Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 970: Liên quan quái gì tới ngươi 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng lập tức tỉnh lại.Cô nương này sợ hết hồn, nhảy dựng lên, bấy giờ mới phát hiện bên cạnh mìnhlà Phạm Nhàn đã ngủ thiếp đi, trong lòng cũng yên tâm trở lại, nhìn dung nhanquen thuộc đã lâu không gặp, không nhịn được nở nụ cười ngây thơ, thè lưỡi."Đùng đùng đùng đùng..."Một chuỗi pháo sôi nổi vang lên, đánh thức Phạm Nhàn trong giấc ngủ, y hơitức giận mắng vài câu, một lát sau lại phát hiện cánh tay đang ôm trống không,buồn bực mở mắt ra nhìn, thấy thê tử đang co vào trong góc ghế, nhìn mình.Lúc trước, Uyển Nhi đứng kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu sau mới pháthiện Tư Tư cũng ở đối diện, lại phát hiện Phạm Nhàn bị pháo đánh thức, tronglúc nhất thời bỗng cảm thấy rất xấu hổ, hai má đỏ bừng lên.Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, cười một cái, một tay cầm bọc vải màu xanh,một tay dắt cô xuống xe ngựa, không nói gì cụ thể, ngược lại oná trách: "Nhànào đang cưới tân nương vậy? Sao mà ồn ào thế?"Uyển Nhi che miệng cười một tiếng, chỉ vào cửa lớn Phạm phủ nói: "Thiếpcũng cảm thấy kỳ quái, là nhà chúng ta đốt pháo, không biết có chuyện vui gì."Lúc này Tư Tư ôm túi cái nhỏ bên người xuống xe, thấy cửa chính của Phạmphủ người đến người đi, đèn đỏ treo cao, pháo nổ dồn dập, cũng bị giật mình,kêu lên một tiếng, cao giọng nói: "Thiếu gia, thiếu nãi nãi, đây là hoan nghênhchúng ta từ Giang Nam trở về à?"o O oĐoàn xe dừng trước cửa Phạm phủ, Phạm phủ cũng náo nhiệt hẳn lên. PhạmNhàn tò mò nhìn cảnh tượng này, không nhịn được tóm lấy môn khách TrịnhThác vừa ra khỏi phủ nghênh đón mình, hỏi: "Trịnh tiên sinh, cái này là để làmgì vậy?"Trịnh Thác cười ha ha, nói: "Thiếu gia, hôm nay ngài đã được phong tước ĐạmBạc công... Đây là chuyện vui rất lớn, các vị đại nhân từ các bộ đến chúc mừngnhiều không kể xiết, bây giờ đều đang ở trong nhà chờ ngài trở về, Vẻ vang tiêntổ như thế, đương nhiên phải ăn mừng một phen."Phạm Nhàn sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình đã biến thành tiểu công gia,ngẩng đầu nhìn tấm vải đỏ treo trên biển hiệu của Phạm phủ, không nhịn đượcnở nụ cười khổ.Lâm Uyển Nhi giật mình nhìn y một cái, hỏi: "Tướng công đã được phong côngà?"Phạm Nhàn gật gật đầu.Lâm Uyển Nhi nghe câu này, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, ngay cả Tư Tư bêncạnh cũng không ngoại lệ, vô cùng cao hứng. Dù sao trên cõi đời này luôn chútrọng những thứ đó, một vị thần tử được phong công ở tuổi của Phạm Nhàn, đặtở nơi nào đi nữa cũng là chuyện cực kỳ vẻ vang cho gia môn.Đi thẳng vào trong, dọc đường liên tiếp có quan viên đến hành lễ chúc mừng,Phạm Nhàn vội vàng đáp lễ không ngừng, đành phải để thê tử của Đằng ĐạiGia đứng ra, trước tiên dẫn Uyển Nhi Sư Sư và mấy nha hoàn đi vào gian trong.Những hạ nhân của Phạm phủ mặt mũi càng phấn khích, vội vội vàng vàng quỳxuống dập đầu với Phạm Nhàn."Khen thưởng, khen thưởng."Dọc đường đều có tiền thưởng được phân phát, đương nhiên Phạm Nhàn khôngtiếc rẻ gì, chẳng qua y cảm thấy có cần phải vui mừng như vậy không? Ngay cảUyển Nhi và Tư Tư cũng vui như vậy, nếu muội muội ở nhà, không biết cómừng không.Cuối cùng cũng thu xếp xong xuôi mọi việc, nhanh chóng tiễn khách về, cả nhàPhạm phủ mới tề tụ trong sảnh hoa của trạch viện. Liễu thị ngồi ngay ngắn bêncạnh Phạm Kiến, trong mắt cũng lộ vẻ vui mừng, Tư Tư vừa về Phạm phủ đãđược phái đi làm một nhiệm vụ rất vinh quang, bắt đầu sắp xếp bữa tối.Nhớ năm đó, trong quá khứ nhiệm vụ do Liễu thị phụ trách, cũng coi như Phạmphủ đã thừa nhận địa vị của Tư Tư.Phạm Kiến cũng trò chuyện vài câu với con trai và con dâu, lại nói về chuyệncủa Tư Tư, dù sao cũng đã làm xong ở Đạm Châu, có lão tổ tông gật đầu, giachủ Phạm phủ cũng không nói gì thêm.Sau khi bữa cơm được chuẩn bị xong, trong sảnh hoa không còn người ngoài,cuối cùng Phạm Tư Triệt vẫn bị nhốt trong nhà hùng hục chạy ra. Trước tiên ramắt chị dâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, mặt dày mày dạn nịnhnọt lấy lòng.Uyển Nhi rất ngạc nhiên, nghĩ thầm không phải tiểu thúc tử đang ở Bắc Tề à,sao lại lén lút chạy về?Phạm Nhàn mở miệng mắng: "Chẳng qua chỉ là một tước vị rách nát, đáng đểđệ thèm thuồng như vậy sao?"Phạm Tư hơi rụt cổ lại, nói: "Ca ca không quan tâm... dưới gầm trời này có tấtcả bao nhiêu người được phong công gia?"Phạm Nhàn cười nói: "Cho dù thế cũng không đến mức tìm ta xin thưởng, bâygiờ bạc của ngươi còn ít lắm sao? Ta thấy chắc hai năm nữa, ta và phụ thân phảitìm ngươi giơ tay đòi tiền."Phạm Tư cười khà khà, nói: "Bạc cũng không mua được danh tiếng của đại ca,sau này ngài còn lên làm vương gia, lúc nào đó cũng phải nghĩ cách kiếm chođệ đệ một tước vị mới tốt."

Nhưng lập tức tỉnh lại.

Cô nương này sợ hết hồn, nhảy dựng lên, bấy giờ mới phát hiện bên cạnh mình

là Phạm Nhàn đã ngủ thiếp đi, trong lòng cũng yên tâm trở lại, nhìn dung nhan

quen thuộc đã lâu không gặp, không nhịn được nở nụ cười ngây thơ, thè lưỡi.

"Đùng đùng đùng đùng..."

Một chuỗi pháo sôi nổi vang lên, đánh thức Phạm Nhàn trong giấc ngủ, y hơi

tức giận mắng vài câu, một lát sau lại phát hiện cánh tay đang ôm trống không,

buồn bực mở mắt ra nhìn, thấy thê tử đang co vào trong góc ghế, nhìn mình.

Lúc trước, Uyển Nhi đứng kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu sau mới phát

hiện Tư Tư cũng ở đối diện, lại phát hiện Phạm Nhàn bị pháo đánh thức, trong

lúc nhất thời bỗng cảm thấy rất xấu hổ, hai má đỏ bừng lên.

Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, cười một cái, một tay cầm bọc vải màu xanh,

một tay dắt cô xuống xe ngựa, không nói gì cụ thể, ngược lại oná trách: "Nhà

nào đang cưới tân nương vậy? Sao mà ồn ào thế?"

Uyển Nhi che miệng cười một tiếng, chỉ vào cửa lớn Phạm phủ nói: "Thiếp

cũng cảm thấy kỳ quái, là nhà chúng ta đốt pháo, không biết có chuyện vui gì."

Lúc này Tư Tư ôm túi cái nhỏ bên người xuống xe, thấy cửa chính của Phạm

phủ người đến người đi, đèn đỏ treo cao, pháo nổ dồn dập, cũng bị giật mình,

kêu lên một tiếng, cao giọng nói: "Thiếu gia, thiếu nãi nãi, đây là hoan nghênh

chúng ta từ Giang Nam trở về à?"

o O o

Đoàn xe dừng trước cửa Phạm phủ, Phạm phủ cũng náo nhiệt hẳn lên. Phạm

Nhàn tò mò nhìn cảnh tượng này, không nhịn được tóm lấy môn khách Trịnh

Thác vừa ra khỏi phủ nghênh đón mình, hỏi: "Trịnh tiên sinh, cái này là để làm

gì vậy?"

Trịnh Thác cười ha ha, nói: "Thiếu gia, hôm nay ngài đã được phong tước Đạm

Bạc công... Đây là chuyện vui rất lớn, các vị đại nhân từ các bộ đến chúc mừng

nhiều không kể xiết, bây giờ đều đang ở trong nhà chờ ngài trở về, Vẻ vang tiên

tổ như thế, đương nhiên phải ăn mừng một phen."

Phạm Nhàn sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình đã biến thành tiểu công gia,

ngẩng đầu nhìn tấm vải đỏ treo trên biển hiệu của Phạm phủ, không nhịn được

nở nụ cười khổ.

Lâm Uyển Nhi giật mình nhìn y một cái, hỏi: "Tướng công đã được phong công

à?"

Phạm Nhàn gật gật đầu.

Lâm Uyển Nhi nghe câu này, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, ngay cả Tư Tư bên

cạnh cũng không ngoại lệ, vô cùng cao hứng. Dù sao trên cõi đời này luôn chú

trọng những thứ đó, một vị thần tử được phong công ở tuổi của Phạm Nhàn, đặt

ở nơi nào đi nữa cũng là chuyện cực kỳ vẻ vang cho gia môn.

Đi thẳng vào trong, dọc đường liên tiếp có quan viên đến hành lễ chúc mừng,

Phạm Nhàn vội vàng đáp lễ không ngừng, đành phải để thê tử của Đằng Đại

Gia đứng ra, trước tiên dẫn Uyển Nhi Sư Sư và mấy nha hoàn đi vào gian trong.

Những hạ nhân của Phạm phủ mặt mũi càng phấn khích, vội vội vàng vàng quỳ

xuống dập đầu với Phạm Nhàn.

"Khen thưởng, khen thưởng."

Dọc đường đều có tiền thưởng được phân phát, đương nhiên Phạm Nhàn không

tiếc rẻ gì, chẳng qua y cảm thấy có cần phải vui mừng như vậy không? Ngay cả

Uyển Nhi và Tư Tư cũng vui như vậy, nếu muội muội ở nhà, không biết có

mừng không.

Cuối cùng cũng thu xếp xong xuôi mọi việc, nhanh chóng tiễn khách về, cả nhà

Phạm phủ mới tề tụ trong sảnh hoa của trạch viện. Liễu thị ngồi ngay ngắn bên

cạnh Phạm Kiến, trong mắt cũng lộ vẻ vui mừng, Tư Tư vừa về Phạm phủ đã

được phái đi làm một nhiệm vụ rất vinh quang, bắt đầu sắp xếp bữa tối.

Nhớ năm đó, trong quá khứ nhiệm vụ do Liễu thị phụ trách, cũng coi như Phạm

phủ đã thừa nhận địa vị của Tư Tư.

Phạm Kiến cũng trò chuyện vài câu với con trai và con dâu, lại nói về chuyện

của Tư Tư, dù sao cũng đã làm xong ở Đạm Châu, có lão tổ tông gật đầu, gia

chủ Phạm phủ cũng không nói gì thêm.

Sau khi bữa cơm được chuẩn bị xong, trong sảnh hoa không còn người ngoài,

cuối cùng Phạm Tư Triệt vẫn bị nhốt trong nhà hùng hục chạy ra. Trước tiên ra

mắt chị dâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, mặt dày mày dạn nịnh

nọt lấy lòng.

Uyển Nhi rất ngạc nhiên, nghĩ thầm không phải tiểu thúc tử đang ở Bắc Tề à,

sao lại lén lút chạy về?

Phạm Nhàn mở miệng mắng: "Chẳng qua chỉ là một tước vị rách nát, đáng để

đệ thèm thuồng như vậy sao?"

Phạm Tư hơi rụt cổ lại, nói: "Ca ca không quan tâm... dưới gầm trời này có tất

cả bao nhiêu người được phong công gia?"

Phạm Nhàn cười nói: "Cho dù thế cũng không đến mức tìm ta xin thưởng, bây

giờ bạc của ngươi còn ít lắm sao? Ta thấy chắc hai năm nữa, ta và phụ thân phải

tìm ngươi giơ tay đòi tiền."

Phạm Tư cười khà khà, nói: "Bạc cũng không mua được danh tiếng của đại ca,

sau này ngài còn lên làm vương gia, lúc nào đó cũng phải nghĩ cách kiếm cho

đệ đệ một tước vị mới tốt."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng lập tức tỉnh lại.Cô nương này sợ hết hồn, nhảy dựng lên, bấy giờ mới phát hiện bên cạnh mìnhlà Phạm Nhàn đã ngủ thiếp đi, trong lòng cũng yên tâm trở lại, nhìn dung nhanquen thuộc đã lâu không gặp, không nhịn được nở nụ cười ngây thơ, thè lưỡi."Đùng đùng đùng đùng..."Một chuỗi pháo sôi nổi vang lên, đánh thức Phạm Nhàn trong giấc ngủ, y hơitức giận mắng vài câu, một lát sau lại phát hiện cánh tay đang ôm trống không,buồn bực mở mắt ra nhìn, thấy thê tử đang co vào trong góc ghế, nhìn mình.Lúc trước, Uyển Nhi đứng kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu sau mới pháthiện Tư Tư cũng ở đối diện, lại phát hiện Phạm Nhàn bị pháo đánh thức, tronglúc nhất thời bỗng cảm thấy rất xấu hổ, hai má đỏ bừng lên.Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, cười một cái, một tay cầm bọc vải màu xanh,một tay dắt cô xuống xe ngựa, không nói gì cụ thể, ngược lại oná trách: "Nhànào đang cưới tân nương vậy? Sao mà ồn ào thế?"Uyển Nhi che miệng cười một tiếng, chỉ vào cửa lớn Phạm phủ nói: "Thiếpcũng cảm thấy kỳ quái, là nhà chúng ta đốt pháo, không biết có chuyện vui gì."Lúc này Tư Tư ôm túi cái nhỏ bên người xuống xe, thấy cửa chính của Phạmphủ người đến người đi, đèn đỏ treo cao, pháo nổ dồn dập, cũng bị giật mình,kêu lên một tiếng, cao giọng nói: "Thiếu gia, thiếu nãi nãi, đây là hoan nghênhchúng ta từ Giang Nam trở về à?"o O oĐoàn xe dừng trước cửa Phạm phủ, Phạm phủ cũng náo nhiệt hẳn lên. PhạmNhàn tò mò nhìn cảnh tượng này, không nhịn được tóm lấy môn khách TrịnhThác vừa ra khỏi phủ nghênh đón mình, hỏi: "Trịnh tiên sinh, cái này là để làmgì vậy?"Trịnh Thác cười ha ha, nói: "Thiếu gia, hôm nay ngài đã được phong tước ĐạmBạc công... Đây là chuyện vui rất lớn, các vị đại nhân từ các bộ đến chúc mừngnhiều không kể xiết, bây giờ đều đang ở trong nhà chờ ngài trở về, Vẻ vang tiêntổ như thế, đương nhiên phải ăn mừng một phen."Phạm Nhàn sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình đã biến thành tiểu công gia,ngẩng đầu nhìn tấm vải đỏ treo trên biển hiệu của Phạm phủ, không nhịn đượcnở nụ cười khổ.Lâm Uyển Nhi giật mình nhìn y một cái, hỏi: "Tướng công đã được phong côngà?"Phạm Nhàn gật gật đầu.Lâm Uyển Nhi nghe câu này, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, ngay cả Tư Tư bêncạnh cũng không ngoại lệ, vô cùng cao hứng. Dù sao trên cõi đời này luôn chútrọng những thứ đó, một vị thần tử được phong công ở tuổi của Phạm Nhàn, đặtở nơi nào đi nữa cũng là chuyện cực kỳ vẻ vang cho gia môn.Đi thẳng vào trong, dọc đường liên tiếp có quan viên đến hành lễ chúc mừng,Phạm Nhàn vội vàng đáp lễ không ngừng, đành phải để thê tử của Đằng ĐạiGia đứng ra, trước tiên dẫn Uyển Nhi Sư Sư và mấy nha hoàn đi vào gian trong.Những hạ nhân của Phạm phủ mặt mũi càng phấn khích, vội vội vàng vàng quỳxuống dập đầu với Phạm Nhàn."Khen thưởng, khen thưởng."Dọc đường đều có tiền thưởng được phân phát, đương nhiên Phạm Nhàn khôngtiếc rẻ gì, chẳng qua y cảm thấy có cần phải vui mừng như vậy không? Ngay cảUyển Nhi và Tư Tư cũng vui như vậy, nếu muội muội ở nhà, không biết cómừng không.Cuối cùng cũng thu xếp xong xuôi mọi việc, nhanh chóng tiễn khách về, cả nhàPhạm phủ mới tề tụ trong sảnh hoa của trạch viện. Liễu thị ngồi ngay ngắn bêncạnh Phạm Kiến, trong mắt cũng lộ vẻ vui mừng, Tư Tư vừa về Phạm phủ đãđược phái đi làm một nhiệm vụ rất vinh quang, bắt đầu sắp xếp bữa tối.Nhớ năm đó, trong quá khứ nhiệm vụ do Liễu thị phụ trách, cũng coi như Phạmphủ đã thừa nhận địa vị của Tư Tư.Phạm Kiến cũng trò chuyện vài câu với con trai và con dâu, lại nói về chuyệncủa Tư Tư, dù sao cũng đã làm xong ở Đạm Châu, có lão tổ tông gật đầu, giachủ Phạm phủ cũng không nói gì thêm.Sau khi bữa cơm được chuẩn bị xong, trong sảnh hoa không còn người ngoài,cuối cùng Phạm Tư Triệt vẫn bị nhốt trong nhà hùng hục chạy ra. Trước tiên ramắt chị dâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, mặt dày mày dạn nịnhnọt lấy lòng.Uyển Nhi rất ngạc nhiên, nghĩ thầm không phải tiểu thúc tử đang ở Bắc Tề à,sao lại lén lút chạy về?Phạm Nhàn mở miệng mắng: "Chẳng qua chỉ là một tước vị rách nát, đáng đểđệ thèm thuồng như vậy sao?"Phạm Tư hơi rụt cổ lại, nói: "Ca ca không quan tâm... dưới gầm trời này có tấtcả bao nhiêu người được phong công gia?"Phạm Nhàn cười nói: "Cho dù thế cũng không đến mức tìm ta xin thưởng, bâygiờ bạc của ngươi còn ít lắm sao? Ta thấy chắc hai năm nữa, ta và phụ thân phảitìm ngươi giơ tay đòi tiền."Phạm Tư cười khà khà, nói: "Bạc cũng không mua được danh tiếng của đại ca,sau này ngài còn lên làm vương gia, lúc nào đó cũng phải nghĩ cách kiếm chođệ đệ một tước vị mới tốt."

Chương 970: Liên quan quái gì tới ngươi 1