Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1159: Quân lâm Đông Hải 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mở to hai mắt, giật mình hỏi: "Bệ hạ... tất cả mọi người đều biếtngài đã đến Đạm Châu?""Sai, là tất cả mọi người đều biết trẫm muốn đi tế trời." Hoàng đế nhìn ymột cái, chắp hai tay sau lưng, dẫn trước đi ra khỏi vườn.Phạm Nhàn có vẻ nghi hoặc nhìn Hồng công công một cái, vội vàng bámtheo, đi phía sau Hoàng đế truy hỏi: "Bệ hạ, vì sao thần không biết chuyệnnày?"Hoàng đế không dừng bước lại, cười lạnh nói: "Khâm sai đại nhân, ngàichơi vui vẻ trên biển thì làm sao mà nhận được ý chỉ trẫm phái tới Hàng Châu?"Phạm Nhàn rất lúng túng, không dám nói tiếp.Hoàng đế dừng một chút, có vẻ tức giận nói: "Dù sao ngươi cũng đườngđường Khâm sai một khu vực, làm sao lại tự tiện rời vị trí? Trẫm đã hạ chỉ, đểngươi tập hợp cùng đội ngũ tế trời, ngày sau trở về Hàng Châu, ngươi hãy thựchiện đúng những quy trình này đi."Sau khi khó xử Phạm Nhàn lại cả kinh, hóa ra bệ hạ đã sớm công bố ý địnhcủa mình khắp thiên hạ, lệnh cho một tên Khâm sai gia nhập đội ngũ tế trời.Chẳng trách những quan viên ở ven biển lại đoán được người trên thuyền. Cóđiều những lời Hoàng đế vừa nói rõ ràng là đang bao che cho mình... Ài, xem ramấy tháng sau vụ việc ở kinh đô, tâm trạng của bệ hạ có vẻ không quá tồi tệ.Nhìn bước chân Hoàng đế bước ra khỏi cổng gỗ của ngôi trạch viện, nhữnghộ vệ ẩn nấp trong bóng tối và các quan viên trong sân đều theo sau, trong lúcnhất thời xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng, Phạm Nhàn cũng khôngnhịn được nữa, tiến lên vài bước, hạ giọng nói: "Bệ hạ... tình hình kinh đô chưaổn định, đã là tế trời, thế thì thần sẽ hộ tống bệ hạ về kinh."Hoàng đế dừng bước chân, quay đầu lại nhìn y một cái, cười nói: "Đã là tếtrời, vì sao lại trở về kinh?"Phạm Nhàn trả lời: "Tế trời đương nhiên là ở Khánh miếu.""Khánh miếu không chỉ có một nơi." Hoàng đế thản nhiên nói: "Trên ĐạiĐông sơn cũng có một ngôi miếu."Phạm Nhàn thầm giật mình, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời. Khôngngờ Hoàng đế lại đi ngàn dặm xa xôi tới Đại Đông sơn để tế trời! Chẳng tráchtrong đoàn tùy tùng rất ít văn thần học sĩ, ngược lại mang theo mấy ngườiThượng thư bộ Lễ, Thái Thường tự, Giám chính Khâm Thiên giám... Tế trờiphế người kế vị cần đến những người này. Nhưng vì sao việc này lại khôngđược tiến hành ở kinh đô, mà phải chạy đến bên bờ Đông Hải này? Chẳng lẽHoàng đế không hề lo lắng chút nào..."Trẫm biết rõ ngươi đang lo lắng điều gì." Vẻ mặt Hoàng đế khá dịu dàng,dường như cảm thấy người con trai này lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn củacha, lòng dạ đáng trân trọng. Hắn suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Nếungươi đã không thể kiểm soát lo lắng của mình, thế thì được rồi, an toàn củatrẫm trong chuyến đi này đều giao cho ngươi phụ trách."Phạm Nhàn lại cả kinh, liên tục cười khổ, trong lòng thầm nghĩ sao mình lạiphải nhận nhiệm vụ khổ sai thế này. Có điều bây giờ y cũng không thể từ chối,chỉ đành phải tạ ơn đáp ứng."Lát nữa đến bến tàu gặp trẫm." Hoàng đế biết Phạm Nhàn sẽ làm gì tiếptheo, nói một câu, sau đó cùng Hồng công công đi ra khỏi phủ, lên xe ngựa.Diêu thái giám và một loạt đại thần tùy tùng dồn dập theo sau.Phạm Nhàn đứng ở cửa phủ, nhìn ánh sáng êm dịu thay đổi trên đường phốxung quanh, biết Hổ Vệ và các kiếm thủ Giám Sát viện đã đi theo, trong lòng dễchịu hơn một chút. Y vẫy vẫy tay, Vương Khải Niên chạy từ phía bên kia đườngđến, vẻ mặt kinh ngạc nói với Phạm Nhàn: "Đại nhân, lúc trước đi là..."Phạm Nhàn gật đầu.Vương Khải Niên khó nhọc nuốt nước miếng, hạ giọng nói: "Sao vị chủnhân này lại chạy đến đây?"Sắc mặt Phạm Nhàn hơi trầm xuống, thì thầm nói: "Ai mà biết được, ta chỉbiết là nếu như người gặp chuyện gì, thì ta toi luôn rồi."Nếu trong quá trình tế trời xảy ra chuyện bất trắc gì, Phạm Nhàn thân là Đềti Giám Sát viện, hiện lại được giao trọng trách thị vệ, chắc chắn sẽ chết rất khócoi. Ít nhất có thể khẳng định một điều là đám người trong kinh đô kia sẽ ụp cáitội lên đầu Phạm Nhàn, còn bản thân bọn chúng lại cười mỉm cười ngồi lên cáighế kia.Phạm Nhàn siết chặt nắm đấm, cười khổ tự giễu: "Ta cũng đâu có muốn làmTứ Cố Kiếm... Truyền viện lệnh xuống, toàn bộ nhân thủ trong khu vực SơnĐông đều phải hành động, dậy hết cho ta. Ai tới gần Đại Đông sơn trong phạmvi năm mươi dặm, đều phải cấp tốc thông báo."Vương Khải Niên nhận lệnh."Phạm Nhàn lại nói: "Truyền lệnh cho Giang Bắc, bảo Kinh Gia mang theonăm trăm Hắc Kỵ hành quân cả đêm tới viện trợ khu vực Sơn Đông, bố tríphòng ngự dọc phía tây bắc, phối hợp với quân châu địa phương, cần phải đảmbảo không có vấn đề... Nếu có dị động, giết chết không luận tội."

Phạm Nhàn mở to hai mắt, giật mình hỏi: "Bệ hạ... tất cả mọi người đều biết

ngài đã đến Đạm Châu?"

"Sai, là tất cả mọi người đều biết trẫm muốn đi tế trời." Hoàng đế nhìn y

một cái, chắp hai tay sau lưng, dẫn trước đi ra khỏi vườn.

Phạm Nhàn có vẻ nghi hoặc nhìn Hồng công công một cái, vội vàng bám

theo, đi phía sau Hoàng đế truy hỏi: "Bệ hạ, vì sao thần không biết chuyện

này?"

Hoàng đế không dừng bước lại, cười lạnh nói: "Khâm sai đại nhân, ngài

chơi vui vẻ trên biển thì làm sao mà nhận được ý chỉ trẫm phái tới Hàng Châu?"

Phạm Nhàn rất lúng túng, không dám nói tiếp.

Hoàng đế dừng một chút, có vẻ tức giận nói: "Dù sao ngươi cũng đường

đường Khâm sai một khu vực, làm sao lại tự tiện rời vị trí? Trẫm đã hạ chỉ, để

ngươi tập hợp cùng đội ngũ tế trời, ngày sau trở về Hàng Châu, ngươi hãy thực

hiện đúng những quy trình này đi."

Sau khi khó xử Phạm Nhàn lại cả kinh, hóa ra bệ hạ đã sớm công bố ý định

của mình khắp thiên hạ, lệnh cho một tên Khâm sai gia nhập đội ngũ tế trời.

Chẳng trách những quan viên ở ven biển lại đoán được người trên thuyền. Có

điều những lời Hoàng đế vừa nói rõ ràng là đang bao che cho mình... Ài, xem ra

mấy tháng sau vụ việc ở kinh đô, tâm trạng của bệ hạ có vẻ không quá tồi tệ.

Nhìn bước chân Hoàng đế bước ra khỏi cổng gỗ của ngôi trạch viện, những

hộ vệ ẩn nấp trong bóng tối và các quan viên trong sân đều theo sau, trong lúc

nhất thời xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng, Phạm Nhàn cũng không

nhịn được nữa, tiến lên vài bước, hạ giọng nói: "Bệ hạ... tình hình kinh đô chưa

ổn định, đã là tế trời, thế thì thần sẽ hộ tống bệ hạ về kinh."

Hoàng đế dừng bước chân, quay đầu lại nhìn y một cái, cười nói: "Đã là tế

trời, vì sao lại trở về kinh?"

Phạm Nhàn trả lời: "Tế trời đương nhiên là ở Khánh miếu."

"Khánh miếu không chỉ có một nơi." Hoàng đế thản nhiên nói: "Trên Đại

Đông sơn cũng có một ngôi miếu."

Phạm Nhàn thầm giật mình, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời. Không

ngờ Hoàng đế lại đi ngàn dặm xa xôi tới Đại Đông sơn để tế trời! Chẳng trách

trong đoàn tùy tùng rất ít văn thần học sĩ, ngược lại mang theo mấy người

Thượng thư bộ Lễ, Thái Thường tự, Giám chính Khâm Thiên giám... Tế trời

phế người kế vị cần đến những người này. Nhưng vì sao việc này lại không

được tiến hành ở kinh đô, mà phải chạy đến bên bờ Đông Hải này? Chẳng lẽ

Hoàng đế không hề lo lắng chút nào...

"Trẫm biết rõ ngươi đang lo lắng điều gì." Vẻ mặt Hoàng đế khá dịu dàng,

dường như cảm thấy người con trai này lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của

cha, lòng dạ đáng trân trọng. Hắn suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Nếu

ngươi đã không thể kiểm soát lo lắng của mình, thế thì được rồi, an toàn của

trẫm trong chuyến đi này đều giao cho ngươi phụ trách."

Phạm Nhàn lại cả kinh, liên tục cười khổ, trong lòng thầm nghĩ sao mình lại

phải nhận nhiệm vụ khổ sai thế này. Có điều bây giờ y cũng không thể từ chối,

chỉ đành phải tạ ơn đáp ứng.

"Lát nữa đến bến tàu gặp trẫm." Hoàng đế biết Phạm Nhàn sẽ làm gì tiếp

theo, nói một câu, sau đó cùng Hồng công công đi ra khỏi phủ, lên xe ngựa.

Diêu thái giám và một loạt đại thần tùy tùng dồn dập theo sau.

Phạm Nhàn đứng ở cửa phủ, nhìn ánh sáng êm dịu thay đổi trên đường phố

xung quanh, biết Hổ Vệ và các kiếm thủ Giám Sát viện đã đi theo, trong lòng dễ

chịu hơn một chút. Y vẫy vẫy tay, Vương Khải Niên chạy từ phía bên kia đường

đến, vẻ mặt kinh ngạc nói với Phạm Nhàn: "Đại nhân, lúc trước đi là..."

Phạm Nhàn gật đầu.

Vương Khải Niên khó nhọc nuốt nước miếng, hạ giọng nói: "Sao vị chủ

nhân này lại chạy đến đây?"

Sắc mặt Phạm Nhàn hơi trầm xuống, thì thầm nói: "Ai mà biết được, ta chỉ

biết là nếu như người gặp chuyện gì, thì ta toi luôn rồi."

Nếu trong quá trình tế trời xảy ra chuyện bất trắc gì, Phạm Nhàn thân là Đề

ti Giám Sát viện, hiện lại được giao trọng trách thị vệ, chắc chắn sẽ chết rất khó

coi. Ít nhất có thể khẳng định một điều là đám người trong kinh đô kia sẽ ụp cái

tội lên đầu Phạm Nhàn, còn bản thân bọn chúng lại cười mỉm cười ngồi lên cái

ghế kia.

Phạm Nhàn siết chặt nắm đấm, cười khổ tự giễu: "Ta cũng đâu có muốn làm

Tứ Cố Kiếm... Truyền viện lệnh xuống, toàn bộ nhân thủ trong khu vực Sơn

Đông đều phải hành động, dậy hết cho ta. Ai tới gần Đại Đông sơn trong phạm

vi năm mươi dặm, đều phải cấp tốc thông báo."

Vương Khải Niên nhận lệnh.

"Phạm Nhàn lại nói: "Truyền lệnh cho Giang Bắc, bảo Kinh Gia mang theo

năm trăm Hắc Kỵ hành quân cả đêm tới viện trợ khu vực Sơn Đông, bố trí

phòng ngự dọc phía tây bắc, phối hợp với quân châu địa phương, cần phải đảm

bảo không có vấn đề... Nếu có dị động, giết chết không luận tội."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mở to hai mắt, giật mình hỏi: "Bệ hạ... tất cả mọi người đều biếtngài đã đến Đạm Châu?""Sai, là tất cả mọi người đều biết trẫm muốn đi tế trời." Hoàng đế nhìn ymột cái, chắp hai tay sau lưng, dẫn trước đi ra khỏi vườn.Phạm Nhàn có vẻ nghi hoặc nhìn Hồng công công một cái, vội vàng bámtheo, đi phía sau Hoàng đế truy hỏi: "Bệ hạ, vì sao thần không biết chuyệnnày?"Hoàng đế không dừng bước lại, cười lạnh nói: "Khâm sai đại nhân, ngàichơi vui vẻ trên biển thì làm sao mà nhận được ý chỉ trẫm phái tới Hàng Châu?"Phạm Nhàn rất lúng túng, không dám nói tiếp.Hoàng đế dừng một chút, có vẻ tức giận nói: "Dù sao ngươi cũng đườngđường Khâm sai một khu vực, làm sao lại tự tiện rời vị trí? Trẫm đã hạ chỉ, đểngươi tập hợp cùng đội ngũ tế trời, ngày sau trở về Hàng Châu, ngươi hãy thựchiện đúng những quy trình này đi."Sau khi khó xử Phạm Nhàn lại cả kinh, hóa ra bệ hạ đã sớm công bố ý địnhcủa mình khắp thiên hạ, lệnh cho một tên Khâm sai gia nhập đội ngũ tế trời.Chẳng trách những quan viên ở ven biển lại đoán được người trên thuyền. Cóđiều những lời Hoàng đế vừa nói rõ ràng là đang bao che cho mình... Ài, xem ramấy tháng sau vụ việc ở kinh đô, tâm trạng của bệ hạ có vẻ không quá tồi tệ.Nhìn bước chân Hoàng đế bước ra khỏi cổng gỗ của ngôi trạch viện, nhữnghộ vệ ẩn nấp trong bóng tối và các quan viên trong sân đều theo sau, trong lúcnhất thời xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng, Phạm Nhàn cũng khôngnhịn được nữa, tiến lên vài bước, hạ giọng nói: "Bệ hạ... tình hình kinh đô chưaổn định, đã là tế trời, thế thì thần sẽ hộ tống bệ hạ về kinh."Hoàng đế dừng bước chân, quay đầu lại nhìn y một cái, cười nói: "Đã là tếtrời, vì sao lại trở về kinh?"Phạm Nhàn trả lời: "Tế trời đương nhiên là ở Khánh miếu.""Khánh miếu không chỉ có một nơi." Hoàng đế thản nhiên nói: "Trên ĐạiĐông sơn cũng có một ngôi miếu."Phạm Nhàn thầm giật mình, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời. Khôngngờ Hoàng đế lại đi ngàn dặm xa xôi tới Đại Đông sơn để tế trời! Chẳng tráchtrong đoàn tùy tùng rất ít văn thần học sĩ, ngược lại mang theo mấy ngườiThượng thư bộ Lễ, Thái Thường tự, Giám chính Khâm Thiên giám... Tế trờiphế người kế vị cần đến những người này. Nhưng vì sao việc này lại khôngđược tiến hành ở kinh đô, mà phải chạy đến bên bờ Đông Hải này? Chẳng lẽHoàng đế không hề lo lắng chút nào..."Trẫm biết rõ ngươi đang lo lắng điều gì." Vẻ mặt Hoàng đế khá dịu dàng,dường như cảm thấy người con trai này lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn củacha, lòng dạ đáng trân trọng. Hắn suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Nếungươi đã không thể kiểm soát lo lắng của mình, thế thì được rồi, an toàn củatrẫm trong chuyến đi này đều giao cho ngươi phụ trách."Phạm Nhàn lại cả kinh, liên tục cười khổ, trong lòng thầm nghĩ sao mình lạiphải nhận nhiệm vụ khổ sai thế này. Có điều bây giờ y cũng không thể từ chối,chỉ đành phải tạ ơn đáp ứng."Lát nữa đến bến tàu gặp trẫm." Hoàng đế biết Phạm Nhàn sẽ làm gì tiếptheo, nói một câu, sau đó cùng Hồng công công đi ra khỏi phủ, lên xe ngựa.Diêu thái giám và một loạt đại thần tùy tùng dồn dập theo sau.Phạm Nhàn đứng ở cửa phủ, nhìn ánh sáng êm dịu thay đổi trên đường phốxung quanh, biết Hổ Vệ và các kiếm thủ Giám Sát viện đã đi theo, trong lòng dễchịu hơn một chút. Y vẫy vẫy tay, Vương Khải Niên chạy từ phía bên kia đườngđến, vẻ mặt kinh ngạc nói với Phạm Nhàn: "Đại nhân, lúc trước đi là..."Phạm Nhàn gật đầu.Vương Khải Niên khó nhọc nuốt nước miếng, hạ giọng nói: "Sao vị chủnhân này lại chạy đến đây?"Sắc mặt Phạm Nhàn hơi trầm xuống, thì thầm nói: "Ai mà biết được, ta chỉbiết là nếu như người gặp chuyện gì, thì ta toi luôn rồi."Nếu trong quá trình tế trời xảy ra chuyện bất trắc gì, Phạm Nhàn thân là Đềti Giám Sát viện, hiện lại được giao trọng trách thị vệ, chắc chắn sẽ chết rất khócoi. Ít nhất có thể khẳng định một điều là đám người trong kinh đô kia sẽ ụp cáitội lên đầu Phạm Nhàn, còn bản thân bọn chúng lại cười mỉm cười ngồi lên cáighế kia.Phạm Nhàn siết chặt nắm đấm, cười khổ tự giễu: "Ta cũng đâu có muốn làmTứ Cố Kiếm... Truyền viện lệnh xuống, toàn bộ nhân thủ trong khu vực SơnĐông đều phải hành động, dậy hết cho ta. Ai tới gần Đại Đông sơn trong phạmvi năm mươi dặm, đều phải cấp tốc thông báo."Vương Khải Niên nhận lệnh."Phạm Nhàn lại nói: "Truyền lệnh cho Giang Bắc, bảo Kinh Gia mang theonăm trăm Hắc Kỵ hành quân cả đêm tới viện trợ khu vực Sơn Đông, bố tríphòng ngự dọc phía tây bắc, phối hợp với quân châu địa phương, cần phải đảmbảo không có vấn đề... Nếu có dị động, giết chết không luận tội."

Chương 1159: Quân lâm Đông Hải 3