Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 938: Trên Hồng Môn Yến nói chuyện xuân thu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không hề tức giận, chỉ cười nói: "Hiện giờ Tang cô nương chỉ hát ởTrần Viên. Nếu Khúc Phó sứ muốn nghe có thể tự mình ra ngoại thành hỏi TrầnViện trưởng, hỏi ta thì có ích gì!"Ba chữ lớn âm u rợn người "Trần Viện trưởng" được tung ra, Nhị hoàng tử chỉcười khẽ chứ không nói gì thêm, còn Phó sứ của Khu Mật viện cũng biến sắc,nuốt luôn mấy lời hung hăng phía sau vào bụng."Uống rượu!"Sau giây lát trầm lặng, đột nhiên hô nổ vang lên như sấm, Đại hoàng tử vẫn imlặng một thời gian dài bất ngờ nâng chén hét to. Hắn vốn xuất thân từng trongquân ngũ, tính cách hào sảng, hôm nay vốn định bù đắp lại mối quan hệ căngthẳng giữa Phạm Nhàn và quân đội, đồng thời cố gắng giảm bớt mối hiềm khíchgiữa các huynh đệ. Có điều bầu không khí trong bữa tiệc trở nên kỳ quái nhưvậy, trong lòng bỗng dâng lên lửa giận khó tả, đột nhiên quát lớn.Hai vị Phó sứ Khu Mật viện cũng xuất thân quân ngũ, hào sảng đâu kém gì, chỉkhẽ nhíu mày nhẹ rồi uống một hơi cạn sạch chén rượu khoảng hai ba lượng,sau đó lật úp chén cho Phạm Nhàn thấy.Phạm Nhàn mỉm cười, đặt chén lên môi, từ từ nghiêng chén, tuy tốc độ chậm rãinhưng không hề dừng lại, nước suối trong chảy vào hồ, chén đã cạn rượu.Thái tử đang ngồi trên ghế đầu không biết phải làm sao, cầm chén rượu lên nóivới Đại hoàng tử: "Đại ca, đệ đang uống, đại ca hét một tiếng suýt nữa dọa rượutrong chén của đệ chạy mất đấy."Mọi người cười ha hả.Thái tử lại cười nói với hai vị Phó sứ Khu Mật viện: "Các ngài cũng đừng nghĩtới việc mang những quy tắc của quân đội vào Bão Nguyệt lâu. Bản cung biếtcác ngài và An Chi có một chút thù oán với nhau, nhưng ngày nào chuyện nàycòn chưa được làm sáng tỏ, thì ngày đó các thần tử chúng ta cũng đâu cần phảitức giận với nhau? Kể cả có giận đi nữa, cũng không nên đấu rượu."Hắn chỉ vào Phạm Nhàn, cười với hai vị Phó sứ Khu Mật viện: "Chẳng lẽ ngàiquên rồi à? Năm kia trong cung điện, Tiểu Phạm đại nhân đã uống hết ba ngànchén rượu chỉ trong một đêm, uống đến mức vị Hầu gia của Bắc Tề kia lăn quayra như con heo chết. Nếu nói về tửu lượng, An Chi không sợ các lão gia trongquân ngũ như các ngài đâu."Tần Kỳ Vật vốn là người của Đông Cung, biết chủ nhân của mình muốn làm gì,vội vàng nói theo: "Hai vị tướng quân, ta cảm thấy cứ đọ rượu với Tiểu Phạmđại nhân cũng chẳng sao. Từ đêm hôm đó Tiểu Phạm đại nhân đã không cònviết thơ nữa, nếu có thể làm cho đại nhân viết thêm ba trăm bài thơ, để cho BánNhàn trai tiếp tục có tập thơ, coi như Khu Mật viện có công lớn với thiên hạ...không khéo bệ hạ cũng vô cùng vui mừng."Câu này vừa nói ra, mọi người đều tán thành, thậm chí Tiết Thanh cũng thấyhứng thú, mời Phạm Nhàn uống vài chén, lại ép hai vị Phó sứ Khu Mật viện đấurượu với Phạm Nhàn.Sau khi hết một lượt rượu, bầu không khí trở nên sôi động hơn nhiều, cách uốngrượu phóng khoáng của Phạm Nhàn cũng khiến cho trong lòng hai vị đại nhânKhu Mật viện cảm thấy sảng khoái hơn một chút.Chính vào lúc này, Nhị hoàng tử bỗng cười nói: "Nhắc đến việc từ đêm đó AnChi không còn viết thơ, đúng là thiệt thòi lớn cho thiên hạ... Nhưng nghe nóikhi còn ở Bắc Tề, An Chi đã viết cho vị Thánh Nữ của Bắc Tề kia một bài thơnhỏ, chẳng hay có phải sự thật hay không."Đây tin đồn nổi tiếng nhất thiên hạ trong năm vừa rồi, trong lòng người Bắc Tềcảm thấy không vui, còn người Nam Khánh lại hết sức khoan khoái. Nghenhững lời này, các vị đại đã hơi mơ màng vì men rượu đều bắt đầu náo loạn,nhất quyết đòi Phạm Nhàn kể lại tình tiết cụ thể trong câu chuyện này.Phạm Nhàn cười mắng hai câu, tất nhiên không chịu nói rõ, tùy tiện lừa bịp,khóe mắt liếc qua Thái tử điện hạ, trong lòng thoáng kinh ngạc. Vị Thái tử điệnhạ này đúng là tiến bộ hơn hẳn so với hai năm trước, chỉ có điều hiện tại thựcquyền trong tay Thái tử đã dần dần ít đi, cứ thế nhìn mình đấu với lão nhị...muốn làm ngư ông đắc lợi? Nhưng lòng tin của hắn đến từ đâu? Hắn nào phảicha hắn.o O oTiệc rượu dần tàn, mọi người ngày càng phấn khởi, Đại hoàng tử đứng dậy, tómđược người nào là ép phải uống. Phạm Nhàn lén lút nhìn cảnh tượng này, nghĩthầm có lẽ vị này đã bị công chúa Bắc Tề quản giáo quá nghiêm, hôm nay khókhăn lắm mới được ra ngoài vui chơi một lượt, đương nhiên không muốn bỏqua cơ hội này.Phạm Nhàn lại nhìn sang Thái tử có vẻ đã hơi say, còn Nhị hoàng tử vẫn giữđược vẻ tỉnh táo như thường. Y không khỏi mỉm cười, mở miệng nói: "Một nămrồi chưa trở về kinh đô, cũng cảm thấy hơi nhớ chư vị trong kinh đô."
Phạm Nhàn không hề tức giận, chỉ cười nói: "Hiện giờ Tang cô nương chỉ hát ở
Trần Viên. Nếu Khúc Phó sứ muốn nghe có thể tự mình ra ngoại thành hỏi Trần
Viện trưởng, hỏi ta thì có ích gì!"
Ba chữ lớn âm u rợn người "Trần Viện trưởng" được tung ra, Nhị hoàng tử chỉ
cười khẽ chứ không nói gì thêm, còn Phó sứ của Khu Mật viện cũng biến sắc,
nuốt luôn mấy lời hung hăng phía sau vào bụng.
"Uống rượu!"
Sau giây lát trầm lặng, đột nhiên hô nổ vang lên như sấm, Đại hoàng tử vẫn im
lặng một thời gian dài bất ngờ nâng chén hét to. Hắn vốn xuất thân từng trong
quân ngũ, tính cách hào sảng, hôm nay vốn định bù đắp lại mối quan hệ căng
thẳng giữa Phạm Nhàn và quân đội, đồng thời cố gắng giảm bớt mối hiềm khích
giữa các huynh đệ. Có điều bầu không khí trong bữa tiệc trở nên kỳ quái như
vậy, trong lòng bỗng dâng lên lửa giận khó tả, đột nhiên quát lớn.
Hai vị Phó sứ Khu Mật viện cũng xuất thân quân ngũ, hào sảng đâu kém gì, chỉ
khẽ nhíu mày nhẹ rồi uống một hơi cạn sạch chén rượu khoảng hai ba lượng,
sau đó lật úp chén cho Phạm Nhàn thấy.
Phạm Nhàn mỉm cười, đặt chén lên môi, từ từ nghiêng chén, tuy tốc độ chậm rãi
nhưng không hề dừng lại, nước suối trong chảy vào hồ, chén đã cạn rượu.
Thái tử đang ngồi trên ghế đầu không biết phải làm sao, cầm chén rượu lên nói
với Đại hoàng tử: "Đại ca, đệ đang uống, đại ca hét một tiếng suýt nữa dọa rượu
trong chén của đệ chạy mất đấy."
Mọi người cười ha hả.
Thái tử lại cười nói với hai vị Phó sứ Khu Mật viện: "Các ngài cũng đừng nghĩ
tới việc mang những quy tắc của quân đội vào Bão Nguyệt lâu. Bản cung biết
các ngài và An Chi có một chút thù oán với nhau, nhưng ngày nào chuyện này
còn chưa được làm sáng tỏ, thì ngày đó các thần tử chúng ta cũng đâu cần phải
tức giận với nhau? Kể cả có giận đi nữa, cũng không nên đấu rượu."
Hắn chỉ vào Phạm Nhàn, cười với hai vị Phó sứ Khu Mật viện: "Chẳng lẽ ngài
quên rồi à? Năm kia trong cung điện, Tiểu Phạm đại nhân đã uống hết ba ngàn
chén rượu chỉ trong một đêm, uống đến mức vị Hầu gia của Bắc Tề kia lăn quay
ra như con heo chết. Nếu nói về tửu lượng, An Chi không sợ các lão gia trong
quân ngũ như các ngài đâu."
Tần Kỳ Vật vốn là người của Đông Cung, biết chủ nhân của mình muốn làm gì,
vội vàng nói theo: "Hai vị tướng quân, ta cảm thấy cứ đọ rượu với Tiểu Phạm
đại nhân cũng chẳng sao. Từ đêm hôm đó Tiểu Phạm đại nhân đã không còn
viết thơ nữa, nếu có thể làm cho đại nhân viết thêm ba trăm bài thơ, để cho Bán
Nhàn trai tiếp tục có tập thơ, coi như Khu Mật viện có công lớn với thiên hạ...
không khéo bệ hạ cũng vô cùng vui mừng."
Câu này vừa nói ra, mọi người đều tán thành, thậm chí Tiết Thanh cũng thấy
hứng thú, mời Phạm Nhàn uống vài chén, lại ép hai vị Phó sứ Khu Mật viện đấu
rượu với Phạm Nhàn.
Sau khi hết một lượt rượu, bầu không khí trở nên sôi động hơn nhiều, cách uống
rượu phóng khoáng của Phạm Nhàn cũng khiến cho trong lòng hai vị đại nhân
Khu Mật viện cảm thấy sảng khoái hơn một chút.
Chính vào lúc này, Nhị hoàng tử bỗng cười nói: "Nhắc đến việc từ đêm đó An
Chi không còn viết thơ, đúng là thiệt thòi lớn cho thiên hạ... Nhưng nghe nói
khi còn ở Bắc Tề, An Chi đã viết cho vị Thánh Nữ của Bắc Tề kia một bài thơ
nhỏ, chẳng hay có phải sự thật hay không."
Đây tin đồn nổi tiếng nhất thiên hạ trong năm vừa rồi, trong lòng người Bắc Tề
cảm thấy không vui, còn người Nam Khánh lại hết sức khoan khoái. Nghe
những lời này, các vị đại đã hơi mơ màng vì men rượu đều bắt đầu náo loạn,
nhất quyết đòi Phạm Nhàn kể lại tình tiết cụ thể trong câu chuyện này.
Phạm Nhàn cười mắng hai câu, tất nhiên không chịu nói rõ, tùy tiện lừa bịp,
khóe mắt liếc qua Thái tử điện hạ, trong lòng thoáng kinh ngạc. Vị Thái tử điện
hạ này đúng là tiến bộ hơn hẳn so với hai năm trước, chỉ có điều hiện tại thực
quyền trong tay Thái tử đã dần dần ít đi, cứ thế nhìn mình đấu với lão nhị...
muốn làm ngư ông đắc lợi? Nhưng lòng tin của hắn đến từ đâu? Hắn nào phải
cha hắn.
o O o
Tiệc rượu dần tàn, mọi người ngày càng phấn khởi, Đại hoàng tử đứng dậy, tóm
được người nào là ép phải uống. Phạm Nhàn lén lút nhìn cảnh tượng này, nghĩ
thầm có lẽ vị này đã bị công chúa Bắc Tề quản giáo quá nghiêm, hôm nay khó
khăn lắm mới được ra ngoài vui chơi một lượt, đương nhiên không muốn bỏ
qua cơ hội này.
Phạm Nhàn lại nhìn sang Thái tử có vẻ đã hơi say, còn Nhị hoàng tử vẫn giữ
được vẻ tỉnh táo như thường. Y không khỏi mỉm cười, mở miệng nói: "Một năm
rồi chưa trở về kinh đô, cũng cảm thấy hơi nhớ chư vị trong kinh đô."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không hề tức giận, chỉ cười nói: "Hiện giờ Tang cô nương chỉ hát ởTrần Viên. Nếu Khúc Phó sứ muốn nghe có thể tự mình ra ngoại thành hỏi TrầnViện trưởng, hỏi ta thì có ích gì!"Ba chữ lớn âm u rợn người "Trần Viện trưởng" được tung ra, Nhị hoàng tử chỉcười khẽ chứ không nói gì thêm, còn Phó sứ của Khu Mật viện cũng biến sắc,nuốt luôn mấy lời hung hăng phía sau vào bụng."Uống rượu!"Sau giây lát trầm lặng, đột nhiên hô nổ vang lên như sấm, Đại hoàng tử vẫn imlặng một thời gian dài bất ngờ nâng chén hét to. Hắn vốn xuất thân từng trongquân ngũ, tính cách hào sảng, hôm nay vốn định bù đắp lại mối quan hệ căngthẳng giữa Phạm Nhàn và quân đội, đồng thời cố gắng giảm bớt mối hiềm khíchgiữa các huynh đệ. Có điều bầu không khí trong bữa tiệc trở nên kỳ quái nhưvậy, trong lòng bỗng dâng lên lửa giận khó tả, đột nhiên quát lớn.Hai vị Phó sứ Khu Mật viện cũng xuất thân quân ngũ, hào sảng đâu kém gì, chỉkhẽ nhíu mày nhẹ rồi uống một hơi cạn sạch chén rượu khoảng hai ba lượng,sau đó lật úp chén cho Phạm Nhàn thấy.Phạm Nhàn mỉm cười, đặt chén lên môi, từ từ nghiêng chén, tuy tốc độ chậm rãinhưng không hề dừng lại, nước suối trong chảy vào hồ, chén đã cạn rượu.Thái tử đang ngồi trên ghế đầu không biết phải làm sao, cầm chén rượu lên nóivới Đại hoàng tử: "Đại ca, đệ đang uống, đại ca hét một tiếng suýt nữa dọa rượutrong chén của đệ chạy mất đấy."Mọi người cười ha hả.Thái tử lại cười nói với hai vị Phó sứ Khu Mật viện: "Các ngài cũng đừng nghĩtới việc mang những quy tắc của quân đội vào Bão Nguyệt lâu. Bản cung biếtcác ngài và An Chi có một chút thù oán với nhau, nhưng ngày nào chuyện nàycòn chưa được làm sáng tỏ, thì ngày đó các thần tử chúng ta cũng đâu cần phảitức giận với nhau? Kể cả có giận đi nữa, cũng không nên đấu rượu."Hắn chỉ vào Phạm Nhàn, cười với hai vị Phó sứ Khu Mật viện: "Chẳng lẽ ngàiquên rồi à? Năm kia trong cung điện, Tiểu Phạm đại nhân đã uống hết ba ngànchén rượu chỉ trong một đêm, uống đến mức vị Hầu gia của Bắc Tề kia lăn quayra như con heo chết. Nếu nói về tửu lượng, An Chi không sợ các lão gia trongquân ngũ như các ngài đâu."Tần Kỳ Vật vốn là người của Đông Cung, biết chủ nhân của mình muốn làm gì,vội vàng nói theo: "Hai vị tướng quân, ta cảm thấy cứ đọ rượu với Tiểu Phạmđại nhân cũng chẳng sao. Từ đêm hôm đó Tiểu Phạm đại nhân đã không cònviết thơ nữa, nếu có thể làm cho đại nhân viết thêm ba trăm bài thơ, để cho BánNhàn trai tiếp tục có tập thơ, coi như Khu Mật viện có công lớn với thiên hạ...không khéo bệ hạ cũng vô cùng vui mừng."Câu này vừa nói ra, mọi người đều tán thành, thậm chí Tiết Thanh cũng thấyhứng thú, mời Phạm Nhàn uống vài chén, lại ép hai vị Phó sứ Khu Mật viện đấurượu với Phạm Nhàn.Sau khi hết một lượt rượu, bầu không khí trở nên sôi động hơn nhiều, cách uốngrượu phóng khoáng của Phạm Nhàn cũng khiến cho trong lòng hai vị đại nhânKhu Mật viện cảm thấy sảng khoái hơn một chút.Chính vào lúc này, Nhị hoàng tử bỗng cười nói: "Nhắc đến việc từ đêm đó AnChi không còn viết thơ, đúng là thiệt thòi lớn cho thiên hạ... Nhưng nghe nóikhi còn ở Bắc Tề, An Chi đã viết cho vị Thánh Nữ của Bắc Tề kia một bài thơnhỏ, chẳng hay có phải sự thật hay không."Đây tin đồn nổi tiếng nhất thiên hạ trong năm vừa rồi, trong lòng người Bắc Tềcảm thấy không vui, còn người Nam Khánh lại hết sức khoan khoái. Nghenhững lời này, các vị đại đã hơi mơ màng vì men rượu đều bắt đầu náo loạn,nhất quyết đòi Phạm Nhàn kể lại tình tiết cụ thể trong câu chuyện này.Phạm Nhàn cười mắng hai câu, tất nhiên không chịu nói rõ, tùy tiện lừa bịp,khóe mắt liếc qua Thái tử điện hạ, trong lòng thoáng kinh ngạc. Vị Thái tử điệnhạ này đúng là tiến bộ hơn hẳn so với hai năm trước, chỉ có điều hiện tại thựcquyền trong tay Thái tử đã dần dần ít đi, cứ thế nhìn mình đấu với lão nhị...muốn làm ngư ông đắc lợi? Nhưng lòng tin của hắn đến từ đâu? Hắn nào phảicha hắn.o O oTiệc rượu dần tàn, mọi người ngày càng phấn khởi, Đại hoàng tử đứng dậy, tómđược người nào là ép phải uống. Phạm Nhàn lén lút nhìn cảnh tượng này, nghĩthầm có lẽ vị này đã bị công chúa Bắc Tề quản giáo quá nghiêm, hôm nay khókhăn lắm mới được ra ngoài vui chơi một lượt, đương nhiên không muốn bỏqua cơ hội này.Phạm Nhàn lại nhìn sang Thái tử có vẻ đã hơi say, còn Nhị hoàng tử vẫn giữđược vẻ tỉnh táo như thường. Y không khỏi mỉm cười, mở miệng nói: "Một nămrồi chưa trở về kinh đô, cũng cảm thấy hơi nhớ chư vị trong kinh đô."