Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1118: Hố 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang tự mỉa mai nói: "Có lẽ ta chỉ quen với cách chiếnđấu như vậy."Không hiểu sao, Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ đến Lâm Thanh Hà trong vaimột mãnh tướng, tự mình bật cười một cách hoang đường. Sau đó y nhẹ nhàngvỗ vai Vương Thập Tam Lang, nói trong ánh mắt mờ mịt của hắn: "Sư phụ củangươi bảo ngươi đi theo ta chắc chắn là vì một số chuyện nhiều năm sau... Nếuđã như vậy, hãy trân trọng tính mạng mình... Trên con đường Nam Chiếu, chỉcần ngươi âm thầm theo dõi là đủ, nếu có thể không ra tay thì càng tốt."Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: "Không phải ta đe dọa ngươi, có điều hiệntại Minh gia đã nằm trong tay ta, quyền lực vận chuyển hàng hóa Nội Khố đếnphía đông cũng đều thuộc về ta. Ngươi nên hiểu rằng trong hai tháng qua, ta vàlệnh sư đã hợp tác không tệ, cho nên mong ngươi giúp đỡ ta trong việc nhỏnày.".o O o .Nhìn lá cờ xanh biến mất giữa tán liễu vàng bên hồ, Phạm Nhàn im lặng,ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt mông trên gò đất, ngây người nhìn Tây Hồ thơmộng cùng cây cầu chưa từng tồn tại cũng chưa từng đứt gãy.Nếu Vương Khải Niên biết những mưu đồ của mình, chắc chắn lão sẽ giậtmình kinh hãi, nghĩ rằng y đã mất trí, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại biếtmình không hề điên.Trước đây muốn lật đổ Thái tử là vì nếu Thái tử lên ngôi, mình sẽ khôngđược sống yên lành nữa. Nhưng bây giờ lại muốn bảo vệ mạng sống của Thái tửnhằm gây rắc rối cho Hoàng đế Khánh Quốc —— bởi vì nếu Trưởng công chúavà Thái tử đều ngủm củ tỏi, giữa mình và Hoàng đế sẽ không còn bất cứ thứ gìgiảm xóc, việc tước quyền sẽ diễn ra ngay lập tức. Điều mà Phạm Nhàn lo ngạihơn nữa là an toàn của Trần Bình Bình và Phạm Kiến.Phạm Nhàn hiểu rõ trong lòng, Hoàng đế Khánh Quốc rất coi trọng danhtiếng. Từ biến cố lần này trong cung là có thể thấy cực kỳ rõ ràng. Vì một bêbối của hoàng tộc mà Hoàng đế không tiếc giết hàng trăm người trong cung đểche đậy sự việc; còn vụ đồ sát hòn đảo ở Đông Hải và chi tiết trong chuyện bánđứng Ngôn Băng Vân vốn được giữ bí mật rất lâu, giờ lại bị tiết lộ ra ngoài.Kể từ đó, sự sụp đổ của Trưởng công chúa có lý do rất thực tế. có điều,Hoàng đế đã vòng vo đến thế chứng tỏ hắn không muốn danh tiếng mình bị tổnhại chút nào. Đây không phải là bê bối của hoàng tộc mà là bê bối của Trưởngcông chúa, chỉ có vậy mà thôi.Và từ sắp xếp cho Thái tử cũng cho thấy điều này. Chắc chắn Hoàng đế phảiđau đầu suy nghĩ về cách phế bỏ người thừa kế, bởi hắn không muốn tự tát lênmặt mình. Hai năm qua Thái tử đã có biểu hiện chất phác an phận đến vậy,Hoàng đế sẽ tìm lý do gì?Trong chuyến đi Nam Chiếu, chắc chắn sẽ phát sinh rất nhiều biến cố. Cònviệc Phạm Nhàn gửi Vương Thập Tam lang là để giải quyết một phần nhữngbiến cố đó.Phạm Nhàn không ngu ngốc đến mức bảo vệ Thái tử một lần nữa, y chỉmuốn tạo ra một chút phiền phức cho Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế không chúý đến mình và Chiêu Thương tiền trang quá sớm, cũng như không có ý đồ vớihai vị lão nhân gia đứng sau lưng mình.Y nhớ đến Ngũ Trúc thúc biết trong thiên hạ của Khánh Quốc này có rấtnhiều người mà y quan tâm. Vì những người này, y nhất định phải ở lại đây.Nếu chỉ có mình mình, y thực sự không sợ hãi hay lo lắng gì cả, cho dù có phảicắt đứt với Hoàng đế lão tử, y vẫn có thể tỏ ra kiêu ngạo, hung hăng ra vẻ, giơngón giữa với hoàng thành.Trong mắt Nhị hoàng tử và rất nhiều người thông minh, mọi thứ bên cạnhPhạm Nhàn chỉ là những lực lượng trên giấy, không thể chịu nổi một đòn.Chính ý cũng tự biết, con dân trong thế giới này đều mang lòng sùng bái tựnhiên đối với hoàng tuyền. Không chỉ là Giám Sát viện, thậm chí cả Khải Niêntiểu tổ của y hay Tiểu Ngôn công tử đang ngồi ở kinh đô xa xôi, đều có thể vìmột ý chỉ mà đứng ở phía đối lập với mình.Có điều, dù tất cả mọi thứ bên cạnh y bị một ý chỉ của Hoàng đế cướp đi, ycũng không sợ, càng không bị lời nói của lão nhị đoán trúng.Bởi vì y có một trái tim của con người sống lâu năm trong thời hiện đại, xưanay chưa bao giờ kính sợ đối với thứ quyền lực hoàng gia kia. Bởi vì y có thểtham khảo với Thất Diệp, sắp xếp ra một quy trình công nghệ Nội Khố, và bởivì bản thân y là một cao thủ cửu phẩm chuyên về giết người.Anh còn có một chiếc rương, có mối quan hệ mật thiết với Hoàng đế BắcTề, và có Ngũ Trúc thúc.Phạm Nhàn lặng lẽ ngồi trên gò đất xanh tươi bên bờ Tây Hồ, híp mắt nhìnđám mây đỏ lúc hoàng hôn ở phương xa, suy nghĩ trong lòng, nếu có một ngàyy bị ép phải giơ ngón giữa vào tòa hoàng thành kia, đó sẽ là một cảnh tượng đồsộ như thế nào!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Thập Tam Lang tự mỉa mai nói: "Có lẽ ta chỉ quen với cách chiến
đấu như vậy."
Không hiểu sao, Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ đến Lâm Thanh Hà trong vai
một mãnh tướng, tự mình bật cười một cách hoang đường. Sau đó y nhẹ nhàng
vỗ vai Vương Thập Tam Lang, nói trong ánh mắt mờ mịt của hắn: "Sư phụ của
ngươi bảo ngươi đi theo ta chắc chắn là vì một số chuyện nhiều năm sau... Nếu
đã như vậy, hãy trân trọng tính mạng mình... Trên con đường Nam Chiếu, chỉ
cần ngươi âm thầm theo dõi là đủ, nếu có thể không ra tay thì càng tốt."
Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: "Không phải ta đe dọa ngươi, có điều hiện
tại Minh gia đã nằm trong tay ta, quyền lực vận chuyển hàng hóa Nội Khố đến
phía đông cũng đều thuộc về ta. Ngươi nên hiểu rằng trong hai tháng qua, ta và
lệnh sư đã hợp tác không tệ, cho nên mong ngươi giúp đỡ ta trong việc nhỏ
này."
.o O o .
Nhìn lá cờ xanh biến mất giữa tán liễu vàng bên hồ, Phạm Nhàn im lặng,
ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt mông trên gò đất, ngây người nhìn Tây Hồ thơ
mộng cùng cây cầu chưa từng tồn tại cũng chưa từng đứt gãy.
Nếu Vương Khải Niên biết những mưu đồ của mình, chắc chắn lão sẽ giật
mình kinh hãi, nghĩ rằng y đã mất trí, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại biết
mình không hề điên.
Trước đây muốn lật đổ Thái tử là vì nếu Thái tử lên ngôi, mình sẽ không
được sống yên lành nữa. Nhưng bây giờ lại muốn bảo vệ mạng sống của Thái tử
nhằm gây rắc rối cho Hoàng đế Khánh Quốc —— bởi vì nếu Trưởng công chúa
và Thái tử đều ngủm củ tỏi, giữa mình và Hoàng đế sẽ không còn bất cứ thứ gì
giảm xóc, việc tước quyền sẽ diễn ra ngay lập tức. Điều mà Phạm Nhàn lo ngại
hơn nữa là an toàn của Trần Bình Bình và Phạm Kiến.
Phạm Nhàn hiểu rõ trong lòng, Hoàng đế Khánh Quốc rất coi trọng danh
tiếng. Từ biến cố lần này trong cung là có thể thấy cực kỳ rõ ràng. Vì một bê
bối của hoàng tộc mà Hoàng đế không tiếc giết hàng trăm người trong cung để
che đậy sự việc; còn vụ đồ sát hòn đảo ở Đông Hải và chi tiết trong chuyện bán
đứng Ngôn Băng Vân vốn được giữ bí mật rất lâu, giờ lại bị tiết lộ ra ngoài.
Kể từ đó, sự sụp đổ của Trưởng công chúa có lý do rất thực tế. có điều,
Hoàng đế đã vòng vo đến thế chứng tỏ hắn không muốn danh tiếng mình bị tổn
hại chút nào. Đây không phải là bê bối của hoàng tộc mà là bê bối của Trưởng
công chúa, chỉ có vậy mà thôi.
Và từ sắp xếp cho Thái tử cũng cho thấy điều này. Chắc chắn Hoàng đế phải
đau đầu suy nghĩ về cách phế bỏ người thừa kế, bởi hắn không muốn tự tát lên
mặt mình. Hai năm qua Thái tử đã có biểu hiện chất phác an phận đến vậy,
Hoàng đế sẽ tìm lý do gì?
Trong chuyến đi Nam Chiếu, chắc chắn sẽ phát sinh rất nhiều biến cố. Còn
việc Phạm Nhàn gửi Vương Thập Tam lang là để giải quyết một phần những
biến cố đó.
Phạm Nhàn không ngu ngốc đến mức bảo vệ Thái tử một lần nữa, y chỉ
muốn tạo ra một chút phiền phức cho Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế không chú
ý đến mình và Chiêu Thương tiền trang quá sớm, cũng như không có ý đồ với
hai vị lão nhân gia đứng sau lưng mình.
Y nhớ đến Ngũ Trúc thúc biết trong thiên hạ của Khánh Quốc này có rất
nhiều người mà y quan tâm. Vì những người này, y nhất định phải ở lại đây.
Nếu chỉ có mình mình, y thực sự không sợ hãi hay lo lắng gì cả, cho dù có phải
cắt đứt với Hoàng đế lão tử, y vẫn có thể tỏ ra kiêu ngạo, hung hăng ra vẻ, giơ
ngón giữa với hoàng thành.
Trong mắt Nhị hoàng tử và rất nhiều người thông minh, mọi thứ bên cạnh
Phạm Nhàn chỉ là những lực lượng trên giấy, không thể chịu nổi một đòn.
Chính ý cũng tự biết, con dân trong thế giới này đều mang lòng sùng bái tự
nhiên đối với hoàng tuyền. Không chỉ là Giám Sát viện, thậm chí cả Khải Niên
tiểu tổ của y hay Tiểu Ngôn công tử đang ngồi ở kinh đô xa xôi, đều có thể vì
một ý chỉ mà đứng ở phía đối lập với mình.
Có điều, dù tất cả mọi thứ bên cạnh y bị một ý chỉ của Hoàng đế cướp đi, y
cũng không sợ, càng không bị lời nói của lão nhị đoán trúng.
Bởi vì y có một trái tim của con người sống lâu năm trong thời hiện đại, xưa
nay chưa bao giờ kính sợ đối với thứ quyền lực hoàng gia kia. Bởi vì y có thể
tham khảo với Thất Diệp, sắp xếp ra một quy trình công nghệ Nội Khố, và bởi
vì bản thân y là một cao thủ cửu phẩm chuyên về giết người.
Anh còn có một chiếc rương, có mối quan hệ mật thiết với Hoàng đế Bắc
Tề, và có Ngũ Trúc thúc.
Phạm Nhàn lặng lẽ ngồi trên gò đất xanh tươi bên bờ Tây Hồ, híp mắt nhìn
đám mây đỏ lúc hoàng hôn ở phương xa, suy nghĩ trong lòng, nếu có một ngày
y bị ép phải giơ ngón giữa vào tòa hoàng thành kia, đó sẽ là một cảnh tượng đồ
sộ như thế nào!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang tự mỉa mai nói: "Có lẽ ta chỉ quen với cách chiếnđấu như vậy."Không hiểu sao, Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ đến Lâm Thanh Hà trong vaimột mãnh tướng, tự mình bật cười một cách hoang đường. Sau đó y nhẹ nhàngvỗ vai Vương Thập Tam Lang, nói trong ánh mắt mờ mịt của hắn: "Sư phụ củangươi bảo ngươi đi theo ta chắc chắn là vì một số chuyện nhiều năm sau... Nếuđã như vậy, hãy trân trọng tính mạng mình... Trên con đường Nam Chiếu, chỉcần ngươi âm thầm theo dõi là đủ, nếu có thể không ra tay thì càng tốt."Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: "Không phải ta đe dọa ngươi, có điều hiệntại Minh gia đã nằm trong tay ta, quyền lực vận chuyển hàng hóa Nội Khố đếnphía đông cũng đều thuộc về ta. Ngươi nên hiểu rằng trong hai tháng qua, ta vàlệnh sư đã hợp tác không tệ, cho nên mong ngươi giúp đỡ ta trong việc nhỏnày.".o O o .Nhìn lá cờ xanh biến mất giữa tán liễu vàng bên hồ, Phạm Nhàn im lặng,ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt mông trên gò đất, ngây người nhìn Tây Hồ thơmộng cùng cây cầu chưa từng tồn tại cũng chưa từng đứt gãy.Nếu Vương Khải Niên biết những mưu đồ của mình, chắc chắn lão sẽ giậtmình kinh hãi, nghĩ rằng y đã mất trí, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại biếtmình không hề điên.Trước đây muốn lật đổ Thái tử là vì nếu Thái tử lên ngôi, mình sẽ khôngđược sống yên lành nữa. Nhưng bây giờ lại muốn bảo vệ mạng sống của Thái tửnhằm gây rắc rối cho Hoàng đế Khánh Quốc —— bởi vì nếu Trưởng công chúavà Thái tử đều ngủm củ tỏi, giữa mình và Hoàng đế sẽ không còn bất cứ thứ gìgiảm xóc, việc tước quyền sẽ diễn ra ngay lập tức. Điều mà Phạm Nhàn lo ngạihơn nữa là an toàn của Trần Bình Bình và Phạm Kiến.Phạm Nhàn hiểu rõ trong lòng, Hoàng đế Khánh Quốc rất coi trọng danhtiếng. Từ biến cố lần này trong cung là có thể thấy cực kỳ rõ ràng. Vì một bêbối của hoàng tộc mà Hoàng đế không tiếc giết hàng trăm người trong cung đểche đậy sự việc; còn vụ đồ sát hòn đảo ở Đông Hải và chi tiết trong chuyện bánđứng Ngôn Băng Vân vốn được giữ bí mật rất lâu, giờ lại bị tiết lộ ra ngoài.Kể từ đó, sự sụp đổ của Trưởng công chúa có lý do rất thực tế. có điều,Hoàng đế đã vòng vo đến thế chứng tỏ hắn không muốn danh tiếng mình bị tổnhại chút nào. Đây không phải là bê bối của hoàng tộc mà là bê bối của Trưởngcông chúa, chỉ có vậy mà thôi.Và từ sắp xếp cho Thái tử cũng cho thấy điều này. Chắc chắn Hoàng đế phảiđau đầu suy nghĩ về cách phế bỏ người thừa kế, bởi hắn không muốn tự tát lênmặt mình. Hai năm qua Thái tử đã có biểu hiện chất phác an phận đến vậy,Hoàng đế sẽ tìm lý do gì?Trong chuyến đi Nam Chiếu, chắc chắn sẽ phát sinh rất nhiều biến cố. Cònviệc Phạm Nhàn gửi Vương Thập Tam lang là để giải quyết một phần nhữngbiến cố đó.Phạm Nhàn không ngu ngốc đến mức bảo vệ Thái tử một lần nữa, y chỉmuốn tạo ra một chút phiền phức cho Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế không chúý đến mình và Chiêu Thương tiền trang quá sớm, cũng như không có ý đồ vớihai vị lão nhân gia đứng sau lưng mình.Y nhớ đến Ngũ Trúc thúc biết trong thiên hạ của Khánh Quốc này có rấtnhiều người mà y quan tâm. Vì những người này, y nhất định phải ở lại đây.Nếu chỉ có mình mình, y thực sự không sợ hãi hay lo lắng gì cả, cho dù có phảicắt đứt với Hoàng đế lão tử, y vẫn có thể tỏ ra kiêu ngạo, hung hăng ra vẻ, giơngón giữa với hoàng thành.Trong mắt Nhị hoàng tử và rất nhiều người thông minh, mọi thứ bên cạnhPhạm Nhàn chỉ là những lực lượng trên giấy, không thể chịu nổi một đòn.Chính ý cũng tự biết, con dân trong thế giới này đều mang lòng sùng bái tựnhiên đối với hoàng tuyền. Không chỉ là Giám Sát viện, thậm chí cả Khải Niêntiểu tổ của y hay Tiểu Ngôn công tử đang ngồi ở kinh đô xa xôi, đều có thể vìmột ý chỉ mà đứng ở phía đối lập với mình.Có điều, dù tất cả mọi thứ bên cạnh y bị một ý chỉ của Hoàng đế cướp đi, ycũng không sợ, càng không bị lời nói của lão nhị đoán trúng.Bởi vì y có một trái tim của con người sống lâu năm trong thời hiện đại, xưanay chưa bao giờ kính sợ đối với thứ quyền lực hoàng gia kia. Bởi vì y có thểtham khảo với Thất Diệp, sắp xếp ra một quy trình công nghệ Nội Khố, và bởivì bản thân y là một cao thủ cửu phẩm chuyên về giết người.Anh còn có một chiếc rương, có mối quan hệ mật thiết với Hoàng đế BắcTề, và có Ngũ Trúc thúc.Phạm Nhàn lặng lẽ ngồi trên gò đất xanh tươi bên bờ Tây Hồ, híp mắt nhìnđám mây đỏ lúc hoàng hôn ở phương xa, suy nghĩ trong lòng, nếu có một ngàyy bị ép phải giơ ngón giữa vào tòa hoàng thành kia, đó sẽ là một cảnh tượng đồsộ như thế nào!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑