Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1083: Người trẻ tuổi vô lương tâm 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vì sao... Phạm Nhàn dám làm như vậy?" Vị lão gia này không thể hiểu nổi,nếp nhăn sâu hoắm trên trán đã mang màu xám tro, thì thầm tự nhủ: "Trưởngcông chúa sẽ giúp ta.""Ngươi nói xem có đúng không?" Hắn hoang mang hỏi.Trên gương mặt của di thái thái cũng lộ vẻ sợ hãi. Cô nàng vốn chính làcung nữ thân cận của Trưởng công chúa, sau này được cử đến Minh gia ở GiangNam, một là để giám sát, hai là chịu trách nhiệm liên lạc. Năm ngoái, MinhThanh Đạt giết chết mẹ ruột của mình chính là thông qua đại nha hoàn củaMinh lão thái quân, được trong cung gật đầu đồng ý."Không biết... trong cung vẫn không có hồi âm, chẳng lẽ đã có chuyện xảyra?"Minh Thanh Đạt cười thảm: "Chẳng trách... chẳng trách Phạm Nhàn lại tựtin như vậy, hóa ra hắn ta đã biết trước trong cung không thể giúp chúng ta...Nếu Trưởng công chúa cũng gặp chuyện, thế thì chúng ta chỉ giống như mộtmiếng thịt mỡ trong miệng hắn ta, ăn lúc nào cũng được. Hắn còn sắp xếp baonhiêu thủ đoạn như vậy, cũng coi như là đánh giá cao ta.""Không phải ta đánh giá cao ngươi."Phạm Nhàn dẫn theo Hạ Tê Phi mở cửa bước vào, xoa tay đã hơi lạnh, ngồiđối diện Minh Thanh Đạt và nói: "Ngay từ đầu, chúng ta đều biết rõ triều đìnhmuốn tiêu diệt Minh gia của ngươi, đấy vốn là việc quá dễ dàng... Vấn đề là,triều đình không muốn hủy hoại các ngươi."Minh Thanh Đạt nhìn y một cái."Bệ hạ muốn một Minh gia hoàn chỉnh và nguyên vẹn, không phải mộtMinh gia đứng trước bờ vực phá sản, chỉ còn một hơi thở, cuối cùng dẫn tan cửanát nhà. Cho nên độ khó thực sự không nhỏ." Phạm Nhàn nói: "Hơn nữa, tốtnhất việc này nên được giải quyết một cách hòa bình, không gây tổn thất quánhiều sinh mệnh, làm rối loạn cuộc sống của đân chúng ở Giang Nam... Ngươibiết Minh gia như một con quái vật khổng lồ, muốn thuần phục nó đúng làkhông dễ dàng gì."Y tiếp tục nói: "Bản quan đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không chịunắm bắt."Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển một hơi, nói: "Tiếp theo các ngươi sẽ làmgì? Phải biết tay ta ít nhất còn gần một nửa cổ phần.""Từ giờ trở đi, ngươi không còn tư cách phát biểu trong Minh gia." PhạmNhàn nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Minh gia sẽ do Hạ Tê Phi phụ trách."Hạ Tê Phi mở miệng, như đang giải thích cho Minh Thanh Đạt, lại như đangđưa ra một đòn cuối cùng đánh thẳng vào sâu trong linh hồn của vị lão gia này:"Ta đã ra lệnh, tất cả sổ sách của Minh Viên sẽ được gửi đến phủ Tổng đốcGiang Nam, sẽ hợp tác toàn diện với triều đình để kiểm tra chuyện thuyền bèNội Khố bị hải tặc cướp bóc nhiều lần trong những năm trước."Hắn tiếp tục nói: "Ta đang là gia chủ Minh gia, đương nhiên phải hợp tácvới triều đình để điều tra. Nếu trong gia tộc có con cháu nào làm việc trái phápluật, đều phải giao ra.""Lan Thạch!" Minh Thanh Đạt kinh hãi đứng bật dậy."Không sai, Minh Lan Thạch đã bị đưa đến nha môn Tô Châu phủ để giảiquyết vụ buôn lậu muối." Hạ Tê chăm chú quan sát Minh Thanh Đạt, "Còn vềviệc có người mạo danh hải tặc, tin rằng không bao lâu nữa cũng được điều trarõ ràng."Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển vài tiếng, nói: "Ngươi có biết không, nếucứ tiếp tục như thế này, Minh gia sẽ thật sự xong đời! Mặc dù ta và mẫu thântừng bạc đãi ngươi, nhưng ngươi... dẫu sao cũng là con trai út của phụ thân,ngươi mang họ Minh! Chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn Minh gia bị hủy hoạitrong tay mình?"Hắn gầm lên.o O o"Yên tâm đi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nâng mí mắt, nói: "Triều đình khôngquan tâm đến việc làm ăn buôn bán, bản quan cũng biết trong chuyện làm kinhthương này, nếu quan lại can thiệp quá mức tổ chỉ biến một chậu vàng thànhbồn cầu... Năm ngoái, bản quan đã khuyên bệ hạ, triều đình sẽ không can thiệptrực tiếp vào Minh Viên, Minh Viên vẫn thuộc về Minh gia, chỉ có điều MinhViên này sẽ phải nghe lời hôm nay nhiều."Y giang hai tay, bình thản nói: "Bản quan sẽ chỉ đạo Nội Khố Chuyển Vận titoàn lực phối hợp với Minh gia. Trong vòng một năm, chắc chắn ngài sẽ thấyMinh gia hưng thịnh phát đạt trở lại. Không! Phải là càng thêm phát đạt!"Minh Thanh Đạt giật mình, mất hết sức lực ngồi xuống.Trong suốt một năm qua, Khánh Quốc, hay nói chính xác hơn là Phạm Nhànđã thành công trong việc chiếm lấy quyền kiểm soát Minh gia. Điểm quan trọngnhất là hiện tại Minh Viên đã có chủ nhân mới mà không có nhiều bóng dángcủa quan phủ. Hạ Tê Phi vốn là con trai thứ bảy của Minh gia, nên việc hắn nắmquyền trong Minh Viên là danh chính ngôn thuận, hôm nay nữa tất cả những thủđoạn đã vận dụng đều trên thương trường, vì vậy dân chúng Giang Nam cũngdễ tiếp thu hơn nhiều.Ít ra cũng không thấy đám sĩ tử và học sinh xuống đường biểu tình ở TôChâu phủ, cáo buộc Giám Sát viện chiếm đoạt tài sản của dân chúng. Tài sảncủa dân vẫn là của dân, chẳng qua là người sở hữu tài sản này hiện đã là Hạ TêPhi - một quan viên bí mật của Giám Sát viện.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vì sao... Phạm Nhàn dám làm như vậy?" Vị lão gia này không thể hiểu nổi,nếp nhăn sâu hoắm trên trán đã mang màu xám tro, thì thầm tự nhủ: "Trưởngcông chúa sẽ giúp ta.""Ngươi nói xem có đúng không?" Hắn hoang mang hỏi.Trên gương mặt của di thái thái cũng lộ vẻ sợ hãi. Cô nàng vốn chính làcung nữ thân cận của Trưởng công chúa, sau này được cử đến Minh gia ở GiangNam, một là để giám sát, hai là chịu trách nhiệm liên lạc. Năm ngoái, MinhThanh Đạt giết chết mẹ ruột của mình chính là thông qua đại nha hoàn củaMinh lão thái quân, được trong cung gật đầu đồng ý."Không biết... trong cung vẫn không có hồi âm, chẳng lẽ đã có chuyện xảyra?"Minh Thanh Đạt cười thảm: "Chẳng trách... chẳng trách Phạm Nhàn lại tựtin như vậy, hóa ra hắn ta đã biết trước trong cung không thể giúp chúng ta...Nếu Trưởng công chúa cũng gặp chuyện, thế thì chúng ta chỉ giống như mộtmiếng thịt mỡ trong miệng hắn ta, ăn lúc nào cũng được. Hắn còn sắp xếp baonhiêu thủ đoạn như vậy, cũng coi như là đánh giá cao ta.""Không phải ta đánh giá cao ngươi."Phạm Nhàn dẫn theo Hạ Tê Phi mở cửa bước vào, xoa tay đã hơi lạnh, ngồiđối diện Minh Thanh Đạt và nói: "Ngay từ đầu, chúng ta đều biết rõ triều đìnhmuốn tiêu diệt Minh gia của ngươi, đấy vốn là việc quá dễ dàng... Vấn đề là,triều đình không muốn hủy hoại các ngươi."Minh Thanh Đạt nhìn y một cái."Bệ hạ muốn một Minh gia hoàn chỉnh và nguyên vẹn, không phải mộtMinh gia đứng trước bờ vực phá sản, chỉ còn một hơi thở, cuối cùng dẫn tan cửanát nhà. Cho nên độ khó thực sự không nhỏ." Phạm Nhàn nói: "Hơn nữa, tốtnhất việc này nên được giải quyết một cách hòa bình, không gây tổn thất quánhiều sinh mệnh, làm rối loạn cuộc sống của đân chúng ở Giang Nam... Ngươibiết Minh gia như một con quái vật khổng lồ, muốn thuần phục nó đúng làkhông dễ dàng gì."Y tiếp tục nói: "Bản quan đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không chịunắm bắt."Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển một hơi, nói: "Tiếp theo các ngươi sẽ làmgì? Phải biết tay ta ít nhất còn gần một nửa cổ phần.""Từ giờ trở đi, ngươi không còn tư cách phát biểu trong Minh gia." PhạmNhàn nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Minh gia sẽ do Hạ Tê Phi phụ trách."Hạ Tê Phi mở miệng, như đang giải thích cho Minh Thanh Đạt, lại như đangđưa ra một đòn cuối cùng đánh thẳng vào sâu trong linh hồn của vị lão gia này:"Ta đã ra lệnh, tất cả sổ sách của Minh Viên sẽ được gửi đến phủ Tổng đốcGiang Nam, sẽ hợp tác toàn diện với triều đình để kiểm tra chuyện thuyền bèNội Khố bị hải tặc cướp bóc nhiều lần trong những năm trước."Hắn tiếp tục nói: "Ta đang là gia chủ Minh gia, đương nhiên phải hợp tácvới triều đình để điều tra. Nếu trong gia tộc có con cháu nào làm việc trái phápluật, đều phải giao ra.""Lan Thạch!" Minh Thanh Đạt kinh hãi đứng bật dậy."Không sai, Minh Lan Thạch đã bị đưa đến nha môn Tô Châu phủ để giảiquyết vụ buôn lậu muối." Hạ Tê chăm chú quan sát Minh Thanh Đạt, "Còn vềviệc có người mạo danh hải tặc, tin rằng không bao lâu nữa cũng được điều trarõ ràng."Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển vài tiếng, nói: "Ngươi có biết không, nếucứ tiếp tục như thế này, Minh gia sẽ thật sự xong đời! Mặc dù ta và mẫu thântừng bạc đãi ngươi, nhưng ngươi... dẫu sao cũng là con trai út của phụ thân,ngươi mang họ Minh! Chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn Minh gia bị hủy hoạitrong tay mình?"Hắn gầm lên.o O o"Yên tâm đi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nâng mí mắt, nói: "Triều đình khôngquan tâm đến việc làm ăn buôn bán, bản quan cũng biết trong chuyện làm kinhthương này, nếu quan lại can thiệp quá mức tổ chỉ biến một chậu vàng thànhbồn cầu... Năm ngoái, bản quan đã khuyên bệ hạ, triều đình sẽ không can thiệptrực tiếp vào Minh Viên, Minh Viên vẫn thuộc về Minh gia, chỉ có điều MinhViên này sẽ phải nghe lời hôm nay nhiều."Y giang hai tay, bình thản nói: "Bản quan sẽ chỉ đạo Nội Khố Chuyển Vận titoàn lực phối hợp với Minh gia. Trong vòng một năm, chắc chắn ngài sẽ thấyMinh gia hưng thịnh phát đạt trở lại. Không! Phải là càng thêm phát đạt!"Minh Thanh Đạt giật mình, mất hết sức lực ngồi xuống.Trong suốt một năm qua, Khánh Quốc, hay nói chính xác hơn là Phạm Nhànđã thành công trong việc chiếm lấy quyền kiểm soát Minh gia. Điểm quan trọngnhất là hiện tại Minh Viên đã có chủ nhân mới mà không có nhiều bóng dángcủa quan phủ. Hạ Tê Phi vốn là con trai thứ bảy của Minh gia, nên việc hắn nắmquyền trong Minh Viên là danh chính ngôn thuận, hôm nay nữa tất cả những thủđoạn đã vận dụng đều trên thương trường, vì vậy dân chúng Giang Nam cũngdễ tiếp thu hơn nhiều.Ít ra cũng không thấy đám sĩ tử và học sinh xuống đường biểu tình ở TôChâu phủ, cáo buộc Giám Sát viện chiếm đoạt tài sản của dân chúng. Tài sảncủa dân vẫn là của dân, chẳng qua là người sở hữu tài sản này hiện đã là Hạ TêPhi - một quan viên bí mật của Giám Sát viện.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vì sao... Phạm Nhàn dám làm như vậy?" Vị lão gia này không thể hiểu nổi,nếp nhăn sâu hoắm trên trán đã mang màu xám tro, thì thầm tự nhủ: "Trưởngcông chúa sẽ giúp ta.""Ngươi nói xem có đúng không?" Hắn hoang mang hỏi.Trên gương mặt của di thái thái cũng lộ vẻ sợ hãi. Cô nàng vốn chính làcung nữ thân cận của Trưởng công chúa, sau này được cử đến Minh gia ở GiangNam, một là để giám sát, hai là chịu trách nhiệm liên lạc. Năm ngoái, MinhThanh Đạt giết chết mẹ ruột của mình chính là thông qua đại nha hoàn củaMinh lão thái quân, được trong cung gật đầu đồng ý."Không biết... trong cung vẫn không có hồi âm, chẳng lẽ đã có chuyện xảyra?"Minh Thanh Đạt cười thảm: "Chẳng trách... chẳng trách Phạm Nhàn lại tựtin như vậy, hóa ra hắn ta đã biết trước trong cung không thể giúp chúng ta...Nếu Trưởng công chúa cũng gặp chuyện, thế thì chúng ta chỉ giống như mộtmiếng thịt mỡ trong miệng hắn ta, ăn lúc nào cũng được. Hắn còn sắp xếp baonhiêu thủ đoạn như vậy, cũng coi như là đánh giá cao ta.""Không phải ta đánh giá cao ngươi."Phạm Nhàn dẫn theo Hạ Tê Phi mở cửa bước vào, xoa tay đã hơi lạnh, ngồiđối diện Minh Thanh Đạt và nói: "Ngay từ đầu, chúng ta đều biết rõ triều đìnhmuốn tiêu diệt Minh gia của ngươi, đấy vốn là việc quá dễ dàng... Vấn đề là,triều đình không muốn hủy hoại các ngươi."Minh Thanh Đạt nhìn y một cái."Bệ hạ muốn một Minh gia hoàn chỉnh và nguyên vẹn, không phải mộtMinh gia đứng trước bờ vực phá sản, chỉ còn một hơi thở, cuối cùng dẫn tan cửanát nhà. Cho nên độ khó thực sự không nhỏ." Phạm Nhàn nói: "Hơn nữa, tốtnhất việc này nên được giải quyết một cách hòa bình, không gây tổn thất quánhiều sinh mệnh, làm rối loạn cuộc sống của đân chúng ở Giang Nam... Ngươibiết Minh gia như một con quái vật khổng lồ, muốn thuần phục nó đúng làkhông dễ dàng gì."Y tiếp tục nói: "Bản quan đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không chịunắm bắt."Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển một hơi, nói: "Tiếp theo các ngươi sẽ làmgì? Phải biết tay ta ít nhất còn gần một nửa cổ phần.""Từ giờ trở đi, ngươi không còn tư cách phát biểu trong Minh gia." PhạmNhàn nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Minh gia sẽ do Hạ Tê Phi phụ trách."Hạ Tê Phi mở miệng, như đang giải thích cho Minh Thanh Đạt, lại như đangđưa ra một đòn cuối cùng đánh thẳng vào sâu trong linh hồn của vị lão gia này:"Ta đã ra lệnh, tất cả sổ sách của Minh Viên sẽ được gửi đến phủ Tổng đốcGiang Nam, sẽ hợp tác toàn diện với triều đình để kiểm tra chuyện thuyền bèNội Khố bị hải tặc cướp bóc nhiều lần trong những năm trước."Hắn tiếp tục nói: "Ta đang là gia chủ Minh gia, đương nhiên phải hợp tácvới triều đình để điều tra. Nếu trong gia tộc có con cháu nào làm việc trái phápluật, đều phải giao ra.""Lan Thạch!" Minh Thanh Đạt kinh hãi đứng bật dậy."Không sai, Minh Lan Thạch đã bị đưa đến nha môn Tô Châu phủ để giảiquyết vụ buôn lậu muối." Hạ Tê chăm chú quan sát Minh Thanh Đạt, "Còn vềviệc có người mạo danh hải tặc, tin rằng không bao lâu nữa cũng được điều trarõ ràng."Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển vài tiếng, nói: "Ngươi có biết không, nếucứ tiếp tục như thế này, Minh gia sẽ thật sự xong đời! Mặc dù ta và mẫu thântừng bạc đãi ngươi, nhưng ngươi... dẫu sao cũng là con trai út của phụ thân,ngươi mang họ Minh! Chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn Minh gia bị hủy hoạitrong tay mình?"Hắn gầm lên.o O o"Yên tâm đi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nâng mí mắt, nói: "Triều đình khôngquan tâm đến việc làm ăn buôn bán, bản quan cũng biết trong chuyện làm kinhthương này, nếu quan lại can thiệp quá mức tổ chỉ biến một chậu vàng thànhbồn cầu... Năm ngoái, bản quan đã khuyên bệ hạ, triều đình sẽ không can thiệptrực tiếp vào Minh Viên, Minh Viên vẫn thuộc về Minh gia, chỉ có điều MinhViên này sẽ phải nghe lời hôm nay nhiều."Y giang hai tay, bình thản nói: "Bản quan sẽ chỉ đạo Nội Khố Chuyển Vận titoàn lực phối hợp với Minh gia. Trong vòng một năm, chắc chắn ngài sẽ thấyMinh gia hưng thịnh phát đạt trở lại. Không! Phải là càng thêm phát đạt!"Minh Thanh Đạt giật mình, mất hết sức lực ngồi xuống.Trong suốt một năm qua, Khánh Quốc, hay nói chính xác hơn là Phạm Nhànđã thành công trong việc chiếm lấy quyền kiểm soát Minh gia. Điểm quan trọngnhất là hiện tại Minh Viên đã có chủ nhân mới mà không có nhiều bóng dángcủa quan phủ. Hạ Tê Phi vốn là con trai thứ bảy của Minh gia, nên việc hắn nắmquyền trong Minh Viên là danh chính ngôn thuận, hôm nay nữa tất cả những thủđoạn đã vận dụng đều trên thương trường, vì vậy dân chúng Giang Nam cũngdễ tiếp thu hơn nhiều.Ít ra cũng không thấy đám sĩ tử và học sinh xuống đường biểu tình ở TôChâu phủ, cáo buộc Giám Sát viện chiếm đoạt tài sản của dân chúng. Tài sảncủa dân vẫn là của dân, chẳng qua là người sở hữu tài sản này hiện đã là Hạ TêPhi - một quan viên bí mật của Giám Sát viện.

Chương 1083: Người trẻ tuổi vô lương tâm 3