoàngthượng... thật sự rất đói bụng, thưởng cho bát yến tổ ăn đi."

Y tiếp tục cười nói: "Phong cảnh ở Giang Nam rất đẹp, ta vẫn luôn muốn tới đó

dạo chơi."

Ừm, không xưng thần mà xưng là ta, mỗi lần hai người này trò chuyện đều phát

triển như vậy, từ quan hệ quân thần, đến già trẻ, rồi đến loáng thoáng như quan

hệ phụ tử, tuy không nói rõ nhưng hai bên lại ngầm hiểu trong lòng, mập mờ,

chua xót, vô sỉ.

Hoàng đế nở nụ cười, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Lúc ở Giang Nam

ngươi đã làm rất tốt... Trẫm rất vui mừng."

Câu này đương nhiên nói về việc Nội Khố, chuyện của Giao Châu, khu vực

Giang Nam, trong tất cả mọi chuyện, Phạm Nhàn đều đã biểu hiện ra phong độ

và khí phách mà một vị danh thần trẻ tuổi cần có, đã kiếm được rất nhiều lợi ích

cho Hoàng đế từ quân đội và dân gian.

Hôm nay Phạm Nhàn như một lưỡi đao trong tay Hoàng đế, có thể nói đã hoàn

toàn đắc tội với hầu hết những người có quyền lực trong triều đình. Hoàng đế

cũng hiểu điều này, nghĩ đến vụ ám sát trong thung lũng, trong lòng không khỏi

lòng thương tiếc Phạm Nhàn, chỉ có điều... thương cũng không nhiều.

Nói qua vài câu về sự vụ ở Giang Nam, báo cáo về chính sự đã kết thúc, dù sao

báo cáo công việc chủ yếu là trong phiên triều, chờ đại triều hội mấy ngày sau,

Phạm Nhàn sẽ phải mặc quan phục, được đặc chỉ triều kiến, đón nhận sự tán

dương hoặc chỉ trích của văn võ toàn triều. Hôm nay trong Ngự Thư phòng, chỉ

có một vị đế vương và một vị cận thần trò chuyện với nhau, nhất là việc ở

Giang Nam và Giao Châu đã sớm thông qua những bản mật tấu không ngừng

nghỉ, báo cáo toàn bộ cho Hoàng đế, chủ đề bàn luận hôm nay là nơi khác.

Nơi đó chính là Đạm Châu, Hoàng đế có vẻ rất quan tâm đến chuyến thăm

viếng Đạm Châu của Phạm Nhàn, hỏi rất chi tiết. Mặc dù trong lòng Phạm

Nhàn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn nhẫn nại giảng giải từng chút một, thậm

chí ngay cả chuyện của Đông Nhi cũng không bỏ sót, ai mà biết rốt cuộc bên

cạnh mình có bao nhiêu mắt tai của Hoàng đế.

Đương nhiên Hoàng đế còn muốn hỏi thăm nhũ mẫu ở Đạm Châu, Phạm Nhàn

trả lời từng câu một, lại miêu tả cảnh tượng Đạm Châu hiện giờ, những con hải

âu màu trắng, vách đá dốc đứng bên cạnh châu thành.

Sau đó Phạm Nhàn lại im lặng, vì y bất ngờ phát hiện, dường như Hoàng đế đã

thất thần.

Mi mắt Hoàng đế khẽ rũ xuống, nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ vẻ quyến rũ đặc

thù của người trung niên, không nhìn Phạm Nhàn, cũng không nói gì, chỉ bình

tĩnh nghe Phạm Nhàn thuật lại tất cả mọi chuyện ở Đạm Châu.

Đột nhiên phát hiện ra âm thanh kể chuyện ngừng lại, Hoàng đế bỗng ngẩng

đầu nhìn lên, phát hiện Phạm Nhàn đang lo lắng quan sát mình, không khỏi cười

nói: "Không có gì, chẳng qua sau khi trở về từ lần tây chinh cuối cùng, trẫm

không rời kinh đô lần nào nữa, không khỏi hoài niệm cảnh sắc của Đạm Châu."

Lần tây chinh cuối cùng, kinh đô có biến, Thái Bình biệt viện bị huyết tẩy,

Phạm Nhàn được Ngũ Trúc bế đi, ngồi trên chiếc xe ngựa có vải đen trốn đến

Đạm Châu. Phạm Nhàn mặt không đổi sắc, chỉ nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ, ngài cũng

từng tới Đạm Châu à?"

"Đương nhiên là từng đi tới." Khóe môi Hoàng đế hơi vểnh lên, mỉm cười nói:

"Lúc trẫm tới Đạm Châu, ngươi còn chưa sinh ra, gặp được mẫu thân của ngươi

ngay ở nơi đó."

Hai quân thần đồng thời im lặng, đều cảm thấy những lời này có phần ngu ngốc,

lần đầu người cha gặp người mẹ, đương nhiên thằng con còn chưa ra đời rồi.

Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn mới ngây ngẩn nói: "Hóa ra là ở Đạm Châu."

"Trần Viện trưởng và... Phạm Thượng thư chưa từng kể với ngươi à?" Hoàng đế

như cười như không nói: "Trẫm vốn tưởng ngươi cũng biết chút ít về chuyện

năm xưa."

Phạm Nhàn biết lúc này chỉ cần mình mở miệng hỏi, Hoàng đế trước mặt đã

chìm đắm trong hồi ức đẹp đẽ, chắc chắn sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.

Nhưng không biết vì sao, Phạm Nhàn không muốn hỏi, giống như phía sau tấm

màn che ẩn giấu khung cảnh tuyệt đẹp của Thương Sơn, mà trong núi... lại có

quái thú, đại quái thú.

Y chỉ bình thản cười nói: "Các vị bề trên đâu có rảnh rỗi kể chuyện này cho ta,

chỉ có điều từ khi còn bé ta đã biết triều đình có ý định đặc biệt đối với thành

Đạm Châu, ban đầu là miễn thuế ba năm. Lần này trở về, phát hiện vẫn đang

miễn thuế, dân chúng Đạm Châu sinh sống không tệ, đều hết sức cảm kích bệ

hạ."

"Trẫm là quân vương của thiên hạ, yêu thương con dân vốn là chuyện nên làm,

cần gì cảm kích?" Hoàng đế khẽ mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn thở dài, nói: "Đạm

Châu được miễn thuế hai mươi năm, một là vì nhũ mẫu, thứ hai còn là để cảm

ơn cảng biển năm xưa."

Phạm Nhàn thấy lời này khó mà tiếp được, chẳng lẽ phải tâm sự với Hoàng đế

về mối tình đầu? Huống chi mối tình đầu ấy còn là mẹ của mình. Đúng lúc này,

trong dạ dày y kêu lên một tiếng, con ngươi đảo một vòng nói: "Hoàng

thượng... thật sự rất đói bụng, thưởng cho bát yến tổ ăn đi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y tiếp tục cười nói: "Phong cảnh ở Giang Nam rất đẹp, ta vẫn luôn muốn tới đódạo chơi."Ừm, không xưng thần mà xưng là ta, mỗi lần hai người này trò chuyện đều pháttriển như vậy, từ quan hệ quân thần, đến già trẻ, rồi đến loáng thoáng như quanhệ phụ tử, tuy không nói rõ nhưng hai bên lại ngầm hiểu trong lòng, mập mờ,chua xót, vô sỉ.Hoàng đế nở nụ cười, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Lúc ở Giang Namngươi đã làm rất tốt... Trẫm rất vui mừng."Câu này đương nhiên nói về việc Nội Khố, chuyện của Giao Châu, khu vựcGiang Nam, trong tất cả mọi chuyện, Phạm Nhàn đều đã biểu hiện ra phong độvà khí phách mà một vị danh thần trẻ tuổi cần có, đã kiếm được rất nhiều lợi íchcho Hoàng đế từ quân đội và dân gian.Hôm nay Phạm Nhàn như một lưỡi đao trong tay Hoàng đế, có thể nói đã hoàntoàn đắc tội với hầu hết những người có quyền lực trong triều đình. Hoàng đếcũng hiểu điều này, nghĩ đến vụ ám sát trong thung lũng, trong lòng không khỏilòng thương tiếc Phạm Nhàn, chỉ có điều... thương cũng không nhiều.Nói qua vài câu về sự vụ ở Giang Nam, báo cáo về chính sự đã kết thúc, dù saobáo cáo công việc chủ yếu là trong phiên triều, chờ đại triều hội mấy ngày sau,Phạm Nhàn sẽ phải mặc quan phục, được đặc chỉ triều kiến, đón nhận sự tándương hoặc chỉ trích của văn võ toàn triều. Hôm nay trong Ngự Thư phòng, chỉcó một vị đế vương và một vị cận thần trò chuyện với nhau, nhất là việc ởGiang Nam và Giao Châu đã sớm thông qua những bản mật tấu không ngừngnghỉ, báo cáo toàn bộ cho Hoàng đế, chủ đề bàn luận hôm nay là nơi khác.Nơi đó chính là Đạm Châu, Hoàng đế có vẻ rất quan tâm đến chuyến thămviếng Đạm Châu của Phạm Nhàn, hỏi rất chi tiết. Mặc dù trong lòng PhạmNhàn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn nhẫn nại giảng giải từng chút một, thậmchí ngay cả chuyện của Đông Nhi cũng không bỏ sót, ai mà biết rốt cuộc bêncạnh mình có bao nhiêu mắt tai của Hoàng đế.Đương nhiên Hoàng đế còn muốn hỏi thăm nhũ mẫu ở Đạm Châu, Phạm Nhàntrả lời từng câu một, lại miêu tả cảnh tượng Đạm Châu hiện giờ, những con hảiâu màu trắng, vách đá dốc đứng bên cạnh châu thành.Sau đó Phạm Nhàn lại im lặng, vì y bất ngờ phát hiện, dường như Hoàng đế đãthất thần.Mi mắt Hoàng đế khẽ rũ xuống, nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ vẻ quyến rũ đặcthù của người trung niên, không nhìn Phạm Nhàn, cũng không nói gì, chỉ bìnhtĩnh nghe Phạm Nhàn thuật lại tất cả mọi chuyện ở Đạm Châu.Đột nhiên phát hiện ra âm thanh kể chuyện ngừng lại, Hoàng đế bỗng ngẩngđầu nhìn lên, phát hiện Phạm Nhàn đang lo lắng quan sát mình, không khỏi cườinói: "Không có gì, chẳng qua sau khi trở về từ lần tây chinh cuối cùng, trẫmkhông rời kinh đô lần nào nữa, không khỏi hoài niệm cảnh sắc của Đạm Châu."Lần tây chinh cuối cùng, kinh đô có biến, Thái Bình biệt viện bị huyết tẩy,Phạm Nhàn được Ngũ Trúc bế đi, ngồi trên chiếc xe ngựa có vải đen trốn đếnĐạm Châu. Phạm Nhàn mặt không đổi sắc, chỉ nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ, ngài cũngtừng tới Đạm Châu à?""Đương nhiên là từng đi tới." Khóe môi Hoàng đế hơi vểnh lên, mỉm cười nói:"Lúc trẫm tới Đạm Châu, ngươi còn chưa sinh ra, gặp được mẫu thân của ngươingay ở nơi đó."Hai quân thần đồng thời im lặng, đều cảm thấy những lời này có phần ngu ngốc,lần đầu người cha gặp người mẹ, đương nhiên thằng con còn chưa ra đời rồi.Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn mới ngây ngẩn nói: "Hóa ra là ở Đạm Châu.""Trần Viện trưởng và... Phạm Thượng thư chưa từng kể với ngươi à?" Hoàng đếnhư cười như không nói: "Trẫm vốn tưởng ngươi cũng biết chút ít về chuyệnnăm xưa."Phạm Nhàn biết lúc này chỉ cần mình mở miệng hỏi, Hoàng đế trước mặt đãchìm đắm trong hồi ức đẹp đẽ, chắc chắn sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.Nhưng không biết vì sao, Phạm Nhàn không muốn hỏi, giống như phía sau tấmmàn che ẩn giấu khung cảnh tuyệt đẹp của Thương Sơn, mà trong núi... lại cóquái thú, đại quái thú.Y chỉ bình thản cười nói: "Các vị bề trên đâu có rảnh rỗi kể chuyện này cho ta,chỉ có điều từ khi còn bé ta đã biết triều đình có ý định đặc biệt đối với thànhĐạm Châu, ban đầu là miễn thuế ba năm. Lần này trở về, phát hiện vẫn đangmiễn thuế, dân chúng Đạm Châu sinh sống không tệ, đều hết sức cảm kích bệhạ.""Trẫm là quân vương của thiên hạ, yêu thương con dân vốn là chuyện nên làm,cần gì cảm kích?" Hoàng đế khẽ mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn thở dài, nói: "ĐạmChâu được miễn thuế hai mươi năm, một là vì nhũ mẫu, thứ hai còn là để cảmơn cảng biển năm xưa."Phạm Nhàn thấy lời này khó mà tiếp được, chẳng lẽ phải tâm sự với Hoàng đếvề mối tình đầu? Huống chi mối tình đầu ấy còn là mẹ của mình. Đúng lúc này,trong dạ dày y kêu lên một tiếng, con ngươi đảo một vòng nói: "Hoàngthượng... thật sự rất đói bụng, thưởng cho bát yến tổ ăn đi."

Chương 929: Trong Ngự Thư phòng nhớ lại chuyện năm xưa 1