Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 966: Thiên hạ có địch 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cũng mặt đầy bất đắc dĩ đi theo sau cùng.Cũng như hơn một năm trước, từ Bắc Tề trở về Nam Khánh, Ngự Thư phòngvẫn dành một chỗ ngồi cho Phạm Nhàn. Lần trước là vì chỗ sách trong xe ngựacủa Trang Mạc Hàn, còn lần này lại vì vô số bạc trắng được chuyển từ Nội Khốđến.Phạm Nhàn ngồi trên chiếc đôn thêu hình tròn, có vẻ mất tập trung. Tiếng thảoluận về quốc sự trong Ngự Thư phòng dường như không khiến y để tâm. Mấyvấn đề chính trị này vốn không phải là thế mạnh của y, không thể đưa ra bất cứbiện pháp nào, chỉ có thể đóng vai trò theo sau bổ sung thiếu sót.Hiển nhiên là Hoàng đế vừa nhận thức rõ năng lực của y, vừa không muốnPhạm Nhàn phát biểu quá nhiều về quốc sự, cho nên hôm nay không gọi tên y.Có điều, vị tiểu công gia mới lên chức là y vẫn có chỗ ngồi, còn ở bên cạnhchiếc giường của Hoàng đế, Thái tử và mấy vị Hoàng tử phải đứng ngay ngắn,chăm chú lắng học tập như học sinh bình thường. Phạm Nhàn cảm thấy khôngtệ, tự nhủ mình cũng được coi là giáo viên của các hoàng huynh hoàng đệ.Hoàng đế và chư vị đại thần thảo luận về tai họa bão tuyết ở phương nam, tìnhhình ở phương bắc, điềm lành trong vườn, rồi bắt đầu ăn cơm.Đêm qua, Phạm Nhàn đã bận rộn cả đêm, thịt dê với tào phớ đã bị tiêu hóa sạchsẽ từ lâu, lúc này nghe nói có cơm ăn, tinh thần không khỏi phấn chấn, tronglòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc như diễn viên quần chúng cuối cùngcũng có hộp cơm để ăn. Y nhận lấy hộp cơm mà thái giám đưa tới, ăn liền mộtmạch như gió cuốn mây tan..o O o .Những chuyện quan trọng đã được quyết định ở đại triều hội, hội nghị trongNgự Thư phòng không có nội dung gì mới, chẳng qua thỉnh thoảng Tiết Thanhnhắc tới việc Hàng Châu hội cứu trợ thiên tai ở Giang Nam, chư vị đại nhântrong bộ các ở kinh đô để tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn họ từng nghe nói đến HàngChâu hội nhưng không ngờ Hàng Châu hội lại có tiền tài và thế lực lớn đến nhưvậy, càng không ngờ họ lại có thể làm nhiều được chuyện như vậy bên ngoàicon đường cứu trợ thiên tai của quan phủ.Hoàng đế bảo Phạm Nhàn đứng dậy giải thích một chút. Nghe Phạm Nhàn giảithích, đám người Thư Vu mới hiểu được, hóa ra sau lưng Hàng Châu hội lànhững nương nương trong Hoàng cung, trên danh nghĩa thì người đứng đầuchính là Thái hậu, chẳng trách Hàng Châu hội có thực lực như vây. Chỉ có điềumọi người cũng ngầm hiểu, trong cung chỉ treo một cái tên yêu thương con dân,người thật sự làm việc, chi bạc, chỉ e vẫn là Phạm Nhàn.Hoàng đế mỉm cười, nói: "Người thực sự vất vả, không phải là Phạm Nhàn, màlà Thần nha đầu của ta."Các đại thần cười hề hề tâng bốc vài câu, liên tục khen ngợi các quý nhân trongcung, đương nhiên cũng không thể bỏ qua ca tụng Thánh ân. Hoàng đế nhìnkhuôn mặt có vẻ lơ đãng của Phạm Nhàn, khẽ nhíu mày.Đại hoàng tử bên cạnh thấy cảnh này bèn mở miệng nói: "Hôm nay Quận chúavề kinh đô."Hoàng đế à một tiếng, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn lại trở nên dịudàng, mỉm cười nhưng không nói năng gì, cũng không cho Phạm Nhàn về phủsớm, chỉ là lập tức kết thúc cuộc họp ở Ngự Thư phòng, ngược lại còn bảoPhạm Nhàn muốn về phủ nhất ở lại.Ninh Thần hương trong ngự thư phòng chậm rãi lan tỏa, màu sắc tựa như lànkhói trắng sữa, mùi hương thanh đạm đến cực điểm.Trong Ngự Thư phòng chỉ còn lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn, PhạmNhàn có vẻ không được tự nhiên, bởi vì y không biết Hoàng đế sẽ nói gì.Hoàng đế uống một ngụm tổ yến, ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn một cái, ra hiệuhắn có muốn uống không không? Phạm Nhàn vội vàng lắc đầu."Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi trữ tĩnh vô dĩ trí viễn.” ( Không đạm bạckhông có được chí hướng sáng suốt, không yên tĩnh không thể nhìn xa trôngrộng) Hoàng đế đặt bát xuống, chậm rãi nói: "Không phiền não, không lo âu,đạm bạc không mất... Đây là lời giải thích của ngươi hai năm trước khi mở cửahàng sách ở kinh đô, đã nói với mọi người."Phạm Nhàn gật gật đầu, tên Đạm Bạc thư cục chính là xuất phát từ đây, chẳngqua nếu là muội muội thì còn thấu hiểu ý đồ của mình, với người khác thì cònphải giải thích "phiêu bạt tại Đạm Châu", vừa nghĩ đến đây, y chợt nhớ đến tớiđứa bé kia, không biết cô bé sống ở phương bắc có thoải mái hay không."Trẫm rất thích hai câu nói này của ngươi, để ngươi làm Đạm Bạc Công là có ýgì, chắc ngươi cũng hiểu." Hoàng đế lẳng lặng nhìn đứa con tư sinh thành tàinhất của mình.Phạm Nhàn cúi đầu suy tư trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói: "Phải hiểu rõ,ít suy nghĩ.""Không sai." Hoàng đế bình tĩnh nói: "Phải hiểu rõ mình nên làm gì, nhưng phảibớt suy nghĩ xem mình có thể làm gì."

Phạm Nhàn cũng mặt đầy bất đắc dĩ đi theo sau cùng.

Cũng như hơn một năm trước, từ Bắc Tề trở về Nam Khánh, Ngự Thư phòng

vẫn dành một chỗ ngồi cho Phạm Nhàn. Lần trước là vì chỗ sách trong xe ngựa

của Trang Mạc Hàn, còn lần này lại vì vô số bạc trắng được chuyển từ Nội Khố

đến.

Phạm Nhàn ngồi trên chiếc đôn thêu hình tròn, có vẻ mất tập trung. Tiếng thảo

luận về quốc sự trong Ngự Thư phòng dường như không khiến y để tâm. Mấy

vấn đề chính trị này vốn không phải là thế mạnh của y, không thể đưa ra bất cứ

biện pháp nào, chỉ có thể đóng vai trò theo sau bổ sung thiếu sót.

Hiển nhiên là Hoàng đế vừa nhận thức rõ năng lực của y, vừa không muốn

Phạm Nhàn phát biểu quá nhiều về quốc sự, cho nên hôm nay không gọi tên y.

Có điều, vị tiểu công gia mới lên chức là y vẫn có chỗ ngồi, còn ở bên cạnh

chiếc giường của Hoàng đế, Thái tử và mấy vị Hoàng tử phải đứng ngay ngắn,

chăm chú lắng học tập như học sinh bình thường. Phạm Nhàn cảm thấy không

tệ, tự nhủ mình cũng được coi là giáo viên của các hoàng huynh hoàng đệ.

Hoàng đế và chư vị đại thần thảo luận về tai họa bão tuyết ở phương nam, tình

hình ở phương bắc, điềm lành trong vườn, rồi bắt đầu ăn cơm.

Đêm qua, Phạm Nhàn đã bận rộn cả đêm, thịt dê với tào phớ đã bị tiêu hóa sạch

sẽ từ lâu, lúc này nghe nói có cơm ăn, tinh thần không khỏi phấn chấn, trong

lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc như diễn viên quần chúng cuối cùng

cũng có hộp cơm để ăn. Y nhận lấy hộp cơm mà thái giám đưa tới, ăn liền một

mạch như gió cuốn mây tan.

.o O o .

Những chuyện quan trọng đã được quyết định ở đại triều hội, hội nghị trong

Ngự Thư phòng không có nội dung gì mới, chẳng qua thỉnh thoảng Tiết Thanh

nhắc tới việc Hàng Châu hội cứu trợ thiên tai ở Giang Nam, chư vị đại nhân

trong bộ các ở kinh đô để tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn họ từng nghe nói đến Hàng

Châu hội nhưng không ngờ Hàng Châu hội lại có tiền tài và thế lực lớn đến như

vậy, càng không ngờ họ lại có thể làm nhiều được chuyện như vậy bên ngoài

con đường cứu trợ thiên tai của quan phủ.

Hoàng đế bảo Phạm Nhàn đứng dậy giải thích một chút. Nghe Phạm Nhàn giải

thích, đám người Thư Vu mới hiểu được, hóa ra sau lưng Hàng Châu hội là

những nương nương trong Hoàng cung, trên danh nghĩa thì người đứng đầu

chính là Thái hậu, chẳng trách Hàng Châu hội có thực lực như vây. Chỉ có điều

mọi người cũng ngầm hiểu, trong cung chỉ treo một cái tên yêu thương con dân,

người thật sự làm việc, chi bạc, chỉ e vẫn là Phạm Nhàn.

Hoàng đế mỉm cười, nói: "Người thực sự vất vả, không phải là Phạm Nhàn, mà

là Thần nha đầu của ta."

Các đại thần cười hề hề tâng bốc vài câu, liên tục khen ngợi các quý nhân trong

cung, đương nhiên cũng không thể bỏ qua ca tụng Thánh ân. Hoàng đế nhìn

khuôn mặt có vẻ lơ đãng của Phạm Nhàn, khẽ nhíu mày.

Đại hoàng tử bên cạnh thấy cảnh này bèn mở miệng nói: "Hôm nay Quận chúa

về kinh đô."

Hoàng đế à một tiếng, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn lại trở nên dịu

dàng, mỉm cười nhưng không nói năng gì, cũng không cho Phạm Nhàn về phủ

sớm, chỉ là lập tức kết thúc cuộc họp ở Ngự Thư phòng, ngược lại còn bảo

Phạm Nhàn muốn về phủ nhất ở lại.

Ninh Thần hương trong ngự thư phòng chậm rãi lan tỏa, màu sắc tựa như làn

khói trắng sữa, mùi hương thanh đạm đến cực điểm.

Trong Ngự Thư phòng chỉ còn lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn, Phạm

Nhàn có vẻ không được tự nhiên, bởi vì y không biết Hoàng đế sẽ nói gì.

Hoàng đế uống một ngụm tổ yến, ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn một cái, ra hiệu

hắn có muốn uống không không? Phạm Nhàn vội vàng lắc đầu.

"Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi trữ tĩnh vô dĩ trí viễn.” ( Không đạm bạc

không có được chí hướng sáng suốt, không yên tĩnh không thể nhìn xa trông

rộng) Hoàng đế đặt bát xuống, chậm rãi nói: "Không phiền não, không lo âu,

đạm bạc không mất... Đây là lời giải thích của ngươi hai năm trước khi mở cửa

hàng sách ở kinh đô, đã nói với mọi người."

Phạm Nhàn gật gật đầu, tên Đạm Bạc thư cục chính là xuất phát từ đây, chẳng

qua nếu là muội muội thì còn thấu hiểu ý đồ của mình, với người khác thì còn

phải giải thích "phiêu bạt tại Đạm Châu", vừa nghĩ đến đây, y chợt nhớ đến tới

đứa bé kia, không biết cô bé sống ở phương bắc có thoải mái hay không.

"Trẫm rất thích hai câu nói này của ngươi, để ngươi làm Đạm Bạc Công là có ý

gì, chắc ngươi cũng hiểu." Hoàng đế lẳng lặng nhìn đứa con tư sinh thành tài

nhất của mình.

Phạm Nhàn cúi đầu suy tư trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói: "Phải hiểu rõ,

ít suy nghĩ."

"Không sai." Hoàng đế bình tĩnh nói: "Phải hiểu rõ mình nên làm gì, nhưng phải

bớt suy nghĩ xem mình có thể làm gì."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cũng mặt đầy bất đắc dĩ đi theo sau cùng.Cũng như hơn một năm trước, từ Bắc Tề trở về Nam Khánh, Ngự Thư phòngvẫn dành một chỗ ngồi cho Phạm Nhàn. Lần trước là vì chỗ sách trong xe ngựacủa Trang Mạc Hàn, còn lần này lại vì vô số bạc trắng được chuyển từ Nội Khốđến.Phạm Nhàn ngồi trên chiếc đôn thêu hình tròn, có vẻ mất tập trung. Tiếng thảoluận về quốc sự trong Ngự Thư phòng dường như không khiến y để tâm. Mấyvấn đề chính trị này vốn không phải là thế mạnh của y, không thể đưa ra bất cứbiện pháp nào, chỉ có thể đóng vai trò theo sau bổ sung thiếu sót.Hiển nhiên là Hoàng đế vừa nhận thức rõ năng lực của y, vừa không muốnPhạm Nhàn phát biểu quá nhiều về quốc sự, cho nên hôm nay không gọi tên y.Có điều, vị tiểu công gia mới lên chức là y vẫn có chỗ ngồi, còn ở bên cạnhchiếc giường của Hoàng đế, Thái tử và mấy vị Hoàng tử phải đứng ngay ngắn,chăm chú lắng học tập như học sinh bình thường. Phạm Nhàn cảm thấy khôngtệ, tự nhủ mình cũng được coi là giáo viên của các hoàng huynh hoàng đệ.Hoàng đế và chư vị đại thần thảo luận về tai họa bão tuyết ở phương nam, tìnhhình ở phương bắc, điềm lành trong vườn, rồi bắt đầu ăn cơm.Đêm qua, Phạm Nhàn đã bận rộn cả đêm, thịt dê với tào phớ đã bị tiêu hóa sạchsẽ từ lâu, lúc này nghe nói có cơm ăn, tinh thần không khỏi phấn chấn, tronglòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc như diễn viên quần chúng cuối cùngcũng có hộp cơm để ăn. Y nhận lấy hộp cơm mà thái giám đưa tới, ăn liền mộtmạch như gió cuốn mây tan..o O o .Những chuyện quan trọng đã được quyết định ở đại triều hội, hội nghị trongNgự Thư phòng không có nội dung gì mới, chẳng qua thỉnh thoảng Tiết Thanhnhắc tới việc Hàng Châu hội cứu trợ thiên tai ở Giang Nam, chư vị đại nhântrong bộ các ở kinh đô để tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn họ từng nghe nói đến HàngChâu hội nhưng không ngờ Hàng Châu hội lại có tiền tài và thế lực lớn đến nhưvậy, càng không ngờ họ lại có thể làm nhiều được chuyện như vậy bên ngoàicon đường cứu trợ thiên tai của quan phủ.Hoàng đế bảo Phạm Nhàn đứng dậy giải thích một chút. Nghe Phạm Nhàn giảithích, đám người Thư Vu mới hiểu được, hóa ra sau lưng Hàng Châu hội lànhững nương nương trong Hoàng cung, trên danh nghĩa thì người đứng đầuchính là Thái hậu, chẳng trách Hàng Châu hội có thực lực như vây. Chỉ có điềumọi người cũng ngầm hiểu, trong cung chỉ treo một cái tên yêu thương con dân,người thật sự làm việc, chi bạc, chỉ e vẫn là Phạm Nhàn.Hoàng đế mỉm cười, nói: "Người thực sự vất vả, không phải là Phạm Nhàn, màlà Thần nha đầu của ta."Các đại thần cười hề hề tâng bốc vài câu, liên tục khen ngợi các quý nhân trongcung, đương nhiên cũng không thể bỏ qua ca tụng Thánh ân. Hoàng đế nhìnkhuôn mặt có vẻ lơ đãng của Phạm Nhàn, khẽ nhíu mày.Đại hoàng tử bên cạnh thấy cảnh này bèn mở miệng nói: "Hôm nay Quận chúavề kinh đô."Hoàng đế à một tiếng, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn lại trở nên dịudàng, mỉm cười nhưng không nói năng gì, cũng không cho Phạm Nhàn về phủsớm, chỉ là lập tức kết thúc cuộc họp ở Ngự Thư phòng, ngược lại còn bảoPhạm Nhàn muốn về phủ nhất ở lại.Ninh Thần hương trong ngự thư phòng chậm rãi lan tỏa, màu sắc tựa như lànkhói trắng sữa, mùi hương thanh đạm đến cực điểm.Trong Ngự Thư phòng chỉ còn lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn, PhạmNhàn có vẻ không được tự nhiên, bởi vì y không biết Hoàng đế sẽ nói gì.Hoàng đế uống một ngụm tổ yến, ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn một cái, ra hiệuhắn có muốn uống không không? Phạm Nhàn vội vàng lắc đầu."Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi trữ tĩnh vô dĩ trí viễn.” ( Không đạm bạckhông có được chí hướng sáng suốt, không yên tĩnh không thể nhìn xa trôngrộng) Hoàng đế đặt bát xuống, chậm rãi nói: "Không phiền não, không lo âu,đạm bạc không mất... Đây là lời giải thích của ngươi hai năm trước khi mở cửahàng sách ở kinh đô, đã nói với mọi người."Phạm Nhàn gật gật đầu, tên Đạm Bạc thư cục chính là xuất phát từ đây, chẳngqua nếu là muội muội thì còn thấu hiểu ý đồ của mình, với người khác thì cònphải giải thích "phiêu bạt tại Đạm Châu", vừa nghĩ đến đây, y chợt nhớ đến tớiđứa bé kia, không biết cô bé sống ở phương bắc có thoải mái hay không."Trẫm rất thích hai câu nói này của ngươi, để ngươi làm Đạm Bạc Công là có ýgì, chắc ngươi cũng hiểu." Hoàng đế lẳng lặng nhìn đứa con tư sinh thành tàinhất của mình.Phạm Nhàn cúi đầu suy tư trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói: "Phải hiểu rõ,ít suy nghĩ.""Không sai." Hoàng đế bình tĩnh nói: "Phải hiểu rõ mình nên làm gì, nhưng phảibớt suy nghĩ xem mình có thể làm gì."

Chương 966: Thiên hạ có địch 1