Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1109: Giam cầm 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thường ngày, Thư Vu còn dám phản bạc trực diện với bệ hạ, dùng lời lẽnghiêm khắc can gián, nhưng ông biết đó là vì bệ hạ cần một vị đại thần khá hàihước chịu mở lời khuyên can như mình. Có điều, vụ việc hôm nay quá nghiêmtrọng, nên không thể tùy tiện lên tiếng. Ông nuốt một ngụm nước bọt, làm ướtcổ họng đang khô khốc do căng thẳng, cung kính bẩm báo: "Chẳng hay NhanThượng thư cùng mọi người đã vi phạm điều gì?"Hoàng đế nhìn ông một cái, sau đó nhắm mắt lại và vẫy tay.Diêu thái giám đã chuẩn bị từ trước, lấy vài phần tấu chương và hồ sơ rakhỏi chiếc hộp gấm màu vàng bên cạnh ghế rồng, nhanh chóng chạy xuống ngựđài, phân phát cho mấy vị đại thần đứng đầu.Trên tấu chương và hồ sơ viết gì, đương nhiên trong lòng mấy kẻ lão làngnhư Thư Vu và Phạm Kiến biết rất rõ, đã đoán trước từ lâu. Nhưng khi tự mìnhcầm đọc, họ vẫn phải thể hiện vẻ kinh ngạc, phẫn nộ và hổ thẹn.Trên hồ sơ đương nhiên là kết quả điều tra của Giám Sát viện, nhắm vàonhững tội danh của các đại thần bị bỏ tù đêm qua. Mọi thông tin đều được ghichép một cách rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn, nhân chứng vật chứngđều được gửi tới Đại Lý tự, hoàn toàn không cho đám người kia có bất cứ cơhội nào để xoay chuyển tình thế.Còn trên triều đình, các vị đại thần thể hiện ba vẻ mặt như vậy đương nhiênlà để biểu thị với Hoàng đế bệ hạ, họ hoàn toàn không biết gì về tội lỗi củaThượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư và đồng bọn, cho nên mới kinh ngạc đếnvậy. Thân là đồng liêu trong triều đình, họ cảm thấy tức giận trước những kẻnhận bổng lộc từ bệ hạ nhưng lại lừa dối và ức hiếp dân lành... Còn hổ thẹnđương nhiên là vì đã ở chung triều đình một số năm nhưng lại không nhận ra dãtâm của những kẻ tội đồ này, không thể báo trước cho bệ hạ và vạch trần bộ mặtxấu xa của chúng. Họ cảm thấy mình khó thoát tội nhìn sai người, khiến bệ hạphải khổ cực điều động hiền tài... không khỏi hổ thẹn trước bệ hạ, thẹn với triềuđình, thẹn với bách tính Khánh Quốc.Ba loại vẻ mặt này đều được thể hiện rất rõ ràng, nhưng Hoàng đế vẫn tỏ rarất bình thản, khóe môi mang vẻ tự giễu và chế nhạo. Lý do hôm nay hắn lêntriều muộn nửa canh giờ là vì phải dành thời gian ở Hàm Quang điện để an ủimẫu thân và đảm bảo mọi thứ trong hoàng cung được sắp xếp ổn thỏa.Rất rõ ràng, hắn không giải thích cho Hoàng Thái hậu lý do mình tức giận,nhưng điều kỳ lạ là, cho dù không thể âm thầm loại bỏ Trưởng công chúa,Hoàng đế bệ hạ không hề thấy thất vọng.Trong số quần thần, ngoài ba loại biểu cảm đã biết, còn có một loại biểucảm khác, đó là sợ hãi và hoảng loạn.Hồ sơ truyền một lượt trong triều đình, bốn vị quan viên đã quỳ sụp xuốngđất. Những quan viên này từng có mối liên hệ với Trưởng công chúa, không thểtách khỏi những sự việc được ghi trong hồ sơ. Vừa thấy hồ sơ này, họ biết mìnhđã gặp tai họa ngập đầu.Bốn vị đại thần quỳ trong Thái Cực Điện liên tục cúi đầu, nhưng không dámhô to xin Hoàng đế tha mạng, bởi vì họ biết rõ Hoàng đế của mình ghét nhất lànhững kẻ vô sỉ cầu xin.Hoàng đế lạnh nhạt nhìn bốn vị đại thần và nói: "Tội không bằng những kẻkhác."Cả bốn vị đại thần đều giật mình, dường như không ngờ Hoàng đế lại thathứ cho họ một cách dễ dàng như vậy. Sau cảm giác sợ hãi là niềm vui sướng,khiến một trong số họ không kiểm soát được mình và ngồi sụp xuống, mất mộtlúc mới lấy lại tinh thần.Hoàng đế cau mày nhìn người đó, không nói thêm lời nào..o O o .Sau phiên yết triều là tới cuộc họp trong Ngự Thư phòng. Lúc này mới thựcsự là trung tâm quyền lực của Khánh Quốc. Các vị lão đại nhân trong Môn HạTrung Thư và lục bộ tam tự vẫn ngồi trên ghế đôn như mọi khi, nhưng hôm naycác vị đại nhân này đều có cảm giác như ngồi trên kim nhọn, vô cùng khổ sở.Hôm nay không có Thái tử hay Hoàng tử ngồi nghe giảng dạy, trong lòngcác vị đại thần đều đang suy đoán, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút biểucảm nào.Hoàng đế nhìn những người này một cái, chậm rãi nói: "Có những chuyệntrẫm có thể nói ở trên triều đình, nhưng có những việc chỉ nên nói ở đây, bởi vìchư vị đại nhân chính là trụ cột của Khánh Quốc. Việc nhà của Thiên tử cũngcoi là chuyện quốc gia đại sự, dẫu sao các ngươi cũng nên biết."Trong lòng mọi người căng thẳng, biết sắp nói đến chuyện của Trưởng côngchúa, nhanh chóng cung kính cúi người."Những kẻ như Nhan Hành Thư chỉ là nanh vuốt, trẫm sẽ không tùy tiệngiết chóc." Hoàng đế tựa mình vào giường, nói: "Trên triều đình, trẫm cũngkhông có động tác gì lớn. Thôi, các ngươi cứ xem trước đi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thường ngày, Thư Vu còn dám phản bạc trực diện với bệ hạ, dùng lời lẽ

nghiêm khắc can gián, nhưng ông biết đó là vì bệ hạ cần một vị đại thần khá hài

hước chịu mở lời khuyên can như mình. Có điều, vụ việc hôm nay quá nghiêm

trọng, nên không thể tùy tiện lên tiếng. Ông nuốt một ngụm nước bọt, làm ướt

cổ họng đang khô khốc do căng thẳng, cung kính bẩm báo: "Chẳng hay Nhan

Thượng thư cùng mọi người đã vi phạm điều gì?"

Hoàng đế nhìn ông một cái, sau đó nhắm mắt lại và vẫy tay.

Diêu thái giám đã chuẩn bị từ trước, lấy vài phần tấu chương và hồ sơ ra

khỏi chiếc hộp gấm màu vàng bên cạnh ghế rồng, nhanh chóng chạy xuống ngự

đài, phân phát cho mấy vị đại thần đứng đầu.

Trên tấu chương và hồ sơ viết gì, đương nhiên trong lòng mấy kẻ lão làng

như Thư Vu và Phạm Kiến biết rất rõ, đã đoán trước từ lâu. Nhưng khi tự mình

cầm đọc, họ vẫn phải thể hiện vẻ kinh ngạc, phẫn nộ và hổ thẹn.

Trên hồ sơ đương nhiên là kết quả điều tra của Giám Sát viện, nhắm vào

những tội danh của các đại thần bị bỏ tù đêm qua. Mọi thông tin đều được ghi

chép một cách rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn, nhân chứng vật chứng

đều được gửi tới Đại Lý tự, hoàn toàn không cho đám người kia có bất cứ cơ

hội nào để xoay chuyển tình thế.

Còn trên triều đình, các vị đại thần thể hiện ba vẻ mặt như vậy đương nhiên

là để biểu thị với Hoàng đế bệ hạ, họ hoàn toàn không biết gì về tội lỗi của

Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư và đồng bọn, cho nên mới kinh ngạc đến

vậy. Thân là đồng liêu trong triều đình, họ cảm thấy tức giận trước những kẻ

nhận bổng lộc từ bệ hạ nhưng lại lừa dối và ức hiếp dân lành... Còn hổ thẹn

đương nhiên là vì đã ở chung triều đình một số năm nhưng lại không nhận ra dã

tâm của những kẻ tội đồ này, không thể báo trước cho bệ hạ và vạch trần bộ mặt

xấu xa của chúng. Họ cảm thấy mình khó thoát tội nhìn sai người, khiến bệ hạ

phải khổ cực điều động hiền tài... không khỏi hổ thẹn trước bệ hạ, thẹn với triều

đình, thẹn với bách tính Khánh Quốc.

Ba loại vẻ mặt này đều được thể hiện rất rõ ràng, nhưng Hoàng đế vẫn tỏ ra

rất bình thản, khóe môi mang vẻ tự giễu và chế nhạo. Lý do hôm nay hắn lên

triều muộn nửa canh giờ là vì phải dành thời gian ở Hàm Quang điện để an ủi

mẫu thân và đảm bảo mọi thứ trong hoàng cung được sắp xếp ổn thỏa.

Rất rõ ràng, hắn không giải thích cho Hoàng Thái hậu lý do mình tức giận,

nhưng điều kỳ lạ là, cho dù không thể âm thầm loại bỏ Trưởng công chúa,

Hoàng đế bệ hạ không hề thấy thất vọng.

Trong số quần thần, ngoài ba loại biểu cảm đã biết, còn có một loại biểu

cảm khác, đó là sợ hãi và hoảng loạn.

Hồ sơ truyền một lượt trong triều đình, bốn vị quan viên đã quỳ sụp xuống

đất. Những quan viên này từng có mối liên hệ với Trưởng công chúa, không thể

tách khỏi những sự việc được ghi trong hồ sơ. Vừa thấy hồ sơ này, họ biết mình

đã gặp tai họa ngập đầu.

Bốn vị đại thần quỳ trong Thái Cực Điện liên tục cúi đầu, nhưng không dám

hô to xin Hoàng đế tha mạng, bởi vì họ biết rõ Hoàng đế của mình ghét nhất là

những kẻ vô sỉ cầu xin.

Hoàng đế lạnh nhạt nhìn bốn vị đại thần và nói: "Tội không bằng những kẻ

khác."

Cả bốn vị đại thần đều giật mình, dường như không ngờ Hoàng đế lại tha

thứ cho họ một cách dễ dàng như vậy. Sau cảm giác sợ hãi là niềm vui sướng,

khiến một trong số họ không kiểm soát được mình và ngồi sụp xuống, mất một

lúc mới lấy lại tinh thần.

Hoàng đế cau mày nhìn người đó, không nói thêm lời nào.

.o O o .

Sau phiên yết triều là tới cuộc họp trong Ngự Thư phòng. Lúc này mới thực

sự là trung tâm quyền lực của Khánh Quốc. Các vị lão đại nhân trong Môn Hạ

Trung Thư và lục bộ tam tự vẫn ngồi trên ghế đôn như mọi khi, nhưng hôm nay

các vị đại nhân này đều có cảm giác như ngồi trên kim nhọn, vô cùng khổ sở.

Hôm nay không có Thái tử hay Hoàng tử ngồi nghe giảng dạy, trong lòng

các vị đại thần đều đang suy đoán, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút biểu

cảm nào.

Hoàng đế nhìn những người này một cái, chậm rãi nói: "Có những chuyện

trẫm có thể nói ở trên triều đình, nhưng có những việc chỉ nên nói ở đây, bởi vì

chư vị đại nhân chính là trụ cột của Khánh Quốc. Việc nhà của Thiên tử cũng

coi là chuyện quốc gia đại sự, dẫu sao các ngươi cũng nên biết."

Trong lòng mọi người căng thẳng, biết sắp nói đến chuyện của Trưởng công

chúa, nhanh chóng cung kính cúi người.

"Những kẻ như Nhan Hành Thư chỉ là nanh vuốt, trẫm sẽ không tùy tiện

giết chóc." Hoàng đế tựa mình vào giường, nói: "Trên triều đình, trẫm cũng

không có động tác gì lớn. Thôi, các ngươi cứ xem trước đi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thường ngày, Thư Vu còn dám phản bạc trực diện với bệ hạ, dùng lời lẽnghiêm khắc can gián, nhưng ông biết đó là vì bệ hạ cần một vị đại thần khá hàihước chịu mở lời khuyên can như mình. Có điều, vụ việc hôm nay quá nghiêmtrọng, nên không thể tùy tiện lên tiếng. Ông nuốt một ngụm nước bọt, làm ướtcổ họng đang khô khốc do căng thẳng, cung kính bẩm báo: "Chẳng hay NhanThượng thư cùng mọi người đã vi phạm điều gì?"Hoàng đế nhìn ông một cái, sau đó nhắm mắt lại và vẫy tay.Diêu thái giám đã chuẩn bị từ trước, lấy vài phần tấu chương và hồ sơ rakhỏi chiếc hộp gấm màu vàng bên cạnh ghế rồng, nhanh chóng chạy xuống ngựđài, phân phát cho mấy vị đại thần đứng đầu.Trên tấu chương và hồ sơ viết gì, đương nhiên trong lòng mấy kẻ lão làngnhư Thư Vu và Phạm Kiến biết rất rõ, đã đoán trước từ lâu. Nhưng khi tự mìnhcầm đọc, họ vẫn phải thể hiện vẻ kinh ngạc, phẫn nộ và hổ thẹn.Trên hồ sơ đương nhiên là kết quả điều tra của Giám Sát viện, nhắm vàonhững tội danh của các đại thần bị bỏ tù đêm qua. Mọi thông tin đều được ghichép một cách rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn, nhân chứng vật chứngđều được gửi tới Đại Lý tự, hoàn toàn không cho đám người kia có bất cứ cơhội nào để xoay chuyển tình thế.Còn trên triều đình, các vị đại thần thể hiện ba vẻ mặt như vậy đương nhiênlà để biểu thị với Hoàng đế bệ hạ, họ hoàn toàn không biết gì về tội lỗi củaThượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư và đồng bọn, cho nên mới kinh ngạc đếnvậy. Thân là đồng liêu trong triều đình, họ cảm thấy tức giận trước những kẻnhận bổng lộc từ bệ hạ nhưng lại lừa dối và ức hiếp dân lành... Còn hổ thẹnđương nhiên là vì đã ở chung triều đình một số năm nhưng lại không nhận ra dãtâm của những kẻ tội đồ này, không thể báo trước cho bệ hạ và vạch trần bộ mặtxấu xa của chúng. Họ cảm thấy mình khó thoát tội nhìn sai người, khiến bệ hạphải khổ cực điều động hiền tài... không khỏi hổ thẹn trước bệ hạ, thẹn với triềuđình, thẹn với bách tính Khánh Quốc.Ba loại vẻ mặt này đều được thể hiện rất rõ ràng, nhưng Hoàng đế vẫn tỏ rarất bình thản, khóe môi mang vẻ tự giễu và chế nhạo. Lý do hôm nay hắn lêntriều muộn nửa canh giờ là vì phải dành thời gian ở Hàm Quang điện để an ủimẫu thân và đảm bảo mọi thứ trong hoàng cung được sắp xếp ổn thỏa.Rất rõ ràng, hắn không giải thích cho Hoàng Thái hậu lý do mình tức giận,nhưng điều kỳ lạ là, cho dù không thể âm thầm loại bỏ Trưởng công chúa,Hoàng đế bệ hạ không hề thấy thất vọng.Trong số quần thần, ngoài ba loại biểu cảm đã biết, còn có một loại biểucảm khác, đó là sợ hãi và hoảng loạn.Hồ sơ truyền một lượt trong triều đình, bốn vị quan viên đã quỳ sụp xuốngđất. Những quan viên này từng có mối liên hệ với Trưởng công chúa, không thểtách khỏi những sự việc được ghi trong hồ sơ. Vừa thấy hồ sơ này, họ biết mìnhđã gặp tai họa ngập đầu.Bốn vị đại thần quỳ trong Thái Cực Điện liên tục cúi đầu, nhưng không dámhô to xin Hoàng đế tha mạng, bởi vì họ biết rõ Hoàng đế của mình ghét nhất lànhững kẻ vô sỉ cầu xin.Hoàng đế lạnh nhạt nhìn bốn vị đại thần và nói: "Tội không bằng những kẻkhác."Cả bốn vị đại thần đều giật mình, dường như không ngờ Hoàng đế lại thathứ cho họ một cách dễ dàng như vậy. Sau cảm giác sợ hãi là niềm vui sướng,khiến một trong số họ không kiểm soát được mình và ngồi sụp xuống, mất mộtlúc mới lấy lại tinh thần.Hoàng đế cau mày nhìn người đó, không nói thêm lời nào..o O o .Sau phiên yết triều là tới cuộc họp trong Ngự Thư phòng. Lúc này mới thựcsự là trung tâm quyền lực của Khánh Quốc. Các vị lão đại nhân trong Môn HạTrung Thư và lục bộ tam tự vẫn ngồi trên ghế đôn như mọi khi, nhưng hôm naycác vị đại nhân này đều có cảm giác như ngồi trên kim nhọn, vô cùng khổ sở.Hôm nay không có Thái tử hay Hoàng tử ngồi nghe giảng dạy, trong lòngcác vị đại thần đều đang suy đoán, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút biểucảm nào.Hoàng đế nhìn những người này một cái, chậm rãi nói: "Có những chuyệntrẫm có thể nói ở trên triều đình, nhưng có những việc chỉ nên nói ở đây, bởi vìchư vị đại nhân chính là trụ cột của Khánh Quốc. Việc nhà của Thiên tử cũngcoi là chuyện quốc gia đại sự, dẫu sao các ngươi cũng nên biết."Trong lòng mọi người căng thẳng, biết sắp nói đến chuyện của Trưởng côngchúa, nhanh chóng cung kính cúi người."Những kẻ như Nhan Hành Thư chỉ là nanh vuốt, trẫm sẽ không tùy tiệngiết chóc." Hoàng đế tựa mình vào giường, nói: "Trên triều đình, trẫm cũngkhông có động tác gì lớn. Thôi, các ngươi cứ xem trước đi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1109: Giam cầm 2