Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1023: Mùi hương... đời này không chịu nổi 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lúc này, Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi đã trở lại chỗ ngồi của mình. Diệp LinhNhi đi tới gần Lâm Uyển Nhi, vẻ mặt đầy phấn khích, hạ giọng kể về nhữngnhớ nhung sau khi chia ly, không buồn để ý tới lời trò chuyện của mọi ngườixung quanh. Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ,ngược lại không để ý có người nhắc đến tên mình.Mọi người nghe Đại vương phi nói vậy mới nhận ra, trong bữa tiệc này ngoạitrừ Vương phi thì chỉ có Phạm Nhàn từng gặp vị Tiểu Hoàng đế Bắc Tề. Hơnnữa thế nhân đều biết vị Tiểu Hoàng đế này đánh giá cực cao thơ từ tài học củaPhạm Nhàn.Thế tử Lý Hoằng Thành ợ một tiếng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "An Chi à, rốt cuộcHoàng đế Bắc Tề là người như thế nào?"Phạm Nhàn ngẩn người sau đó trả lời: "Quân vương một nước, đâu phải làngười mà một thần tử ngoại quốc như ta tùy tiện bàn luận cho được."Nghe câu này, mọi người trong phòng mới cảm thấy hơi lúng túng. Trước mặtĐại vương phi, mà lại đi luận bàn về chuyện linh tinh của Hoàng đế Bắc Tề,đúng là không điều thích hợp. Nhưng lòng hiếu kỳ của con người luôn khó kiềmchế, kể cả Nhị hoàng tử cũng giục Phạm Nhàn nói thêm.Phạm Nhàn gãi đầu và hỏi: "Sao các ngươi lại hứng thú với Hoàng đế Bắc Tềđến vậy?"Đám nam nhân trong phòng đột nhiên im lặng, sắc mặt lộ vẻ lúng túng, chỉ cóba cô nương xì xào bàn tán như tiếng kiến cắn lá cây.Đại vương phi mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nâng váy, vẻ mặt bình tĩnh bước rakhỏi phòng tiếp khách, nói là phải tới xem bữa tiệc buổi trưa được chuẩn bị rasao rồi.Với tư cách là Vương phi, sao phải đích thân để tâm tới những việc lặt vặt này?Hiển nhiên đây chỉ là cái cớ tạo cơ hội cho những hoàng tộc Nội Khố có cơ hộitrò chuyện. Đúng như dự đoán, khi Vương phi rời khỏi phòng tiếp khách, Đạihoàng tử lắc đầu nói: "Không thể không nói vị Tiểu Hoàng đế Bắc Tề luôn giữthái độ bí hiểm và tàn nhẫn, cho dù là thông tin từ Giám Sát viện hay tình báotrong quân đội đều không miêu tả rõ ràng về hắn. Tính cách, sở thích và cảmxúc của hắn đều là bí mật.""Thế thì sao? Làm Hoàng đế đương nhiên phải giữ vẻ bí ẩn trước mắt con dânrồi." Phạm Nhàn mỉm cười trả lời.Đại hoàng tử nói một cách nghiêm túc: "Nhưng hắn là quân vương của quốc giakhác, trong mắt chúng ta hắn càng thần bí thì càng đáng sợ."Phạm Nhàn cau mày: "Chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi,sao lại nói làđáng sợ?" Lúc đầu khi đến kinh thành Bắc Tề gặp Hoàng đế Bắc Tề, y cứ nghĩđối phương là một thiếu niên ngang tuổi mình, nhưng đến lúc trở về nước vàkiểm tra kỹ lưỡng thông tin tình báo, y mới phát hiện ra Tiểu Hoàng đế này trẻhơn mình đến hai tuổi.Lúc ở Giang Nam, mỗi khi nghĩ đến Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với khả năng mưutính sâu xa, luôn giữ bình tĩnh, cực kỳ quả quyết vận dụng lượng bạc còn lạitrong Nội Khố của mình để để can thiệp vào chính trị nội bộ của Nam Khánh,Phạm Nhàn lại cảm thấy tim mình chân run. Nhưng chuyện này liên quan đến bímật lớn nhất của y, cho nên y tuyệt đối không dám bàn luận trong sảnh tiếpkhách này.Nhị hoàng tử đặt trái cây trong tay xuống, thở dài nói: "Đáng sợ thì liên quan gìđến tuổi tác." Hắn liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, có ý muốn nói lúc mới đến kinh đôy cũng chỉ là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại vô cùngđáng sợ. Hắn chợt nụ cười, tiếp tục nói: "Chắc các ngươi cũng biết về vụ việccủa Cẩm Y vệ Bắc Tề Thẩm Trọng. Cuối cùng, Vệ Hoa lên làm Chỉ huy sứ...Thẩm Trọng chết thảm, còn Tiểu Hoàng đế kia vung tay một cách xảo diệu xửlý toàn bộ sự việc một cách trọn vẹn, không chỉ khiến Thượng Sam Hổ bị kẹt lạiở kinh đô mà còn thuận lợi tiếp quản lực lượng của một phe... Bây giờ, Vệ Hoathậm chí còn không buồn nghe ý tứ của Thái hậu, Quốc sư Khổ Hà cũng giữ imlặng... Một vị quân vương trẻ tuổi như vậy, lấy đâu ra tâm cơ thâm sâu như thế?Làm sao hắn ta có thể thuyết phục được nhiều người đứng về phía mình nhưvậy?"Nhị hoàng tử nhấn mạnh: "Nếu tranh đấu giữa Hoàng đế Bắc Tề và Thái hậutiếp diễn và trở nên kịch liệt, đó chính là may mắn cho Đại Khánh ta... Chúng tavốn tưởng rằng Hoàng đế mới bắt đầu cai trị, không bằng Bắc Tề Thái Hậu pháttriển lâu ngày, cuối cùng tính cách nóng nảy của người trẻ tuổi bộc phát, chắc sẽgây ra hỗn loạn trong cung đình Bắc Tề. Nào ngờ đâu Tiểu Hoàng đế này lạilẳng lặng thu hồi quyền lực, thủ đoạn như vậy thực sự... đáng sợ."Phạm Nhàn im lặng, việc trong, y hiểu rõ hơn ai hết về những bí mật phía sauchuyện Thẩm Trọng bị giết, thậm chí ban đầu việc này là do y hờ Hải Đườngchuyển lời, đề xuất cho Hoàng đế Bắc Tề.

Lúc này, Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi đã trở lại chỗ ngồi của mình. Diệp Linh

Nhi đi tới gần Lâm Uyển Nhi, vẻ mặt đầy phấn khích, hạ giọng kể về những

nhớ nhung sau khi chia ly, không buồn để ý tới lời trò chuyện của mọi người

xung quanh. Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ,

ngược lại không để ý có người nhắc đến tên mình.

Mọi người nghe Đại vương phi nói vậy mới nhận ra, trong bữa tiệc này ngoại

trừ Vương phi thì chỉ có Phạm Nhàn từng gặp vị Tiểu Hoàng đế Bắc Tề. Hơn

nữa thế nhân đều biết vị Tiểu Hoàng đế này đánh giá cực cao thơ từ tài học của

Phạm Nhàn.

Thế tử Lý Hoằng Thành ợ một tiếng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "An Chi à, rốt cuộc

Hoàng đế Bắc Tề là người như thế nào?"

Phạm Nhàn ngẩn người sau đó trả lời: "Quân vương một nước, đâu phải là

người mà một thần tử ngoại quốc như ta tùy tiện bàn luận cho được."

Nghe câu này, mọi người trong phòng mới cảm thấy hơi lúng túng. Trước mặt

Đại vương phi, mà lại đi luận bàn về chuyện linh tinh của Hoàng đế Bắc Tề,

đúng là không điều thích hợp. Nhưng lòng hiếu kỳ của con người luôn khó kiềm

chế, kể cả Nhị hoàng tử cũng giục Phạm Nhàn nói thêm.

Phạm Nhàn gãi đầu và hỏi: "Sao các ngươi lại hứng thú với Hoàng đế Bắc Tề

đến vậy?"

Đám nam nhân trong phòng đột nhiên im lặng, sắc mặt lộ vẻ lúng túng, chỉ có

ba cô nương xì xào bàn tán như tiếng kiến cắn lá cây.

Đại vương phi mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nâng váy, vẻ mặt bình tĩnh bước ra

khỏi phòng tiếp khách, nói là phải tới xem bữa tiệc buổi trưa được chuẩn bị ra

sao rồi.

Với tư cách là Vương phi, sao phải đích thân để tâm tới những việc lặt vặt này?

Hiển nhiên đây chỉ là cái cớ tạo cơ hội cho những hoàng tộc Nội Khố có cơ hội

trò chuyện. Đúng như dự đoán, khi Vương phi rời khỏi phòng tiếp khách, Đại

hoàng tử lắc đầu nói: "Không thể không nói vị Tiểu Hoàng đế Bắc Tề luôn giữ

thái độ bí hiểm và tàn nhẫn, cho dù là thông tin từ Giám Sát viện hay tình báo

trong quân đội đều không miêu tả rõ ràng về hắn. Tính cách, sở thích và cảm

xúc của hắn đều là bí mật."

"Thế thì sao? Làm Hoàng đế đương nhiên phải giữ vẻ bí ẩn trước mắt con dân

rồi." Phạm Nhàn mỉm cười trả lời.

Đại hoàng tử nói một cách nghiêm túc: "Nhưng hắn là quân vương của quốc gia

khác, trong mắt chúng ta hắn càng thần bí thì càng đáng sợ."

Phạm Nhàn cau mày: "Chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi,sao lại nói là

đáng sợ?" Lúc đầu khi đến kinh thành Bắc Tề gặp Hoàng đế Bắc Tề, y cứ nghĩ

đối phương là một thiếu niên ngang tuổi mình, nhưng đến lúc trở về nước và

kiểm tra kỹ lưỡng thông tin tình báo, y mới phát hiện ra Tiểu Hoàng đế này trẻ

hơn mình đến hai tuổi.

Lúc ở Giang Nam, mỗi khi nghĩ đến Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với khả năng mưu

tính sâu xa, luôn giữ bình tĩnh, cực kỳ quả quyết vận dụng lượng bạc còn lại

trong Nội Khố của mình để để can thiệp vào chính trị nội bộ của Nam Khánh,

Phạm Nhàn lại cảm thấy tim mình chân run. Nhưng chuyện này liên quan đến bí

mật lớn nhất của y, cho nên y tuyệt đối không dám bàn luận trong sảnh tiếp

khách này.

Nhị hoàng tử đặt trái cây trong tay xuống, thở dài nói: "Đáng sợ thì liên quan gì

đến tuổi tác." Hắn liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, có ý muốn nói lúc mới đến kinh đô

y cũng chỉ là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại vô cùng

đáng sợ. Hắn chợt nụ cười, tiếp tục nói: "Chắc các ngươi cũng biết về vụ việc

của Cẩm Y vệ Bắc Tề Thẩm Trọng. Cuối cùng, Vệ Hoa lên làm Chỉ huy sứ...

Thẩm Trọng chết thảm, còn Tiểu Hoàng đế kia vung tay một cách xảo diệu xử

lý toàn bộ sự việc một cách trọn vẹn, không chỉ khiến Thượng Sam Hổ bị kẹt lại

ở kinh đô mà còn thuận lợi tiếp quản lực lượng của một phe... Bây giờ, Vệ Hoa

thậm chí còn không buồn nghe ý tứ của Thái hậu, Quốc sư Khổ Hà cũng giữ im

lặng... Một vị quân vương trẻ tuổi như vậy, lấy đâu ra tâm cơ thâm sâu như thế?

Làm sao hắn ta có thể thuyết phục được nhiều người đứng về phía mình như

vậy?"

Nhị hoàng tử nhấn mạnh: "Nếu tranh đấu giữa Hoàng đế Bắc Tề và Thái hậu

tiếp diễn và trở nên kịch liệt, đó chính là may mắn cho Đại Khánh ta... Chúng ta

vốn tưởng rằng Hoàng đế mới bắt đầu cai trị, không bằng Bắc Tề Thái Hậu phát

triển lâu ngày, cuối cùng tính cách nóng nảy của người trẻ tuổi bộc phát, chắc sẽ

gây ra hỗn loạn trong cung đình Bắc Tề. Nào ngờ đâu Tiểu Hoàng đế này lại

lẳng lặng thu hồi quyền lực, thủ đoạn như vậy thực sự... đáng sợ."

Phạm Nhàn im lặng, việc trong, y hiểu rõ hơn ai hết về những bí mật phía sau

chuyện Thẩm Trọng bị giết, thậm chí ban đầu việc này là do y hờ Hải Đường

chuyển lời, đề xuất cho Hoàng đế Bắc Tề.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lúc này, Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi đã trở lại chỗ ngồi của mình. Diệp LinhNhi đi tới gần Lâm Uyển Nhi, vẻ mặt đầy phấn khích, hạ giọng kể về nhữngnhớ nhung sau khi chia ly, không buồn để ý tới lời trò chuyện của mọi ngườixung quanh. Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ,ngược lại không để ý có người nhắc đến tên mình.Mọi người nghe Đại vương phi nói vậy mới nhận ra, trong bữa tiệc này ngoạitrừ Vương phi thì chỉ có Phạm Nhàn từng gặp vị Tiểu Hoàng đế Bắc Tề. Hơnnữa thế nhân đều biết vị Tiểu Hoàng đế này đánh giá cực cao thơ từ tài học củaPhạm Nhàn.Thế tử Lý Hoằng Thành ợ một tiếng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "An Chi à, rốt cuộcHoàng đế Bắc Tề là người như thế nào?"Phạm Nhàn ngẩn người sau đó trả lời: "Quân vương một nước, đâu phải làngười mà một thần tử ngoại quốc như ta tùy tiện bàn luận cho được."Nghe câu này, mọi người trong phòng mới cảm thấy hơi lúng túng. Trước mặtĐại vương phi, mà lại đi luận bàn về chuyện linh tinh của Hoàng đế Bắc Tề,đúng là không điều thích hợp. Nhưng lòng hiếu kỳ của con người luôn khó kiềmchế, kể cả Nhị hoàng tử cũng giục Phạm Nhàn nói thêm.Phạm Nhàn gãi đầu và hỏi: "Sao các ngươi lại hứng thú với Hoàng đế Bắc Tềđến vậy?"Đám nam nhân trong phòng đột nhiên im lặng, sắc mặt lộ vẻ lúng túng, chỉ cóba cô nương xì xào bàn tán như tiếng kiến cắn lá cây.Đại vương phi mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nâng váy, vẻ mặt bình tĩnh bước rakhỏi phòng tiếp khách, nói là phải tới xem bữa tiệc buổi trưa được chuẩn bị rasao rồi.Với tư cách là Vương phi, sao phải đích thân để tâm tới những việc lặt vặt này?Hiển nhiên đây chỉ là cái cớ tạo cơ hội cho những hoàng tộc Nội Khố có cơ hộitrò chuyện. Đúng như dự đoán, khi Vương phi rời khỏi phòng tiếp khách, Đạihoàng tử lắc đầu nói: "Không thể không nói vị Tiểu Hoàng đế Bắc Tề luôn giữthái độ bí hiểm và tàn nhẫn, cho dù là thông tin từ Giám Sát viện hay tình báotrong quân đội đều không miêu tả rõ ràng về hắn. Tính cách, sở thích và cảmxúc của hắn đều là bí mật.""Thế thì sao? Làm Hoàng đế đương nhiên phải giữ vẻ bí ẩn trước mắt con dânrồi." Phạm Nhàn mỉm cười trả lời.Đại hoàng tử nói một cách nghiêm túc: "Nhưng hắn là quân vương của quốc giakhác, trong mắt chúng ta hắn càng thần bí thì càng đáng sợ."Phạm Nhàn cau mày: "Chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi,sao lại nói làđáng sợ?" Lúc đầu khi đến kinh thành Bắc Tề gặp Hoàng đế Bắc Tề, y cứ nghĩđối phương là một thiếu niên ngang tuổi mình, nhưng đến lúc trở về nước vàkiểm tra kỹ lưỡng thông tin tình báo, y mới phát hiện ra Tiểu Hoàng đế này trẻhơn mình đến hai tuổi.Lúc ở Giang Nam, mỗi khi nghĩ đến Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với khả năng mưutính sâu xa, luôn giữ bình tĩnh, cực kỳ quả quyết vận dụng lượng bạc còn lạitrong Nội Khố của mình để để can thiệp vào chính trị nội bộ của Nam Khánh,Phạm Nhàn lại cảm thấy tim mình chân run. Nhưng chuyện này liên quan đến bímật lớn nhất của y, cho nên y tuyệt đối không dám bàn luận trong sảnh tiếpkhách này.Nhị hoàng tử đặt trái cây trong tay xuống, thở dài nói: "Đáng sợ thì liên quan gìđến tuổi tác." Hắn liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, có ý muốn nói lúc mới đến kinh đôy cũng chỉ là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại vô cùngđáng sợ. Hắn chợt nụ cười, tiếp tục nói: "Chắc các ngươi cũng biết về vụ việccủa Cẩm Y vệ Bắc Tề Thẩm Trọng. Cuối cùng, Vệ Hoa lên làm Chỉ huy sứ...Thẩm Trọng chết thảm, còn Tiểu Hoàng đế kia vung tay một cách xảo diệu xửlý toàn bộ sự việc một cách trọn vẹn, không chỉ khiến Thượng Sam Hổ bị kẹt lạiở kinh đô mà còn thuận lợi tiếp quản lực lượng của một phe... Bây giờ, Vệ Hoathậm chí còn không buồn nghe ý tứ của Thái hậu, Quốc sư Khổ Hà cũng giữ imlặng... Một vị quân vương trẻ tuổi như vậy, lấy đâu ra tâm cơ thâm sâu như thế?Làm sao hắn ta có thể thuyết phục được nhiều người đứng về phía mình nhưvậy?"Nhị hoàng tử nhấn mạnh: "Nếu tranh đấu giữa Hoàng đế Bắc Tề và Thái hậutiếp diễn và trở nên kịch liệt, đó chính là may mắn cho Đại Khánh ta... Chúng tavốn tưởng rằng Hoàng đế mới bắt đầu cai trị, không bằng Bắc Tề Thái Hậu pháttriển lâu ngày, cuối cùng tính cách nóng nảy của người trẻ tuổi bộc phát, chắc sẽgây ra hỗn loạn trong cung đình Bắc Tề. Nào ngờ đâu Tiểu Hoàng đế này lạilẳng lặng thu hồi quyền lực, thủ đoạn như vậy thực sự... đáng sợ."Phạm Nhàn im lặng, việc trong, y hiểu rõ hơn ai hết về những bí mật phía sauchuyện Thẩm Trọng bị giết, thậm chí ban đầu việc này là do y hờ Hải Đườngchuyển lời, đề xuất cho Hoàng đế Bắc Tề.

Chương 1023: Mùi hương... đời này không chịu nổi 2