Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 949: Trên Hồng Môn Yến nói chuyện xuân thu 14
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tam hoàng tử cúi đầu, không dám nói xen vào. Phạm Nhàn biết rằng khôngphải lão nhị đang đe dọa, mà có kế hoạch của mình.Nhị hoàng tử nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật sự đang sợ... Thử nghĩ xem, hiện giờmột cô thần như ngươi sắp sửa đi trên con đường của tuyệt thần, sau này cho dùlà ai lên ngôi, làm sao Khánh Quốc này chứa chấp được ngươi? Làm sao chứachấp được Giám Sát viện?"Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe. Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Ngươi sợ bởi vìngươi thông minh, ngươi biết rằng tuy bây giờ ngươi quyền thế ngập trời nhưngchỉ là mây trôi mà thôi, thậm chí còn không bằng một tờ giấy mỏng."Nhị hoàng tử thở dài: "Bởi vì toàn bộ quyền lực trong tay ngươi, đều do hoàngthượng trao cho, chỉ cần một chiếu chỉ, ngươi có thể bị xuống giáng phàm trần,vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được... Tuy phụ hoàng sủng ái ngươi, nhưngkhông phải không đề phòng ngươi. Mấy năm qua mọi đường đều do ngươi tựmình bước qua, nhưng thủ đoạn không để ngươi chạm đến quân đội, thâm ýtrong đó, chắc không cần ta nhắc nhở."Cuối cùng Nhị hoàng tử tổng kết: "Chính vì ngươi sợ, cho nên ngươi mớimuốn... tự cắt bỏ quyền lực!"Đại hoàng tử uống một hớp rượu, lạnh lùng nhìn hai em trai của mình nóichuyện như hai con gà chọi.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không tiếp lời Nhị hoàng tử, chỉ nhẹ nhàngnói: "Quyền lực vốn là mây bay. Trên đời này đã từng có tướng quân nào bất bạihay dòng tộc nào bất diệt? Điện hạ là Hoàng tử, lòng hướng về thiên hạ, còn tachỉ là một thần tử, chỉ muốn bảo vệ bản thân và gia tộc được an khang..."Nhị hoàng tử ngắt lời y, lạnh lùng nói: "Bản vương biết, ngươi đường đườngThi Tiên, xưa nay không coi huyết mạch hoàng tộc là vinh dự, ngược lại cố tìnhtránh xa nó. Nhưng ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu không phải vì huyếtmạch hoàng tộc mà ngươi chán ghét, liệu ngươi có thể sống đến ngày hôm naykhông, liệu ngươi có thể sống vẻ vang như vậy không?"Bốn huynh đệ ngồi lại với nhau, hai người im lặng, hai người đối đầu."Buông tay ra đi." Nhị hoàng tử nói thành khẩn nói: "Thực chất lực lượng củangươi chỉ là hư vô. Ngươi không dám giết bản vương, thế nên chỉ trơ mắt chịuđựng từng ngày trôi qua, càng ngày càng tới gần với nguy hiểm. Ngươi đã nhậnra điều đó, tại sao không dứt khoát buông tay triệt để? Với thanh danh củangươi trong thiên hạ này, ngươi là phu quân của Uyển Nhi, ngươi là con trai củaphụ hoàng, ngươi là thượng khách của Bắc Tề... Ai dám khó dễ ngươi? Ai dámmạo hiểm không cần thiết để làm khó dễ ngươi? Linh Nhi đã từng nói, ngươithích nhất là chu du khắp thế gian, vậy thì vì sao lại tự vây khốn mình trongkinh đô đầy hiểm họa này, không cách nào tự giải thoát?"Phạm Nhàn chậm rãi nhíu mày, ngón tay chậm rãi mân mê chén rượu, mởmiệng nói: "Điện hạ, lúc trước ta đã từng nói... suy nghĩ của ta và ngươi làgiống nhau."Y ngẩng đầu lên, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn Nhị hoàng tử và nói: "Một nămtrước, trong quán trà bên ngoài căn lầu này, ta đã từng nói, nếu ngươi khôngbuông tay, ta sẽ đánh cho đến khi ngươi buông tay. Và thực tế đã chứng minh,ngày hôm nay ta có đủ sức mạnh để làm như vậy... Bát Gia Tướng từng trongquán trà, ngươi sẽ không thể gặp lại, đây chính là minh chứng đầy đủ nhất."Nghe thấy hai chữ "quán trà", gương mặt Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ, nhớ lạimùa thu hơn một năm trước, khi trò chuyện với Phạm Nhàn trong quán trà phíangoài Bão Nguyệt lâu. Cuộc đối thoại đó diễn ra giữa một vị vương gia và mộtthần tử, nhưng sau một năm trôi qua, quyền thế của Phạm Nhàn bành trướng lênnhư thổi bong bóng, quan trọng nhất là thân phận thật sự của cả hai cũng dầndần ngang hàng."Vì sao ta phải buông tay?" Nhị hoàng tử chế giễu."Điện hạ bị trúng độc của Trưởng công chúa, để ta giải độc cho ngài." PhạmNhàn không hề lùi bước, lạnh lùng đáp: "Lời nói lúc trước vẫn hữu hiệu, khinào điện hạ thực sự giữ khoảng cách với Trưởng công chúa, thật sự buông tay,bản quan hứa sẽ cho ngươi... một đời bình yên.""Ngươi dựa vào cái gì?" Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt của PhạmNhàn, "Chẳng lẽ chỉ bằng Giám Sát viện và vàng bạc?"Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không phải dựa vào cái gì, chỉ là ta nợ Hoàng phimột ân tình, nợ Uyển Nhi một lời hứa. Chuyện tối nay, chắc chắn trong lòngđiện hạ cũng hiểu, ta loại bỏ tất cả lực lượng của điện hạ, để đánh ngài văng rakhỏi cái ao bùn này."Nhị hoàng tử bỗng nhớ lại những mất mát khổng lồ mình phải chịu đêm nay,cuối cùng không thể kiềm chế nổi cảm giác thê lương lạnh lẽo trong lòng, thầmphẫn nộ nói: "Vì sao lại là ta? Phụ hoàng không chỉ có mình ta là con trai, ngươicũng vậy!"
Tam hoàng tử cúi đầu, không dám nói xen vào. Phạm Nhàn biết rằng không
phải lão nhị đang đe dọa, mà có kế hoạch của mình.
Nhị hoàng tử nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật sự đang sợ... Thử nghĩ xem, hiện giờ
một cô thần như ngươi sắp sửa đi trên con đường của tuyệt thần, sau này cho dù
là ai lên ngôi, làm sao Khánh Quốc này chứa chấp được ngươi? Làm sao chứa
chấp được Giám Sát viện?"
Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe. Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Ngươi sợ bởi vì
ngươi thông minh, ngươi biết rằng tuy bây giờ ngươi quyền thế ngập trời nhưng
chỉ là mây trôi mà thôi, thậm chí còn không bằng một tờ giấy mỏng."
Nhị hoàng tử thở dài: "Bởi vì toàn bộ quyền lực trong tay ngươi, đều do hoàng
thượng trao cho, chỉ cần một chiếu chỉ, ngươi có thể bị xuống giáng phàm trần,
vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được... Tuy phụ hoàng sủng ái ngươi, nhưng
không phải không đề phòng ngươi. Mấy năm qua mọi đường đều do ngươi tự
mình bước qua, nhưng thủ đoạn không để ngươi chạm đến quân đội, thâm ý
trong đó, chắc không cần ta nhắc nhở."
Cuối cùng Nhị hoàng tử tổng kết: "Chính vì ngươi sợ, cho nên ngươi mới
muốn... tự cắt bỏ quyền lực!"
Đại hoàng tử uống một hớp rượu, lạnh lùng nhìn hai em trai của mình nói
chuyện như hai con gà chọi.
Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không tiếp lời Nhị hoàng tử, chỉ nhẹ nhàng
nói: "Quyền lực vốn là mây bay. Trên đời này đã từng có tướng quân nào bất bại
hay dòng tộc nào bất diệt? Điện hạ là Hoàng tử, lòng hướng về thiên hạ, còn ta
chỉ là một thần tử, chỉ muốn bảo vệ bản thân và gia tộc được an khang..."
Nhị hoàng tử ngắt lời y, lạnh lùng nói: "Bản vương biết, ngươi đường đường
Thi Tiên, xưa nay không coi huyết mạch hoàng tộc là vinh dự, ngược lại cố tình
tránh xa nó. Nhưng ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu không phải vì huyết
mạch hoàng tộc mà ngươi chán ghét, liệu ngươi có thể sống đến ngày hôm nay
không, liệu ngươi có thể sống vẻ vang như vậy không?"
Bốn huynh đệ ngồi lại với nhau, hai người im lặng, hai người đối đầu.
"Buông tay ra đi." Nhị hoàng tử nói thành khẩn nói: "Thực chất lực lượng của
ngươi chỉ là hư vô. Ngươi không dám giết bản vương, thế nên chỉ trơ mắt chịu
đựng từng ngày trôi qua, càng ngày càng tới gần với nguy hiểm. Ngươi đã nhận
ra điều đó, tại sao không dứt khoát buông tay triệt để? Với thanh danh của
ngươi trong thiên hạ này, ngươi là phu quân của Uyển Nhi, ngươi là con trai của
phụ hoàng, ngươi là thượng khách của Bắc Tề... Ai dám khó dễ ngươi? Ai dám
mạo hiểm không cần thiết để làm khó dễ ngươi? Linh Nhi đã từng nói, ngươi
thích nhất là chu du khắp thế gian, vậy thì vì sao lại tự vây khốn mình trong
kinh đô đầy hiểm họa này, không cách nào tự giải thoát?"
Phạm Nhàn chậm rãi nhíu mày, ngón tay chậm rãi mân mê chén rượu, mở
miệng nói: "Điện hạ, lúc trước ta đã từng nói... suy nghĩ của ta và ngươi là
giống nhau."
Y ngẩng đầu lên, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn Nhị hoàng tử và nói: "Một năm
trước, trong quán trà bên ngoài căn lầu này, ta đã từng nói, nếu ngươi không
buông tay, ta sẽ đánh cho đến khi ngươi buông tay. Và thực tế đã chứng minh,
ngày hôm nay ta có đủ sức mạnh để làm như vậy... Bát Gia Tướng từng trong
quán trà, ngươi sẽ không thể gặp lại, đây chính là minh chứng đầy đủ nhất."
Nghe thấy hai chữ "quán trà", gương mặt Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ, nhớ lại
mùa thu hơn một năm trước, khi trò chuyện với Phạm Nhàn trong quán trà phía
ngoài Bão Nguyệt lâu. Cuộc đối thoại đó diễn ra giữa một vị vương gia và một
thần tử, nhưng sau một năm trôi qua, quyền thế của Phạm Nhàn bành trướng lên
như thổi bong bóng, quan trọng nhất là thân phận thật sự của cả hai cũng dần
dần ngang hàng.
"Vì sao ta phải buông tay?" Nhị hoàng tử chế giễu.
"Điện hạ bị trúng độc của Trưởng công chúa, để ta giải độc cho ngài." Phạm
Nhàn không hề lùi bước, lạnh lùng đáp: "Lời nói lúc trước vẫn hữu hiệu, khi
nào điện hạ thực sự giữ khoảng cách với Trưởng công chúa, thật sự buông tay,
bản quan hứa sẽ cho ngươi... một đời bình yên."
"Ngươi dựa vào cái gì?" Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phạm
Nhàn, "Chẳng lẽ chỉ bằng Giám Sát viện và vàng bạc?"
Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không phải dựa vào cái gì, chỉ là ta nợ Hoàng phi
một ân tình, nợ Uyển Nhi một lời hứa. Chuyện tối nay, chắc chắn trong lòng
điện hạ cũng hiểu, ta loại bỏ tất cả lực lượng của điện hạ, để đánh ngài văng ra
khỏi cái ao bùn này."
Nhị hoàng tử bỗng nhớ lại những mất mát khổng lồ mình phải chịu đêm nay,
cuối cùng không thể kiềm chế nổi cảm giác thê lương lạnh lẽo trong lòng, thầm
phẫn nộ nói: "Vì sao lại là ta? Phụ hoàng không chỉ có mình ta là con trai, ngươi
cũng vậy!"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tam hoàng tử cúi đầu, không dám nói xen vào. Phạm Nhàn biết rằng khôngphải lão nhị đang đe dọa, mà có kế hoạch của mình.Nhị hoàng tử nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật sự đang sợ... Thử nghĩ xem, hiện giờmột cô thần như ngươi sắp sửa đi trên con đường của tuyệt thần, sau này cho dùlà ai lên ngôi, làm sao Khánh Quốc này chứa chấp được ngươi? Làm sao chứachấp được Giám Sát viện?"Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe. Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Ngươi sợ bởi vìngươi thông minh, ngươi biết rằng tuy bây giờ ngươi quyền thế ngập trời nhưngchỉ là mây trôi mà thôi, thậm chí còn không bằng một tờ giấy mỏng."Nhị hoàng tử thở dài: "Bởi vì toàn bộ quyền lực trong tay ngươi, đều do hoàngthượng trao cho, chỉ cần một chiếu chỉ, ngươi có thể bị xuống giáng phàm trần,vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được... Tuy phụ hoàng sủng ái ngươi, nhưngkhông phải không đề phòng ngươi. Mấy năm qua mọi đường đều do ngươi tựmình bước qua, nhưng thủ đoạn không để ngươi chạm đến quân đội, thâm ýtrong đó, chắc không cần ta nhắc nhở."Cuối cùng Nhị hoàng tử tổng kết: "Chính vì ngươi sợ, cho nên ngươi mớimuốn... tự cắt bỏ quyền lực!"Đại hoàng tử uống một hớp rượu, lạnh lùng nhìn hai em trai của mình nóichuyện như hai con gà chọi.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không tiếp lời Nhị hoàng tử, chỉ nhẹ nhàngnói: "Quyền lực vốn là mây bay. Trên đời này đã từng có tướng quân nào bất bạihay dòng tộc nào bất diệt? Điện hạ là Hoàng tử, lòng hướng về thiên hạ, còn tachỉ là một thần tử, chỉ muốn bảo vệ bản thân và gia tộc được an khang..."Nhị hoàng tử ngắt lời y, lạnh lùng nói: "Bản vương biết, ngươi đường đườngThi Tiên, xưa nay không coi huyết mạch hoàng tộc là vinh dự, ngược lại cố tìnhtránh xa nó. Nhưng ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu không phải vì huyếtmạch hoàng tộc mà ngươi chán ghét, liệu ngươi có thể sống đến ngày hôm naykhông, liệu ngươi có thể sống vẻ vang như vậy không?"Bốn huynh đệ ngồi lại với nhau, hai người im lặng, hai người đối đầu."Buông tay ra đi." Nhị hoàng tử nói thành khẩn nói: "Thực chất lực lượng củangươi chỉ là hư vô. Ngươi không dám giết bản vương, thế nên chỉ trơ mắt chịuđựng từng ngày trôi qua, càng ngày càng tới gần với nguy hiểm. Ngươi đã nhậnra điều đó, tại sao không dứt khoát buông tay triệt để? Với thanh danh củangươi trong thiên hạ này, ngươi là phu quân của Uyển Nhi, ngươi là con trai củaphụ hoàng, ngươi là thượng khách của Bắc Tề... Ai dám khó dễ ngươi? Ai dámmạo hiểm không cần thiết để làm khó dễ ngươi? Linh Nhi đã từng nói, ngươithích nhất là chu du khắp thế gian, vậy thì vì sao lại tự vây khốn mình trongkinh đô đầy hiểm họa này, không cách nào tự giải thoát?"Phạm Nhàn chậm rãi nhíu mày, ngón tay chậm rãi mân mê chén rượu, mởmiệng nói: "Điện hạ, lúc trước ta đã từng nói... suy nghĩ của ta và ngươi làgiống nhau."Y ngẩng đầu lên, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn Nhị hoàng tử và nói: "Một nămtrước, trong quán trà bên ngoài căn lầu này, ta đã từng nói, nếu ngươi khôngbuông tay, ta sẽ đánh cho đến khi ngươi buông tay. Và thực tế đã chứng minh,ngày hôm nay ta có đủ sức mạnh để làm như vậy... Bát Gia Tướng từng trongquán trà, ngươi sẽ không thể gặp lại, đây chính là minh chứng đầy đủ nhất."Nghe thấy hai chữ "quán trà", gương mặt Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ, nhớ lạimùa thu hơn một năm trước, khi trò chuyện với Phạm Nhàn trong quán trà phíangoài Bão Nguyệt lâu. Cuộc đối thoại đó diễn ra giữa một vị vương gia và mộtthần tử, nhưng sau một năm trôi qua, quyền thế của Phạm Nhàn bành trướng lênnhư thổi bong bóng, quan trọng nhất là thân phận thật sự của cả hai cũng dầndần ngang hàng."Vì sao ta phải buông tay?" Nhị hoàng tử chế giễu."Điện hạ bị trúng độc của Trưởng công chúa, để ta giải độc cho ngài." PhạmNhàn không hề lùi bước, lạnh lùng đáp: "Lời nói lúc trước vẫn hữu hiệu, khinào điện hạ thực sự giữ khoảng cách với Trưởng công chúa, thật sự buông tay,bản quan hứa sẽ cho ngươi... một đời bình yên.""Ngươi dựa vào cái gì?" Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt của PhạmNhàn, "Chẳng lẽ chỉ bằng Giám Sát viện và vàng bạc?"Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không phải dựa vào cái gì, chỉ là ta nợ Hoàng phimột ân tình, nợ Uyển Nhi một lời hứa. Chuyện tối nay, chắc chắn trong lòngđiện hạ cũng hiểu, ta loại bỏ tất cả lực lượng của điện hạ, để đánh ngài văng rakhỏi cái ao bùn này."Nhị hoàng tử bỗng nhớ lại những mất mát khổng lồ mình phải chịu đêm nay,cuối cùng không thể kiềm chế nổi cảm giác thê lương lạnh lẽo trong lòng, thầmphẫn nộ nói: "Vì sao lại là ta? Phụ hoàng không chỉ có mình ta là con trai, ngươicũng vậy!"