Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 988: Những rắc rối trong cung 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy không muốn mưu tính, không hề có ý đồ hại người, nhưng không có nghĩalà Nghi Quý tần thực sự không có kế hoạch riêng trong lòng. Nếu không, nămđó cô đã không tận dụng cơ hội Phạm Nhàn cứu mạng cho Tam hoàng tử, đểTam hoàng tử bái Phạm Nhàn làm thầy, còn mở cửa cho Phạm Nhàn sử dụng tấtcả tài nguyên trong Sấu Phương cung.Cô hiểu rõ tầm quan trọng của Phạm Nhàn đối với Sấu Phương cung, vì thế khikhông có ai, cô luôn cố gắng lung lạc Phạm Nhàn. Hoàng gia luôn để mắt dèchừng thân thích bên ngoại, nhưng Phạm Nhàn lại sở hữu một thân phận phứctạp, nằm giữa thân thích bên ngoại, triều thần và hoàng tộc. Mối quan hệ giữaSấu Phương cung và Phạm Nhàn khiến người trong cung không thể nói nhiều.—— Địa vị của Phạm Nhàn trong triều đình càng vững chắc thì địa vị của SấuPhương cung trong lòng Hoàng đế cũng càng vững chắc.Chỉ có điều đôi khi nghĩ tới quyền thế và sủng ái mà Thánh thượng dành choPhạm Nhàn, Nghi Quý tần luôn cảm thấy kinh ngạc, Hoàng đế có vẻ quá cưngchiều đứa con tư sinh này.Do Phạm Nhàn cực kỳ được sủng ái, không phải Nghi Quý tần không cảnh giácvề một loại nguy hiểm nào đó. Chỉ có điều loại cảnh giác này tuyệt đối khôngthể tiết lộ ra ngoài, vì thế cô luôn im lặng và duy trì phong thái phóng khoángduyên dáng. Chỉ đến khi Phạm Nhàn nhận tổ quy tông, cô mới thực sự hiểuđược ý nghĩ của Phạm Nhàn, từ tận đáy lòng cô đầy ắp lòng biết ơn.Vì thế, lúc này nhìn thấy Phạm Nhàn và con trai mình ngồi song song bên bànhọc, cô cảm thấy vô cùng hài lòng........."Nghe nói lúc trước trên hành lang sau điện, ngươi đã gặp một người."Tỉnh Nhi - cung nữ thân cận của Nghi Quý Tần quý nữ đã nghe được lời đồntrong cung, cho nên vội vàng nói cho chủ nhân của mình. Trong lòng Nghi Quýtần khẽ động, nhẹ nhàng đưa Phạm Nhàn đến gian phòng bên mé, mở to mắt, rấtnghiêm túc hỏi.Phạm Nhàn xoa xoa đầu ngón tay hơi ê ẩm, cười nói: "Tên nô tài Hồng Trúckia, hiện tại càng ngày càng làm càn. Thấy ta mà không hành lễ, đi đứng mànhìn đường bằng lỗ mũi, ta thay bệ hạ giáo huấn hắn một chút."Nhìn đường nhìn đường bằng lỗ mũi, cách hình dung dí dỏm này khiến NghiQuý tần không nhịn được cười ha hả. Nhưng cô lập tức ngừng cười, nhẹ nhàngnói: "Bây giờ Tiểu Hồng công công là tâm phúc trong cung, thủ lĩnh thái giámĐông Cung, hơn nữa bệ hạ cũng có vẻ rất sủng ái hắn, chuẩn bị cho hắn trở vềNgự Thư phòng."Cô liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, tất cả mọi người trong cung đều thông quacon đường của mình để tìm hiểu rõ ràng lai lịch của Hồng Trúc, đều biết lúctrước Hồng Trúc hầu hạ trong Ngự Thư phòng, mắt thấy sắp leo lên trên nhưnglại bị một lời phê bình của Phạm Nhàn làm cho thất thế, bị đuổi tới Đông Cung.Nghi Quý tần biết Phạm Nhàn và Hồng Trúc không có xích mích, nhưng HồngTrúc giờ đây đã vươn mình lên từ Đông Cung, mà dường như bệ hạ cũng phầnnào hối hận về hành động năm xưa. Cô không thể không nhắc nhở Phạm Nhànmột tiếng. Tuy Phạm Nhàn không sợ loại đại thái giám như thế này, nhưng đã làquan viên trong triều thì lúc nào cũng phải đề phòng đám thái giám châm ngòithổi lửa.Phạm Nhàn lắc đầu, cười nhạt nói: "Một tên tiểu nô tài đã dung túng cho giahuynh cướp đoạt dân chúng, muốn trở về Ngự Thư phòng, nao dễ dàng nhưvậy?"Cô suy nghĩ một hồi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sao ngươi phải chấp nhặt với mộtnô tài như vậy? Nếu hắn thật sự trở lại Ngự Thư phòng, hai bên oán hận sâu sắc,e rằng sẽ không thuận tiện... Hơn nữa, trong cung đang đồn đại vị Tiểu Hồngcông công này có quan hệ với Hồng công công, dù sao thân phận của ngươi vẫnlà một triều thần."Xưa nay thái giám của Khánh Quốc chưa bao giờ có vị trí gì, từ khi lập quốc đãnghiêm cấm thái giám can thiệp vào công việc chính sự, kẻ phạm phải nhẹ thìsẽ bị trục xuất khỏi cung, nặng thì bị đánh chết tại chỗ. Nhưng kể từ khi lậpquốc đến giờ đã mấy chục năm, vẫn có một hai kẻ ngoại lệ, mà lão thái giám họHồng thường xuyên dưỡng thần bên ngoài Hàm Quang điện, đương nhiên làmột trong số những nhân vật đặc biệt đó.Vị lão thái giám này đã sống trong cung không biết bao nhiêu năm, có đượclòng tin tuyệt đối của Thái hậu và Hoàng đế, hơn nữa bản thân còn là một vịcường giả thần bí tới cực điểm. Nếu Hồng Trúc thật sự có quan hệ gì đó với lãothái giám họ Hồng, chỉ sợ Phạm Nhàn cũng phải dè chừng ba phần. NhưngPhạm Nhàn hiểu rõ nguyên nhân phía sau, không nhịn được bật cười. Có điềulại không thể giải thích cho Nghi Quý tần, chỉ có thể mỉm cười nói: "A Di đừngđừng lo lắng, con tự có chừng mực."Thấy Phạm Nhàn chẳng để tâm, Nghi Quý tần không nhịn được khuyên nhủthêm vài câu nhưng vẫn không có tác dụng gì, bấy giờ cô mới bực bội trở vềphòng sau, không muốn nói chuyện với đứa trẻ ương ngạnh bên nhà ngoại nàynữa.
Tuy không muốn mưu tính, không hề có ý đồ hại người, nhưng không có nghĩa
là Nghi Quý tần thực sự không có kế hoạch riêng trong lòng. Nếu không, năm
đó cô đã không tận dụng cơ hội Phạm Nhàn cứu mạng cho Tam hoàng tử, để
Tam hoàng tử bái Phạm Nhàn làm thầy, còn mở cửa cho Phạm Nhàn sử dụng tất
cả tài nguyên trong Sấu Phương cung.
Cô hiểu rõ tầm quan trọng của Phạm Nhàn đối với Sấu Phương cung, vì thế khi
không có ai, cô luôn cố gắng lung lạc Phạm Nhàn. Hoàng gia luôn để mắt dè
chừng thân thích bên ngoại, nhưng Phạm Nhàn lại sở hữu một thân phận phức
tạp, nằm giữa thân thích bên ngoại, triều thần và hoàng tộc. Mối quan hệ giữa
Sấu Phương cung và Phạm Nhàn khiến người trong cung không thể nói nhiều.
—— Địa vị của Phạm Nhàn trong triều đình càng vững chắc thì địa vị của Sấu
Phương cung trong lòng Hoàng đế cũng càng vững chắc.
Chỉ có điều đôi khi nghĩ tới quyền thế và sủng ái mà Thánh thượng dành cho
Phạm Nhàn, Nghi Quý tần luôn cảm thấy kinh ngạc, Hoàng đế có vẻ quá cưng
chiều đứa con tư sinh này.
Do Phạm Nhàn cực kỳ được sủng ái, không phải Nghi Quý tần không cảnh giác
về một loại nguy hiểm nào đó. Chỉ có điều loại cảnh giác này tuyệt đối không
thể tiết lộ ra ngoài, vì thế cô luôn im lặng và duy trì phong thái phóng khoáng
duyên dáng. Chỉ đến khi Phạm Nhàn nhận tổ quy tông, cô mới thực sự hiểu
được ý nghĩ của Phạm Nhàn, từ tận đáy lòng cô đầy ắp lòng biết ơn.
Vì thế, lúc này nhìn thấy Phạm Nhàn và con trai mình ngồi song song bên bàn
học, cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
....
....
"Nghe nói lúc trước trên hành lang sau điện, ngươi đã gặp một người."
Tỉnh Nhi - cung nữ thân cận của Nghi Quý Tần quý nữ đã nghe được lời đồn
trong cung, cho nên vội vàng nói cho chủ nhân của mình. Trong lòng Nghi Quý
tần khẽ động, nhẹ nhàng đưa Phạm Nhàn đến gian phòng bên mé, mở to mắt, rất
nghiêm túc hỏi.
Phạm Nhàn xoa xoa đầu ngón tay hơi ê ẩm, cười nói: "Tên nô tài Hồng Trúc
kia, hiện tại càng ngày càng làm càn. Thấy ta mà không hành lễ, đi đứng mà
nhìn đường bằng lỗ mũi, ta thay bệ hạ giáo huấn hắn một chút."
Nhìn đường nhìn đường bằng lỗ mũi, cách hình dung dí dỏm này khiến Nghi
Quý tần không nhịn được cười ha hả. Nhưng cô lập tức ngừng cười, nhẹ nhàng
nói: "Bây giờ Tiểu Hồng công công là tâm phúc trong cung, thủ lĩnh thái giám
Đông Cung, hơn nữa bệ hạ cũng có vẻ rất sủng ái hắn, chuẩn bị cho hắn trở về
Ngự Thư phòng."
Cô liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, tất cả mọi người trong cung đều thông qua
con đường của mình để tìm hiểu rõ ràng lai lịch của Hồng Trúc, đều biết lúc
trước Hồng Trúc hầu hạ trong Ngự Thư phòng, mắt thấy sắp leo lên trên nhưng
lại bị một lời phê bình của Phạm Nhàn làm cho thất thế, bị đuổi tới Đông Cung.
Nghi Quý tần biết Phạm Nhàn và Hồng Trúc không có xích mích, nhưng Hồng
Trúc giờ đây đã vươn mình lên từ Đông Cung, mà dường như bệ hạ cũng phần
nào hối hận về hành động năm xưa. Cô không thể không nhắc nhở Phạm Nhàn
một tiếng. Tuy Phạm Nhàn không sợ loại đại thái giám như thế này, nhưng đã là
quan viên trong triều thì lúc nào cũng phải đề phòng đám thái giám châm ngòi
thổi lửa.
Phạm Nhàn lắc đầu, cười nhạt nói: "Một tên tiểu nô tài đã dung túng cho gia
huynh cướp đoạt dân chúng, muốn trở về Ngự Thư phòng, nao dễ dàng như
vậy?"
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sao ngươi phải chấp nhặt với một
nô tài như vậy? Nếu hắn thật sự trở lại Ngự Thư phòng, hai bên oán hận sâu sắc,
e rằng sẽ không thuận tiện... Hơn nữa, trong cung đang đồn đại vị Tiểu Hồng
công công này có quan hệ với Hồng công công, dù sao thân phận của ngươi vẫn
là một triều thần."
Xưa nay thái giám của Khánh Quốc chưa bao giờ có vị trí gì, từ khi lập quốc đã
nghiêm cấm thái giám can thiệp vào công việc chính sự, kẻ phạm phải nhẹ thì
sẽ bị trục xuất khỏi cung, nặng thì bị đánh chết tại chỗ. Nhưng kể từ khi lập
quốc đến giờ đã mấy chục năm, vẫn có một hai kẻ ngoại lệ, mà lão thái giám họ
Hồng thường xuyên dưỡng thần bên ngoài Hàm Quang điện, đương nhiên là
một trong số những nhân vật đặc biệt đó.
Vị lão thái giám này đã sống trong cung không biết bao nhiêu năm, có được
lòng tin tuyệt đối của Thái hậu và Hoàng đế, hơn nữa bản thân còn là một vị
cường giả thần bí tới cực điểm. Nếu Hồng Trúc thật sự có quan hệ gì đó với lão
thái giám họ Hồng, chỉ sợ Phạm Nhàn cũng phải dè chừng ba phần. Nhưng
Phạm Nhàn hiểu rõ nguyên nhân phía sau, không nhịn được bật cười. Có điều
lại không thể giải thích cho Nghi Quý tần, chỉ có thể mỉm cười nói: "A Di đừng
đừng lo lắng, con tự có chừng mực."
Thấy Phạm Nhàn chẳng để tâm, Nghi Quý tần không nhịn được khuyên nhủ
thêm vài câu nhưng vẫn không có tác dụng gì, bấy giờ cô mới bực bội trở về
phòng sau, không muốn nói chuyện với đứa trẻ ương ngạnh bên nhà ngoại này
nữa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy không muốn mưu tính, không hề có ý đồ hại người, nhưng không có nghĩalà Nghi Quý tần thực sự không có kế hoạch riêng trong lòng. Nếu không, nămđó cô đã không tận dụng cơ hội Phạm Nhàn cứu mạng cho Tam hoàng tử, đểTam hoàng tử bái Phạm Nhàn làm thầy, còn mở cửa cho Phạm Nhàn sử dụng tấtcả tài nguyên trong Sấu Phương cung.Cô hiểu rõ tầm quan trọng của Phạm Nhàn đối với Sấu Phương cung, vì thế khikhông có ai, cô luôn cố gắng lung lạc Phạm Nhàn. Hoàng gia luôn để mắt dèchừng thân thích bên ngoại, nhưng Phạm Nhàn lại sở hữu một thân phận phứctạp, nằm giữa thân thích bên ngoại, triều thần và hoàng tộc. Mối quan hệ giữaSấu Phương cung và Phạm Nhàn khiến người trong cung không thể nói nhiều.—— Địa vị của Phạm Nhàn trong triều đình càng vững chắc thì địa vị của SấuPhương cung trong lòng Hoàng đế cũng càng vững chắc.Chỉ có điều đôi khi nghĩ tới quyền thế và sủng ái mà Thánh thượng dành choPhạm Nhàn, Nghi Quý tần luôn cảm thấy kinh ngạc, Hoàng đế có vẻ quá cưngchiều đứa con tư sinh này.Do Phạm Nhàn cực kỳ được sủng ái, không phải Nghi Quý tần không cảnh giácvề một loại nguy hiểm nào đó. Chỉ có điều loại cảnh giác này tuyệt đối khôngthể tiết lộ ra ngoài, vì thế cô luôn im lặng và duy trì phong thái phóng khoángduyên dáng. Chỉ đến khi Phạm Nhàn nhận tổ quy tông, cô mới thực sự hiểuđược ý nghĩ của Phạm Nhàn, từ tận đáy lòng cô đầy ắp lòng biết ơn.Vì thế, lúc này nhìn thấy Phạm Nhàn và con trai mình ngồi song song bên bànhọc, cô cảm thấy vô cùng hài lòng........."Nghe nói lúc trước trên hành lang sau điện, ngươi đã gặp một người."Tỉnh Nhi - cung nữ thân cận của Nghi Quý Tần quý nữ đã nghe được lời đồntrong cung, cho nên vội vàng nói cho chủ nhân của mình. Trong lòng Nghi Quýtần khẽ động, nhẹ nhàng đưa Phạm Nhàn đến gian phòng bên mé, mở to mắt, rấtnghiêm túc hỏi.Phạm Nhàn xoa xoa đầu ngón tay hơi ê ẩm, cười nói: "Tên nô tài Hồng Trúckia, hiện tại càng ngày càng làm càn. Thấy ta mà không hành lễ, đi đứng mànhìn đường bằng lỗ mũi, ta thay bệ hạ giáo huấn hắn một chút."Nhìn đường nhìn đường bằng lỗ mũi, cách hình dung dí dỏm này khiến NghiQuý tần không nhịn được cười ha hả. Nhưng cô lập tức ngừng cười, nhẹ nhàngnói: "Bây giờ Tiểu Hồng công công là tâm phúc trong cung, thủ lĩnh thái giámĐông Cung, hơn nữa bệ hạ cũng có vẻ rất sủng ái hắn, chuẩn bị cho hắn trở vềNgự Thư phòng."Cô liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, tất cả mọi người trong cung đều thông quacon đường của mình để tìm hiểu rõ ràng lai lịch của Hồng Trúc, đều biết lúctrước Hồng Trúc hầu hạ trong Ngự Thư phòng, mắt thấy sắp leo lên trên nhưnglại bị một lời phê bình của Phạm Nhàn làm cho thất thế, bị đuổi tới Đông Cung.Nghi Quý tần biết Phạm Nhàn và Hồng Trúc không có xích mích, nhưng HồngTrúc giờ đây đã vươn mình lên từ Đông Cung, mà dường như bệ hạ cũng phầnnào hối hận về hành động năm xưa. Cô không thể không nhắc nhở Phạm Nhànmột tiếng. Tuy Phạm Nhàn không sợ loại đại thái giám như thế này, nhưng đã làquan viên trong triều thì lúc nào cũng phải đề phòng đám thái giám châm ngòithổi lửa.Phạm Nhàn lắc đầu, cười nhạt nói: "Một tên tiểu nô tài đã dung túng cho giahuynh cướp đoạt dân chúng, muốn trở về Ngự Thư phòng, nao dễ dàng nhưvậy?"Cô suy nghĩ một hồi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sao ngươi phải chấp nhặt với mộtnô tài như vậy? Nếu hắn thật sự trở lại Ngự Thư phòng, hai bên oán hận sâu sắc,e rằng sẽ không thuận tiện... Hơn nữa, trong cung đang đồn đại vị Tiểu Hồngcông công này có quan hệ với Hồng công công, dù sao thân phận của ngươi vẫnlà một triều thần."Xưa nay thái giám của Khánh Quốc chưa bao giờ có vị trí gì, từ khi lập quốc đãnghiêm cấm thái giám can thiệp vào công việc chính sự, kẻ phạm phải nhẹ thìsẽ bị trục xuất khỏi cung, nặng thì bị đánh chết tại chỗ. Nhưng kể từ khi lậpquốc đến giờ đã mấy chục năm, vẫn có một hai kẻ ngoại lệ, mà lão thái giám họHồng thường xuyên dưỡng thần bên ngoài Hàm Quang điện, đương nhiên làmột trong số những nhân vật đặc biệt đó.Vị lão thái giám này đã sống trong cung không biết bao nhiêu năm, có đượclòng tin tuyệt đối của Thái hậu và Hoàng đế, hơn nữa bản thân còn là một vịcường giả thần bí tới cực điểm. Nếu Hồng Trúc thật sự có quan hệ gì đó với lãothái giám họ Hồng, chỉ sợ Phạm Nhàn cũng phải dè chừng ba phần. NhưngPhạm Nhàn hiểu rõ nguyên nhân phía sau, không nhịn được bật cười. Có điềulại không thể giải thích cho Nghi Quý tần, chỉ có thể mỉm cười nói: "A Di đừngđừng lo lắng, con tự có chừng mực."Thấy Phạm Nhàn chẳng để tâm, Nghi Quý tần không nhịn được khuyên nhủthêm vài câu nhưng vẫn không có tác dụng gì, bấy giờ cô mới bực bội trở vềphòng sau, không muốn nói chuyện với đứa trẻ ương ngạnh bên nhà ngoại nàynữa.