Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1016: Mảnh băng như ngọc 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn đau đầu suy nghĩ, huynh đệ hoàng tộc các biết tụ họp, sao lại gọimột đứa con cháu Phạm gia như ta? Y thực sự không muốn tham gia, một làkhông muốn gặp cặp phu thê Nhị hoàng tử trong bối cảnh tình hình chưa rõràng; hai là bản thân y còn đang vướng bận với những chuyện âm hiểm kia. NếuThái tử bị mình ám hại tiếp tục trò chuyện ân cần với mình, y phải làm sao đây?Nhưng y không có cửa lên tiếng, thê tử của y đã mặt mày hớn hở đứng trướcmặt Đại hoàng tử, cười hì hì nói vài câu, sau đó cả hai sóng vai nhau bước vàotrong vương phủ.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng huynh muội tình thâm này, trong lòng bỗng nảysinh ý nghĩ ca ca này không phải là đường ca. Trong lòng y thầm ghen tuông,làm sao lại không vào phủ cho được?Số lần Phạm Nhàn đến Hòa Thân vương phủ không nhiều. Khi y bước vào, đãcó người hầu hạ tới chỗ ngồi. Phạm Nhàn nhìn xung quanh, không thấy bóngdáng ai khác, cũng yên lòng hơn một chút.Bên kia Uyển Nhi đang trò chuyện nhiệt tình với Đại hoàng tử mà lâu rồi côkhông gặp. Phạm Nhàn một mình ngồi trong phòng, cảm thấy chán chường. Ykhông muốn xen vào, khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Tuy vậy, những lời nói ở bêncạnh vẫn vô tình vang lên tai y; lúc thì là Uyển Nhi trêu ghẹo về dáng dấp củaĐại hoàng sau khi kết hôn, lúc thì là Đại hoàng tử hỏi Uyển Nhi về cuộc sống ởGiang Nam, Phạm Nhàn có bắt nạt cô không, cảnh sắc ở Giang Nam ra sao?Rốt cuộc Hàng Châu hội là nha môn như thế nào?Khi Uyển Nhi giải thích cho Đại hoàng tử hiểu rằng Hàng Châu không liênquan gì đến nha môn, Phạm Nhàn đã không nhịn được bắt đầu ngáp. Trong lòngy chỉ thấy chán ngắt, nghĩ thầm cặp huynh muội này cũng coi là nhân vật quantrọng trong hoàng gia, một người còn là đại tướng quân từng dẫn quân chinhchiến giết người, sao lúc tán gẫu lại chẳng khác gì mấy bà tám như thê tử củaĐằng Đại Gia?Đang thầm oán trách, đột nhiên y cảm thấy một cơn gió nhẹ từ phía sau. Y lậptức mở mắt, quay đầu lại nhìn. Một vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp ăn mặc hoalệ đang vén bức rèm bước vào.Phạm Nhàn khẽ giật mình, chăm chú quan sát vào bông hoa từ ngọc trai đượccắm trên mái tóc của người vị phu nhân kia, mỉm cười nói: "Kính chào Vươngphi."Người vừa đến chính là Đại công chúa của Bắc Tề, nay đã là vương phi. Nămxưa vị quý nhân này được gả tới Nam Khánh, Phạm Nhàn chính là sứ giả đưađón, hai người đi cùng nhau cả chặng đường dài ngàn dặm, đương nhiên họ cómối quan hệ thân thiết hơn những người khác nhiều.Có điều từ khi Đại hoàng tử kết hôn với cô, đương nhiên giữa Phạm Nhàn và côcũng không tiện giữ liên lạc, thậm chí không thể âm thầm trao đổi tin tức. Saumột thời gian dài không gặp, cả hai đều cảm thấy có phần xa lạ. Sau lời chàođầu tiên, Phạm Nhàn lại không biết nên nói gì thêm.Lâm Uyển Nhi thấy vương phi xuất hiện, nhanh chóng đứng dậy chào hỏinhưng bị vương phi này bắt phải gọi một tiếng tẩu tẩu theo phong tục dân gian:.Vương phi có nét mặt thanh tú, đặc biệt là khóe mắt toát lên vẻ phóng khoáng,khiến người đối diện cảm thấy thân thiện đáng yêu. Nhưng lúc này, ánh mắtbình tĩnh ấy chuyển hướng, lại nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, lộ ra vẻ lạlùng: "Lâu ngày không gặp tiểu công gia, chẳng hay tiểu công gia có khỏekhông?"Phạm Nhàn đứng đối diện cô, đã sớm nhìn ra vẻ sắc bén và phẫn nộ ẩn giấutrong đôi mắt nhu hòa của nữ nhân trước mắt. Thêm vào đó, liên tục hai lần bịgọi là "tiểu công gia", y dám khẳng định cô nàng này đang rất tức giận. Có điều,y hiểu rất rõ oán giận của Vương phi không liên quan tới chuyện tình cảm giữanam và nữ, cũng không phải vì sau khi đưa cô tới Khánh Quốc y ít khi tới gặpmặt trò chuyện, mà có lẽ là chuyện ở hẻm Dương Thông kia... lộ rồi!Y vô thức đảo mắt hắn qua gương mặt của Đại hoàng tử, phát hiện thấy Đạihoàng tử đang cố gắng giữ bình tĩnh, đành lúng túng cười nói: "Câu này của Đạicông chúa... sao không gọi ta là Phạm Nhàn như trước đây, hay... gọi là muộiphuTuy câu đùa này không buồn cười, nhưng Phạm Nhàn rất coi trọng cách xưnghô trong lời nói. Y vẫn tôn trọng gọi cô là công chúa, dùng cách gọi của ngàyxưa, một là để khiến cô nàng nhớ lại tình thân từng có, hai là y biết, Vương phinghe cách gọi này, tâm trạng dễ bình tĩnh hơn.Tuy Đại công chúa Bắc Tề kết hôn với Đại hoàng tử Nam Khánh, không làmmất thân phận, nhưng dẫu sao cô cũng được gả tới nước khác xa xôi. Thêm vàođó, bối cảnh của hôn lễ là trận chiến tranh giữa hai quốc gia kết thúc với chiếnthắng thuộc về Nam Khánh. Cho nên cuộc hôn nhân này đối với người dân BắcTề, đặc biệt là bản thân Đại công chúa, có vẻ không được vẻ vang cho lắm.

Phạm Nhàn đau đầu suy nghĩ, huynh đệ hoàng tộc các biết tụ họp, sao lại gọi

một đứa con cháu Phạm gia như ta? Y thực sự không muốn tham gia, một là

không muốn gặp cặp phu thê Nhị hoàng tử trong bối cảnh tình hình chưa rõ

ràng; hai là bản thân y còn đang vướng bận với những chuyện âm hiểm kia. Nếu

Thái tử bị mình ám hại tiếp tục trò chuyện ân cần với mình, y phải làm sao đây?

Nhưng y không có cửa lên tiếng, thê tử của y đã mặt mày hớn hở đứng trước

mặt Đại hoàng tử, cười hì hì nói vài câu, sau đó cả hai sóng vai nhau bước vào

trong vương phủ.

Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng huynh muội tình thâm này, trong lòng bỗng nảy

sinh ý nghĩ ca ca này không phải là đường ca. Trong lòng y thầm ghen tuông,

làm sao lại không vào phủ cho được?

Số lần Phạm Nhàn đến Hòa Thân vương phủ không nhiều. Khi y bước vào, đã

có người hầu hạ tới chỗ ngồi. Phạm Nhàn nhìn xung quanh, không thấy bóng

dáng ai khác, cũng yên lòng hơn một chút.

Bên kia Uyển Nhi đang trò chuyện nhiệt tình với Đại hoàng tử mà lâu rồi cô

không gặp. Phạm Nhàn một mình ngồi trong phòng, cảm thấy chán chường. Y

không muốn xen vào, khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Tuy vậy, những lời nói ở bên

cạnh vẫn vô tình vang lên tai y; lúc thì là Uyển Nhi trêu ghẹo về dáng dấp của

Đại hoàng sau khi kết hôn, lúc thì là Đại hoàng tử hỏi Uyển Nhi về cuộc sống ở

Giang Nam, Phạm Nhàn có bắt nạt cô không, cảnh sắc ở Giang Nam ra sao?

Rốt cuộc Hàng Châu hội là nha môn như thế nào?

Khi Uyển Nhi giải thích cho Đại hoàng tử hiểu rằng Hàng Châu không liên

quan gì đến nha môn, Phạm Nhàn đã không nhịn được bắt đầu ngáp. Trong lòng

y chỉ thấy chán ngắt, nghĩ thầm cặp huynh muội này cũng coi là nhân vật quan

trọng trong hoàng gia, một người còn là đại tướng quân từng dẫn quân chinh

chiến giết người, sao lúc tán gẫu lại chẳng khác gì mấy bà tám như thê tử của

Đằng Đại Gia?

Đang thầm oán trách, đột nhiên y cảm thấy một cơn gió nhẹ từ phía sau. Y lập

tức mở mắt, quay đầu lại nhìn. Một vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp ăn mặc hoa

lệ đang vén bức rèm bước vào.

Phạm Nhàn khẽ giật mình, chăm chú quan sát vào bông hoa từ ngọc trai được

cắm trên mái tóc của người vị phu nhân kia, mỉm cười nói: "Kính chào Vương

phi."

Người vừa đến chính là Đại công chúa của Bắc Tề, nay đã là vương phi. Năm

xưa vị quý nhân này được gả tới Nam Khánh, Phạm Nhàn chính là sứ giả đưa

đón, hai người đi cùng nhau cả chặng đường dài ngàn dặm, đương nhiên họ có

mối quan hệ thân thiết hơn những người khác nhiều.

Có điều từ khi Đại hoàng tử kết hôn với cô, đương nhiên giữa Phạm Nhàn và cô

cũng không tiện giữ liên lạc, thậm chí không thể âm thầm trao đổi tin tức. Sau

một thời gian dài không gặp, cả hai đều cảm thấy có phần xa lạ. Sau lời chào

đầu tiên, Phạm Nhàn lại không biết nên nói gì thêm.

Lâm Uyển Nhi thấy vương phi xuất hiện, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi

nhưng bị vương phi này bắt phải gọi một tiếng tẩu tẩu theo phong tục dân gian:.

Vương phi có nét mặt thanh tú, đặc biệt là khóe mắt toát lên vẻ phóng khoáng,

khiến người đối diện cảm thấy thân thiện đáng yêu. Nhưng lúc này, ánh mắt

bình tĩnh ấy chuyển hướng, lại nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, lộ ra vẻ lạ

lùng: "Lâu ngày không gặp tiểu công gia, chẳng hay tiểu công gia có khỏe

không?"

Phạm Nhàn đứng đối diện cô, đã sớm nhìn ra vẻ sắc bén và phẫn nộ ẩn giấu

trong đôi mắt nhu hòa của nữ nhân trước mắt. Thêm vào đó, liên tục hai lần bị

gọi là "tiểu công gia", y dám khẳng định cô nàng này đang rất tức giận. Có điều,

y hiểu rất rõ oán giận của Vương phi không liên quan tới chuyện tình cảm giữa

nam và nữ, cũng không phải vì sau khi đưa cô tới Khánh Quốc y ít khi tới gặp

mặt trò chuyện, mà có lẽ là chuyện ở hẻm Dương Thông kia... lộ rồi!

Y vô thức đảo mắt hắn qua gương mặt của Đại hoàng tử, phát hiện thấy Đại

hoàng tử đang cố gắng giữ bình tĩnh, đành lúng túng cười nói: "Câu này của Đại

công chúa... sao không gọi ta là Phạm Nhàn như trước đây, hay... gọi là muội

phu

Tuy câu đùa này không buồn cười, nhưng Phạm Nhàn rất coi trọng cách xưng

hô trong lời nói. Y vẫn tôn trọng gọi cô là công chúa, dùng cách gọi của ngày

xưa, một là để khiến cô nàng nhớ lại tình thân từng có, hai là y biết, Vương phi

nghe cách gọi này, tâm trạng dễ bình tĩnh hơn.

Tuy Đại công chúa Bắc Tề kết hôn với Đại hoàng tử Nam Khánh, không làm

mất thân phận, nhưng dẫu sao cô cũng được gả tới nước khác xa xôi. Thêm vào

đó, bối cảnh của hôn lễ là trận chiến tranh giữa hai quốc gia kết thúc với chiến

thắng thuộc về Nam Khánh. Cho nên cuộc hôn nhân này đối với người dân Bắc

Tề, đặc biệt là bản thân Đại công chúa, có vẻ không được vẻ vang cho lắm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn đau đầu suy nghĩ, huynh đệ hoàng tộc các biết tụ họp, sao lại gọimột đứa con cháu Phạm gia như ta? Y thực sự không muốn tham gia, một làkhông muốn gặp cặp phu thê Nhị hoàng tử trong bối cảnh tình hình chưa rõràng; hai là bản thân y còn đang vướng bận với những chuyện âm hiểm kia. NếuThái tử bị mình ám hại tiếp tục trò chuyện ân cần với mình, y phải làm sao đây?Nhưng y không có cửa lên tiếng, thê tử của y đã mặt mày hớn hở đứng trướcmặt Đại hoàng tử, cười hì hì nói vài câu, sau đó cả hai sóng vai nhau bước vàotrong vương phủ.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng huynh muội tình thâm này, trong lòng bỗng nảysinh ý nghĩ ca ca này không phải là đường ca. Trong lòng y thầm ghen tuông,làm sao lại không vào phủ cho được?Số lần Phạm Nhàn đến Hòa Thân vương phủ không nhiều. Khi y bước vào, đãcó người hầu hạ tới chỗ ngồi. Phạm Nhàn nhìn xung quanh, không thấy bóngdáng ai khác, cũng yên lòng hơn một chút.Bên kia Uyển Nhi đang trò chuyện nhiệt tình với Đại hoàng tử mà lâu rồi côkhông gặp. Phạm Nhàn một mình ngồi trong phòng, cảm thấy chán chường. Ykhông muốn xen vào, khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Tuy vậy, những lời nói ở bêncạnh vẫn vô tình vang lên tai y; lúc thì là Uyển Nhi trêu ghẹo về dáng dấp củaĐại hoàng sau khi kết hôn, lúc thì là Đại hoàng tử hỏi Uyển Nhi về cuộc sống ởGiang Nam, Phạm Nhàn có bắt nạt cô không, cảnh sắc ở Giang Nam ra sao?Rốt cuộc Hàng Châu hội là nha môn như thế nào?Khi Uyển Nhi giải thích cho Đại hoàng tử hiểu rằng Hàng Châu không liênquan gì đến nha môn, Phạm Nhàn đã không nhịn được bắt đầu ngáp. Trong lòngy chỉ thấy chán ngắt, nghĩ thầm cặp huynh muội này cũng coi là nhân vật quantrọng trong hoàng gia, một người còn là đại tướng quân từng dẫn quân chinhchiến giết người, sao lúc tán gẫu lại chẳng khác gì mấy bà tám như thê tử củaĐằng Đại Gia?Đang thầm oán trách, đột nhiên y cảm thấy một cơn gió nhẹ từ phía sau. Y lậptức mở mắt, quay đầu lại nhìn. Một vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp ăn mặc hoalệ đang vén bức rèm bước vào.Phạm Nhàn khẽ giật mình, chăm chú quan sát vào bông hoa từ ngọc trai đượccắm trên mái tóc của người vị phu nhân kia, mỉm cười nói: "Kính chào Vươngphi."Người vừa đến chính là Đại công chúa của Bắc Tề, nay đã là vương phi. Nămxưa vị quý nhân này được gả tới Nam Khánh, Phạm Nhàn chính là sứ giả đưađón, hai người đi cùng nhau cả chặng đường dài ngàn dặm, đương nhiên họ cómối quan hệ thân thiết hơn những người khác nhiều.Có điều từ khi Đại hoàng tử kết hôn với cô, đương nhiên giữa Phạm Nhàn và côcũng không tiện giữ liên lạc, thậm chí không thể âm thầm trao đổi tin tức. Saumột thời gian dài không gặp, cả hai đều cảm thấy có phần xa lạ. Sau lời chàođầu tiên, Phạm Nhàn lại không biết nên nói gì thêm.Lâm Uyển Nhi thấy vương phi xuất hiện, nhanh chóng đứng dậy chào hỏinhưng bị vương phi này bắt phải gọi một tiếng tẩu tẩu theo phong tục dân gian:.Vương phi có nét mặt thanh tú, đặc biệt là khóe mắt toát lên vẻ phóng khoáng,khiến người đối diện cảm thấy thân thiện đáng yêu. Nhưng lúc này, ánh mắtbình tĩnh ấy chuyển hướng, lại nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, lộ ra vẻ lạlùng: "Lâu ngày không gặp tiểu công gia, chẳng hay tiểu công gia có khỏekhông?"Phạm Nhàn đứng đối diện cô, đã sớm nhìn ra vẻ sắc bén và phẫn nộ ẩn giấutrong đôi mắt nhu hòa của nữ nhân trước mắt. Thêm vào đó, liên tục hai lần bịgọi là "tiểu công gia", y dám khẳng định cô nàng này đang rất tức giận. Có điều,y hiểu rất rõ oán giận của Vương phi không liên quan tới chuyện tình cảm giữanam và nữ, cũng không phải vì sau khi đưa cô tới Khánh Quốc y ít khi tới gặpmặt trò chuyện, mà có lẽ là chuyện ở hẻm Dương Thông kia... lộ rồi!Y vô thức đảo mắt hắn qua gương mặt của Đại hoàng tử, phát hiện thấy Đạihoàng tử đang cố gắng giữ bình tĩnh, đành lúng túng cười nói: "Câu này của Đạicông chúa... sao không gọi ta là Phạm Nhàn như trước đây, hay... gọi là muộiphuTuy câu đùa này không buồn cười, nhưng Phạm Nhàn rất coi trọng cách xưnghô trong lời nói. Y vẫn tôn trọng gọi cô là công chúa, dùng cách gọi của ngàyxưa, một là để khiến cô nàng nhớ lại tình thân từng có, hai là y biết, Vương phinghe cách gọi này, tâm trạng dễ bình tĩnh hơn.Tuy Đại công chúa Bắc Tề kết hôn với Đại hoàng tử Nam Khánh, không làmmất thân phận, nhưng dẫu sao cô cũng được gả tới nước khác xa xôi. Thêm vàođó, bối cảnh của hôn lễ là trận chiến tranh giữa hai quốc gia kết thúc với chiếnthắng thuộc về Nam Khánh. Cho nên cuộc hôn nhân này đối với người dân BắcTề, đặc biệt là bản thân Đại công chúa, có vẻ không được vẻ vang cho lắm.

Chương 1016: Mảnh băng như ngọc 1