Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1025: Mùi hương... đời này không chịu nổi 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dần dà, y cảm thấy mình như bị bài xích khỏi không gian này. Dù sao, trước khiy vào kinh đô nhóm nam nữ trong phòng này đều đã quen biết nhau từ nhỏ, tìnhcảm giữa thế hệ trẻ trong hoàng tộc Khánh Quốc luôn rất tốt, còn y... vốn dĩ chỉlà một kẻ ngoại lai.Nhưng Phạm Nhàn không đắm chìm quá lâu trong tâm trạng ấy, bởi vừa rồi bànvề Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã khiến y lâm vào trầm tư, loáng thoáng cảm thấynhư mình sắp nắm bắt được một thứ gì đó rất huyền diệu.Y hồi tưởng tỉ mỉ trong đầu tình cảnh mình gặp mặt Hoàng đế Bắc Tề tại kinhthành, sau đó lại cẩn thận nhớ lại một năm rưỡi vừa qua, mình và đối phươnghợp tác ăn ý, lại dựa vào sở thích thẩm mỹ và những chi tiết nhỏ trong cuộcsống của Hoàng đế Bắc Tề, dần dần dà một tia sáng như sắp bùng nổ trong đầuy.Nhưng rồi mãi mà nó không thể lóe lên được.Trong hương thơm thoang thoảng, Phạm Nhàn vẫn luôn ngây người, đến nỗimọi người xung quanh đều yên lặng và nhìn y, nhưng y vẫn không hề nhận ra.Phạm Nhàn đột nhiên phát hiện ra mình đang thất thố, nở nụ cười ngượngngùng, vô thức thốt lên: "Thơm quá."o O oThơm quá!Một làn hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng, Phạm Nhàn chợt thất thần,dường như có ma lực nào đó quanh quẩn bên chóp mũi khiến y lại ngây ngẩn.Tuy mùi hương này thật sự rất nhẹ nhàng tinh tế, nhưng đối với y nó lại quáđậm đà, hay phải nói là kinh tâm động phách!Y quay đầu lại, nhận ra Đại vương phi đã trở lại từ lúc nào chẳng hay, trênngười đã đổi bộ xiêm y khác. Phạm Nhàn cười gượng gạo và hỏi: "Mùi thơmnày từ đâu đến vậy?"Đại vương phi thoáng kinh ngạc, sau đó bất chợt nở nụ cười: "Thật bất ngờ,không chỉ trí tuệ của ngươi sắc bén nhanh nhạy mà ngay cả khứu giác cũng tinhtế đến như thế. Ta đã đeo túi thơm này một năm, thậm chí Vương gia cũng chưabao giờ ngửi ra mùi của nó. Nhưng hôm nay, vừa đeo vào ngươi đã nhận ra."Những người xung quanh đều tỏ vẻ tò mò nhìn về phía Phạm Nhàn. Diệp LinhNhi chun mũi, nhưng cũng không ngửi được mùi hương đặc biệt gì, chỉ có mùicủa hương hoa đốt trong điện được gió lạnh từ hồ thổi qua, vô cùng mờ nhạt."Có phải là mùi hương hoa không?" Diệp Linh Nhi tòi mò hỏi.Vương phi cười nói: "Dĩ nhiên không phải hương hoa." Cô lấy từ bên hông ramột cái túi thơm tinh xảo, nói: "Được mang từ kinh thành đến."Phạm Nhàn bỗng có cảm giác kích động cực kỳ mãnh liệt, muốn lấy túi thơmđó ra ngửi thật kỹ, nhưng túi thơm là vật dụng gần gũi với người phụ nữ, mangnhiều ý nghĩa, y biết mình không thể đưa ra yêu cầu như vậy được.Nghe lời Vương phi nói xong, gương mặt y dần trở nên bình tĩnh, y cười nói:"Bọn họ chưa bao giờ đến Bắc Tề, cho nên không thể nhận ra được hương thơmthoang thoảng này. Ta đã từng đến đó rồi, có thể nhận ra cũng không có gì lạ."Vương phi mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta đám đánh cược ngươi cũng chưa từngngửi thấy mùi hương này... Ngươi đã đến hoàng cung ở kinh thành, có phải từnglên ngọn núi phía sau đó không?"Phạm Nhàn gật đầu.Vương phi nói: "Trong túi thơm này chứa hoa kim quế, hoa kim quế chỉ có trênnúi đó, khắp thiên hạ hẳn chỉ có duy nhất một cây đó thôi... Mùi hoa kim quế rấtnhạt, nếu không chú tâm, thì dù thế nào cũng không thể ngửi ra được."Phạm Nhàn cười đáp: "Lúc lên núi ta chỉ nghỉ chân một chút bên bờ suối, khôngđược thấy bụi hoa kim quế hiếm có này.""Nó mọc trên đỉnh núi.” Đại vương phi cười nói: Đó là giống cây độc nhất mànăm xưa Quốc sư tự tay đưa từ vùng đất phương Bắc đến đó trồng, hơn nữa mùihoa không hề nồng, nên chẳng ai thu hái nụ hoa của nó để làm túi thơm... Do đóta dám chắc, dù Tiểu Phạm đại nhân ngươi có ở trong cung cũng chưa từng ngửithấy mùi của nó."Phạm Nhàn ngạc nhiên hỏi: "Vậy túi thơm của Vương phi..."Mọi người hơi lúng túng, không hiểu tại sao Phạm Nhàn cứ mãi không quên cáitúi thơm này, cứ truy hỏi liên tục. Phạm Nhàn cũng sợ lộ ra điều gì, nhanhchóng mỉm cười giải thích: "Ta rất thích mùi này, muốn tặng cho Uyển Nhi mộtchiếc."Lâm Uyển Nhi mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng cô dám khẳng định phu quâncủa mình không nghĩ như vậy. Nhưng người ngoài không biết điều điều này,Đại hoàng tử lên tiếng, có vẻ không đồng tình: "Thân là nam nhi đại trượngphu, sao chỉ mải nghĩ tới mấy chuyện nữ nhi này?"Đại vương phi lườm hắn một cái, nói: "Có thể cưỡi được ngựa, thêu được hoa,đó mới là nam nhi đích thực."Đại hoàng tử lập tức ngậm miệng.Đại vương phi quay đầu nhìn Phạm Nhàn, cười nói: "Muốn xin một cái choThần quận chúa không phải là việc dễ... Không đúng, có lẽ người khác trongthiên hạ này thì không dễ, nhưng ngươi lại có cơ hội... Sao ngươi không tự viếtthư xin bệ hạ?"
Dần dà, y cảm thấy mình như bị bài xích khỏi không gian này. Dù sao, trước khi
y vào kinh đô nhóm nam nữ trong phòng này đều đã quen biết nhau từ nhỏ, tình
cảm giữa thế hệ trẻ trong hoàng tộc Khánh Quốc luôn rất tốt, còn y... vốn dĩ chỉ
là một kẻ ngoại lai.
Nhưng Phạm Nhàn không đắm chìm quá lâu trong tâm trạng ấy, bởi vừa rồi bàn
về Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã khiến y lâm vào trầm tư, loáng thoáng cảm thấy
như mình sắp nắm bắt được một thứ gì đó rất huyền diệu.
Y hồi tưởng tỉ mỉ trong đầu tình cảnh mình gặp mặt Hoàng đế Bắc Tề tại kinh
thành, sau đó lại cẩn thận nhớ lại một năm rưỡi vừa qua, mình và đối phương
hợp tác ăn ý, lại dựa vào sở thích thẩm mỹ và những chi tiết nhỏ trong cuộc
sống của Hoàng đế Bắc Tề, dần dần dà một tia sáng như sắp bùng nổ trong đầu
y.
Nhưng rồi mãi mà nó không thể lóe lên được.
Trong hương thơm thoang thoảng, Phạm Nhàn vẫn luôn ngây người, đến nỗi
mọi người xung quanh đều yên lặng và nhìn y, nhưng y vẫn không hề nhận ra.
Phạm Nhàn đột nhiên phát hiện ra mình đang thất thố, nở nụ cười ngượng
ngùng, vô thức thốt lên: "Thơm quá."
o O o
Thơm quá!
Một làn hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng, Phạm Nhàn chợt thất thần,
dường như có ma lực nào đó quanh quẩn bên chóp mũi khiến y lại ngây ngẩn.
Tuy mùi hương này thật sự rất nhẹ nhàng tinh tế, nhưng đối với y nó lại quá
đậm đà, hay phải nói là kinh tâm động phách!
Y quay đầu lại, nhận ra Đại vương phi đã trở lại từ lúc nào chẳng hay, trên
người đã đổi bộ xiêm y khác. Phạm Nhàn cười gượng gạo và hỏi: "Mùi thơm
này từ đâu đến vậy?"
Đại vương phi thoáng kinh ngạc, sau đó bất chợt nở nụ cười: "Thật bất ngờ,
không chỉ trí tuệ của ngươi sắc bén nhanh nhạy mà ngay cả khứu giác cũng tinh
tế đến như thế. Ta đã đeo túi thơm này một năm, thậm chí Vương gia cũng chưa
bao giờ ngửi ra mùi của nó. Nhưng hôm nay, vừa đeo vào ngươi đã nhận ra."
Những người xung quanh đều tỏ vẻ tò mò nhìn về phía Phạm Nhàn. Diệp Linh
Nhi chun mũi, nhưng cũng không ngửi được mùi hương đặc biệt gì, chỉ có mùi
của hương hoa đốt trong điện được gió lạnh từ hồ thổi qua, vô cùng mờ nhạt.
"Có phải là mùi hương hoa không?" Diệp Linh Nhi tòi mò hỏi.
Vương phi cười nói: "Dĩ nhiên không phải hương hoa." Cô lấy từ bên hông ra
một cái túi thơm tinh xảo, nói: "Được mang từ kinh thành đến."
Phạm Nhàn bỗng có cảm giác kích động cực kỳ mãnh liệt, muốn lấy túi thơm
đó ra ngửi thật kỹ, nhưng túi thơm là vật dụng gần gũi với người phụ nữ, mang
nhiều ý nghĩa, y biết mình không thể đưa ra yêu cầu như vậy được.
Nghe lời Vương phi nói xong, gương mặt y dần trở nên bình tĩnh, y cười nói:
"Bọn họ chưa bao giờ đến Bắc Tề, cho nên không thể nhận ra được hương thơm
thoang thoảng này. Ta đã từng đến đó rồi, có thể nhận ra cũng không có gì lạ."
Vương phi mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta đám đánh cược ngươi cũng chưa từng
ngửi thấy mùi hương này... Ngươi đã đến hoàng cung ở kinh thành, có phải từng
lên ngọn núi phía sau đó không?"
Phạm Nhàn gật đầu.
Vương phi nói: "Trong túi thơm này chứa hoa kim quế, hoa kim quế chỉ có trên
núi đó, khắp thiên hạ hẳn chỉ có duy nhất một cây đó thôi... Mùi hoa kim quế rất
nhạt, nếu không chú tâm, thì dù thế nào cũng không thể ngửi ra được."
Phạm Nhàn cười đáp: "Lúc lên núi ta chỉ nghỉ chân một chút bên bờ suối, không
được thấy bụi hoa kim quế hiếm có này."
"Nó mọc trên đỉnh núi.” Đại vương phi cười nói: Đó là giống cây độc nhất mà
năm xưa Quốc sư tự tay đưa từ vùng đất phương Bắc đến đó trồng, hơn nữa mùi
hoa không hề nồng, nên chẳng ai thu hái nụ hoa của nó để làm túi thơm... Do đó
ta dám chắc, dù Tiểu Phạm đại nhân ngươi có ở trong cung cũng chưa từng ngửi
thấy mùi của nó."
Phạm Nhàn ngạc nhiên hỏi: "Vậy túi thơm của Vương phi..."
Mọi người hơi lúng túng, không hiểu tại sao Phạm Nhàn cứ mãi không quên cái
túi thơm này, cứ truy hỏi liên tục. Phạm Nhàn cũng sợ lộ ra điều gì, nhanh
chóng mỉm cười giải thích: "Ta rất thích mùi này, muốn tặng cho Uyển Nhi một
chiếc."
Lâm Uyển Nhi mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng cô dám khẳng định phu quân
của mình không nghĩ như vậy. Nhưng người ngoài không biết điều điều này,
Đại hoàng tử lên tiếng, có vẻ không đồng tình: "Thân là nam nhi đại trượng
phu, sao chỉ mải nghĩ tới mấy chuyện nữ nhi này?"
Đại vương phi lườm hắn một cái, nói: "Có thể cưỡi được ngựa, thêu được hoa,
đó mới là nam nhi đích thực."
Đại hoàng tử lập tức ngậm miệng.
Đại vương phi quay đầu nhìn Phạm Nhàn, cười nói: "Muốn xin một cái cho
Thần quận chúa không phải là việc dễ... Không đúng, có lẽ người khác trong
thiên hạ này thì không dễ, nhưng ngươi lại có cơ hội... Sao ngươi không tự viết
thư xin bệ hạ?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dần dà, y cảm thấy mình như bị bài xích khỏi không gian này. Dù sao, trước khiy vào kinh đô nhóm nam nữ trong phòng này đều đã quen biết nhau từ nhỏ, tìnhcảm giữa thế hệ trẻ trong hoàng tộc Khánh Quốc luôn rất tốt, còn y... vốn dĩ chỉlà một kẻ ngoại lai.Nhưng Phạm Nhàn không đắm chìm quá lâu trong tâm trạng ấy, bởi vừa rồi bànvề Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã khiến y lâm vào trầm tư, loáng thoáng cảm thấynhư mình sắp nắm bắt được một thứ gì đó rất huyền diệu.Y hồi tưởng tỉ mỉ trong đầu tình cảnh mình gặp mặt Hoàng đế Bắc Tề tại kinhthành, sau đó lại cẩn thận nhớ lại một năm rưỡi vừa qua, mình và đối phươnghợp tác ăn ý, lại dựa vào sở thích thẩm mỹ và những chi tiết nhỏ trong cuộcsống của Hoàng đế Bắc Tề, dần dần dà một tia sáng như sắp bùng nổ trong đầuy.Nhưng rồi mãi mà nó không thể lóe lên được.Trong hương thơm thoang thoảng, Phạm Nhàn vẫn luôn ngây người, đến nỗimọi người xung quanh đều yên lặng và nhìn y, nhưng y vẫn không hề nhận ra.Phạm Nhàn đột nhiên phát hiện ra mình đang thất thố, nở nụ cười ngượngngùng, vô thức thốt lên: "Thơm quá."o O oThơm quá!Một làn hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng, Phạm Nhàn chợt thất thần,dường như có ma lực nào đó quanh quẩn bên chóp mũi khiến y lại ngây ngẩn.Tuy mùi hương này thật sự rất nhẹ nhàng tinh tế, nhưng đối với y nó lại quáđậm đà, hay phải nói là kinh tâm động phách!Y quay đầu lại, nhận ra Đại vương phi đã trở lại từ lúc nào chẳng hay, trênngười đã đổi bộ xiêm y khác. Phạm Nhàn cười gượng gạo và hỏi: "Mùi thơmnày từ đâu đến vậy?"Đại vương phi thoáng kinh ngạc, sau đó bất chợt nở nụ cười: "Thật bất ngờ,không chỉ trí tuệ của ngươi sắc bén nhanh nhạy mà ngay cả khứu giác cũng tinhtế đến như thế. Ta đã đeo túi thơm này một năm, thậm chí Vương gia cũng chưabao giờ ngửi ra mùi của nó. Nhưng hôm nay, vừa đeo vào ngươi đã nhận ra."Những người xung quanh đều tỏ vẻ tò mò nhìn về phía Phạm Nhàn. Diệp LinhNhi chun mũi, nhưng cũng không ngửi được mùi hương đặc biệt gì, chỉ có mùicủa hương hoa đốt trong điện được gió lạnh từ hồ thổi qua, vô cùng mờ nhạt."Có phải là mùi hương hoa không?" Diệp Linh Nhi tòi mò hỏi.Vương phi cười nói: "Dĩ nhiên không phải hương hoa." Cô lấy từ bên hông ramột cái túi thơm tinh xảo, nói: "Được mang từ kinh thành đến."Phạm Nhàn bỗng có cảm giác kích động cực kỳ mãnh liệt, muốn lấy túi thơmđó ra ngửi thật kỹ, nhưng túi thơm là vật dụng gần gũi với người phụ nữ, mangnhiều ý nghĩa, y biết mình không thể đưa ra yêu cầu như vậy được.Nghe lời Vương phi nói xong, gương mặt y dần trở nên bình tĩnh, y cười nói:"Bọn họ chưa bao giờ đến Bắc Tề, cho nên không thể nhận ra được hương thơmthoang thoảng này. Ta đã từng đến đó rồi, có thể nhận ra cũng không có gì lạ."Vương phi mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta đám đánh cược ngươi cũng chưa từngngửi thấy mùi hương này... Ngươi đã đến hoàng cung ở kinh thành, có phải từnglên ngọn núi phía sau đó không?"Phạm Nhàn gật đầu.Vương phi nói: "Trong túi thơm này chứa hoa kim quế, hoa kim quế chỉ có trênnúi đó, khắp thiên hạ hẳn chỉ có duy nhất một cây đó thôi... Mùi hoa kim quế rấtnhạt, nếu không chú tâm, thì dù thế nào cũng không thể ngửi ra được."Phạm Nhàn cười đáp: "Lúc lên núi ta chỉ nghỉ chân một chút bên bờ suối, khôngđược thấy bụi hoa kim quế hiếm có này.""Nó mọc trên đỉnh núi.” Đại vương phi cười nói: Đó là giống cây độc nhất mànăm xưa Quốc sư tự tay đưa từ vùng đất phương Bắc đến đó trồng, hơn nữa mùihoa không hề nồng, nên chẳng ai thu hái nụ hoa của nó để làm túi thơm... Do đóta dám chắc, dù Tiểu Phạm đại nhân ngươi có ở trong cung cũng chưa từng ngửithấy mùi của nó."Phạm Nhàn ngạc nhiên hỏi: "Vậy túi thơm của Vương phi..."Mọi người hơi lúng túng, không hiểu tại sao Phạm Nhàn cứ mãi không quên cáitúi thơm này, cứ truy hỏi liên tục. Phạm Nhàn cũng sợ lộ ra điều gì, nhanhchóng mỉm cười giải thích: "Ta rất thích mùi này, muốn tặng cho Uyển Nhi mộtchiếc."Lâm Uyển Nhi mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng cô dám khẳng định phu quâncủa mình không nghĩ như vậy. Nhưng người ngoài không biết điều điều này,Đại hoàng tử lên tiếng, có vẻ không đồng tình: "Thân là nam nhi đại trượngphu, sao chỉ mải nghĩ tới mấy chuyện nữ nhi này?"Đại vương phi lườm hắn một cái, nói: "Có thể cưỡi được ngựa, thêu được hoa,đó mới là nam nhi đích thực."Đại hoàng tử lập tức ngậm miệng.Đại vương phi quay đầu nhìn Phạm Nhàn, cười nói: "Muốn xin một cái choThần quận chúa không phải là việc dễ... Không đúng, có lẽ người khác trongthiên hạ này thì không dễ, nhưng ngươi lại có cơ hội... Sao ngươi không tự viếtthư xin bệ hạ?"