Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1046: Đời thứ ba 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vải vóc tơ lụa, vàng bạc châu báu, đồ ăn đồ chơi được xếp chật kín trongnhà, khiến cho thê tử của Đằng Đại Gia bận rộn đến mức ngây ngốc... nghĩ tầmtrong lòng cho dù là lần trước thiếu gia cứu mạng bệ hạ cũng không được banthưởng nhiều như lần này.Đương nhiên Tư Tư cũng được phong thưởng, ban cho một cách xưng hônào đó,dù sao Phạm Nhàn cũng chẳng nhớ cách xưng hô này. Thậm chí đứa bétrong bụng cô cũng được phong một tước vị trước cả khi sinh ra.Hai sự kiện liên tiếp báo chí và ban thưởng đã khiến niềm vui của mọingười trong hoàng cung lan tỏa tới từng tấc đất trong kinh đô, khiến cho cácquan viên đã tặng quà trước đó cảm thấy yên lòng..o O o.Chỉ có Phạm Nhàn không thấy vui, y lắc đầu nhìn danh sách quà cáp màuđỏ rực mà Diêu thái giám mang tới, trong lòng dâng một tâm trạng phức tạp,nói với phụ thân bên cạnh: "Đám người trong cung đang nghĩ gì vậy? Con sinhcon thì liên quan gì tới họ.""Đây là lời nói giận dỗi." Phạm Kiến mỉm cười nói: "Vốn còn tưởng con đãtrưởng thành hơn một chút, không ngờ đến giờ con vẫn còn nói những lời giậndỗi như vậy. Có liên quan gì? Con nói xem, có liên quan gì chứ? Trong đời thứba, đây là đứa cháu đầu tiên, Thái hậu đã lo lắng không biết bao nhiêu năm, bâygiờ cuối cùng cũng có thể bế đứa cháu cả, vui sướng quá mức nên ban thưởngcũng vượt ngoài quy cách."Phạm Nhàn cười nhạt nói: "Bế đứa cháu cả? Hôm nào con sẽ gửi Tư Tư vềĐạm Châu, sinh nở ở Đạm Châu, nuôi dạy ở Đạm Châu, để bà nội bế chơi."Đây là đang giận lây, Tư Tư đang mang thai, làm sao mà đi xa được. PhạmKiến cười ha hả, nhưng không trách móc con trai, bởi vì từ bốn ngày trước saukhi biết tin Tư Tư mang thai, vị Thượng thư bộ Hộ lúc nào cũng nghiêm túcđứng đắn này có vẻ không thể che giấu được bản tính của mình, từ gương mặtđến tận xương tủy đều tỏ ra hân hoan và phấn khích.Trên thế giới này, người có thể cướp được con trai của Hoàng đế khôngnhiều, hơn nữa đứa con trai ấy còn sắp sinh cháu cho mình. Chuyện này khiếncho Phạm Kiến không khỏi an ủi, cảm thấy đắc ý khó tả."Đừng quên mấy hôm nữa phải vào cung tạ ơn." Phạm Kiến nhấp một ngụmtrà, nhìn con trai, lại nhận ra y có vẻ không để tâm đến câu nói vừa rồi."Nói lại thì, tại sao Thái tử vẫn chưa có Thái tử phi?" Phạm Nhàn đột nhiênnghĩ đến một chuyện, nhíu mày hỏi: "Cho dù là theo thứ tự, bây giờ cả hai vịĐại điện hạ Nhị điện hạ đều đã kết hôn, một năm cũng đã trôi qua, lẽ nào Tháitử ở trong cung không thấy gấp gáp hay sao?"Câu hỏi của y rất tự nhiên và khéo léo, che giấu vẻ thăm dò trong lời nói.Phạm Nhàn đang mang tâm trạng vui mừng, không nhận ra con trai đang dò xétý tứ của mình, nhíu mày nói: "Cách đây ba năm, Thái hậu đã bắt đầu lên kếhoạch cho việc chọn Thái tử phi. Hoàng hậu đã tìm kiếm người thích hợp trongcác phủ đệ ở kinh đô, thậm chí đã tìm đến nhà ta..."Phạm Nhàn rùng mình một cái, nghĩ thầm nếu lúc đó muội muội của mìnhthực sự trở thành Thái tử phi... thế thì đúng là thê thảm. Không phải là mạnh mẽcủa y thảm, mà chính anh thê thảm. Thế chẳng hóa ra y sẽ phải đứng về phíaThái tử, cùng vị huynh đệ Thái tử nghĩ cách tranh giành quyền lực? May là việcnày không xảy ra.Phạm Kiến tiếp tục nói: "Có điều chẳng hiểu vì sao, Thái tử khăng khăngkhông đồng ý... Đây cũng có thể coi là chuyện lạ trong năm đó, con cũng biếtThái tử rồi đấy, từ nhỏ đã khá phóng túng, mê muội trong chốn giáo phường kỹviện, vốn là người rất hào hứng với chuyện nam nữ, nhưng lại kiên quyết khôngkết hôn."Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng chuyện hôn nhân của Thái tử,không phải chỉ cần hắn ta nói không muốn, là có thể không làm.""Chỗ này thể hiện điểm thông minh của Thái tử." Phạm Kiến vừa cười vừanói: "Để thuyết phục Thái hậu và Hoàng hậu, Thái tử đã đưa ra không ít lý do,đầu tiên nói hoàng tử và Nhị hoàng tử đều chưa lập gia đình, Khánh Quốc luônlấy chữ hiếu trị vì thiên hạ, mình là đệ đệ, sao có thể vội vàng cưới thê tử trướchai vị huynh trưởng... Khi đó Đại hoàng tử còn đang ở phía tây đánh người Hồ,trong thời gian ngắn làm sao sắp xếp được hôn sự, vì thế mà việc này cứ kéo dàimãi về sau.""Lý do thì đầy đủ, nhưng chẳng có sức thuyết phục." Phạm Nhàn cười khổnói: "Quay đi quay lại, hóa ra ta là đại diện cho những người lập gia đình sớm,trở thành người đầu tiên sinh con cũng là lẽ tự nhiên.""Đạo lý tương tự thôi, nhưng một khi liên quan đến việc nhà của Hoàng đế,thì đương nhiên phải được truyền đạt từ miệng người có uy tín." Phạm Kiếncười nói: "Thái tử đã mời Đại học sĩ Thái phó của Thái tử hiện tại, Thư Đại họcsĩ. Thư Đại học sĩ vốn có tính cách cứng cỏi, lại luôn cho rằng lời nói của Tháitử có lý, không chỉ dâng tấu xin Hoàng đế tạm hoãn việc kết hôn của Thái tử,mà còn viết thư đến Bắc Quốc, mời Trang đại gia lên tiếng."

Vải vóc tơ lụa, vàng bạc châu báu, đồ ăn đồ chơi được xếp chật kín trong

nhà, khiến cho thê tử của Đằng Đại Gia bận rộn đến mức ngây ngốc... nghĩ tầm

trong lòng cho dù là lần trước thiếu gia cứu mạng bệ hạ cũng không được ban

thưởng nhiều như lần này.

Đương nhiên Tư Tư cũng được phong thưởng, ban cho một cách xưng hô

nào đó,dù sao Phạm Nhàn cũng chẳng nhớ cách xưng hô này. Thậm chí đứa bé

trong bụng cô cũng được phong một tước vị trước cả khi sinh ra.

Hai sự kiện liên tiếp báo chí và ban thưởng đã khiến niềm vui của mọi

người trong hoàng cung lan tỏa tới từng tấc đất trong kinh đô, khiến cho các

quan viên đã tặng quà trước đó cảm thấy yên lòng.

.o O o.

Chỉ có Phạm Nhàn không thấy vui, y lắc đầu nhìn danh sách quà cáp màu

đỏ rực mà Diêu thái giám mang tới, trong lòng dâng một tâm trạng phức tạp,

nói với phụ thân bên cạnh: "Đám người trong cung đang nghĩ gì vậy? Con sinh

con thì liên quan gì tới họ."

"Đây là lời nói giận dỗi." Phạm Kiến mỉm cười nói: "Vốn còn tưởng con đã

trưởng thành hơn một chút, không ngờ đến giờ con vẫn còn nói những lời giận

dỗi như vậy. Có liên quan gì? Con nói xem, có liên quan gì chứ? Trong đời thứ

ba, đây là đứa cháu đầu tiên, Thái hậu đã lo lắng không biết bao nhiêu năm, bây

giờ cuối cùng cũng có thể bế đứa cháu cả, vui sướng quá mức nên ban thưởng

cũng vượt ngoài quy cách."

Phạm Nhàn cười nhạt nói: "Bế đứa cháu cả? Hôm nào con sẽ gửi Tư Tư về

Đạm Châu, sinh nở ở Đạm Châu, nuôi dạy ở Đạm Châu, để bà nội bế chơi."

Đây là đang giận lây, Tư Tư đang mang thai, làm sao mà đi xa được. Phạm

Kiến cười ha hả, nhưng không trách móc con trai, bởi vì từ bốn ngày trước sau

khi biết tin Tư Tư mang thai, vị Thượng thư bộ Hộ lúc nào cũng nghiêm túc

đứng đắn này có vẻ không thể che giấu được bản tính của mình, từ gương mặt

đến tận xương tủy đều tỏ ra hân hoan và phấn khích.

Trên thế giới này, người có thể cướp được con trai của Hoàng đế không

nhiều, hơn nữa đứa con trai ấy còn sắp sinh cháu cho mình. Chuyện này khiến

cho Phạm Kiến không khỏi an ủi, cảm thấy đắc ý khó tả.

"Đừng quên mấy hôm nữa phải vào cung tạ ơn." Phạm Kiến nhấp một ngụm

trà, nhìn con trai, lại nhận ra y có vẻ không để tâm đến câu nói vừa rồi.

"Nói lại thì, tại sao Thái tử vẫn chưa có Thái tử phi?" Phạm Nhàn đột nhiên

nghĩ đến một chuyện, nhíu mày hỏi: "Cho dù là theo thứ tự, bây giờ cả hai vị

Đại điện hạ Nhị điện hạ đều đã kết hôn, một năm cũng đã trôi qua, lẽ nào Thái

tử ở trong cung không thấy gấp gáp hay sao?"

Câu hỏi của y rất tự nhiên và khéo léo, che giấu vẻ thăm dò trong lời nói.

Phạm Nhàn đang mang tâm trạng vui mừng, không nhận ra con trai đang dò xét

ý tứ của mình, nhíu mày nói: "Cách đây ba năm, Thái hậu đã bắt đầu lên kế

hoạch cho việc chọn Thái tử phi. Hoàng hậu đã tìm kiếm người thích hợp trong

các phủ đệ ở kinh đô, thậm chí đã tìm đến nhà ta..."

Phạm Nhàn rùng mình một cái, nghĩ thầm nếu lúc đó muội muội của mình

thực sự trở thành Thái tử phi... thế thì đúng là thê thảm. Không phải là mạnh mẽ

của y thảm, mà chính anh thê thảm. Thế chẳng hóa ra y sẽ phải đứng về phía

Thái tử, cùng vị huynh đệ Thái tử nghĩ cách tranh giành quyền lực? May là việc

này không xảy ra.

Phạm Kiến tiếp tục nói: "Có điều chẳng hiểu vì sao, Thái tử khăng khăng

không đồng ý... Đây cũng có thể coi là chuyện lạ trong năm đó, con cũng biết

Thái tử rồi đấy, từ nhỏ đã khá phóng túng, mê muội trong chốn giáo phường kỹ

viện, vốn là người rất hào hứng với chuyện nam nữ, nhưng lại kiên quyết không

kết hôn."

Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng chuyện hôn nhân của Thái tử,

không phải chỉ cần hắn ta nói không muốn, là có thể không làm."

"Chỗ này thể hiện điểm thông minh của Thái tử." Phạm Kiến vừa cười vừa

nói: "Để thuyết phục Thái hậu và Hoàng hậu, Thái tử đã đưa ra không ít lý do,

đầu tiên nói hoàng tử và Nhị hoàng tử đều chưa lập gia đình, Khánh Quốc luôn

lấy chữ hiếu trị vì thiên hạ, mình là đệ đệ, sao có thể vội vàng cưới thê tử trước

hai vị huynh trưởng... Khi đó Đại hoàng tử còn đang ở phía tây đánh người Hồ,

trong thời gian ngắn làm sao sắp xếp được hôn sự, vì thế mà việc này cứ kéo dài

mãi về sau."

"Lý do thì đầy đủ, nhưng chẳng có sức thuyết phục." Phạm Nhàn cười khổ

nói: "Quay đi quay lại, hóa ra ta là đại diện cho những người lập gia đình sớm,

trở thành người đầu tiên sinh con cũng là lẽ tự nhiên."

"Đạo lý tương tự thôi, nhưng một khi liên quan đến việc nhà của Hoàng đế,

thì đương nhiên phải được truyền đạt từ miệng người có uy tín." Phạm Kiến

cười nói: "Thái tử đã mời Đại học sĩ Thái phó của Thái tử hiện tại, Thư Đại học

sĩ. Thư Đại học sĩ vốn có tính cách cứng cỏi, lại luôn cho rằng lời nói của Thái

tử có lý, không chỉ dâng tấu xin Hoàng đế tạm hoãn việc kết hôn của Thái tử,

mà còn viết thư đến Bắc Quốc, mời Trang đại gia lên tiếng."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vải vóc tơ lụa, vàng bạc châu báu, đồ ăn đồ chơi được xếp chật kín trongnhà, khiến cho thê tử của Đằng Đại Gia bận rộn đến mức ngây ngốc... nghĩ tầmtrong lòng cho dù là lần trước thiếu gia cứu mạng bệ hạ cũng không được banthưởng nhiều như lần này.Đương nhiên Tư Tư cũng được phong thưởng, ban cho một cách xưng hônào đó,dù sao Phạm Nhàn cũng chẳng nhớ cách xưng hô này. Thậm chí đứa bétrong bụng cô cũng được phong một tước vị trước cả khi sinh ra.Hai sự kiện liên tiếp báo chí và ban thưởng đã khiến niềm vui của mọingười trong hoàng cung lan tỏa tới từng tấc đất trong kinh đô, khiến cho cácquan viên đã tặng quà trước đó cảm thấy yên lòng..o O o.Chỉ có Phạm Nhàn không thấy vui, y lắc đầu nhìn danh sách quà cáp màuđỏ rực mà Diêu thái giám mang tới, trong lòng dâng một tâm trạng phức tạp,nói với phụ thân bên cạnh: "Đám người trong cung đang nghĩ gì vậy? Con sinhcon thì liên quan gì tới họ.""Đây là lời nói giận dỗi." Phạm Kiến mỉm cười nói: "Vốn còn tưởng con đãtrưởng thành hơn một chút, không ngờ đến giờ con vẫn còn nói những lời giậndỗi như vậy. Có liên quan gì? Con nói xem, có liên quan gì chứ? Trong đời thứba, đây là đứa cháu đầu tiên, Thái hậu đã lo lắng không biết bao nhiêu năm, bâygiờ cuối cùng cũng có thể bế đứa cháu cả, vui sướng quá mức nên ban thưởngcũng vượt ngoài quy cách."Phạm Nhàn cười nhạt nói: "Bế đứa cháu cả? Hôm nào con sẽ gửi Tư Tư vềĐạm Châu, sinh nở ở Đạm Châu, nuôi dạy ở Đạm Châu, để bà nội bế chơi."Đây là đang giận lây, Tư Tư đang mang thai, làm sao mà đi xa được. PhạmKiến cười ha hả, nhưng không trách móc con trai, bởi vì từ bốn ngày trước saukhi biết tin Tư Tư mang thai, vị Thượng thư bộ Hộ lúc nào cũng nghiêm túcđứng đắn này có vẻ không thể che giấu được bản tính của mình, từ gương mặtđến tận xương tủy đều tỏ ra hân hoan và phấn khích.Trên thế giới này, người có thể cướp được con trai của Hoàng đế khôngnhiều, hơn nữa đứa con trai ấy còn sắp sinh cháu cho mình. Chuyện này khiếncho Phạm Kiến không khỏi an ủi, cảm thấy đắc ý khó tả."Đừng quên mấy hôm nữa phải vào cung tạ ơn." Phạm Kiến nhấp một ngụmtrà, nhìn con trai, lại nhận ra y có vẻ không để tâm đến câu nói vừa rồi."Nói lại thì, tại sao Thái tử vẫn chưa có Thái tử phi?" Phạm Nhàn đột nhiênnghĩ đến một chuyện, nhíu mày hỏi: "Cho dù là theo thứ tự, bây giờ cả hai vịĐại điện hạ Nhị điện hạ đều đã kết hôn, một năm cũng đã trôi qua, lẽ nào Tháitử ở trong cung không thấy gấp gáp hay sao?"Câu hỏi của y rất tự nhiên và khéo léo, che giấu vẻ thăm dò trong lời nói.Phạm Nhàn đang mang tâm trạng vui mừng, không nhận ra con trai đang dò xétý tứ của mình, nhíu mày nói: "Cách đây ba năm, Thái hậu đã bắt đầu lên kếhoạch cho việc chọn Thái tử phi. Hoàng hậu đã tìm kiếm người thích hợp trongcác phủ đệ ở kinh đô, thậm chí đã tìm đến nhà ta..."Phạm Nhàn rùng mình một cái, nghĩ thầm nếu lúc đó muội muội của mìnhthực sự trở thành Thái tử phi... thế thì đúng là thê thảm. Không phải là mạnh mẽcủa y thảm, mà chính anh thê thảm. Thế chẳng hóa ra y sẽ phải đứng về phíaThái tử, cùng vị huynh đệ Thái tử nghĩ cách tranh giành quyền lực? May là việcnày không xảy ra.Phạm Kiến tiếp tục nói: "Có điều chẳng hiểu vì sao, Thái tử khăng khăngkhông đồng ý... Đây cũng có thể coi là chuyện lạ trong năm đó, con cũng biếtThái tử rồi đấy, từ nhỏ đã khá phóng túng, mê muội trong chốn giáo phường kỹviện, vốn là người rất hào hứng với chuyện nam nữ, nhưng lại kiên quyết khôngkết hôn."Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng chuyện hôn nhân của Thái tử,không phải chỉ cần hắn ta nói không muốn, là có thể không làm.""Chỗ này thể hiện điểm thông minh của Thái tử." Phạm Kiến vừa cười vừanói: "Để thuyết phục Thái hậu và Hoàng hậu, Thái tử đã đưa ra không ít lý do,đầu tiên nói hoàng tử và Nhị hoàng tử đều chưa lập gia đình, Khánh Quốc luônlấy chữ hiếu trị vì thiên hạ, mình là đệ đệ, sao có thể vội vàng cưới thê tử trướchai vị huynh trưởng... Khi đó Đại hoàng tử còn đang ở phía tây đánh người Hồ,trong thời gian ngắn làm sao sắp xếp được hôn sự, vì thế mà việc này cứ kéo dàimãi về sau.""Lý do thì đầy đủ, nhưng chẳng có sức thuyết phục." Phạm Nhàn cười khổnói: "Quay đi quay lại, hóa ra ta là đại diện cho những người lập gia đình sớm,trở thành người đầu tiên sinh con cũng là lẽ tự nhiên.""Đạo lý tương tự thôi, nhưng một khi liên quan đến việc nhà của Hoàng đế,thì đương nhiên phải được truyền đạt từ miệng người có uy tín." Phạm Kiếncười nói: "Thái tử đã mời Đại học sĩ Thái phó của Thái tử hiện tại, Thư Đại họcsĩ. Thư Đại học sĩ vốn có tính cách cứng cỏi, lại luôn cho rằng lời nói của Tháitử có lý, không chỉ dâng tấu xin Hoàng đế tạm hoãn việc kết hôn của Thái tử,mà còn viết thư đến Bắc Quốc, mời Trang đại gia lên tiếng."

Chương 1046: Đời thứ ba 2