Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 985: Trong giày 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ khi mười hai tuổi lần đầu tiên Quận chúa Nhu Gia gặp Phạm Nhàn, tất cảtâm tư của cô gái nhỏ này đều đặt lên người đối phương, bất luận là dưới giànnho của Vương phủ, trong Thu Thảo viên của Phạm phủ hay tại Thương Sơnbiệt viện, cô bé luôn thích ngắm nhìn Phạm Nhàn.Cảm xúc của cô bé chưa bao giờ giảm bớt đi sau khi Phạm Nhàn kết hôn. Tuykhông dám tới xin phụ vương của mình, nhưng cô ôm hy vọng về khả năngsong thê. Nhưng ai mà ngờ nổi sau này trong kinh đô lại nổ ra tin tức chấn độngnhư vậy... Nhàn ca ca chính là đường huynh của mình!Từ ngày đó trở đi, Nhu Gia đã hiểu rằng chuyện này là không thể, nhưng làmsao có thể xóa nhòa được tình cảm hai năm chỉ sau một sớm chiều? Hôm naysau khi gặp lại Nhàn ca ca mà cô yêu thương nhất, cô lại hoảng loạn. Giờ đâynghe Phạm Nhàn nói như vậy, cô cũng hiểu đối phương đang nhắc nhở mình.Nhưng dẫu sao Quận chúa Nhu Gia cũng chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nghelời nhắc nhở ôn tồn nhưng nghiêm túc của Phạm Nhàn, cô không hành độngnhư những cô gái quý tộc khác ở kinh đô, quay đầu lại lườm y với ánh mắt đầyu oán, cũng không hừ lạnh... chỉ cúi đầu càng thấp hơn, càng không chịu nóinăng gì.Một giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ dưới hàng mi dài của cô, rơi xuốngtảng đá xanh bên chân.Phạm Nhàn trợn mắt há hốc mồm, thấy cô bé khóc, y cũng không biết nên làmgì.Nhu Gia lại tiếp tục đi tới trước, Phạm Nhàn vội vã theo sau.Suốt chặng đường này, Nhu Gia cứ cúi đầu khóc, nhưng lại kiên cường cắn môi,quyết không phát ra một tiếng động nào.Phạm Nhàn vừa thương vừa xót vừa giận, đang lúc không biết nên khuyên nhủra sao thì đột nhiên phát hiện ra Nhu Gia đã dừng lại, quay đầu chăm chú nhìnvề phía mình.Phạm Nhàn nở nụ cười, giơ ngón tay ra, lau đi những giọt lệ chảy ra trên gươngmặt của cô bé.Nhu Gia vẫn dịu dàng như những năm trước, lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn, ngậpngừng nói: "Nhàn ca ca, xin huynh làm một việc cho muội.""Chuyện gì? Chỉ cần huynh có thể làm được." Phạm Nhàn nói một cách chânthành."Muội biết... chuyện Nhược Nhược tỷ và ca ca kết hôn, là huynh nghĩ cách hủybỏ." Nhu Gia cúi đầu, ngón tay xoắn lấy tấm váy của mình, tạo ra nhiều nếpnhăn lo lắng trên góc của tà váy dài màu hồng nhạt.Phạm Nhàn ngẩn người, không ngờ cô bé này lại nhìn nhận vấn đề này mộtcách tỉ mỉ như vậy: "Sao vậy?"Nhu Gia chân thành cúi ng, tiếng nói khẽ khàng, vẫn còn mang chút âm điệucủa trẻ con: "Chắc chắn sau này trong cung sẽ ban hôn cho Nhu Gia... Nếu NhuGia không cam tâm tình nguyện, xin Nhàn ca ca hãy hao tâm tổn trí một chút."Mối quan hệ qua lại giữa những gia đình quý tộc ở Kinh đô chứa đựng nhiềugiao dịch chính trị, cuộc hôn nhân của Phạm Nhàn, hôn sự không thành củaNhược Nhược đều là như vậy. Với thân phận Quận chúa của Nhu Gia, chắcchắn chuyện hôn nhân của cô cũng do những quý nhân trong cung sắp đặt, thậmchí còn do chính Thái hậu.Phạm Nhàn há miệng, một lúc lâu sau mới cực kỳ chán nản gật đầu, biết mìnhlại không thể tránh né trách nhiệm nặng nề này. Thời thế hiện tại đúng là kỳ lạ,mọi người xung quanh đều đang mai mối, chỉ mình có mình y thành người pháhôn ước.Nhu Gia nói xong câu đó, thấy y gật đầu, dường như mọi dũng khí tích cópđược lúc trước đã cạn kiệt, toàn thân lại trở nên buồn bã. Cô nhìn y một lúc lâu,sau đó quay đầu, nắm lấy tà váy, tăng tốc bước đi về phía trước, không còn để ýđến Phạm Nhàn nữa.Phạm Nhàn đứng đằng sau gãi đầu nhìn theo bóng dáng Quận chúa Nhu Gia,nhìn cô cúi đầu, nhìn cô vẫn âm thầm đổ lệ, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở. Ythầm nghĩ mấy cô bé này đúng là ai cũng rắc rối.Trong cung, trên hành lang sau Thái Cực điện, cách xa tường thành cao chót vótcủa cung điện và hàng cây mùa đông dưới chân tường; lực lượng cấm vệ trongcung rất nghiêm ngặt, đặc biệt là những nơi gần nội cung càng nghiêm cấm mọingười làm ồn, càng không có ai dám có hành động càn rỡ tại đây.Nhưng lúc này những cung nữ, thái giám đang đi lại trong cung lại thấy mộtquan viên trẻ tuổi đang vận động duỗi người, ép chân dưới hành lang. Không aidám đi tới quát mắng, cũng chẳng có ai dám nhắc nhở.Thật ra nội cung không phải là nơi cho phép quan viên trẻ tuổi bước vào, nếucó, thế thì chỉ có thể là một người duy nhất. Cũng chỉ có người này mới dámtiêu sái phóng khoáng như vậy trong hoàng cung.Quan viên trẻ tuổi dưới hành lang thu cái chân đang dựa vào cây cột lớn, quayđầu lại nhìn một thái giám trung niên với gương mặt khó xử, muốn cười nhưnglại không dám cười. Y mắng: "Cười cái gì! Trong cung rộng lớn như vậy, đi lắmchẳng mỏi, không biết làm sao mà lũ người các ngươi đi đứng tốt vậy."
Từ khi mười hai tuổi lần đầu tiên Quận chúa Nhu Gia gặp Phạm Nhàn, tất cả
tâm tư của cô gái nhỏ này đều đặt lên người đối phương, bất luận là dưới giàn
nho của Vương phủ, trong Thu Thảo viên của Phạm phủ hay tại Thương Sơn
biệt viện, cô bé luôn thích ngắm nhìn Phạm Nhàn.
Cảm xúc của cô bé chưa bao giờ giảm bớt đi sau khi Phạm Nhàn kết hôn. Tuy
không dám tới xin phụ vương của mình, nhưng cô ôm hy vọng về khả năng
song thê. Nhưng ai mà ngờ nổi sau này trong kinh đô lại nổ ra tin tức chấn động
như vậy... Nhàn ca ca chính là đường huynh của mình!
Từ ngày đó trở đi, Nhu Gia đã hiểu rằng chuyện này là không thể, nhưng làm
sao có thể xóa nhòa được tình cảm hai năm chỉ sau một sớm chiều? Hôm nay
sau khi gặp lại Nhàn ca ca mà cô yêu thương nhất, cô lại hoảng loạn. Giờ đây
nghe Phạm Nhàn nói như vậy, cô cũng hiểu đối phương đang nhắc nhở mình.
Nhưng dẫu sao Quận chúa Nhu Gia cũng chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nghe
lời nhắc nhở ôn tồn nhưng nghiêm túc của Phạm Nhàn, cô không hành động
như những cô gái quý tộc khác ở kinh đô, quay đầu lại lườm y với ánh mắt đầy
u oán, cũng không hừ lạnh... chỉ cúi đầu càng thấp hơn, càng không chịu nói
năng gì.
Một giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ dưới hàng mi dài của cô, rơi xuống
tảng đá xanh bên chân.
Phạm Nhàn trợn mắt há hốc mồm, thấy cô bé khóc, y cũng không biết nên làm
gì.
Nhu Gia lại tiếp tục đi tới trước, Phạm Nhàn vội vã theo sau.
Suốt chặng đường này, Nhu Gia cứ cúi đầu khóc, nhưng lại kiên cường cắn môi,
quyết không phát ra một tiếng động nào.
Phạm Nhàn vừa thương vừa xót vừa giận, đang lúc không biết nên khuyên nhủ
ra sao thì đột nhiên phát hiện ra Nhu Gia đã dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn
về phía mình.
Phạm Nhàn nở nụ cười, giơ ngón tay ra, lau đi những giọt lệ chảy ra trên gương
mặt của cô bé.
Nhu Gia vẫn dịu dàng như những năm trước, lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn, ngập
ngừng nói: "Nhàn ca ca, xin huynh làm một việc cho muội."
"Chuyện gì? Chỉ cần huynh có thể làm được." Phạm Nhàn nói một cách chân
thành.
"Muội biết... chuyện Nhược Nhược tỷ và ca ca kết hôn, là huynh nghĩ cách hủy
bỏ." Nhu Gia cúi đầu, ngón tay xoắn lấy tấm váy của mình, tạo ra nhiều nếp
nhăn lo lắng trên góc của tà váy dài màu hồng nhạt.
Phạm Nhàn ngẩn người, không ngờ cô bé này lại nhìn nhận vấn đề này một
cách tỉ mỉ như vậy: "Sao vậy?"
Nhu Gia chân thành cúi ng, tiếng nói khẽ khàng, vẫn còn mang chút âm điệu
của trẻ con: "Chắc chắn sau này trong cung sẽ ban hôn cho Nhu Gia... Nếu Nhu
Gia không cam tâm tình nguyện, xin Nhàn ca ca hãy hao tâm tổn trí một chút."
Mối quan hệ qua lại giữa những gia đình quý tộc ở Kinh đô chứa đựng nhiều
giao dịch chính trị, cuộc hôn nhân của Phạm Nhàn, hôn sự không thành của
Nhược Nhược đều là như vậy. Với thân phận Quận chúa của Nhu Gia, chắc
chắn chuyện hôn nhân của cô cũng do những quý nhân trong cung sắp đặt, thậm
chí còn do chính Thái hậu.
Phạm Nhàn há miệng, một lúc lâu sau mới cực kỳ chán nản gật đầu, biết mình
lại không thể tránh né trách nhiệm nặng nề này. Thời thế hiện tại đúng là kỳ lạ,
mọi người xung quanh đều đang mai mối, chỉ mình có mình y thành người phá
hôn ước.
Nhu Gia nói xong câu đó, thấy y gật đầu, dường như mọi dũng khí tích cóp
được lúc trước đã cạn kiệt, toàn thân lại trở nên buồn bã. Cô nhìn y một lúc lâu,
sau đó quay đầu, nắm lấy tà váy, tăng tốc bước đi về phía trước, không còn để ý
đến Phạm Nhàn nữa.
Phạm Nhàn đứng đằng sau gãi đầu nhìn theo bóng dáng Quận chúa Nhu Gia,
nhìn cô cúi đầu, nhìn cô vẫn âm thầm đổ lệ, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở. Y
thầm nghĩ mấy cô bé này đúng là ai cũng rắc rối.
Trong cung, trên hành lang sau Thái Cực điện, cách xa tường thành cao chót vót
của cung điện và hàng cây mùa đông dưới chân tường; lực lượng cấm vệ trong
cung rất nghiêm ngặt, đặc biệt là những nơi gần nội cung càng nghiêm cấm mọi
người làm ồn, càng không có ai dám có hành động càn rỡ tại đây.
Nhưng lúc này những cung nữ, thái giám đang đi lại trong cung lại thấy một
quan viên trẻ tuổi đang vận động duỗi người, ép chân dưới hành lang. Không ai
dám đi tới quát mắng, cũng chẳng có ai dám nhắc nhở.
Thật ra nội cung không phải là nơi cho phép quan viên trẻ tuổi bước vào, nếu
có, thế thì chỉ có thể là một người duy nhất. Cũng chỉ có người này mới dám
tiêu sái phóng khoáng như vậy trong hoàng cung.
Quan viên trẻ tuổi dưới hành lang thu cái chân đang dựa vào cây cột lớn, quay
đầu lại nhìn một thái giám trung niên với gương mặt khó xử, muốn cười nhưng
lại không dám cười. Y mắng: "Cười cái gì! Trong cung rộng lớn như vậy, đi lắm
chẳng mỏi, không biết làm sao mà lũ người các ngươi đi đứng tốt vậy."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ khi mười hai tuổi lần đầu tiên Quận chúa Nhu Gia gặp Phạm Nhàn, tất cảtâm tư của cô gái nhỏ này đều đặt lên người đối phương, bất luận là dưới giànnho của Vương phủ, trong Thu Thảo viên của Phạm phủ hay tại Thương Sơnbiệt viện, cô bé luôn thích ngắm nhìn Phạm Nhàn.Cảm xúc của cô bé chưa bao giờ giảm bớt đi sau khi Phạm Nhàn kết hôn. Tuykhông dám tới xin phụ vương của mình, nhưng cô ôm hy vọng về khả năngsong thê. Nhưng ai mà ngờ nổi sau này trong kinh đô lại nổ ra tin tức chấn độngnhư vậy... Nhàn ca ca chính là đường huynh của mình!Từ ngày đó trở đi, Nhu Gia đã hiểu rằng chuyện này là không thể, nhưng làmsao có thể xóa nhòa được tình cảm hai năm chỉ sau một sớm chiều? Hôm naysau khi gặp lại Nhàn ca ca mà cô yêu thương nhất, cô lại hoảng loạn. Giờ đâynghe Phạm Nhàn nói như vậy, cô cũng hiểu đối phương đang nhắc nhở mình.Nhưng dẫu sao Quận chúa Nhu Gia cũng chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nghelời nhắc nhở ôn tồn nhưng nghiêm túc của Phạm Nhàn, cô không hành độngnhư những cô gái quý tộc khác ở kinh đô, quay đầu lại lườm y với ánh mắt đầyu oán, cũng không hừ lạnh... chỉ cúi đầu càng thấp hơn, càng không chịu nóinăng gì.Một giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ dưới hàng mi dài của cô, rơi xuốngtảng đá xanh bên chân.Phạm Nhàn trợn mắt há hốc mồm, thấy cô bé khóc, y cũng không biết nên làmgì.Nhu Gia lại tiếp tục đi tới trước, Phạm Nhàn vội vã theo sau.Suốt chặng đường này, Nhu Gia cứ cúi đầu khóc, nhưng lại kiên cường cắn môi,quyết không phát ra một tiếng động nào.Phạm Nhàn vừa thương vừa xót vừa giận, đang lúc không biết nên khuyên nhủra sao thì đột nhiên phát hiện ra Nhu Gia đã dừng lại, quay đầu chăm chú nhìnvề phía mình.Phạm Nhàn nở nụ cười, giơ ngón tay ra, lau đi những giọt lệ chảy ra trên gươngmặt của cô bé.Nhu Gia vẫn dịu dàng như những năm trước, lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn, ngậpngừng nói: "Nhàn ca ca, xin huynh làm một việc cho muội.""Chuyện gì? Chỉ cần huynh có thể làm được." Phạm Nhàn nói một cách chânthành."Muội biết... chuyện Nhược Nhược tỷ và ca ca kết hôn, là huynh nghĩ cách hủybỏ." Nhu Gia cúi đầu, ngón tay xoắn lấy tấm váy của mình, tạo ra nhiều nếpnhăn lo lắng trên góc của tà váy dài màu hồng nhạt.Phạm Nhàn ngẩn người, không ngờ cô bé này lại nhìn nhận vấn đề này mộtcách tỉ mỉ như vậy: "Sao vậy?"Nhu Gia chân thành cúi ng, tiếng nói khẽ khàng, vẫn còn mang chút âm điệucủa trẻ con: "Chắc chắn sau này trong cung sẽ ban hôn cho Nhu Gia... Nếu NhuGia không cam tâm tình nguyện, xin Nhàn ca ca hãy hao tâm tổn trí một chút."Mối quan hệ qua lại giữa những gia đình quý tộc ở Kinh đô chứa đựng nhiềugiao dịch chính trị, cuộc hôn nhân của Phạm Nhàn, hôn sự không thành củaNhược Nhược đều là như vậy. Với thân phận Quận chúa của Nhu Gia, chắcchắn chuyện hôn nhân của cô cũng do những quý nhân trong cung sắp đặt, thậmchí còn do chính Thái hậu.Phạm Nhàn há miệng, một lúc lâu sau mới cực kỳ chán nản gật đầu, biết mìnhlại không thể tránh né trách nhiệm nặng nề này. Thời thế hiện tại đúng là kỳ lạ,mọi người xung quanh đều đang mai mối, chỉ mình có mình y thành người pháhôn ước.Nhu Gia nói xong câu đó, thấy y gật đầu, dường như mọi dũng khí tích cópđược lúc trước đã cạn kiệt, toàn thân lại trở nên buồn bã. Cô nhìn y một lúc lâu,sau đó quay đầu, nắm lấy tà váy, tăng tốc bước đi về phía trước, không còn để ýđến Phạm Nhàn nữa.Phạm Nhàn đứng đằng sau gãi đầu nhìn theo bóng dáng Quận chúa Nhu Gia,nhìn cô cúi đầu, nhìn cô vẫn âm thầm đổ lệ, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở. Ythầm nghĩ mấy cô bé này đúng là ai cũng rắc rối.Trong cung, trên hành lang sau Thái Cực điện, cách xa tường thành cao chót vótcủa cung điện và hàng cây mùa đông dưới chân tường; lực lượng cấm vệ trongcung rất nghiêm ngặt, đặc biệt là những nơi gần nội cung càng nghiêm cấm mọingười làm ồn, càng không có ai dám có hành động càn rỡ tại đây.Nhưng lúc này những cung nữ, thái giám đang đi lại trong cung lại thấy mộtquan viên trẻ tuổi đang vận động duỗi người, ép chân dưới hành lang. Không aidám đi tới quát mắng, cũng chẳng có ai dám nhắc nhở.Thật ra nội cung không phải là nơi cho phép quan viên trẻ tuổi bước vào, nếucó, thế thì chỉ có thể là một người duy nhất. Cũng chỉ có người này mới dámtiêu sái phóng khoáng như vậy trong hoàng cung.Quan viên trẻ tuổi dưới hành lang thu cái chân đang dựa vào cây cột lớn, quayđầu lại nhìn một thái giám trung niên với gương mặt khó xử, muốn cười nhưnglại không dám cười. Y mắng: "Cười cái gì! Trong cung rộng lớn như vậy, đi lắmchẳng mỏi, không biết làm sao mà lũ người các ngươi đi đứng tốt vậy."