Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1120: Quái vật thế hệ sau 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên gương mặt Vân Chi lan chỉ có vẻ cười khổ, trong lòng nghĩ thầm mặcdù phần lớn thời gian, cuộc sống của sư phụ đại nhân có vẻ rất "hoang đường",nhưng trên phương hướng vĩ mô sư phụ luôn sở hữu một lòng kiên nhẫn khiếnngười ta thán phục, trong một số chi tiết nhỏcu có những nét bút như thần -chẳng hạn như tiểu sư đệ.Thế nhưng lúc này lời nói của sư phụ lại trở nên hoang đường. Chẳng lẽ sưphụ lại nghĩ rằng kinh đô Khánh Quốc xem ra chuyện đại sự cỡ này chỉ vìHoàng đế và Trưởng công chúa Khánh Quốc ăn no rảnh rỗi không có việc gìlàm, không ngần ngại làm mất mặt hoàng thất chỉ để diễn một vở kịch cho mọingười trong thiên hạ xem?Dù thế nào Vân Chi Lan cũng không thể tin được điều này, nói mấy câu nêuý kiến của mình.Vị Đại tông sư ở Kiếm Lư đã im lặng, dường như cũng cảm thấy phán đoáncủa mình thực sự có vấn đề. Nhưng trong lòng lão, người Khánh Quốc, đặc biệtlà hoàng thất Khánh Quốc, hiển nhiên là những kẻ xấu xa nhất, vô sỉ nhất, dơbẩn nhất, dơ bẩn nhất, và giả dối nhất trên đời này. Bảo lão tin hoàng thấtKhánh Quốc thực sự xuất hiện một khe nứt lớn như vậy, đúng là không phải làchuyện dễ dàng.Trong tiềm thức của lão vẫn cho rằng, liệu có phải Khánh Quốc lại định gántội danh gì đó cho mình hay không.Cảm nhận này khiến lão vô cùng tức giận, cực kỳ rầu rĩ, nên có phần khôngchú ý lắng nghe những gì Vân Chi Lan đang nói.Vân Chi Lan thân là đại đồ đệ đứng đầu của nhánh Đông Di Tứ Cố Kiếm,ngoại trừ hai lần được Trưởng công chúa mời hành động mà không thành côngra, còn lại phần lớn thời gian đều đại diện cho ý chỉ của sư phụ, phối hợp vớithành chủ Đông Di thành, gắn liền với bình an của tòa thành này và tiểu quốcxung quanh. Đối với chuyện chính sự, hắn khôn khéo hơn vị Đại tông sư bị thếnhân gọi là ngu ngốc kia nhiều. Từ khi kinh đô Khánh Quốc xảy ra biến cố, hắnđã rất nhạy cảm nhận thấy dường như có một cơ hội có thể tranh thủ được đãxuất hiện trước mặt Đông Di thành.Nếu như nắm được cơ hội này, uy hiếp lớn nhất của Đông Di thành có thểđược tiêu trừ, không cần phải như gốc đại thụ dưới bức tường, liên tục làm vậttế trong cuộc đọ sức của giới quyền quý Khánh Quốc.Đặc biệt là Trưởng công chúa không chết, sự thực này khiến Vân Chi Lancàng kiên định với phán đoán của mình, cực kỳ thành khẩn thuật lại một lần nữavới sư phụ của mình.Trong gian nhà tranh lại im lặng, Tứ Cố Kiếm không nói gì thêm, trầm mặcliên tục. Một lúc lâu sau giọng nói kia mới chậm rãi cất lên: “Trước mắt khôngthể nhúng tay vào được, ai biết có phải cái hố hay không?’Vân Chi Lan tỏ ý mình hiểu nhưng trong lòng lại cười khổ.Hắn không hiểu nổi, vị kiếm khách vĩ đại trong nhà tranh kia, vị Đại tông sưngu ngốc kia không chỉ sợ hãi trước sự hiểm độc của Khánh Quốc, mấu chốthơn là nếu Đông Di thành muốn lợi dụng tranh đấu nội bộ Khánh Quốc thì cầncó một thời cơ cực tốt, mà Khánh Quốc thân là cường quốc đệ nhất thiên hạ,loại thời cơ này không thể do người bên ngoài xây dựng, chỉ có thể chờ ngườicủa Khánh Quốc phát ra lời mời.Bất luận là Tứ Cố Kiếm hay là Khổ Hà, đều là hai gốc đại thụ che trời bênngoài Khánh Quốc, hai gốc cây này không thể dễ dàng cho thấy thái độ củamình, không thể tùy tiện múa lượn theo thế gió trong núi, bởi vì một khi bọn họđi về một hướng, muốn trở lại không phải là chuyện dễ dàng gì."Tiếp tục quan sát, xem xem rốt cuộc người Khánh Quốc muốn chơi trò gì."Tiếng nói trong gian nhà tranh lại vang lên lần nữa, ra lệnh cho Vân ChiLan, chỉ có điều lão không nói cho đồ đệ của mình, cho tới nay một số người ởKhánh Quốc có thể thông qua một số tuyến đường nào nào đó gửi tin tức quantrọng cho mình. Còn lão, hiện đang cân nhắc về những tin tức này."Vâng, sư phụ." Vân Chi Lan chuẩn bị đến phủ thành chủ bàn bạc, đột nhiênnghĩ đến một việc, quay lại nhíu mày nói: "Trưởng công chúa Khánh Quốc đãthất thế, có lẽ bên Phạm Nhàn an toàn. Để đề phòng có người phát hiện thânphận của tiểu sư đệ, có nên triệu hồi sư đệ về không?"Đệ tử quan môn của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, vị Vương Thập Tam Langcầm lá cờ xanh trong tay kia, luôn luôn là một nhân vật cực kỳ thần bí. Tronghai năm qua, kể cả cả Vân Chi Lan và rất nhiều người khác đều chỉ biết sư phụrất yêu quý đứa trẻ này, nhưng chưa từng có cơ hội nhập vào trong nhà tranhxem bộ dáng của tiểu sư đệ ra sao. Mãi tới khi Minh gia và Chiêu Thương ởGiang Nam nảy sinh tranh chấp, Vân Chi Lan mới lần đầu tiên biết được hóa rasư phụ đã cử tiểu sư đệ đến bên cạnh Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên gương mặt Vân Chi lan chỉ có vẻ cười khổ, trong lòng nghĩ thầm mặc

dù phần lớn thời gian, cuộc sống của sư phụ đại nhân có vẻ rất "hoang đường",

nhưng trên phương hướng vĩ mô sư phụ luôn sở hữu một lòng kiên nhẫn khiến

người ta thán phục, trong một số chi tiết nhỏcu có những nét bút như thần -

chẳng hạn như tiểu sư đệ.

Thế nhưng lúc này lời nói của sư phụ lại trở nên hoang đường. Chẳng lẽ sư

phụ lại nghĩ rằng kinh đô Khánh Quốc xem ra chuyện đại sự cỡ này chỉ vì

Hoàng đế và Trưởng công chúa Khánh Quốc ăn no rảnh rỗi không có việc gì

làm, không ngần ngại làm mất mặt hoàng thất chỉ để diễn một vở kịch cho mọi

người trong thiên hạ xem?

Dù thế nào Vân Chi Lan cũng không thể tin được điều này, nói mấy câu nêu

ý kiến của mình.

Vị Đại tông sư ở Kiếm Lư đã im lặng, dường như cũng cảm thấy phán đoán

của mình thực sự có vấn đề. Nhưng trong lòng lão, người Khánh Quốc, đặc biệt

là hoàng thất Khánh Quốc, hiển nhiên là những kẻ xấu xa nhất, vô sỉ nhất, dơ

bẩn nhất, dơ bẩn nhất, và giả dối nhất trên đời này. Bảo lão tin hoàng thất

Khánh Quốc thực sự xuất hiện một khe nứt lớn như vậy, đúng là không phải là

chuyện dễ dàng.

Trong tiềm thức của lão vẫn cho rằng, liệu có phải Khánh Quốc lại định gán

tội danh gì đó cho mình hay không.

Cảm nhận này khiến lão vô cùng tức giận, cực kỳ rầu rĩ, nên có phần không

chú ý lắng nghe những gì Vân Chi Lan đang nói.

Vân Chi Lan thân là đại đồ đệ đứng đầu của nhánh Đông Di Tứ Cố Kiếm,

ngoại trừ hai lần được Trưởng công chúa mời hành động mà không thành công

ra, còn lại phần lớn thời gian đều đại diện cho ý chỉ của sư phụ, phối hợp với

thành chủ Đông Di thành, gắn liền với bình an của tòa thành này và tiểu quốc

xung quanh. Đối với chuyện chính sự, hắn khôn khéo hơn vị Đại tông sư bị thế

nhân gọi là ngu ngốc kia nhiều. Từ khi kinh đô Khánh Quốc xảy ra biến cố, hắn

đã rất nhạy cảm nhận thấy dường như có một cơ hội có thể tranh thủ được đã

xuất hiện trước mặt Đông Di thành.

Nếu như nắm được cơ hội này, uy hiếp lớn nhất của Đông Di thành có thể

được tiêu trừ, không cần phải như gốc đại thụ dưới bức tường, liên tục làm vật

tế trong cuộc đọ sức của giới quyền quý Khánh Quốc.

Đặc biệt là Trưởng công chúa không chết, sự thực này khiến Vân Chi Lan

càng kiên định với phán đoán của mình, cực kỳ thành khẩn thuật lại một lần nữa

với sư phụ của mình.

Trong gian nhà tranh lại im lặng, Tứ Cố Kiếm không nói gì thêm, trầm mặc

liên tục. Một lúc lâu sau giọng nói kia mới chậm rãi cất lên: “Trước mắt không

thể nhúng tay vào được, ai biết có phải cái hố hay không?’

Vân Chi Lan tỏ ý mình hiểu nhưng trong lòng lại cười khổ.

Hắn không hiểu nổi, vị kiếm khách vĩ đại trong nhà tranh kia, vị Đại tông sư

ngu ngốc kia không chỉ sợ hãi trước sự hiểm độc của Khánh Quốc, mấu chốt

hơn là nếu Đông Di thành muốn lợi dụng tranh đấu nội bộ Khánh Quốc thì cần

có một thời cơ cực tốt, mà Khánh Quốc thân là cường quốc đệ nhất thiên hạ,

loại thời cơ này không thể do người bên ngoài xây dựng, chỉ có thể chờ người

của Khánh Quốc phát ra lời mời.

Bất luận là Tứ Cố Kiếm hay là Khổ Hà, đều là hai gốc đại thụ che trời bên

ngoài Khánh Quốc, hai gốc cây này không thể dễ dàng cho thấy thái độ của

mình, không thể tùy tiện múa lượn theo thế gió trong núi, bởi vì một khi bọn họ

đi về một hướng, muốn trở lại không phải là chuyện dễ dàng gì.

"Tiếp tục quan sát, xem xem rốt cuộc người Khánh Quốc muốn chơi trò gì."

Tiếng nói trong gian nhà tranh lại vang lên lần nữa, ra lệnh cho Vân Chi

Lan, chỉ có điều lão không nói cho đồ đệ của mình, cho tới nay một số người ở

Khánh Quốc có thể thông qua một số tuyến đường nào nào đó gửi tin tức quan

trọng cho mình. Còn lão, hiện đang cân nhắc về những tin tức này.

"Vâng, sư phụ." Vân Chi Lan chuẩn bị đến phủ thành chủ bàn bạc, đột nhiên

nghĩ đến một việc, quay lại nhíu mày nói: "Trưởng công chúa Khánh Quốc đã

thất thế, có lẽ bên Phạm Nhàn an toàn. Để đề phòng có người phát hiện thân

phận của tiểu sư đệ, có nên triệu hồi sư đệ về không?"

Đệ tử quan môn của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, vị Vương Thập Tam Lang

cầm lá cờ xanh trong tay kia, luôn luôn là một nhân vật cực kỳ thần bí. Trong

hai năm qua, kể cả cả Vân Chi Lan và rất nhiều người khác đều chỉ biết sư phụ

rất yêu quý đứa trẻ này, nhưng chưa từng có cơ hội nhập vào trong nhà tranh

xem bộ dáng của tiểu sư đệ ra sao. Mãi tới khi Minh gia và Chiêu Thương ở

Giang Nam nảy sinh tranh chấp, Vân Chi Lan mới lần đầu tiên biết được hóa ra

sư phụ đã cử tiểu sư đệ đến bên cạnh Phạm Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên gương mặt Vân Chi lan chỉ có vẻ cười khổ, trong lòng nghĩ thầm mặcdù phần lớn thời gian, cuộc sống của sư phụ đại nhân có vẻ rất "hoang đường",nhưng trên phương hướng vĩ mô sư phụ luôn sở hữu một lòng kiên nhẫn khiếnngười ta thán phục, trong một số chi tiết nhỏcu có những nét bút như thần -chẳng hạn như tiểu sư đệ.Thế nhưng lúc này lời nói của sư phụ lại trở nên hoang đường. Chẳng lẽ sưphụ lại nghĩ rằng kinh đô Khánh Quốc xem ra chuyện đại sự cỡ này chỉ vìHoàng đế và Trưởng công chúa Khánh Quốc ăn no rảnh rỗi không có việc gìlàm, không ngần ngại làm mất mặt hoàng thất chỉ để diễn một vở kịch cho mọingười trong thiên hạ xem?Dù thế nào Vân Chi Lan cũng không thể tin được điều này, nói mấy câu nêuý kiến của mình.Vị Đại tông sư ở Kiếm Lư đã im lặng, dường như cũng cảm thấy phán đoáncủa mình thực sự có vấn đề. Nhưng trong lòng lão, người Khánh Quốc, đặc biệtlà hoàng thất Khánh Quốc, hiển nhiên là những kẻ xấu xa nhất, vô sỉ nhất, dơbẩn nhất, dơ bẩn nhất, và giả dối nhất trên đời này. Bảo lão tin hoàng thấtKhánh Quốc thực sự xuất hiện một khe nứt lớn như vậy, đúng là không phải làchuyện dễ dàng.Trong tiềm thức của lão vẫn cho rằng, liệu có phải Khánh Quốc lại định gántội danh gì đó cho mình hay không.Cảm nhận này khiến lão vô cùng tức giận, cực kỳ rầu rĩ, nên có phần khôngchú ý lắng nghe những gì Vân Chi Lan đang nói.Vân Chi Lan thân là đại đồ đệ đứng đầu của nhánh Đông Di Tứ Cố Kiếm,ngoại trừ hai lần được Trưởng công chúa mời hành động mà không thành côngra, còn lại phần lớn thời gian đều đại diện cho ý chỉ của sư phụ, phối hợp vớithành chủ Đông Di thành, gắn liền với bình an của tòa thành này và tiểu quốcxung quanh. Đối với chuyện chính sự, hắn khôn khéo hơn vị Đại tông sư bị thếnhân gọi là ngu ngốc kia nhiều. Từ khi kinh đô Khánh Quốc xảy ra biến cố, hắnđã rất nhạy cảm nhận thấy dường như có một cơ hội có thể tranh thủ được đãxuất hiện trước mặt Đông Di thành.Nếu như nắm được cơ hội này, uy hiếp lớn nhất của Đông Di thành có thểđược tiêu trừ, không cần phải như gốc đại thụ dưới bức tường, liên tục làm vậttế trong cuộc đọ sức của giới quyền quý Khánh Quốc.Đặc biệt là Trưởng công chúa không chết, sự thực này khiến Vân Chi Lancàng kiên định với phán đoán của mình, cực kỳ thành khẩn thuật lại một lần nữavới sư phụ của mình.Trong gian nhà tranh lại im lặng, Tứ Cố Kiếm không nói gì thêm, trầm mặcliên tục. Một lúc lâu sau giọng nói kia mới chậm rãi cất lên: “Trước mắt khôngthể nhúng tay vào được, ai biết có phải cái hố hay không?’Vân Chi Lan tỏ ý mình hiểu nhưng trong lòng lại cười khổ.Hắn không hiểu nổi, vị kiếm khách vĩ đại trong nhà tranh kia, vị Đại tông sưngu ngốc kia không chỉ sợ hãi trước sự hiểm độc của Khánh Quốc, mấu chốthơn là nếu Đông Di thành muốn lợi dụng tranh đấu nội bộ Khánh Quốc thì cầncó một thời cơ cực tốt, mà Khánh Quốc thân là cường quốc đệ nhất thiên hạ,loại thời cơ này không thể do người bên ngoài xây dựng, chỉ có thể chờ ngườicủa Khánh Quốc phát ra lời mời.Bất luận là Tứ Cố Kiếm hay là Khổ Hà, đều là hai gốc đại thụ che trời bênngoài Khánh Quốc, hai gốc cây này không thể dễ dàng cho thấy thái độ củamình, không thể tùy tiện múa lượn theo thế gió trong núi, bởi vì một khi bọn họđi về một hướng, muốn trở lại không phải là chuyện dễ dàng gì."Tiếp tục quan sát, xem xem rốt cuộc người Khánh Quốc muốn chơi trò gì."Tiếng nói trong gian nhà tranh lại vang lên lần nữa, ra lệnh cho Vân ChiLan, chỉ có điều lão không nói cho đồ đệ của mình, cho tới nay một số người ởKhánh Quốc có thể thông qua một số tuyến đường nào nào đó gửi tin tức quantrọng cho mình. Còn lão, hiện đang cân nhắc về những tin tức này."Vâng, sư phụ." Vân Chi Lan chuẩn bị đến phủ thành chủ bàn bạc, đột nhiênnghĩ đến một việc, quay lại nhíu mày nói: "Trưởng công chúa Khánh Quốc đãthất thế, có lẽ bên Phạm Nhàn an toàn. Để đề phòng có người phát hiện thânphận của tiểu sư đệ, có nên triệu hồi sư đệ về không?"Đệ tử quan môn của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, vị Vương Thập Tam Langcầm lá cờ xanh trong tay kia, luôn luôn là một nhân vật cực kỳ thần bí. Tronghai năm qua, kể cả cả Vân Chi Lan và rất nhiều người khác đều chỉ biết sư phụrất yêu quý đứa trẻ này, nhưng chưa từng có cơ hội nhập vào trong nhà tranhxem bộ dáng của tiểu sư đệ ra sao. Mãi tới khi Minh gia và Chiêu Thương ởGiang Nam nảy sinh tranh chấp, Vân Chi Lan mới lần đầu tiên biết được hóa rasư phụ đã cử tiểu sư đệ đến bên cạnh Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1120: Quái vật thế hệ sau 1