Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1063: Cái chết của một cung nữ 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không biết đã bao lâu sau, một thái giám với gương mặt khó coi quỳ ởngoài cung. Hồng Trúc nhíu mày tiến tới, nghe hắn ta nói vài lời, sắc mặt cũngtrở nên khó coi.Hắn tiến lại gần Hoàng hậu và thì thầm vài câu vào tai.Hoàng hậu cau đôi mày ngài, bực bội nói: "Đúng là điềm không lành...không chịu được đòn roi thì thôi, ít nhất vẫn còn biết xấu hổ, biết tự sát để bảnthân được trong sạch..." Vị quốc mẫu này tùy ý nói: "Bảo Tịnh Nhạc đường kéođi đốt."Hồng Trúc trong lòng run rẩy, nhưng hắn biết trong mắt những vị quý nhânnày, đám nô tài như mình chỉ là đối tượng cho họ sai khiến tiêu khiển, mạngsống chẳng khác gì con sâu cái kiến. Hắn lẳng lặng cúi mình, sau đó chuẩn bị loliệu hậu sự cho cung nữ kia.Hắn cũng biết cái chết của cung nữ kia không đơn thuần là tự tử. Chắc chắnthái giám mà mình bố trí tra thẩm cô ta... đã diệt khẩu. Để bảo vệ vinh hoa phúquý, sinh mệnh tài sản của mình, mà đã lén lút ra tay sát hại.Có điều chuyện này vốn cũng đúng theo sắp xếp của Hồng Trúc, cho nênhắn không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy một chút áy náy với cung nữ vô tội đó.o O oHoàng cung Khánh Quốc vô cùng rộng lớn, chiếm đến một phần tư diện tíchcủa kinh đô. Trong cung, có những nam nhân, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ;nhưng cũng có những nữ nhân và người bất nam bất nữ ti tiện nhất. Mỗi ngày,trong khuôn viên lạnh lẽo thấu xương này, không biết có bao nhiêu chuyện đãxảy ra, bao nhiêu người thấp hèn đột nhiên mất tích hoặc im lặng tử vong màkhông ai nhớ tới họ từng tồn tại trong hoàng cung.Mặc dù hoàng tộc Khánh Quốc mang tiếng nghiêm khắc, nhưng hàng ràophân chia giữa các tầng lớp xã hội vẫn cực kỳ nghiêm ngặt, biến hoàng cungthành một cõi người ăn thịt người.Vì vậy, khi một cung nữ bình thường trong Đông Cung qua đời, không mấyai chú ý. Chỉ là thêm một xác chết trên sân đốt của Tịnh Nhạc đường, trongphường thêu có một nha đầu may mắn được chọn vào Đông Cung phục vụHoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vẫn ngày ngày nghe HồngTrúc kể chuyện cười, Hoàng Thái hậu vẫn ngày ngày ăn chay, Thái tử vẫn ngàyngày học tập về trị quốc, sau đó đến Quảng Tín cung để thỉnh giáo Trưởng côngchúa.Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Phàm là danh gia vọng tộc, nếu có kẻ tấn công từ bên ngoài, thường sẽkhông dễ gì bị tiêu diệt, vì căn cơ của họ vốn rất mạnh... Nhưng nếu vấn đề xảyra từ bên trong gia tộc, khi người trong nhà bắt động thủ với nhau; ngờ vực, đấuđá và ganh ghét nhau, thế thì ngày mà gia tộc suy tàn, cũng không còn xa."Trên con đê bằng đất đa mới xây dựng ở Dĩnh Châu, Phạm Nhàn nhìn ĐạiGiang cuồn cuộn chảy về đông dưới đê, như đang mải mê suy nghĩ, nói: "Đê dàingàn dặm, hỏng vì tổ kiến, gia tập ngàn năm, sập vì ý niệm."Y quay đầu lại nhìn Dương Vạn Lý gương mặt rám nắng nói: "Những gì tanói không chỉ là con đê mà anh ngươi tu sửa, cũng không chỉ là Minh gia, màcòn liên quan đến cả thiên hạ này."Phạm Nhàn không nói rõ ràng, y đang tính toán thời gian, hôm nay chắc làngày cung nữ tử vong. Vài ngày sau, khi tin đồn lan truyền, Hoàng đế sẽ chú ýđến cái chết bí ẩn của cung nữ Đông Cung, với tính cách đa nghi của bệ hạ,chắc chắn sẽ nhận ra rất nhiều vấn đề.Bề ngoài hoàng tộc rất bình yên và hoà thuận, nhưng biết đâu sẽ vì cái chếtcủa cung nữ kia mà sản sinh ra những biến động không ai lường trước được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dương Vạn Lý nhìn Phạm Nhàn bên cạnh mình, nói: "Thưa thầy, mọi việc ởGiang Nam đã được định đoạt, thầy không cần lo lắng quá."Lời nói này của hắn thật lòng, rất chân thành. Tới giờ Dương Vạn Lý đã trảiqua hơn nửa năm gió mưa trên đê điều, cãi cọ đưa đẩy trong nha môn Tổng đốcHà Vận, đã dần dần hiểu rõ bản chất của việc làm quan và khó khăn trong cuộcsống của nhân dân.Người làm quan, nếu muốn làm việc vì bách tính, san sẻ nỗi lo cho triềuđình, thế thì trong tay nhất định phải có quyền lực và tiền bạc; bằng khôngngươi chẳng thể làm được bất chuyện chuyện gì. Dương Vạn Lýcó Phạm Nhànlàm chỗ dựa, nên trong bộ Công không có tên thượng cấp nào dám khoa chânmúa tay trước mặt hắn. Mặc dù trong nha môn Tổng đốc Hà Vận mọi thứ vẫnrối tinh rối mù, nhưng hắn có quyền trực tiếp rút bạc từ Nội Khố, do đó khôngai có thể cản trở hắn trong phương diện này.Hắn không còn là thanh niên thuần khiết năm xưa, phất hai tay áo trắng trơnmà đã dám cãi lời quát tháo trước mặt môn sư. Mỗi khi nhớ tới đây, hắn luôncực kỳ bái phục và khắc sâu bài học mà môn sư đã dạy bên bờ Tây Hồ HàngChâu.
Không biết đã bao lâu sau, một thái giám với gương mặt khó coi quỳ ở
ngoài cung. Hồng Trúc nhíu mày tiến tới, nghe hắn ta nói vài lời, sắc mặt cũng
trở nên khó coi.
Hắn tiến lại gần Hoàng hậu và thì thầm vài câu vào tai.
Hoàng hậu cau đôi mày ngài, bực bội nói: "Đúng là điềm không lành...
không chịu được đòn roi thì thôi, ít nhất vẫn còn biết xấu hổ, biết tự sát để bản
thân được trong sạch..." Vị quốc mẫu này tùy ý nói: "Bảo Tịnh Nhạc đường kéo
đi đốt."
Hồng Trúc trong lòng run rẩy, nhưng hắn biết trong mắt những vị quý nhân
này, đám nô tài như mình chỉ là đối tượng cho họ sai khiến tiêu khiển, mạng
sống chẳng khác gì con sâu cái kiến. Hắn lẳng lặng cúi mình, sau đó chuẩn bị lo
liệu hậu sự cho cung nữ kia.
Hắn cũng biết cái chết của cung nữ kia không đơn thuần là tự tử. Chắc chắn
thái giám mà mình bố trí tra thẩm cô ta... đã diệt khẩu. Để bảo vệ vinh hoa phú
quý, sinh mệnh tài sản của mình, mà đã lén lút ra tay sát hại.
Có điều chuyện này vốn cũng đúng theo sắp xếp của Hồng Trúc, cho nên
hắn không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy một chút áy náy với cung nữ vô tội đó.
o O o
Hoàng cung Khánh Quốc vô cùng rộng lớn, chiếm đến một phần tư diện tích
của kinh đô. Trong cung, có những nam nhân, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ;
nhưng cũng có những nữ nhân và người bất nam bất nữ ti tiện nhất. Mỗi ngày,
trong khuôn viên lạnh lẽo thấu xương này, không biết có bao nhiêu chuyện đã
xảy ra, bao nhiêu người thấp hèn đột nhiên mất tích hoặc im lặng tử vong mà
không ai nhớ tới họ từng tồn tại trong hoàng cung.
Mặc dù hoàng tộc Khánh Quốc mang tiếng nghiêm khắc, nhưng hàng rào
phân chia giữa các tầng lớp xã hội vẫn cực kỳ nghiêm ngặt, biến hoàng cung
thành một cõi người ăn thịt người.
Vì vậy, khi một cung nữ bình thường trong Đông Cung qua đời, không mấy
ai chú ý. Chỉ là thêm một xác chết trên sân đốt của Tịnh Nhạc đường, trong
phường thêu có một nha đầu may mắn được chọn vào Đông Cung phục vụ
Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vẫn ngày ngày nghe Hồng
Trúc kể chuyện cười, Hoàng Thái hậu vẫn ngày ngày ăn chay, Thái tử vẫn ngày
ngày học tập về trị quốc, sau đó đến Quảng Tín cung để thỉnh giáo Trưởng công
chúa.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Phàm là danh gia vọng tộc, nếu có kẻ tấn công từ bên ngoài, thường sẽ
không dễ gì bị tiêu diệt, vì căn cơ của họ vốn rất mạnh... Nhưng nếu vấn đề xảy
ra từ bên trong gia tộc, khi người trong nhà bắt động thủ với nhau; ngờ vực, đấu
đá và ganh ghét nhau, thế thì ngày mà gia tộc suy tàn, cũng không còn xa."
Trên con đê bằng đất đa mới xây dựng ở Dĩnh Châu, Phạm Nhàn nhìn Đại
Giang cuồn cuộn chảy về đông dưới đê, như đang mải mê suy nghĩ, nói: "Đê dài
ngàn dặm, hỏng vì tổ kiến, gia tập ngàn năm, sập vì ý niệm."
Y quay đầu lại nhìn Dương Vạn Lý gương mặt rám nắng nói: "Những gì ta
nói không chỉ là con đê mà anh ngươi tu sửa, cũng không chỉ là Minh gia, mà
còn liên quan đến cả thiên hạ này."
Phạm Nhàn không nói rõ ràng, y đang tính toán thời gian, hôm nay chắc là
ngày cung nữ tử vong. Vài ngày sau, khi tin đồn lan truyền, Hoàng đế sẽ chú ý
đến cái chết bí ẩn của cung nữ Đông Cung, với tính cách đa nghi của bệ hạ,
chắc chắn sẽ nhận ra rất nhiều vấn đề.
Bề ngoài hoàng tộc rất bình yên và hoà thuận, nhưng biết đâu sẽ vì cái chết
của cung nữ kia mà sản sinh ra những biến động không ai lường trước được.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dương Vạn Lý nhìn Phạm Nhàn bên cạnh mình, nói: "Thưa thầy, mọi việc ở
Giang Nam đã được định đoạt, thầy không cần lo lắng quá."
Lời nói này của hắn thật lòng, rất chân thành. Tới giờ Dương Vạn Lý đã trải
qua hơn nửa năm gió mưa trên đê điều, cãi cọ đưa đẩy trong nha môn Tổng đốc
Hà Vận, đã dần dần hiểu rõ bản chất của việc làm quan và khó khăn trong cuộc
sống của nhân dân.
Người làm quan, nếu muốn làm việc vì bách tính, san sẻ nỗi lo cho triều
đình, thế thì trong tay nhất định phải có quyền lực và tiền bạc; bằng không
ngươi chẳng thể làm được bất chuyện chuyện gì. Dương Vạn Lýcó Phạm Nhàn
làm chỗ dựa, nên trong bộ Công không có tên thượng cấp nào dám khoa chân
múa tay trước mặt hắn. Mặc dù trong nha môn Tổng đốc Hà Vận mọi thứ vẫn
rối tinh rối mù, nhưng hắn có quyền trực tiếp rút bạc từ Nội Khố, do đó không
ai có thể cản trở hắn trong phương diện này.
Hắn không còn là thanh niên thuần khiết năm xưa, phất hai tay áo trắng trơn
mà đã dám cãi lời quát tháo trước mặt môn sư. Mỗi khi nhớ tới đây, hắn luôn
cực kỳ bái phục và khắc sâu bài học mà môn sư đã dạy bên bờ Tây Hồ Hàng
Châu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không biết đã bao lâu sau, một thái giám với gương mặt khó coi quỳ ởngoài cung. Hồng Trúc nhíu mày tiến tới, nghe hắn ta nói vài lời, sắc mặt cũngtrở nên khó coi.Hắn tiến lại gần Hoàng hậu và thì thầm vài câu vào tai.Hoàng hậu cau đôi mày ngài, bực bội nói: "Đúng là điềm không lành...không chịu được đòn roi thì thôi, ít nhất vẫn còn biết xấu hổ, biết tự sát để bảnthân được trong sạch..." Vị quốc mẫu này tùy ý nói: "Bảo Tịnh Nhạc đường kéođi đốt."Hồng Trúc trong lòng run rẩy, nhưng hắn biết trong mắt những vị quý nhânnày, đám nô tài như mình chỉ là đối tượng cho họ sai khiến tiêu khiển, mạngsống chẳng khác gì con sâu cái kiến. Hắn lẳng lặng cúi mình, sau đó chuẩn bị loliệu hậu sự cho cung nữ kia.Hắn cũng biết cái chết của cung nữ kia không đơn thuần là tự tử. Chắc chắnthái giám mà mình bố trí tra thẩm cô ta... đã diệt khẩu. Để bảo vệ vinh hoa phúquý, sinh mệnh tài sản của mình, mà đã lén lút ra tay sát hại.Có điều chuyện này vốn cũng đúng theo sắp xếp của Hồng Trúc, cho nênhắn không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy một chút áy náy với cung nữ vô tội đó.o O oHoàng cung Khánh Quốc vô cùng rộng lớn, chiếm đến một phần tư diện tíchcủa kinh đô. Trong cung, có những nam nhân, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ;nhưng cũng có những nữ nhân và người bất nam bất nữ ti tiện nhất. Mỗi ngày,trong khuôn viên lạnh lẽo thấu xương này, không biết có bao nhiêu chuyện đãxảy ra, bao nhiêu người thấp hèn đột nhiên mất tích hoặc im lặng tử vong màkhông ai nhớ tới họ từng tồn tại trong hoàng cung.Mặc dù hoàng tộc Khánh Quốc mang tiếng nghiêm khắc, nhưng hàng ràophân chia giữa các tầng lớp xã hội vẫn cực kỳ nghiêm ngặt, biến hoàng cungthành một cõi người ăn thịt người.Vì vậy, khi một cung nữ bình thường trong Đông Cung qua đời, không mấyai chú ý. Chỉ là thêm một xác chết trên sân đốt của Tịnh Nhạc đường, trongphường thêu có một nha đầu may mắn được chọn vào Đông Cung phục vụHoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vẫn ngày ngày nghe HồngTrúc kể chuyện cười, Hoàng Thái hậu vẫn ngày ngày ăn chay, Thái tử vẫn ngàyngày học tập về trị quốc, sau đó đến Quảng Tín cung để thỉnh giáo Trưởng côngchúa.Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Phàm là danh gia vọng tộc, nếu có kẻ tấn công từ bên ngoài, thường sẽkhông dễ gì bị tiêu diệt, vì căn cơ của họ vốn rất mạnh... Nhưng nếu vấn đề xảyra từ bên trong gia tộc, khi người trong nhà bắt động thủ với nhau; ngờ vực, đấuđá và ganh ghét nhau, thế thì ngày mà gia tộc suy tàn, cũng không còn xa."Trên con đê bằng đất đa mới xây dựng ở Dĩnh Châu, Phạm Nhàn nhìn ĐạiGiang cuồn cuộn chảy về đông dưới đê, như đang mải mê suy nghĩ, nói: "Đê dàingàn dặm, hỏng vì tổ kiến, gia tập ngàn năm, sập vì ý niệm."Y quay đầu lại nhìn Dương Vạn Lý gương mặt rám nắng nói: "Những gì tanói không chỉ là con đê mà anh ngươi tu sửa, cũng không chỉ là Minh gia, màcòn liên quan đến cả thiên hạ này."Phạm Nhàn không nói rõ ràng, y đang tính toán thời gian, hôm nay chắc làngày cung nữ tử vong. Vài ngày sau, khi tin đồn lan truyền, Hoàng đế sẽ chú ýđến cái chết bí ẩn của cung nữ Đông Cung, với tính cách đa nghi của bệ hạ,chắc chắn sẽ nhận ra rất nhiều vấn đề.Bề ngoài hoàng tộc rất bình yên và hoà thuận, nhưng biết đâu sẽ vì cái chếtcủa cung nữ kia mà sản sinh ra những biến động không ai lường trước được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dương Vạn Lý nhìn Phạm Nhàn bên cạnh mình, nói: "Thưa thầy, mọi việc ởGiang Nam đã được định đoạt, thầy không cần lo lắng quá."Lời nói này của hắn thật lòng, rất chân thành. Tới giờ Dương Vạn Lý đã trảiqua hơn nửa năm gió mưa trên đê điều, cãi cọ đưa đẩy trong nha môn Tổng đốcHà Vận, đã dần dần hiểu rõ bản chất của việc làm quan và khó khăn trong cuộcsống của nhân dân.Người làm quan, nếu muốn làm việc vì bách tính, san sẻ nỗi lo cho triềuđình, thế thì trong tay nhất định phải có quyền lực và tiền bạc; bằng khôngngươi chẳng thể làm được bất chuyện chuyện gì. Dương Vạn Lýcó Phạm Nhànlàm chỗ dựa, nên trong bộ Công không có tên thượng cấp nào dám khoa chânmúa tay trước mặt hắn. Mặc dù trong nha môn Tổng đốc Hà Vận mọi thứ vẫnrối tinh rối mù, nhưng hắn có quyền trực tiếp rút bạc từ Nội Khố, do đó khôngai có thể cản trở hắn trong phương diện này.Hắn không còn là thanh niên thuần khiết năm xưa, phất hai tay áo trắng trơnmà đã dám cãi lời quát tháo trước mặt môn sư. Mỗi khi nhớ tới đây, hắn luôncực kỳ bái phục và khắc sâu bài học mà môn sư đã dạy bên bờ Tây Hồ HàngChâu.