Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1129: Nếu ngươi tới nhờ vả ta 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Còn nhớ lần hắn đưa nàng vềThượng Kinh thành không?"Tư Lý Lý khẽ giật mình, chợt nhớ tới quãng thời gian dịu dàng bầu bạntrong xe ngựa trên con đường lên phía bắc lúc trước, gương mặt hơi nóng lên,cúi đầu xuống, không trả lời.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cười ha hả, chỉ có điều trong tiếng cười kia mangchút gì đó ghen tuông, hắn giơ ngón tay giơ lên vuốt cằm Tư Lý Lý, dịu dàngnói: "Lý Lý, trẫm... không thích nàng ở bên cạnh trẫm mà trong lòng còn nghĩtới nam nhân khác."Tư Lý Lý cúi đầu không nói một lời, đôi môi đỏ mọng mỉm cười.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng hừ một tiếng, phát hiện cô gái này càngngày càng không sợ mình, thu tay lại nói: "Chẳng phải nàng đã từng nói, trênđường về phương Bắc, Phạm Nhàn đã từng giải độc cho nàng... Đã như vậy,hắn cũng đã cứu hai cái mạng của nàng và trẫm. Cho nên trẫm không hiểu, hắnvì lợi ích riêng của mình mà hợp tác với trẫm, đó là chuyện phía sau; nhưngtrước đó dường như hắn cũng không muốn trẫm chết... lại thêm chuyện đườnglui sau này nữa."Lông mày hắn nhíu chặt, nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải."Phạm Nhàn... rốt cuộc hắn có coi mình là người Khánh Quốc hay không?"o O oTư Lý Lý chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bệ hạ vẻ mặt ưu tư, khôngnói ra khi Phạm Nhàn còn đang ở Thượng Kinh thành cũng đã đoán được bệ hạkhông thể bị tổn hại vì chất độc trong cơ thể mình. Mặc dù hiện tại cô đã làHoàng quý phi, rất được Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sủng ái, cộng thêm mối quan hệkhó nói rõ ràng với một số người khác, sâu trong cung điện... hoàn toàn khôngđể ý đến uy hiếp của Giám Sát viện Nam Khánh, cũng không cần tiếp nhậnđộng tác điều khiển từ xa của Phạm Nhàn, nhưng không biết vì sao vừa nghĩ tớinụ cười dịu dàng đáng ghét ở phía nam, trái tim Tư Lý Lý cũng trở nên mềmmại hơn hẳn, che dấu rất nhiều thứ cho y.Có lẽ là để tương lai được thấy bộ dáng giận tím mặt của vị Hoàng đế bệ hạluôn mang ánh mắt sâu xa trước mặt?"Nam Khánh chính là đại địch của triều ta." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cau màynói: "Trẫm hiểu rõ tâm tư như dã thú của đám dân chúng Khánh Quốc. Cho dùvì chuyện Diệp gia năm xưa nên Phạm Nhàn mang nỗi oán hận khôn nguôi đốivới hoàng thất Khánh Quốc... Nhưng dù sao hắn cũng là người Khánh Quốc, vìsao lại phải cung cấp cho trẫm... không, là cho bản triều nhiều lợi ích như vậy.Chẳng lẽ hắn không sợ Đại Tề ta mạnh lên, sẽ làm cho Nam Khánh của hắn trởnên khó coi?"Tư Lý Lý nghe lời này, cũng ngừng suy nghĩ trêu chọc, chìm vào trầm mặc.Cô vốn là hậu duệ của hoàng tộc Nam Khánh, có thù không đội trời chung vớihoàng đình Nam Khánh đương thời, do đó mới chuyển sang Bắc Tề. Nhưng dùsao Phạm Nhàn cũng là con tư sinh của Hoàng đế Nam Khánh, Tuy Hoàng đếNam Khánh có rất nhiều hạn chế giám sát y, nhưng chỉ trong thời gian ba nămngắn ngủi, đã để cho y trở thành quyền thần đứng đầu Nam triều... Phạm Nhàncòn có điều gì không hài lòng? Vì sao y lại âm thầm tiến hành nhiều giao dịchvới Bắc Tề như vậy?Tất nhiên không phải vì bản thân mình... Tư Lý Lý nghĩ thầm tự chế giễu,cũng không phải vì Đóa Đóa, càng không thể là vì Hoàng đế bệ hạ. Phạm Nhànnày, tuy là loại háo sắc, nhưng sẽ tuyệt đối không vì nữ sắc mà thay đổi suynghĩ của bản thân mình.Sau một khoảnh khắc trầm mặc, bỗng nhiên trong lòng lóe lên ý tưởng, nói:"Trừ phi... hắn chưa bao giờ thật sự coi mình là người của Khánh Quốc."Nói xong lời này, cô lắc đầu, ngay chính bản thân cũng không thể tin nổi.Trong mắt Hoàng đế Bắc Tề lóe lên một luồng hào quang kỳ dị, rồi chợt lộ vẻthất vọng.Nếu Phạm Nhàn không coi mình là người của Khánh Quốc, thì không khéotrong tương lai sẽ có ngày nào đó y thực sự đến nương nhờ Bắc Tề... Nếu nhưPhạm Nhàn đến, đương nhiên sẽ mang theo vô số lợi ích, ví dụ như bí mật NộiKhố, ví dụ như tình hình nội bộ của Giám Sát viện, còn có thân phận của hắn!Một vị Hoàng tử triều đình Nam Khánh, một người nối nghiệp mà TrangMặc Hàn chỉ định, phản Khánh vào Tề... như vậy sẽ tạo ra chấn động cỡ nàotrong thiên hạ? Như vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích và nguy hiểm cho BắcTề?Nếu Phạm Nhàn thật sự đến và gia nhập, Hoàng đế Bắc Tề vốn luôn manghùng tâm chắc chắn sẽ không để ý đến bất cứ nguy hiểm nào mà tiếp nhận y...Chỉ có điều hắn cũng biết, loại suy đoán này là không thể. Có ai không hay,Phạm Nhàn rõ ràng là người của Khánh Quốc, Hoàng đế Khánh Quốc cũngkhông thể ngu xuẩn đến mức độ ép con trai tài giỏi nhất của mình không thểsống nổi, đi đến bước cuối cùng kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Còn nhớ lần hắn đưa nàng vềThượng Kinh thành không?"Tư Lý Lý khẽ giật mình, chợt nhớ tới quãng thời gian dịu dàng bầu bạntrong xe ngựa trên con đường lên phía bắc lúc trước, gương mặt hơi nóng lên,cúi đầu xuống, không trả lời.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cười ha hả, chỉ có điều trong tiếng cười kia mangchút gì đó ghen tuông, hắn giơ ngón tay giơ lên vuốt cằm Tư Lý Lý, dịu dàngnói: "Lý Lý, trẫm... không thích nàng ở bên cạnh trẫm mà trong lòng còn nghĩtới nam nhân khác."Tư Lý Lý cúi đầu không nói một lời, đôi môi đỏ mọng mỉm cười.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng hừ một tiếng, phát hiện cô gái này càngngày càng không sợ mình, thu tay lại nói: "Chẳng phải nàng đã từng nói, trênđường về phương Bắc, Phạm Nhàn đã từng giải độc cho nàng... Đã như vậy,hắn cũng đã cứu hai cái mạng của nàng và trẫm. Cho nên trẫm không hiểu, hắnvì lợi ích riêng của mình mà hợp tác với trẫm, đó là chuyện phía sau; nhưngtrước đó dường như hắn cũng không muốn trẫm chết... lại thêm chuyện đườnglui sau này nữa."Lông mày hắn nhíu chặt, nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải."Phạm Nhàn... rốt cuộc hắn có coi mình là người Khánh Quốc hay không?"o O oTư Lý Lý chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bệ hạ vẻ mặt ưu tư, khôngnói ra khi Phạm Nhàn còn đang ở Thượng Kinh thành cũng đã đoán được bệ hạkhông thể bị tổn hại vì chất độc trong cơ thể mình. Mặc dù hiện tại cô đã làHoàng quý phi, rất được Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sủng ái, cộng thêm mối quan hệkhó nói rõ ràng với một số người khác, sâu trong cung điện... hoàn toàn khôngđể ý đến uy hiếp của Giám Sát viện Nam Khánh, cũng không cần tiếp nhậnđộng tác điều khiển từ xa của Phạm Nhàn, nhưng không biết vì sao vừa nghĩ tớinụ cười dịu dàng đáng ghét ở phía nam, trái tim Tư Lý Lý cũng trở nên mềmmại hơn hẳn, che dấu rất nhiều thứ cho y.Có lẽ là để tương lai được thấy bộ dáng giận tím mặt của vị Hoàng đế bệ hạluôn mang ánh mắt sâu xa trước mặt?"Nam Khánh chính là đại địch của triều ta." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cau màynói: "Trẫm hiểu rõ tâm tư như dã thú của đám dân chúng Khánh Quốc. Cho dùvì chuyện Diệp gia năm xưa nên Phạm Nhàn mang nỗi oán hận khôn nguôi đốivới hoàng thất Khánh Quốc... Nhưng dù sao hắn cũng là người Khánh Quốc, vìsao lại phải cung cấp cho trẫm... không, là cho bản triều nhiều lợi ích như vậy.Chẳng lẽ hắn không sợ Đại Tề ta mạnh lên, sẽ làm cho Nam Khánh của hắn trởnên khó coi?"Tư Lý Lý nghe lời này, cũng ngừng suy nghĩ trêu chọc, chìm vào trầm mặc.Cô vốn là hậu duệ của hoàng tộc Nam Khánh, có thù không đội trời chung vớihoàng đình Nam Khánh đương thời, do đó mới chuyển sang Bắc Tề. Nhưng dùsao Phạm Nhàn cũng là con tư sinh của Hoàng đế Nam Khánh, Tuy Hoàng đếNam Khánh có rất nhiều hạn chế giám sát y, nhưng chỉ trong thời gian ba nămngắn ngủi, đã để cho y trở thành quyền thần đứng đầu Nam triều... Phạm Nhàncòn có điều gì không hài lòng? Vì sao y lại âm thầm tiến hành nhiều giao dịchvới Bắc Tề như vậy?Tất nhiên không phải vì bản thân mình... Tư Lý Lý nghĩ thầm tự chế giễu,cũng không phải vì Đóa Đóa, càng không thể là vì Hoàng đế bệ hạ. Phạm Nhànnày, tuy là loại háo sắc, nhưng sẽ tuyệt đối không vì nữ sắc mà thay đổi suynghĩ của bản thân mình.Sau một khoảnh khắc trầm mặc, bỗng nhiên trong lòng lóe lên ý tưởng, nói:"Trừ phi... hắn chưa bao giờ thật sự coi mình là người của Khánh Quốc."Nói xong lời này, cô lắc đầu, ngay chính bản thân cũng không thể tin nổi.Trong mắt Hoàng đế Bắc Tề lóe lên một luồng hào quang kỳ dị, rồi chợt lộ vẻthất vọng.Nếu Phạm Nhàn không coi mình là người của Khánh Quốc, thì không khéotrong tương lai sẽ có ngày nào đó y thực sự đến nương nhờ Bắc Tề... Nếu nhưPhạm Nhàn đến, đương nhiên sẽ mang theo vô số lợi ích, ví dụ như bí mật NộiKhố, ví dụ như tình hình nội bộ của Giám Sát viện, còn có thân phận của hắn!Một vị Hoàng tử triều đình Nam Khánh, một người nối nghiệp mà TrangMặc Hàn chỉ định, phản Khánh vào Tề... như vậy sẽ tạo ra chấn động cỡ nàotrong thiên hạ? Như vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích và nguy hiểm cho BắcTề?Nếu Phạm Nhàn thật sự đến và gia nhập, Hoàng đế Bắc Tề vốn luôn manghùng tâm chắc chắn sẽ không để ý đến bất cứ nguy hiểm nào mà tiếp nhận y...Chỉ có điều hắn cũng biết, loại suy đoán này là không thể. Có ai không hay,Phạm Nhàn rõ ràng là người của Khánh Quốc, Hoàng đế Khánh Quốc cũngkhông thể ngu xuẩn đến mức độ ép con trai tài giỏi nhất của mình không thểsống nổi, đi đến bước cuối cùng kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Còn nhớ lần hắn đưa nàng vềThượng Kinh thành không?"Tư Lý Lý khẽ giật mình, chợt nhớ tới quãng thời gian dịu dàng bầu bạntrong xe ngựa trên con đường lên phía bắc lúc trước, gương mặt hơi nóng lên,cúi đầu xuống, không trả lời.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cười ha hả, chỉ có điều trong tiếng cười kia mangchút gì đó ghen tuông, hắn giơ ngón tay giơ lên vuốt cằm Tư Lý Lý, dịu dàngnói: "Lý Lý, trẫm... không thích nàng ở bên cạnh trẫm mà trong lòng còn nghĩtới nam nhân khác."Tư Lý Lý cúi đầu không nói một lời, đôi môi đỏ mọng mỉm cười.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng hừ một tiếng, phát hiện cô gái này càngngày càng không sợ mình, thu tay lại nói: "Chẳng phải nàng đã từng nói, trênđường về phương Bắc, Phạm Nhàn đã từng giải độc cho nàng... Đã như vậy,hắn cũng đã cứu hai cái mạng của nàng và trẫm. Cho nên trẫm không hiểu, hắnvì lợi ích riêng của mình mà hợp tác với trẫm, đó là chuyện phía sau; nhưngtrước đó dường như hắn cũng không muốn trẫm chết... lại thêm chuyện đườnglui sau này nữa."Lông mày hắn nhíu chặt, nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải."Phạm Nhàn... rốt cuộc hắn có coi mình là người Khánh Quốc hay không?"o O oTư Lý Lý chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bệ hạ vẻ mặt ưu tư, khôngnói ra khi Phạm Nhàn còn đang ở Thượng Kinh thành cũng đã đoán được bệ hạkhông thể bị tổn hại vì chất độc trong cơ thể mình. Mặc dù hiện tại cô đã làHoàng quý phi, rất được Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sủng ái, cộng thêm mối quan hệkhó nói rõ ràng với một số người khác, sâu trong cung điện... hoàn toàn khôngđể ý đến uy hiếp của Giám Sát viện Nam Khánh, cũng không cần tiếp nhậnđộng tác điều khiển từ xa của Phạm Nhàn, nhưng không biết vì sao vừa nghĩ tớinụ cười dịu dàng đáng ghét ở phía nam, trái tim Tư Lý Lý cũng trở nên mềmmại hơn hẳn, che dấu rất nhiều thứ cho y.Có lẽ là để tương lai được thấy bộ dáng giận tím mặt của vị Hoàng đế bệ hạluôn mang ánh mắt sâu xa trước mặt?"Nam Khánh chính là đại địch của triều ta." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cau màynói: "Trẫm hiểu rõ tâm tư như dã thú của đám dân chúng Khánh Quốc. Cho dùvì chuyện Diệp gia năm xưa nên Phạm Nhàn mang nỗi oán hận khôn nguôi đốivới hoàng thất Khánh Quốc... Nhưng dù sao hắn cũng là người Khánh Quốc, vìsao lại phải cung cấp cho trẫm... không, là cho bản triều nhiều lợi ích như vậy.Chẳng lẽ hắn không sợ Đại Tề ta mạnh lên, sẽ làm cho Nam Khánh của hắn trởnên khó coi?"Tư Lý Lý nghe lời này, cũng ngừng suy nghĩ trêu chọc, chìm vào trầm mặc.Cô vốn là hậu duệ của hoàng tộc Nam Khánh, có thù không đội trời chung vớihoàng đình Nam Khánh đương thời, do đó mới chuyển sang Bắc Tề. Nhưng dùsao Phạm Nhàn cũng là con tư sinh của Hoàng đế Nam Khánh, Tuy Hoàng đếNam Khánh có rất nhiều hạn chế giám sát y, nhưng chỉ trong thời gian ba nămngắn ngủi, đã để cho y trở thành quyền thần đứng đầu Nam triều... Phạm Nhàncòn có điều gì không hài lòng? Vì sao y lại âm thầm tiến hành nhiều giao dịchvới Bắc Tề như vậy?Tất nhiên không phải vì bản thân mình... Tư Lý Lý nghĩ thầm tự chế giễu,cũng không phải vì Đóa Đóa, càng không thể là vì Hoàng đế bệ hạ. Phạm Nhànnày, tuy là loại háo sắc, nhưng sẽ tuyệt đối không vì nữ sắc mà thay đổi suynghĩ của bản thân mình.Sau một khoảnh khắc trầm mặc, bỗng nhiên trong lòng lóe lên ý tưởng, nói:"Trừ phi... hắn chưa bao giờ thật sự coi mình là người của Khánh Quốc."Nói xong lời này, cô lắc đầu, ngay chính bản thân cũng không thể tin nổi.Trong mắt Hoàng đế Bắc Tề lóe lên một luồng hào quang kỳ dị, rồi chợt lộ vẻthất vọng.Nếu Phạm Nhàn không coi mình là người của Khánh Quốc, thì không khéotrong tương lai sẽ có ngày nào đó y thực sự đến nương nhờ Bắc Tề... Nếu nhưPhạm Nhàn đến, đương nhiên sẽ mang theo vô số lợi ích, ví dụ như bí mật NộiKhố, ví dụ như tình hình nội bộ của Giám Sát viện, còn có thân phận của hắn!Một vị Hoàng tử triều đình Nam Khánh, một người nối nghiệp mà TrangMặc Hàn chỉ định, phản Khánh vào Tề... như vậy sẽ tạo ra chấn động cỡ nàotrong thiên hạ? Như vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích và nguy hiểm cho BắcTề?Nếu Phạm Nhàn thật sự đến và gia nhập, Hoàng đế Bắc Tề vốn luôn manghùng tâm chắc chắn sẽ không để ý đến bất cứ nguy hiểm nào mà tiếp nhận y...Chỉ có điều hắn cũng biết, loại suy đoán này là không thể. Có ai không hay,Phạm Nhàn rõ ràng là người của Khánh Quốc, Hoàng đế Khánh Quốc cũngkhông thể ngu xuẩn đến mức độ ép con trai tài giỏi nhất của mình không thểsống nổi, đi đến bước cuối cùng kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1129: Nếu ngươi tới nhờ vả ta 2