Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 991: Những rắc rối trong cung 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng trong đầu y vẫn không nhịn được hiện ra hình ảnh trong Quảng Tíncung, không khỏi rung mình một cái.Trong lòng của y thật sự rất không thoải mái, một mặt là không hiểu sao lại cảmthấy tiếc thay cho Trưởng công chúa, mỹ nhân đệ nhất Khánh Quốc này, giainhân tuyệt thế không chút dấu vết nào là tuổi xuân dần qua đi, sao lại có thểdùng thân thể của mình làm vũ khí? Mặc dù trên đường phố vẫn đồn đại Trưởngcông chúa nuôi dưỡng rất nhiều trai lơ nhưng Phạm Nhàn vẫn không muốn tinchuyện này.Nguyên nhân thứ hai khiến y khó chịu là, dù sao đi nữa Trưởng công chúa vẫnlà nhạc mẫu của mình, còn tên khốn kiếp Thái tử này lại có mối quan hệ bấtchính với nhạc mẫu của mình, thế thì nhạc phụ bị cắm sừng ở Ngô Châu phảilàm sao bây giờ? Chính mình... con mẹ nó tính là thế quái nào!Phạm Nhàn đứng bên bàn siết chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên nỗi tức giậnkhó hiểu, rõ ràng là một tin tức có thể giúp y làm lớn chuyện, trực tiếp khiếncho Thái tử suy bại, nhưng y lại hoàn toàn không thấy vui vẻ gì, cứ cảm thấymình bị Thái tử chiếm lợi.Đồng thời, y cũng thấy căm tức về lá gan của Hồng Trúc, lúc đó giẫm giày lêntờ giấy, không biết có bị đám tiểu thái giám quỳ dưới đất kia thấy một góc haykhông. Nếu chuyện này nếu như truyền ra ngoài, Phạm Nhàn cũng khó mà bảovệ được hắn.Y ngồi bên bàn trầm mặc lâu lắm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác thất bạivà phẫn nộ vô lý, thở sâu hai hơi, quyết định cần phải tận dụng thật tốt tin tứckinh người này.Chỉ có điều...Nếu không thể nói chuyện trực tiếp với Hồng Trúc, bắt tay vào từ nội bộ hoàngcung, thế thì hoàn toàn không thể đẩy ảnh hưởng của chuyện này đến mức tậncùng. Tóm lại là không thể để cho Bát Xử Giám Sát viện đi rải tin đồn trongphố xá.Trưởng công chúa và Thái tử cấu kết với nhau? Phạm Nhàn không muốn mạohiểm khiến bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, Thái hậu thẹn quá hóa giận, điều tra GiámSát viện. Y nhất định phải để cho Hoàng đế hoặc Thái hậu tự mình phát hiện ravụ bê bối trong cung này!Y quyết tâm, nhất định phải sắp xếp thật cẩn thận một kế hoạch, đồng thời trướckhi rời kinh, phải bàn bạc tất cả chi tiết thực hiện kế hoạch với Hồng Trúc.Nói đến kế hoạch với âm mưu, Tiểu Phạm đại nhân chỉ am hiểu về ám sát vàthủ đoạn nhỏ, cho nên không mấy tự tưởng. Y nghĩ ngay đến trợ thủ đắc lựcnhất của mình, vị công tử mặc áo trắng bồng bềnh kia. Vì vậy Phạm Nhàn lậptức rời khỏi thư phòng, đi thẳng qua sân sau, lên xe ngựa, thậm chí còn khôngnghe thấy tiếng tuyên chỉ từ gian trước Phạm phủ.Xe ngựa tới tòa nhà vuông văn xám xịt của Giám Sát viện, Phạm Nhàn vội vãnhảy xuống xe, giày da giẫm lên đống tuyết đọng hai bên đường lớn Thiên Hà,phát ra một tiếng xoạt.Y lao thẳng vào vào trong viện, các quan viên Giám Sát viện vẻ mặt kinh hãi lễphép nhường đường. Nhìn sắc mặt âm u và bước chân vội vàng của Đề Ty đạinhân, trong lòng mỗi người đều đang tự hỏi, không biết vị đại nhân nào trongkinh đô sắp gặp vận rủi.Mở cửa vào mật thất, không hề bất ngờ nhìn thấy sau chiếc bàn vải cạnh khungcửa sổ phủ vải đen, có một quan viên trẻ tuổi mặc y phục màu trắng đang ngồi.Toàn bộ giám sát viện này, người duy nhất không thích mặc quan phục và cũngcó đủ tư cách để không mặc quan phục, chính là các thủ lĩnh của Tứ Xử hiệntại, người đại diện toàn quyền của Giám Sát viện, Ngôn Băng Vân, Tiểu Ngôncông tử.Phạm Nhàn ném chiếc áo choàng đang khoác trên người xuống ghế, đóng chặtcửa lại, nhìn vải đen trên cửa sổ nhíu mày, trực tiếp đi tới bên cửa sổ, kéo tấmvải đen kia xuống.Ánh sáng mặt trời cùng tia sáng phản chiếu của lớp tuyết đọng lập tức tràn vàotrong căn phòng âm u. Ánh sáng đột nhiên tăng lên khiến con mắt Ngôn BăngVân bị chói một cái, hắn vô thức đưa tay lên chặn."Ngươi vốnd dâu phải là Trần viện trưởng." Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Khôngcần lúc nào cũng giấu mình trong bóng tối."Ngôn Băng Vân hạ tay xuống, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Tấm vải đen treo trêncửa sổ mật thất đã mấy năm, đã trở thành khung cảnh độc đáo nhất của Giámsát viện, ai dám tùy tiện thay đổi? Cũng chỉ có Đề ti đại nhân mới có thể bỏ quaý kiến của Trần viện trưởng như vậy.Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt, thần sắc mệt mỏi của Ngôn BăngVân, không khỏi lắc đầu. Tới này trong Giám sát viện, Trần Bình đã khôngquản nhiều, mình cũng lười quản, tất cả mọi chuyện đều đổ lên người NgônBăng Vân, nhìn bộ dáng này của hắn, chỉ e rất nhiều ngày không được ngủ mộtgiấc đầy đủ. Trong lòng Phạm Nhàn bỗng cảm thấy áy náy.
Nhưng trong đầu y vẫn không nhịn được hiện ra hình ảnh trong Quảng Tín
cung, không khỏi rung mình một cái.
Trong lòng của y thật sự rất không thoải mái, một mặt là không hiểu sao lại cảm
thấy tiếc thay cho Trưởng công chúa, mỹ nhân đệ nhất Khánh Quốc này, giai
nhân tuyệt thế không chút dấu vết nào là tuổi xuân dần qua đi, sao lại có thể
dùng thân thể của mình làm vũ khí? Mặc dù trên đường phố vẫn đồn đại Trưởng
công chúa nuôi dưỡng rất nhiều trai lơ nhưng Phạm Nhàn vẫn không muốn tin
chuyện này.
Nguyên nhân thứ hai khiến y khó chịu là, dù sao đi nữa Trưởng công chúa vẫn
là nhạc mẫu của mình, còn tên khốn kiếp Thái tử này lại có mối quan hệ bất
chính với nhạc mẫu của mình, thế thì nhạc phụ bị cắm sừng ở Ngô Châu phải
làm sao bây giờ? Chính mình... con mẹ nó tính là thế quái nào!
Phạm Nhàn đứng bên bàn siết chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên nỗi tức giận
khó hiểu, rõ ràng là một tin tức có thể giúp y làm lớn chuyện, trực tiếp khiến
cho Thái tử suy bại, nhưng y lại hoàn toàn không thấy vui vẻ gì, cứ cảm thấy
mình bị Thái tử chiếm lợi.
Đồng thời, y cũng thấy căm tức về lá gan của Hồng Trúc, lúc đó giẫm giày lên
tờ giấy, không biết có bị đám tiểu thái giám quỳ dưới đất kia thấy một góc hay
không. Nếu chuyện này nếu như truyền ra ngoài, Phạm Nhàn cũng khó mà bảo
vệ được hắn.
Y ngồi bên bàn trầm mặc lâu lắm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác thất bại
và phẫn nộ vô lý, thở sâu hai hơi, quyết định cần phải tận dụng thật tốt tin tức
kinh người này.
Chỉ có điều...
Nếu không thể nói chuyện trực tiếp với Hồng Trúc, bắt tay vào từ nội bộ hoàng
cung, thế thì hoàn toàn không thể đẩy ảnh hưởng của chuyện này đến mức tận
cùng. Tóm lại là không thể để cho Bát Xử Giám Sát viện đi rải tin đồn trong
phố xá.
Trưởng công chúa và Thái tử cấu kết với nhau? Phạm Nhàn không muốn mạo
hiểm khiến bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, Thái hậu thẹn quá hóa giận, điều tra Giám
Sát viện. Y nhất định phải để cho Hoàng đế hoặc Thái hậu tự mình phát hiện ra
vụ bê bối trong cung này!
Y quyết tâm, nhất định phải sắp xếp thật cẩn thận một kế hoạch, đồng thời trước
khi rời kinh, phải bàn bạc tất cả chi tiết thực hiện kế hoạch với Hồng Trúc.
Nói đến kế hoạch với âm mưu, Tiểu Phạm đại nhân chỉ am hiểu về ám sát và
thủ đoạn nhỏ, cho nên không mấy tự tưởng. Y nghĩ ngay đến trợ thủ đắc lực
nhất của mình, vị công tử mặc áo trắng bồng bềnh kia. Vì vậy Phạm Nhàn lập
tức rời khỏi thư phòng, đi thẳng qua sân sau, lên xe ngựa, thậm chí còn không
nghe thấy tiếng tuyên chỉ từ gian trước Phạm phủ.
Xe ngựa tới tòa nhà vuông văn xám xịt của Giám Sát viện, Phạm Nhàn vội vã
nhảy xuống xe, giày da giẫm lên đống tuyết đọng hai bên đường lớn Thiên Hà,
phát ra một tiếng xoạt.
Y lao thẳng vào vào trong viện, các quan viên Giám Sát viện vẻ mặt kinh hãi lễ
phép nhường đường. Nhìn sắc mặt âm u và bước chân vội vàng của Đề Ty đại
nhân, trong lòng mỗi người đều đang tự hỏi, không biết vị đại nhân nào trong
kinh đô sắp gặp vận rủi.
Mở cửa vào mật thất, không hề bất ngờ nhìn thấy sau chiếc bàn vải cạnh khung
cửa sổ phủ vải đen, có một quan viên trẻ tuổi mặc y phục màu trắng đang ngồi.
Toàn bộ giám sát viện này, người duy nhất không thích mặc quan phục và cũng
có đủ tư cách để không mặc quan phục, chính là các thủ lĩnh của Tứ Xử hiện
tại, người đại diện toàn quyền của Giám Sát viện, Ngôn Băng Vân, Tiểu Ngôn
công tử.
Phạm Nhàn ném chiếc áo choàng đang khoác trên người xuống ghế, đóng chặt
cửa lại, nhìn vải đen trên cửa sổ nhíu mày, trực tiếp đi tới bên cửa sổ, kéo tấm
vải đen kia xuống.
Ánh sáng mặt trời cùng tia sáng phản chiếu của lớp tuyết đọng lập tức tràn vào
trong căn phòng âm u. Ánh sáng đột nhiên tăng lên khiến con mắt Ngôn Băng
Vân bị chói một cái, hắn vô thức đưa tay lên chặn.
"Ngươi vốnd dâu phải là Trần viện trưởng." Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Không
cần lúc nào cũng giấu mình trong bóng tối."
Ngôn Băng Vân hạ tay xuống, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Tấm vải đen treo trên
cửa sổ mật thất đã mấy năm, đã trở thành khung cảnh độc đáo nhất của Giám
sát viện, ai dám tùy tiện thay đổi? Cũng chỉ có Đề ti đại nhân mới có thể bỏ qua
ý kiến của Trần viện trưởng như vậy.
Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt, thần sắc mệt mỏi của Ngôn Băng
Vân, không khỏi lắc đầu. Tới này trong Giám sát viện, Trần Bình đã không
quản nhiều, mình cũng lười quản, tất cả mọi chuyện đều đổ lên người Ngôn
Băng Vân, nhìn bộ dáng này của hắn, chỉ e rất nhiều ngày không được ngủ một
giấc đầy đủ. Trong lòng Phạm Nhàn bỗng cảm thấy áy náy.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng trong đầu y vẫn không nhịn được hiện ra hình ảnh trong Quảng Tíncung, không khỏi rung mình một cái.Trong lòng của y thật sự rất không thoải mái, một mặt là không hiểu sao lại cảmthấy tiếc thay cho Trưởng công chúa, mỹ nhân đệ nhất Khánh Quốc này, giainhân tuyệt thế không chút dấu vết nào là tuổi xuân dần qua đi, sao lại có thểdùng thân thể của mình làm vũ khí? Mặc dù trên đường phố vẫn đồn đại Trưởngcông chúa nuôi dưỡng rất nhiều trai lơ nhưng Phạm Nhàn vẫn không muốn tinchuyện này.Nguyên nhân thứ hai khiến y khó chịu là, dù sao đi nữa Trưởng công chúa vẫnlà nhạc mẫu của mình, còn tên khốn kiếp Thái tử này lại có mối quan hệ bấtchính với nhạc mẫu của mình, thế thì nhạc phụ bị cắm sừng ở Ngô Châu phảilàm sao bây giờ? Chính mình... con mẹ nó tính là thế quái nào!Phạm Nhàn đứng bên bàn siết chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên nỗi tức giậnkhó hiểu, rõ ràng là một tin tức có thể giúp y làm lớn chuyện, trực tiếp khiếncho Thái tử suy bại, nhưng y lại hoàn toàn không thấy vui vẻ gì, cứ cảm thấymình bị Thái tử chiếm lợi.Đồng thời, y cũng thấy căm tức về lá gan của Hồng Trúc, lúc đó giẫm giày lêntờ giấy, không biết có bị đám tiểu thái giám quỳ dưới đất kia thấy một góc haykhông. Nếu chuyện này nếu như truyền ra ngoài, Phạm Nhàn cũng khó mà bảovệ được hắn.Y ngồi bên bàn trầm mặc lâu lắm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác thất bạivà phẫn nộ vô lý, thở sâu hai hơi, quyết định cần phải tận dụng thật tốt tin tứckinh người này.Chỉ có điều...Nếu không thể nói chuyện trực tiếp với Hồng Trúc, bắt tay vào từ nội bộ hoàngcung, thế thì hoàn toàn không thể đẩy ảnh hưởng của chuyện này đến mức tậncùng. Tóm lại là không thể để cho Bát Xử Giám Sát viện đi rải tin đồn trongphố xá.Trưởng công chúa và Thái tử cấu kết với nhau? Phạm Nhàn không muốn mạohiểm khiến bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, Thái hậu thẹn quá hóa giận, điều tra GiámSát viện. Y nhất định phải để cho Hoàng đế hoặc Thái hậu tự mình phát hiện ravụ bê bối trong cung này!Y quyết tâm, nhất định phải sắp xếp thật cẩn thận một kế hoạch, đồng thời trướckhi rời kinh, phải bàn bạc tất cả chi tiết thực hiện kế hoạch với Hồng Trúc.Nói đến kế hoạch với âm mưu, Tiểu Phạm đại nhân chỉ am hiểu về ám sát vàthủ đoạn nhỏ, cho nên không mấy tự tưởng. Y nghĩ ngay đến trợ thủ đắc lựcnhất của mình, vị công tử mặc áo trắng bồng bềnh kia. Vì vậy Phạm Nhàn lậptức rời khỏi thư phòng, đi thẳng qua sân sau, lên xe ngựa, thậm chí còn khôngnghe thấy tiếng tuyên chỉ từ gian trước Phạm phủ.Xe ngựa tới tòa nhà vuông văn xám xịt của Giám Sát viện, Phạm Nhàn vội vãnhảy xuống xe, giày da giẫm lên đống tuyết đọng hai bên đường lớn Thiên Hà,phát ra một tiếng xoạt.Y lao thẳng vào vào trong viện, các quan viên Giám Sát viện vẻ mặt kinh hãi lễphép nhường đường. Nhìn sắc mặt âm u và bước chân vội vàng của Đề Ty đạinhân, trong lòng mỗi người đều đang tự hỏi, không biết vị đại nhân nào trongkinh đô sắp gặp vận rủi.Mở cửa vào mật thất, không hề bất ngờ nhìn thấy sau chiếc bàn vải cạnh khungcửa sổ phủ vải đen, có một quan viên trẻ tuổi mặc y phục màu trắng đang ngồi.Toàn bộ giám sát viện này, người duy nhất không thích mặc quan phục và cũngcó đủ tư cách để không mặc quan phục, chính là các thủ lĩnh của Tứ Xử hiệntại, người đại diện toàn quyền của Giám Sát viện, Ngôn Băng Vân, Tiểu Ngôncông tử.Phạm Nhàn ném chiếc áo choàng đang khoác trên người xuống ghế, đóng chặtcửa lại, nhìn vải đen trên cửa sổ nhíu mày, trực tiếp đi tới bên cửa sổ, kéo tấmvải đen kia xuống.Ánh sáng mặt trời cùng tia sáng phản chiếu của lớp tuyết đọng lập tức tràn vàotrong căn phòng âm u. Ánh sáng đột nhiên tăng lên khiến con mắt Ngôn BăngVân bị chói một cái, hắn vô thức đưa tay lên chặn."Ngươi vốnd dâu phải là Trần viện trưởng." Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Khôngcần lúc nào cũng giấu mình trong bóng tối."Ngôn Băng Vân hạ tay xuống, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Tấm vải đen treo trêncửa sổ mật thất đã mấy năm, đã trở thành khung cảnh độc đáo nhất của Giámsát viện, ai dám tùy tiện thay đổi? Cũng chỉ có Đề ti đại nhân mới có thể bỏ quaý kiến của Trần viện trưởng như vậy.Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt, thần sắc mệt mỏi của Ngôn BăngVân, không khỏi lắc đầu. Tới này trong Giám sát viện, Trần Bình đã khôngquản nhiều, mình cũng lười quản, tất cả mọi chuyện đều đổ lên người NgônBăng Vân, nhìn bộ dáng này của hắn, chỉ e rất nhiều ngày không được ngủ mộtgiấc đầy đủ. Trong lòng Phạm Nhàn bỗng cảm thấy áy náy.