Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 861

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nhưng vừa rồi bị chấn động mạnh như vậy, liệu màng nhĩ có bị tổn thương lần nữa không?Anh cúi xuống nhìn Tuấn Tuấn, sợ cậu bé hoảng sợ, nhưng cậu nhóc vẫn bình thản như thường. Ngược lại, hai cậu bé kia thì háo hức chạy về phía bệnh viện, tò mò xem chuyện gì xảy ra. Lục Chính Đình lập tức nhận ra nơi phát ra tiếng nổ chính là phòng thí nghiệm. Có lẽ mấy học sinh đã phạm sai lầm khi làm thí nghiệm, khiến bình thủy tinh nổ tung.Anh lo lắng cho Lâm Uyển, vội vàng bế Tuấn Tuấn, bước nhanh về phía bệnh viện.Đột nhiên, Tuấn Tuấn quay đầu lại, miệng dí sát vào tai anh, hô lên một tiếng thật to:"Cha!"Bước chân Lục Chính Đình chợt khựng lại.Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên rõ ràng hơn.Anh nghe thấy tiếng gió thổi vù vù qua kẽ lá, nghe thấy lá khô xào xạc bị cuốn lên mặt đất, thậm chí còn nghe thấy tiếng quả bông len trên mũ của Tuấn Tuấn đung đưa, kéo theo cành cỏ phát ra những âm thanh khe khẽ.Mọi thứ xa lạ nhưng cũng vô cùng chân thực.Anh… nghe thấy rồi sao?Tuấn Tuấn thấy anh đứng yên không nhúc nhích, liền vỗ vỗ vào người anh: "A!" Ý bảo anh nhanh lên đi tiếp.Giọng nói mềm mại đượm mùi sữa của cậu bé như thấm thẳng vào tim anh, khiến cả người anh nóng bừng lên vì xúc động. Ngay lúc đó, anh thấy Lâm Uyển và hai cậu bé chạy ra từ bệnh viện, phất tay với anh, lớn tiếng nói:"Hai người đứng đực ra đó làm gì vậy? Không sao đâu, chỉ là một học sinh làm nổ bình thủy tinh thôi, không ai bị thương cả!"Gió thổi qua làm giọng cô nhẹ đi hơn phân nửa, nhưng trong tai Lục Chính Đình, giọng nói ấy vẫn trong trẻo, êm tai hơn bao giờ hết.Lục Chính Đình cảm thấy giọng nói của Lâm Uyển không chỉ dễ nghe mà còn hay hơn trong tưởng tượng của anh gấp vạn lần. Âm thanh ấy len lỏi vào lòng anh, ngọt ngào, trong trẻo như tiếng chuông bạc, như hương táo chín, như khúc đàn du dương vang vọng giữa hoang mạc tĩnh lặng…Anh muốn nghe giọng cô nhiều hơn, muốn đắm chìm trong thế giới âm thanh đã từng lặng thinh quá lâu với anh. Vì vậy, anh đứng im lặng, nhìn Lâm Uyển bước nhanh về phía mình, giọng cô vang lên, mang theo chút lo lắng:"Anh sao thế?"Lục Chính Đình mỉm cười, nghiêng đầu: "Tiếng em lớn một chút, anh nghe không rõ."Lâm Uyển theo bản năng nâng cao âm lượng, nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô bỗng giật mình, đôi mắt sáng lên đầy kinh ngạc. Cô nhào tới, nắm lấy cánh tay anh, giọng run run:"Anh... anh nghe thấy rồi sao? Thật sự nghe thấy rồi sao?"Cô vốn nghĩ rằng, với tình trạng của anh, dù có phẫu thuật thì cũng chỉ có thể nghe được những âm thanh lớn, còn tiếng nói bình thường e là vẫn phải dựa vào máy trợ thính. Nhưng bây giờ, anh có thể nghe rõ ràng, không khác gì một người bình thường! Điều này thật sự quá kỳ diệu, quá không thể tin nổi!Lục Chính Đình ôm lấy eo cô, khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm đầy xúc động: "Là thật."Hai cậu bé Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang nghe vậy liền lao đến, mỗi đứa ôm một bên chân Lục Chính Đình, phấn khích reo lên:"Thật tốt quá! Chú ba có thể nghe thấy rồi!" 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nhưng vừa rồi bị chấn động mạnh như vậy, liệu màng nhĩ có bị tổn thương lần nữa không?Anh cúi xuống nhìn Tuấn Tuấn, sợ cậu bé hoảng sợ, nhưng cậu nhóc vẫn bình thản như thường. Ngược lại, hai cậu bé kia thì háo hức chạy về phía bệnh viện, tò mò xem chuyện gì xảy ra. Lục Chính Đình lập tức nhận ra nơi phát ra tiếng nổ chính là phòng thí nghiệm. Có lẽ mấy học sinh đã phạm sai lầm khi làm thí nghiệm, khiến bình thủy tinh nổ tung.Anh lo lắng cho Lâm Uyển, vội vàng bế Tuấn Tuấn, bước nhanh về phía bệnh viện.Đột nhiên, Tuấn Tuấn quay đầu lại, miệng dí sát vào tai anh, hô lên một tiếng thật to:"Cha!"Bước chân Lục Chính Đình chợt khựng lại.Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên rõ ràng hơn.Anh nghe thấy tiếng gió thổi vù vù qua kẽ lá, nghe thấy lá khô xào xạc bị cuốn lên mặt đất, thậm chí còn nghe thấy tiếng quả bông len trên mũ của Tuấn Tuấn đung đưa, kéo theo cành cỏ phát ra những âm thanh khe khẽ.Mọi thứ xa lạ nhưng cũng vô cùng chân thực.Anh… nghe thấy rồi sao?Tuấn Tuấn thấy anh đứng yên không nhúc nhích, liền vỗ vỗ vào người anh: "A!" Ý bảo anh nhanh lên đi tiếp.Giọng nói mềm mại đượm mùi sữa của cậu bé như thấm thẳng vào tim anh, khiến cả người anh nóng bừng lên vì xúc động. Ngay lúc đó, anh thấy Lâm Uyển và hai cậu bé chạy ra từ bệnh viện, phất tay với anh, lớn tiếng nói:"Hai người đứng đực ra đó làm gì vậy? Không sao đâu, chỉ là một học sinh làm nổ bình thủy tinh thôi, không ai bị thương cả!"Gió thổi qua làm giọng cô nhẹ đi hơn phân nửa, nhưng trong tai Lục Chính Đình, giọng nói ấy vẫn trong trẻo, êm tai hơn bao giờ hết.Lục Chính Đình cảm thấy giọng nói của Lâm Uyển không chỉ dễ nghe mà còn hay hơn trong tưởng tượng của anh gấp vạn lần. Âm thanh ấy len lỏi vào lòng anh, ngọt ngào, trong trẻo như tiếng chuông bạc, như hương táo chín, như khúc đàn du dương vang vọng giữa hoang mạc tĩnh lặng…Anh muốn nghe giọng cô nhiều hơn, muốn đắm chìm trong thế giới âm thanh đã từng lặng thinh quá lâu với anh. Vì vậy, anh đứng im lặng, nhìn Lâm Uyển bước nhanh về phía mình, giọng cô vang lên, mang theo chút lo lắng:"Anh sao thế?"Lục Chính Đình mỉm cười, nghiêng đầu: "Tiếng em lớn một chút, anh nghe không rõ."Lâm Uyển theo bản năng nâng cao âm lượng, nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô bỗng giật mình, đôi mắt sáng lên đầy kinh ngạc. Cô nhào tới, nắm lấy cánh tay anh, giọng run run:"Anh... anh nghe thấy rồi sao? Thật sự nghe thấy rồi sao?"Cô vốn nghĩ rằng, với tình trạng của anh, dù có phẫu thuật thì cũng chỉ có thể nghe được những âm thanh lớn, còn tiếng nói bình thường e là vẫn phải dựa vào máy trợ thính. Nhưng bây giờ, anh có thể nghe rõ ràng, không khác gì một người bình thường! Điều này thật sự quá kỳ diệu, quá không thể tin nổi!Lục Chính Đình ôm lấy eo cô, khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm đầy xúc động: "Là thật."Hai cậu bé Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang nghe vậy liền lao đến, mỗi đứa ôm một bên chân Lục Chính Đình, phấn khích reo lên:"Thật tốt quá! Chú ba có thể nghe thấy rồi!" 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nhưng vừa rồi bị chấn động mạnh như vậy, liệu màng nhĩ có bị tổn thương lần nữa không?Anh cúi xuống nhìn Tuấn Tuấn, sợ cậu bé hoảng sợ, nhưng cậu nhóc vẫn bình thản như thường. Ngược lại, hai cậu bé kia thì háo hức chạy về phía bệnh viện, tò mò xem chuyện gì xảy ra. Lục Chính Đình lập tức nhận ra nơi phát ra tiếng nổ chính là phòng thí nghiệm. Có lẽ mấy học sinh đã phạm sai lầm khi làm thí nghiệm, khiến bình thủy tinh nổ tung.Anh lo lắng cho Lâm Uyển, vội vàng bế Tuấn Tuấn, bước nhanh về phía bệnh viện.Đột nhiên, Tuấn Tuấn quay đầu lại, miệng dí sát vào tai anh, hô lên một tiếng thật to:"Cha!"Bước chân Lục Chính Đình chợt khựng lại.Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên rõ ràng hơn.Anh nghe thấy tiếng gió thổi vù vù qua kẽ lá, nghe thấy lá khô xào xạc bị cuốn lên mặt đất, thậm chí còn nghe thấy tiếng quả bông len trên mũ của Tuấn Tuấn đung đưa, kéo theo cành cỏ phát ra những âm thanh khe khẽ.Mọi thứ xa lạ nhưng cũng vô cùng chân thực.Anh… nghe thấy rồi sao?Tuấn Tuấn thấy anh đứng yên không nhúc nhích, liền vỗ vỗ vào người anh: "A!" Ý bảo anh nhanh lên đi tiếp.Giọng nói mềm mại đượm mùi sữa của cậu bé như thấm thẳng vào tim anh, khiến cả người anh nóng bừng lên vì xúc động. Ngay lúc đó, anh thấy Lâm Uyển và hai cậu bé chạy ra từ bệnh viện, phất tay với anh, lớn tiếng nói:"Hai người đứng đực ra đó làm gì vậy? Không sao đâu, chỉ là một học sinh làm nổ bình thủy tinh thôi, không ai bị thương cả!"Gió thổi qua làm giọng cô nhẹ đi hơn phân nửa, nhưng trong tai Lục Chính Đình, giọng nói ấy vẫn trong trẻo, êm tai hơn bao giờ hết.Lục Chính Đình cảm thấy giọng nói của Lâm Uyển không chỉ dễ nghe mà còn hay hơn trong tưởng tượng của anh gấp vạn lần. Âm thanh ấy len lỏi vào lòng anh, ngọt ngào, trong trẻo như tiếng chuông bạc, như hương táo chín, như khúc đàn du dương vang vọng giữa hoang mạc tĩnh lặng…Anh muốn nghe giọng cô nhiều hơn, muốn đắm chìm trong thế giới âm thanh đã từng lặng thinh quá lâu với anh. Vì vậy, anh đứng im lặng, nhìn Lâm Uyển bước nhanh về phía mình, giọng cô vang lên, mang theo chút lo lắng:"Anh sao thế?"Lục Chính Đình mỉm cười, nghiêng đầu: "Tiếng em lớn một chút, anh nghe không rõ."Lâm Uyển theo bản năng nâng cao âm lượng, nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô bỗng giật mình, đôi mắt sáng lên đầy kinh ngạc. Cô nhào tới, nắm lấy cánh tay anh, giọng run run:"Anh... anh nghe thấy rồi sao? Thật sự nghe thấy rồi sao?"Cô vốn nghĩ rằng, với tình trạng của anh, dù có phẫu thuật thì cũng chỉ có thể nghe được những âm thanh lớn, còn tiếng nói bình thường e là vẫn phải dựa vào máy trợ thính. Nhưng bây giờ, anh có thể nghe rõ ràng, không khác gì một người bình thường! Điều này thật sự quá kỳ diệu, quá không thể tin nổi!Lục Chính Đình ôm lấy eo cô, khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm đầy xúc động: "Là thật."Hai cậu bé Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang nghe vậy liền lao đến, mỗi đứa ôm một bên chân Lục Chính Đình, phấn khích reo lên:"Thật tốt quá! Chú ba có thể nghe thấy rồi!" 

Chương 861