Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1088: Ba buổi tối trong cung 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kể từ ngày Phạm Nhàn viết ba trăm bài thơ làm náo loạn buổi dạ tiệc, cũnglà lần đầu tiên hoàng cung bị thích khách đột nhập trong suốt gần mười nămqua. Từ sau khi khai quốc Đại tổng quản thái giám năm xưa - Hồng công côngvẫn luôn ở trong hoàng cung, trở nên càng lúc càng trầm lặng kín tiếng, cả ngàychỉ thích nằm phơi nắng bên ngoài Hàm Quang điện.Có điều trong cung trong triều không một ai dám xem thường lão. Thậm chíchính vì lão cứ trầm lặng nên mọi người càng thấy vị lão thái giám này thâmsâu khôn lường. Ngay cả Hồng Trúc đang nổi danh trong cung hiện nay, thực racó địa vị như hiện tại chính là vì quan hệ với Hồng lão thái giám.Ngay cả Thái hậu và Hoàng đế cũng giữ lễ nghi nhất định với vị lão tháigiám này.Nhưng hôm nay, Hoàng đế gọi thẳng tên húy của lão thái giám: "Hồng TứDương, ngươi thấy sao?"Lần trước khi Hoàng đế Khánh Quốc gọi vị lão thái giám này như vậy là lúchỏi ý kiến lão về Phạm Nhàn. Lúc ấy, Hồng lão thái giám đã trả lời, cho rằngPhạm Nhàn là loại giả tạo.Chỉ có trong những tình huống quan trọng cần ý kiến của Hồng công công,Hoàng đế mới thật sự gọi thẳng tên của ông lão. Trong mắt mọi người, có thểđây là thiếu tôn trọng, nhưng ý tứ của Hoàng đế lại hoàn toàn trái ngược. Bệ hạluôn cho việc gọi Hồng công công là "công công" sẽ khiến lão nghĩ đến nhữngkhuyết tật trên cơ thể mình, trái lại gọi thẳng tên lại phù hợp hơn một chút.Hồng công công nhẹ nhàng khom người, vẻ mặt như lơ mơ giữa tỉnh và mê,nhẹ nhàng đáp lời: "Bệ hạ, có nhiều việc không quan trọng việc thấy thế nào,ngay cả khi tận mắt chứng kiến, cũng chưa chắc đã là sự thật."Hoàng đế gật đầu, nói: "Tính cách của trẫm luôn có phần đa nghi, trẫm biếtđiều này là không tốt, có thể nhận định sai, vì vậy mời ngài xem giúp."Hồng công công lễ phép cúi đầu, không nói thêm lời nào.Hoàng đế im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Nửa năm vừa qua, tinh thần củaThừa Càn rất tốt, ngoài việc được Thái phó dạy dỗ hàng ngày, nó còn thườngxuyên đến Quảng Tín cung để nghe Vân Duệ dạy về ba chiến lược trị quốc.Trẫm rất tò mò, làm sao thân thể của nó phục hồi nhanh đến như vậy."Tuy hiện tại hoàng tộc đã có những vết rạn nứt, nhưng ít nhất bề ngoài mọichuyện đều ổn. Hoàng đế biết muội muội của mình có nghiên cứu sâu về thuậtquyền mưu, nên bình thường không phản đối Thái tử và Trưởng công chúa thânthiết với nhau, thậm chí còn âm thầm tỏ ý tán thưởng. có điều..."Đã làm phiền ngài rồi." Sau khi nói xong, Hoàng đế không nhìn Hồng côngcông một lần nào nữa.Hồng công công từ từ lui lại, nhẹ nhàng đóng cửa Ngự Thư phòng. Sau khiđi được quãng xa, lão mới quay lại nhìn ánh sáng trong phòng, âm thầm thở dàitự nhủ: "Đã biết mình đa nghi, thế thì sao lại phải tỏ ra tò mò như thế... Bệ hạ,ngài cần phải sửa lại cái tính này. Tương lai của Khánh Quốc, tất cả đều dựavào suy nghĩ của ngài."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mấy ngày sau, một vị Thái y đột ngột mắc bệnh qua đời. Sau vài ngày nữa,một họ hàng xa của quý nhân bị ngã ngựa trong một chuyến đi chơi. Lại vàingày nữa, Hồi Xuân đường nổi tiếng ở kinh đô, đột nhiên có cháy lớn, chết mấtmười mấy người.Ban đêm hôm xảy ra hỏa hoạn, Hồng công công mặt không biểu cảm xuấthiện trước mặt Hoàng đế, bẩm báo bằng giọng nói già nua: "Lão nô đã tra đượcđến Thái Y viện, vị Thái y đó chết ngay. Lão nô tra được đến nhà của người họhàng xa, người đó cũng đã chết. Lão nô tra được tới Hồi Xuân đường, Hồi Xuânđường đã bị đốt."Tối nay, Hoàng đế Khánh Quốc không đọc tấu chương, cẩn thận lắng nghebáo cáo của Hồng công công Nghe xong, khóe môi hắn nở một nụ cười kỳ quái."Có người muốn che giấu điều gì đây. Cho dù ở trong cung hay ở kinh đô,người có thể liên tục ra tay trước mặt ngươi, vốn không nhiều lắm." Hoàng đếbình tĩnh nói: "Ta luôn thích những thủ đoạn của nó."Hồng công công không tiếp lời. Thủ đoạn của Trưởng công chúa, thiên hạ aiai cũng biết rõ. Chỉ có điều trong những năm gần đây, Trưởng công chúa khôngcó cơ hội để thể hiện. Nếu những thủ đoạn này được sử dụng để giúp Hoàng đếcân bằng triều chính, chỉ đạo thiên hạ, chắc chắn Hoàng đế sẽ rất thích. Nhưngnếu sử dụng để che giấu và lừa dối Hoàng đế, đương nhiên bệ hạ... rất khôngthích!Hồng công công rút từ trong lòng ra một viên thuốc, nói: "Chỉ lấy được mộtviên thuốc này."Hoàng đế dùng ngón tay nhẹ nhàng nắn bót, khẽ ép một cái, viên thuốc vỡtan, mùi thơm lạ lùng lan tỏa. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng, nói: "Quảnhiên là thuốc tốt."Hồng công công bình tĩnh nói: "Cũng có thể là vu oan giá họa."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kể từ ngày Phạm Nhàn viết ba trăm bài thơ làm náo loạn buổi dạ tiệc, cũnglà lần đầu tiên hoàng cung bị thích khách đột nhập trong suốt gần mười nămqua. Từ sau khi khai quốc Đại tổng quản thái giám năm xưa - Hồng công côngvẫn luôn ở trong hoàng cung, trở nên càng lúc càng trầm lặng kín tiếng, cả ngàychỉ thích nằm phơi nắng bên ngoài Hàm Quang điện.Có điều trong cung trong triều không một ai dám xem thường lão. Thậm chíchính vì lão cứ trầm lặng nên mọi người càng thấy vị lão thái giám này thâmsâu khôn lường. Ngay cả Hồng Trúc đang nổi danh trong cung hiện nay, thực racó địa vị như hiện tại chính là vì quan hệ với Hồng lão thái giám.Ngay cả Thái hậu và Hoàng đế cũng giữ lễ nghi nhất định với vị lão tháigiám này.Nhưng hôm nay, Hoàng đế gọi thẳng tên húy của lão thái giám: "Hồng TứDương, ngươi thấy sao?"Lần trước khi Hoàng đế Khánh Quốc gọi vị lão thái giám này như vậy là lúchỏi ý kiến lão về Phạm Nhàn. Lúc ấy, Hồng lão thái giám đã trả lời, cho rằngPhạm Nhàn là loại giả tạo.Chỉ có trong những tình huống quan trọng cần ý kiến của Hồng công công,Hoàng đế mới thật sự gọi thẳng tên của ông lão. Trong mắt mọi người, có thểđây là thiếu tôn trọng, nhưng ý tứ của Hoàng đế lại hoàn toàn trái ngược. Bệ hạluôn cho việc gọi Hồng công công là "công công" sẽ khiến lão nghĩ đến nhữngkhuyết tật trên cơ thể mình, trái lại gọi thẳng tên lại phù hợp hơn một chút.Hồng công công nhẹ nhàng khom người, vẻ mặt như lơ mơ giữa tỉnh và mê,nhẹ nhàng đáp lời: "Bệ hạ, có nhiều việc không quan trọng việc thấy thế nào,ngay cả khi tận mắt chứng kiến, cũng chưa chắc đã là sự thật."Hoàng đế gật đầu, nói: "Tính cách của trẫm luôn có phần đa nghi, trẫm biếtđiều này là không tốt, có thể nhận định sai, vì vậy mời ngài xem giúp."Hồng công công lễ phép cúi đầu, không nói thêm lời nào.Hoàng đế im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Nửa năm vừa qua, tinh thần củaThừa Càn rất tốt, ngoài việc được Thái phó dạy dỗ hàng ngày, nó còn thườngxuyên đến Quảng Tín cung để nghe Vân Duệ dạy về ba chiến lược trị quốc.Trẫm rất tò mò, làm sao thân thể của nó phục hồi nhanh đến như vậy."Tuy hiện tại hoàng tộc đã có những vết rạn nứt, nhưng ít nhất bề ngoài mọichuyện đều ổn. Hoàng đế biết muội muội của mình có nghiên cứu sâu về thuậtquyền mưu, nên bình thường không phản đối Thái tử và Trưởng công chúa thânthiết với nhau, thậm chí còn âm thầm tỏ ý tán thưởng. có điều..."Đã làm phiền ngài rồi." Sau khi nói xong, Hoàng đế không nhìn Hồng côngcông một lần nào nữa.Hồng công công từ từ lui lại, nhẹ nhàng đóng cửa Ngự Thư phòng. Sau khiđi được quãng xa, lão mới quay lại nhìn ánh sáng trong phòng, âm thầm thở dàitự nhủ: "Đã biết mình đa nghi, thế thì sao lại phải tỏ ra tò mò như thế... Bệ hạ,ngài cần phải sửa lại cái tính này. Tương lai của Khánh Quốc, tất cả đều dựavào suy nghĩ của ngài."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mấy ngày sau, một vị Thái y đột ngột mắc bệnh qua đời. Sau vài ngày nữa,một họ hàng xa của quý nhân bị ngã ngựa trong một chuyến đi chơi. Lại vàingày nữa, Hồi Xuân đường nổi tiếng ở kinh đô, đột nhiên có cháy lớn, chết mấtmười mấy người.Ban đêm hôm xảy ra hỏa hoạn, Hồng công công mặt không biểu cảm xuấthiện trước mặt Hoàng đế, bẩm báo bằng giọng nói già nua: "Lão nô đã tra đượcđến Thái Y viện, vị Thái y đó chết ngay. Lão nô tra được đến nhà của người họhàng xa, người đó cũng đã chết. Lão nô tra được tới Hồi Xuân đường, Hồi Xuânđường đã bị đốt."Tối nay, Hoàng đế Khánh Quốc không đọc tấu chương, cẩn thận lắng nghebáo cáo của Hồng công công Nghe xong, khóe môi hắn nở một nụ cười kỳ quái."Có người muốn che giấu điều gì đây. Cho dù ở trong cung hay ở kinh đô,người có thể liên tục ra tay trước mặt ngươi, vốn không nhiều lắm." Hoàng đếbình tĩnh nói: "Ta luôn thích những thủ đoạn của nó."Hồng công công không tiếp lời. Thủ đoạn của Trưởng công chúa, thiên hạ aiai cũng biết rõ. Chỉ có điều trong những năm gần đây, Trưởng công chúa khôngcó cơ hội để thể hiện. Nếu những thủ đoạn này được sử dụng để giúp Hoàng đếcân bằng triều chính, chỉ đạo thiên hạ, chắc chắn Hoàng đế sẽ rất thích. Nhưngnếu sử dụng để che giấu và lừa dối Hoàng đế, đương nhiên bệ hạ... rất khôngthích!Hồng công công rút từ trong lòng ra một viên thuốc, nói: "Chỉ lấy được mộtviên thuốc này."Hoàng đế dùng ngón tay nhẹ nhàng nắn bót, khẽ ép một cái, viên thuốc vỡtan, mùi thơm lạ lùng lan tỏa. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng, nói: "Quảnhiên là thuốc tốt."Hồng công công bình tĩnh nói: "Cũng có thể là vu oan giá họa."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kể từ ngày Phạm Nhàn viết ba trăm bài thơ làm náo loạn buổi dạ tiệc, cũnglà lần đầu tiên hoàng cung bị thích khách đột nhập trong suốt gần mười nămqua. Từ sau khi khai quốc Đại tổng quản thái giám năm xưa - Hồng công côngvẫn luôn ở trong hoàng cung, trở nên càng lúc càng trầm lặng kín tiếng, cả ngàychỉ thích nằm phơi nắng bên ngoài Hàm Quang điện.Có điều trong cung trong triều không một ai dám xem thường lão. Thậm chíchính vì lão cứ trầm lặng nên mọi người càng thấy vị lão thái giám này thâmsâu khôn lường. Ngay cả Hồng Trúc đang nổi danh trong cung hiện nay, thực racó địa vị như hiện tại chính là vì quan hệ với Hồng lão thái giám.Ngay cả Thái hậu và Hoàng đế cũng giữ lễ nghi nhất định với vị lão tháigiám này.Nhưng hôm nay, Hoàng đế gọi thẳng tên húy của lão thái giám: "Hồng TứDương, ngươi thấy sao?"Lần trước khi Hoàng đế Khánh Quốc gọi vị lão thái giám này như vậy là lúchỏi ý kiến lão về Phạm Nhàn. Lúc ấy, Hồng lão thái giám đã trả lời, cho rằngPhạm Nhàn là loại giả tạo.Chỉ có trong những tình huống quan trọng cần ý kiến của Hồng công công,Hoàng đế mới thật sự gọi thẳng tên của ông lão. Trong mắt mọi người, có thểđây là thiếu tôn trọng, nhưng ý tứ của Hoàng đế lại hoàn toàn trái ngược. Bệ hạluôn cho việc gọi Hồng công công là "công công" sẽ khiến lão nghĩ đến nhữngkhuyết tật trên cơ thể mình, trái lại gọi thẳng tên lại phù hợp hơn một chút.Hồng công công nhẹ nhàng khom người, vẻ mặt như lơ mơ giữa tỉnh và mê,nhẹ nhàng đáp lời: "Bệ hạ, có nhiều việc không quan trọng việc thấy thế nào,ngay cả khi tận mắt chứng kiến, cũng chưa chắc đã là sự thật."Hoàng đế gật đầu, nói: "Tính cách của trẫm luôn có phần đa nghi, trẫm biếtđiều này là không tốt, có thể nhận định sai, vì vậy mời ngài xem giúp."Hồng công công lễ phép cúi đầu, không nói thêm lời nào.Hoàng đế im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Nửa năm vừa qua, tinh thần củaThừa Càn rất tốt, ngoài việc được Thái phó dạy dỗ hàng ngày, nó còn thườngxuyên đến Quảng Tín cung để nghe Vân Duệ dạy về ba chiến lược trị quốc.Trẫm rất tò mò, làm sao thân thể của nó phục hồi nhanh đến như vậy."Tuy hiện tại hoàng tộc đã có những vết rạn nứt, nhưng ít nhất bề ngoài mọichuyện đều ổn. Hoàng đế biết muội muội của mình có nghiên cứu sâu về thuậtquyền mưu, nên bình thường không phản đối Thái tử và Trưởng công chúa thânthiết với nhau, thậm chí còn âm thầm tỏ ý tán thưởng. có điều..."Đã làm phiền ngài rồi." Sau khi nói xong, Hoàng đế không nhìn Hồng côngcông một lần nào nữa.Hồng công công từ từ lui lại, nhẹ nhàng đóng cửa Ngự Thư phòng. Sau khiđi được quãng xa, lão mới quay lại nhìn ánh sáng trong phòng, âm thầm thở dàitự nhủ: "Đã biết mình đa nghi, thế thì sao lại phải tỏ ra tò mò như thế... Bệ hạ,ngài cần phải sửa lại cái tính này. Tương lai của Khánh Quốc, tất cả đều dựavào suy nghĩ của ngài."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mấy ngày sau, một vị Thái y đột ngột mắc bệnh qua đời. Sau vài ngày nữa,một họ hàng xa của quý nhân bị ngã ngựa trong một chuyến đi chơi. Lại vàingày nữa, Hồi Xuân đường nổi tiếng ở kinh đô, đột nhiên có cháy lớn, chết mấtmười mấy người.Ban đêm hôm xảy ra hỏa hoạn, Hồng công công mặt không biểu cảm xuấthiện trước mặt Hoàng đế, bẩm báo bằng giọng nói già nua: "Lão nô đã tra đượcđến Thái Y viện, vị Thái y đó chết ngay. Lão nô tra được đến nhà của người họhàng xa, người đó cũng đã chết. Lão nô tra được tới Hồi Xuân đường, Hồi Xuânđường đã bị đốt."Tối nay, Hoàng đế Khánh Quốc không đọc tấu chương, cẩn thận lắng nghebáo cáo của Hồng công công Nghe xong, khóe môi hắn nở một nụ cười kỳ quái."Có người muốn che giấu điều gì đây. Cho dù ở trong cung hay ở kinh đô,người có thể liên tục ra tay trước mặt ngươi, vốn không nhiều lắm." Hoàng đếbình tĩnh nói: "Ta luôn thích những thủ đoạn của nó."Hồng công công không tiếp lời. Thủ đoạn của Trưởng công chúa, thiên hạ aiai cũng biết rõ. Chỉ có điều trong những năm gần đây, Trưởng công chúa khôngcó cơ hội để thể hiện. Nếu những thủ đoạn này được sử dụng để giúp Hoàng đếcân bằng triều chính, chỉ đạo thiên hạ, chắc chắn Hoàng đế sẽ rất thích. Nhưngnếu sử dụng để che giấu và lừa dối Hoàng đế, đương nhiên bệ hạ... rất khôngthích!Hồng công công rút từ trong lòng ra một viên thuốc, nói: "Chỉ lấy được mộtviên thuốc này."Hoàng đế dùng ngón tay nhẹ nhàng nắn bót, khẽ ép một cái, viên thuốc vỡtan, mùi thơm lạ lùng lan tỏa. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng, nói: "Quảnhiên là thuốc tốt."Hồng công công bình tĩnh nói: "Cũng có thể là vu oan giá họa."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1088: Ba buổi tối trong cung 3