Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1009: Mọi thứ đều rất tuần tự 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mèo có đường đi của mèo, chuột có lối đi của chuột. Chỉ cần là một thành viêntrong cơ cấu khổng lồ phục vụ cho Khánh Quốc, mọi người đều tìm đủ mọi loạibiện pháp để kiếm thêm thu nhập ngoài, bổ sung vào túi tiền của mình.Các học đồ trong gian nhà này cũng không phải ngoại lệ, bọn họ dựa vào chínhsự hiểu biết về độc dược của mình. Mặc dù họ không dám đi vào căn phòng nhỏkia, lấy những thành quả mà Phí tiên sinh trân trọng đem bán, nhưng một số thứkhông quá nổi bật lại trở thành cách thức cho họ kiếm tiền. Trong hơn mườinăm qua, những sát thủ, chính thê, thứ thiếp rải rác khắp thế gian đều thông quanhững con đường khác nhau, chia sẻ thuốc độc của Giám Sát viện.Đồng thời, tiền cũng chảy ngược về phía này.Có điều rủi ro khi buôn bán chất độc quá lớn, không ai biết loại độc dược này sẽđược bán đến nơi nào, do đó sau này các học trò bắt đầu trộm phương thuốc củaPhí Giới đem bán. Lúc mới bắt đầu việc kinh doanh chưa thật sự thuận lợi, vìkhông mấy ai dám dùng đơn thuốc do Phí Giới viết. Mãi tới khi Phạm Nhàn vớitư cách là đệ tử chân truyền của Phí Giới, tự chữa khỏi vết thương của mìnhtrong hoang cung, sau đó Phạm Nhược Nhược học được tay nghề của huynhtrưởng, bắt đầu đến Thái Y quán dạy học... Chỉ khi đó, năng lực chữa bệnh củaPhí Giới đại nhân mới thật sự được thị trường công nhận.Bán thuốc tốt hơn, an toàn, không để lại hậu quả.Khoảng năm, sáu tháng trước, một học trò bên cạnh Phí Giới đã bán ra mộtphương thuốc, hơn nữa phương thuốc này còn mang lại một khoản tiền tài cựclớn cho hắn. Người này đã bán phương thuốc cho Hồi Xuân đường, một cửahàng nổi tiếng về hồi xuân tại kinh đô, hơn nữa lúc bán ra người này cực kỳthận trọng, không để lộ bất kỳ manh mối nào trên phương thuốc, cũng không đểlộ khuôn mặt cho đối phương nhìn thấy, chỉ một tay trao tiền một tay trao hàngmà thôi.Bốn tháng trước, học trò này đột nhiên mắc bệnh nặng, có lẽ do nhiều năm tiếpxúc với thuốc độc mà bị nhiễm, vài lần điều trị vẫn vô hiệu, cuối cùng nôn ramáu chết trên giường.Trước khi đồ đệ kia qua đời, Hồi Xuân đường đã nghiên cứu thành công viênthuốc đầu tiên dựa theo phương thuốc đó. Sau khi xác nhận hiệu quả trên mộtvật thí nghiệm nào đó, lão chủ quán Hồi Xuân đường rất thông minh giấu kínloại thuốc này, biến nó thành bí mật lớn nhất của Hồi Xuân đường, nhưng hắnhoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ tác dụng phụ nào của viên thuốc.Hắn biết rất nhiều vương công quý tộc trong kinh đô cần loại thuốc này, nó cóthể giúp Hồi Xuân đường có thể phát triển mạnh mẽ trong kinh đô. Chắc chắnvị chủ quán này không ngu đến mức để lộ phương thuốc mà chỉ thông qua mốiquan hệ bí mật, tặng một viên cho chủ nhân phía sau mình.Người đứng sau Hồi Xuân đường là một quan viên quản lý lục phẩm của TháiThường tự, người này luôn cực kỳ thận trọng, không để lộ mối quan hệ giữamình và Hồi Xuân đường. Tới khi hắn ta xác nhận được hiệu quả của loại thuốcnày, một cảm giác phấn khích từ trong ra ngoài đã chiếm cứ khuôn mặt hắn ta.Thái Thường Tự chịu trách nhiệm cho các công việc liên quan đến dòng dõihoàng gia, cho nên hắn thường xuyên đi lại trong cung, đương nhiên cũng biếtđược cái gọi là"ẩn tật" mà Thái tử Đông Cung đang gặp phải trong mấy nămqua. Vị quan viên này thấy rõ khả năng thăng tiến của mình, nhưng... hắn khôngmuốn chỉ là một người dâng thuốc.Vì vậy, hắn đi đường vòng, tìm đến quỷ phủ khác trong dòng họ, mang theo thứthuốc này. Hắn không nói rõ đó là thành quả nghiên cứu của dược đường nhàmình, chỉ nói rằng sau nhiều lần khổ sở tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm thấyloại thuốc này trong hàng hóa nhập từ Đông Di thành.Người họ hàng kia nghe hắn nói vậy, ánh mắt sáng bừng lên.Đương nhiên quan viên Thái Thường tự phải nói rằng mình không có phươngthuốc, cần phải tiếp tục tìm kiếm.Ý tưởng trong đầu hắn rất rõ ràng, chỉ cần loại thuốc này luôn ở trong tay mình,vị quý nhân ở trong Đông Cung sẽ luôn cần đến hắn, và tiền đồ hiện tại của hắn,tiền đồ tương lai của hắn, sẽ tự nhiên trở nên rộng lớn thoáng mát hơn trướcnhiều.Người họ hàng hiểu rõ trong lòng vị quan viên Thái Thường tự này đang nghĩ gìnhưng không vạch trần, chỉ vuốt râu mỉm cười và khen ngợi vài câu, lại nóimình sẽ dùng thuốc này, đánh chết cũng không chịu nói sẽ gửi thuốc vào trongcung.Hai người đều ngầm hiểu.Từ đó trở đi, "thứ đan dược tuyệt diệu" do lão chưởng quỹ của Hồi Xuân đườngtự nghiên cứu và chế tạo, sau khi quan viên Thái Thường tự “nỗ lực tìm kiếm”,được gửi đến nhà của người họ hàng cần "bổ sung sức khỏe", sau đó lại đượcgửi vào cung thông qua một con đường bí mật.Rồi lại theo nước trà, được đưa vào đôi môi mỏng của Thái tử.
Mèo có đường đi của mèo, chuột có lối đi của chuột. Chỉ cần là một thành viên
trong cơ cấu khổng lồ phục vụ cho Khánh Quốc, mọi người đều tìm đủ mọi loại
biện pháp để kiếm thêm thu nhập ngoài, bổ sung vào túi tiền của mình.
Các học đồ trong gian nhà này cũng không phải ngoại lệ, bọn họ dựa vào chính
sự hiểu biết về độc dược của mình. Mặc dù họ không dám đi vào căn phòng nhỏ
kia, lấy những thành quả mà Phí tiên sinh trân trọng đem bán, nhưng một số thứ
không quá nổi bật lại trở thành cách thức cho họ kiếm tiền. Trong hơn mười
năm qua, những sát thủ, chính thê, thứ thiếp rải rác khắp thế gian đều thông qua
những con đường khác nhau, chia sẻ thuốc độc của Giám Sát viện.
Đồng thời, tiền cũng chảy ngược về phía này.
Có điều rủi ro khi buôn bán chất độc quá lớn, không ai biết loại độc dược này sẽ
được bán đến nơi nào, do đó sau này các học trò bắt đầu trộm phương thuốc của
Phí Giới đem bán. Lúc mới bắt đầu việc kinh doanh chưa thật sự thuận lợi, vì
không mấy ai dám dùng đơn thuốc do Phí Giới viết. Mãi tới khi Phạm Nhàn với
tư cách là đệ tử chân truyền của Phí Giới, tự chữa khỏi vết thương của mình
trong hoang cung, sau đó Phạm Nhược Nhược học được tay nghề của huynh
trưởng, bắt đầu đến Thái Y quán dạy học... Chỉ khi đó, năng lực chữa bệnh của
Phí Giới đại nhân mới thật sự được thị trường công nhận.
Bán thuốc tốt hơn, an toàn, không để lại hậu quả.
Khoảng năm, sáu tháng trước, một học trò bên cạnh Phí Giới đã bán ra một
phương thuốc, hơn nữa phương thuốc này còn mang lại một khoản tiền tài cực
lớn cho hắn. Người này đã bán phương thuốc cho Hồi Xuân đường, một cửa
hàng nổi tiếng về hồi xuân tại kinh đô, hơn nữa lúc bán ra người này cực kỳ
thận trọng, không để lộ bất kỳ manh mối nào trên phương thuốc, cũng không để
lộ khuôn mặt cho đối phương nhìn thấy, chỉ một tay trao tiền một tay trao hàng
mà thôi.
Bốn tháng trước, học trò này đột nhiên mắc bệnh nặng, có lẽ do nhiều năm tiếp
xúc với thuốc độc mà bị nhiễm, vài lần điều trị vẫn vô hiệu, cuối cùng nôn ra
máu chết trên giường.
Trước khi đồ đệ kia qua đời, Hồi Xuân đường đã nghiên cứu thành công viên
thuốc đầu tiên dựa theo phương thuốc đó. Sau khi xác nhận hiệu quả trên một
vật thí nghiệm nào đó, lão chủ quán Hồi Xuân đường rất thông minh giấu kín
loại thuốc này, biến nó thành bí mật lớn nhất của Hồi Xuân đường, nhưng hắn
hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ tác dụng phụ nào của viên thuốc.
Hắn biết rất nhiều vương công quý tộc trong kinh đô cần loại thuốc này, nó có
thể giúp Hồi Xuân đường có thể phát triển mạnh mẽ trong kinh đô. Chắc chắn
vị chủ quán này không ngu đến mức để lộ phương thuốc mà chỉ thông qua mối
quan hệ bí mật, tặng một viên cho chủ nhân phía sau mình.
Người đứng sau Hồi Xuân đường là một quan viên quản lý lục phẩm của Thái
Thường tự, người này luôn cực kỳ thận trọng, không để lộ mối quan hệ giữa
mình và Hồi Xuân đường. Tới khi hắn ta xác nhận được hiệu quả của loại thuốc
này, một cảm giác phấn khích từ trong ra ngoài đã chiếm cứ khuôn mặt hắn ta.
Thái Thường Tự chịu trách nhiệm cho các công việc liên quan đến dòng dõi
hoàng gia, cho nên hắn thường xuyên đi lại trong cung, đương nhiên cũng biết
được cái gọi là"ẩn tật" mà Thái tử Đông Cung đang gặp phải trong mấy năm
qua. Vị quan viên này thấy rõ khả năng thăng tiến của mình, nhưng... hắn không
muốn chỉ là một người dâng thuốc.
Vì vậy, hắn đi đường vòng, tìm đến quỷ phủ khác trong dòng họ, mang theo thứ
thuốc này. Hắn không nói rõ đó là thành quả nghiên cứu của dược đường nhà
mình, chỉ nói rằng sau nhiều lần khổ sở tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm thấy
loại thuốc này trong hàng hóa nhập từ Đông Di thành.
Người họ hàng kia nghe hắn nói vậy, ánh mắt sáng bừng lên.
Đương nhiên quan viên Thái Thường tự phải nói rằng mình không có phương
thuốc, cần phải tiếp tục tìm kiếm.
Ý tưởng trong đầu hắn rất rõ ràng, chỉ cần loại thuốc này luôn ở trong tay mình,
vị quý nhân ở trong Đông Cung sẽ luôn cần đến hắn, và tiền đồ hiện tại của hắn,
tiền đồ tương lai của hắn, sẽ tự nhiên trở nên rộng lớn thoáng mát hơn trước
nhiều.
Người họ hàng hiểu rõ trong lòng vị quan viên Thái Thường tự này đang nghĩ gì
nhưng không vạch trần, chỉ vuốt râu mỉm cười và khen ngợi vài câu, lại nói
mình sẽ dùng thuốc này, đánh chết cũng không chịu nói sẽ gửi thuốc vào trong
cung.
Hai người đều ngầm hiểu.
Từ đó trở đi, "thứ đan dược tuyệt diệu" do lão chưởng quỹ của Hồi Xuân đường
tự nghiên cứu và chế tạo, sau khi quan viên Thái Thường tự “nỗ lực tìm kiếm”,
được gửi đến nhà của người họ hàng cần "bổ sung sức khỏe", sau đó lại được
gửi vào cung thông qua một con đường bí mật.
Rồi lại theo nước trà, được đưa vào đôi môi mỏng của Thái tử.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mèo có đường đi của mèo, chuột có lối đi của chuột. Chỉ cần là một thành viêntrong cơ cấu khổng lồ phục vụ cho Khánh Quốc, mọi người đều tìm đủ mọi loạibiện pháp để kiếm thêm thu nhập ngoài, bổ sung vào túi tiền của mình.Các học đồ trong gian nhà này cũng không phải ngoại lệ, bọn họ dựa vào chínhsự hiểu biết về độc dược của mình. Mặc dù họ không dám đi vào căn phòng nhỏkia, lấy những thành quả mà Phí tiên sinh trân trọng đem bán, nhưng một số thứkhông quá nổi bật lại trở thành cách thức cho họ kiếm tiền. Trong hơn mườinăm qua, những sát thủ, chính thê, thứ thiếp rải rác khắp thế gian đều thông quanhững con đường khác nhau, chia sẻ thuốc độc của Giám Sát viện.Đồng thời, tiền cũng chảy ngược về phía này.Có điều rủi ro khi buôn bán chất độc quá lớn, không ai biết loại độc dược này sẽđược bán đến nơi nào, do đó sau này các học trò bắt đầu trộm phương thuốc củaPhí Giới đem bán. Lúc mới bắt đầu việc kinh doanh chưa thật sự thuận lợi, vìkhông mấy ai dám dùng đơn thuốc do Phí Giới viết. Mãi tới khi Phạm Nhàn vớitư cách là đệ tử chân truyền của Phí Giới, tự chữa khỏi vết thương của mìnhtrong hoang cung, sau đó Phạm Nhược Nhược học được tay nghề của huynhtrưởng, bắt đầu đến Thái Y quán dạy học... Chỉ khi đó, năng lực chữa bệnh củaPhí Giới đại nhân mới thật sự được thị trường công nhận.Bán thuốc tốt hơn, an toàn, không để lại hậu quả.Khoảng năm, sáu tháng trước, một học trò bên cạnh Phí Giới đã bán ra mộtphương thuốc, hơn nữa phương thuốc này còn mang lại một khoản tiền tài cựclớn cho hắn. Người này đã bán phương thuốc cho Hồi Xuân đường, một cửahàng nổi tiếng về hồi xuân tại kinh đô, hơn nữa lúc bán ra người này cực kỳthận trọng, không để lộ bất kỳ manh mối nào trên phương thuốc, cũng không đểlộ khuôn mặt cho đối phương nhìn thấy, chỉ một tay trao tiền một tay trao hàngmà thôi.Bốn tháng trước, học trò này đột nhiên mắc bệnh nặng, có lẽ do nhiều năm tiếpxúc với thuốc độc mà bị nhiễm, vài lần điều trị vẫn vô hiệu, cuối cùng nôn ramáu chết trên giường.Trước khi đồ đệ kia qua đời, Hồi Xuân đường đã nghiên cứu thành công viênthuốc đầu tiên dựa theo phương thuốc đó. Sau khi xác nhận hiệu quả trên mộtvật thí nghiệm nào đó, lão chủ quán Hồi Xuân đường rất thông minh giấu kínloại thuốc này, biến nó thành bí mật lớn nhất của Hồi Xuân đường, nhưng hắnhoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ tác dụng phụ nào của viên thuốc.Hắn biết rất nhiều vương công quý tộc trong kinh đô cần loại thuốc này, nó cóthể giúp Hồi Xuân đường có thể phát triển mạnh mẽ trong kinh đô. Chắc chắnvị chủ quán này không ngu đến mức để lộ phương thuốc mà chỉ thông qua mốiquan hệ bí mật, tặng một viên cho chủ nhân phía sau mình.Người đứng sau Hồi Xuân đường là một quan viên quản lý lục phẩm của TháiThường tự, người này luôn cực kỳ thận trọng, không để lộ mối quan hệ giữamình và Hồi Xuân đường. Tới khi hắn ta xác nhận được hiệu quả của loại thuốcnày, một cảm giác phấn khích từ trong ra ngoài đã chiếm cứ khuôn mặt hắn ta.Thái Thường Tự chịu trách nhiệm cho các công việc liên quan đến dòng dõihoàng gia, cho nên hắn thường xuyên đi lại trong cung, đương nhiên cũng biếtđược cái gọi là"ẩn tật" mà Thái tử Đông Cung đang gặp phải trong mấy nămqua. Vị quan viên này thấy rõ khả năng thăng tiến của mình, nhưng... hắn khôngmuốn chỉ là một người dâng thuốc.Vì vậy, hắn đi đường vòng, tìm đến quỷ phủ khác trong dòng họ, mang theo thứthuốc này. Hắn không nói rõ đó là thành quả nghiên cứu của dược đường nhàmình, chỉ nói rằng sau nhiều lần khổ sở tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm thấyloại thuốc này trong hàng hóa nhập từ Đông Di thành.Người họ hàng kia nghe hắn nói vậy, ánh mắt sáng bừng lên.Đương nhiên quan viên Thái Thường tự phải nói rằng mình không có phươngthuốc, cần phải tiếp tục tìm kiếm.Ý tưởng trong đầu hắn rất rõ ràng, chỉ cần loại thuốc này luôn ở trong tay mình,vị quý nhân ở trong Đông Cung sẽ luôn cần đến hắn, và tiền đồ hiện tại của hắn,tiền đồ tương lai của hắn, sẽ tự nhiên trở nên rộng lớn thoáng mát hơn trướcnhiều.Người họ hàng hiểu rõ trong lòng vị quan viên Thái Thường tự này đang nghĩ gìnhưng không vạch trần, chỉ vuốt râu mỉm cười và khen ngợi vài câu, lại nóimình sẽ dùng thuốc này, đánh chết cũng không chịu nói sẽ gửi thuốc vào trongcung.Hai người đều ngầm hiểu.Từ đó trở đi, "thứ đan dược tuyệt diệu" do lão chưởng quỹ của Hồi Xuân đườngtự nghiên cứu và chế tạo, sau khi quan viên Thái Thường tự “nỗ lực tìm kiếm”,được gửi đến nhà của người họ hàng cần "bổ sung sức khỏe", sau đó lại đượcgửi vào cung thông qua một con đường bí mật.Rồi lại theo nước trà, được đưa vào đôi môi mỏng của Thái tử.