Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1163: Bọt nước sinh ra từ vách núi cheo leo 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nàng muốn một Khánh Quốc mạnh mẽ và giàu có, trẫm đã làm được."Gương mặt Hoàng đế toát lên vẻ kiên định, "Nhìn khắp thiên hạ, Khánh Quốcchính là quốc gia mạnh nhất đương thời, con dân Khánh Quốc sống sung sướnghơn bất cứ một thời đại nào trong lịch sử. Trẫm nghĩ điều này cũng đủ an ủi cõilòng nàng."Phạm Nhàn trầm mặc không nói gì. Mmấy năm nay sau khi chuyển sinh, ythường xuyên tự hỏi, rốt cuộc Khánh Quốc là một quốc gia như thế nào, rốtcuộc Hoàng đế là người thế như nào. Mặc dù sau khi vào kinh, y đã hiểu rõ hơnvề mọi thứ, cuối cùng cũng chạm đến cái kia trái tim Hoàng đế vốn đầy tự tin,tự luyến, tự đại, tự ngược... Nhưng y không thể không thừa nhận một điểm, chodù là trận đại hồng thủy năm ngoái, bão tuyết năm nay, cơ cấu quan viên KhánhQuốc vẫn hoạt động cực kỳ hiệu quả, nhân trù phú, chính trị minh bạch, đã tốthơn không biết bao nhiêu lần so với trong sách sử mà Khâm sai trước từng xem.Nói cách khác, hiển nhiên lúc này Khánh Quốc đang trong thời kỳ thịnh trị,thậm chí còn là thời kỳ hoàng kim. Hiển nhiên Hoàng đế bệ hạ bên cạnh y làminh quân, thậm chí còn là Thánh quân - nếu tiêu chuẩn của Hoàng đế chỉ là đểcho bách tính ăn no bụng."Nàng nói quan viên triều đình cần giám sát. Được, từ khi còn là Thái tử,trẫm đã đưa lời lời khuyên phụ hoàng thiết lập Giám Sát viện.""Nàng nói thái giám là người đáng thương lại đáng hận, cho nên trẫm cẩnthận giữ gìn quy củ từ khi lập quốc, nghiêm cấm thái giám can thiệp triều chính,đồng thời lại ra lệnh cho Thái Thường tự trong cung đình xác định số lượng tháigiám, cố gắng giảm bớt người dư thừa trong cung."Phạm Nhàn gật đầu liên tục, số lượng thái giám trong hoàng cung KhánhQuốc ít hơn nhiều so với Bắc Tề, rất hiển nhiên đây là một biểu hiện của đứcđộ."Nàng nói một vị minh quân là phải nghe được lời khuyên can. Được, trẫmđồng ý cho Ngự sử Đô Sát viện nghe tin đồn nghị sự."Hoàng đế càng nói càng nhanh, càng xuất thần. Mà Phạm Nhàn lại nhịnkhông được cắn nhẹ lên bờ môi, nhắc nhở mình không nên mải mê nhớ đến vịNgự sử trong triều đình bị đình trượng đánh cho cái mông nở hoa... mà bật cười.o O o"Nàng nói muốn cải cách, muốn trị tận gốc khuyết điểm. Được, trẫm đềutuân theo nàng, trẫm cải chính, cải chế, thúc đẩy chính sách mới..."Phạm Nhàn cuối cùng cũng không nhịn được cười khổ.Năm đầu tiên trong Khánh lịch đã có cải chính, mà thời điểm đó thực ra đãlà lần thứ ba cải tổ chính sách mới. Bộ Binh đổi thành bộ Quân, sau đó lại đổithành Khu Mật viện hiện nay, trong Thái Học tách ra Đồng Văn các, về sau đổithành Giáo Dục viện rồi lại đổi trở về, thậm chí lục bộ tồn tại tự cổ chí kimcũng suýt nữa bị vị Bệ hạ này đổi tên.Cuộc đời Hoàng đế Khánh Quốc rực rỡ đầy công lao, thế nhưng ba lần đổimới lại toàn là những chuyện hoang đường hắn khó lòng tách mình ra được.Cho đến hôm nay, khi nói đến những nha môn này, dân chúng kinh đô đều cảmthấy khó hiểu, mỗi lần muốn đi đâu đó, thường phải gọi tên đến vài lần.Tình trạng hỗn loạn của chính sách mới như vậy, nếu không phải do lực uyhiếp cường đại của hoàng quyền, cùng với khả năng thực thi mạnh mẽ của quanlại Khánh Quốc, đưa triều đình trở về hình dáng ban đầu, chỉ còn lại những cáitên không hài hòa... chỉ sợ Khánh Quốc đã sớm loạn cào cào.Hoàng đế nhìn vẻ mặt của y, cười tự giễu nói: "Ngươi cũng đừng che giấu,trẫm biết, đây là mấy lần hồ đồ hiếm có trong đời trẫm... Chỉ có điều khi đómẫu thân của ngươi đã không còn, trẫm chỉ biết đại khái, phạm lỗi cũng là điềukhó tránh khỏi."Trong lòng Phạm Nhàn khẽ động, thầm nghĩ sau khi mẫu thân mất Hoàngđế vẫn tuân theo lời. Chỉ từ phần tâm ý đó thôi cũng không thể không nói, trongchuyện này Hoàng đế có thể coi như là người có tình."Trước khi mẫu thân ngươi mất đi, trẫm đã nghe nàng nói rất nhiều, nhưngsau đó lại không thể làm gì cho nàng..." Hoàng đế nhắm mắt lại, âm u nói: "Chonên sau khi nàng đi rồi, trẫm đã ghi nhớ từng chuyện năm xưa nàng đã kể vớitrẫm, muốn giúp nàng thực hiện, cũng coi như là... một loại hứa hẹn hoặc là áynáy."Phạm Nhàn thở dài nói: "Nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ cảm phục ântình của bệ hạ.""Không, không phải ân tình." Hoàng đế mở to mắt, bình tĩnh nói: "Chỉ làtình nghĩa. Về phần cảm phục lại càng không thể. Trẫm chỉ muốn làm một sốviệc, để lễ bái nàng trên trời, không cầu thêm gì khác."Hoàng đế bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Năm đó nàng từng nói về báo chỉvới vẻ tiếc nuối, nói không có tin tức bát nháo để xem, không có tin tức ngoàibiên giới để đọc... Trẫm đã bảo cung đình làm một tờ báo, vẽ một chút hình bêntrên, lúc này nghĩ lại, trẫm cũng là loại quá hồ đồ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nàng muốn một Khánh Quốc mạnh mẽ và giàu có, trẫm đã làm được."Gương mặt Hoàng đế toát lên vẻ kiên định, "Nhìn khắp thiên hạ, Khánh Quốcchính là quốc gia mạnh nhất đương thời, con dân Khánh Quốc sống sung sướnghơn bất cứ một thời đại nào trong lịch sử. Trẫm nghĩ điều này cũng đủ an ủi cõilòng nàng."Phạm Nhàn trầm mặc không nói gì. Mmấy năm nay sau khi chuyển sinh, ythường xuyên tự hỏi, rốt cuộc Khánh Quốc là một quốc gia như thế nào, rốtcuộc Hoàng đế là người thế như nào. Mặc dù sau khi vào kinh, y đã hiểu rõ hơnvề mọi thứ, cuối cùng cũng chạm đến cái kia trái tim Hoàng đế vốn đầy tự tin,tự luyến, tự đại, tự ngược... Nhưng y không thể không thừa nhận một điểm, chodù là trận đại hồng thủy năm ngoái, bão tuyết năm nay, cơ cấu quan viên KhánhQuốc vẫn hoạt động cực kỳ hiệu quả, nhân trù phú, chính trị minh bạch, đã tốthơn không biết bao nhiêu lần so với trong sách sử mà Khâm sai trước từng xem.Nói cách khác, hiển nhiên lúc này Khánh Quốc đang trong thời kỳ thịnh trị,thậm chí còn là thời kỳ hoàng kim. Hiển nhiên Hoàng đế bệ hạ bên cạnh y làminh quân, thậm chí còn là Thánh quân - nếu tiêu chuẩn của Hoàng đế chỉ là đểcho bách tính ăn no bụng."Nàng nói quan viên triều đình cần giám sát. Được, từ khi còn là Thái tử,trẫm đã đưa lời lời khuyên phụ hoàng thiết lập Giám Sát viện.""Nàng nói thái giám là người đáng thương lại đáng hận, cho nên trẫm cẩnthận giữ gìn quy củ từ khi lập quốc, nghiêm cấm thái giám can thiệp triều chính,đồng thời lại ra lệnh cho Thái Thường tự trong cung đình xác định số lượng tháigiám, cố gắng giảm bớt người dư thừa trong cung."Phạm Nhàn gật đầu liên tục, số lượng thái giám trong hoàng cung KhánhQuốc ít hơn nhiều so với Bắc Tề, rất hiển nhiên đây là một biểu hiện của đứcđộ."Nàng nói một vị minh quân là phải nghe được lời khuyên can. Được, trẫmđồng ý cho Ngự sử Đô Sát viện nghe tin đồn nghị sự."Hoàng đế càng nói càng nhanh, càng xuất thần. Mà Phạm Nhàn lại nhịnkhông được cắn nhẹ lên bờ môi, nhắc nhở mình không nên mải mê nhớ đến vịNgự sử trong triều đình bị đình trượng đánh cho cái mông nở hoa... mà bật cười.o O o"Nàng nói muốn cải cách, muốn trị tận gốc khuyết điểm. Được, trẫm đềutuân theo nàng, trẫm cải chính, cải chế, thúc đẩy chính sách mới..."Phạm Nhàn cuối cùng cũng không nhịn được cười khổ.Năm đầu tiên trong Khánh lịch đã có cải chính, mà thời điểm đó thực ra đãlà lần thứ ba cải tổ chính sách mới. Bộ Binh đổi thành bộ Quân, sau đó lại đổithành Khu Mật viện hiện nay, trong Thái Học tách ra Đồng Văn các, về sau đổithành Giáo Dục viện rồi lại đổi trở về, thậm chí lục bộ tồn tại tự cổ chí kimcũng suýt nữa bị vị Bệ hạ này đổi tên.Cuộc đời Hoàng đế Khánh Quốc rực rỡ đầy công lao, thế nhưng ba lần đổimới lại toàn là những chuyện hoang đường hắn khó lòng tách mình ra được.Cho đến hôm nay, khi nói đến những nha môn này, dân chúng kinh đô đều cảmthấy khó hiểu, mỗi lần muốn đi đâu đó, thường phải gọi tên đến vài lần.Tình trạng hỗn loạn của chính sách mới như vậy, nếu không phải do lực uyhiếp cường đại của hoàng quyền, cùng với khả năng thực thi mạnh mẽ của quanlại Khánh Quốc, đưa triều đình trở về hình dáng ban đầu, chỉ còn lại những cáitên không hài hòa... chỉ sợ Khánh Quốc đã sớm loạn cào cào.Hoàng đế nhìn vẻ mặt của y, cười tự giễu nói: "Ngươi cũng đừng che giấu,trẫm biết, đây là mấy lần hồ đồ hiếm có trong đời trẫm... Chỉ có điều khi đómẫu thân của ngươi đã không còn, trẫm chỉ biết đại khái, phạm lỗi cũng là điềukhó tránh khỏi."Trong lòng Phạm Nhàn khẽ động, thầm nghĩ sau khi mẫu thân mất Hoàngđế vẫn tuân theo lời. Chỉ từ phần tâm ý đó thôi cũng không thể không nói, trongchuyện này Hoàng đế có thể coi như là người có tình."Trước khi mẫu thân ngươi mất đi, trẫm đã nghe nàng nói rất nhiều, nhưngsau đó lại không thể làm gì cho nàng..." Hoàng đế nhắm mắt lại, âm u nói: "Chonên sau khi nàng đi rồi, trẫm đã ghi nhớ từng chuyện năm xưa nàng đã kể vớitrẫm, muốn giúp nàng thực hiện, cũng coi như là... một loại hứa hẹn hoặc là áynáy."Phạm Nhàn thở dài nói: "Nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ cảm phục ântình của bệ hạ.""Không, không phải ân tình." Hoàng đế mở to mắt, bình tĩnh nói: "Chỉ làtình nghĩa. Về phần cảm phục lại càng không thể. Trẫm chỉ muốn làm một sốviệc, để lễ bái nàng trên trời, không cầu thêm gì khác."Hoàng đế bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Năm đó nàng từng nói về báo chỉvới vẻ tiếc nuối, nói không có tin tức bát nháo để xem, không có tin tức ngoàibiên giới để đọc... Trẫm đã bảo cung đình làm một tờ báo, vẽ một chút hình bêntrên, lúc này nghĩ lại, trẫm cũng là loại quá hồ đồ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nàng muốn một Khánh Quốc mạnh mẽ và giàu có, trẫm đã làm được."Gương mặt Hoàng đế toát lên vẻ kiên định, "Nhìn khắp thiên hạ, Khánh Quốcchính là quốc gia mạnh nhất đương thời, con dân Khánh Quốc sống sung sướnghơn bất cứ một thời đại nào trong lịch sử. Trẫm nghĩ điều này cũng đủ an ủi cõilòng nàng."Phạm Nhàn trầm mặc không nói gì. Mmấy năm nay sau khi chuyển sinh, ythường xuyên tự hỏi, rốt cuộc Khánh Quốc là một quốc gia như thế nào, rốtcuộc Hoàng đế là người thế như nào. Mặc dù sau khi vào kinh, y đã hiểu rõ hơnvề mọi thứ, cuối cùng cũng chạm đến cái kia trái tim Hoàng đế vốn đầy tự tin,tự luyến, tự đại, tự ngược... Nhưng y không thể không thừa nhận một điểm, chodù là trận đại hồng thủy năm ngoái, bão tuyết năm nay, cơ cấu quan viên KhánhQuốc vẫn hoạt động cực kỳ hiệu quả, nhân trù phú, chính trị minh bạch, đã tốthơn không biết bao nhiêu lần so với trong sách sử mà Khâm sai trước từng xem.Nói cách khác, hiển nhiên lúc này Khánh Quốc đang trong thời kỳ thịnh trị,thậm chí còn là thời kỳ hoàng kim. Hiển nhiên Hoàng đế bệ hạ bên cạnh y làminh quân, thậm chí còn là Thánh quân - nếu tiêu chuẩn của Hoàng đế chỉ là đểcho bách tính ăn no bụng."Nàng nói quan viên triều đình cần giám sát. Được, từ khi còn là Thái tử,trẫm đã đưa lời lời khuyên phụ hoàng thiết lập Giám Sát viện.""Nàng nói thái giám là người đáng thương lại đáng hận, cho nên trẫm cẩnthận giữ gìn quy củ từ khi lập quốc, nghiêm cấm thái giám can thiệp triều chính,đồng thời lại ra lệnh cho Thái Thường tự trong cung đình xác định số lượng tháigiám, cố gắng giảm bớt người dư thừa trong cung."Phạm Nhàn gật đầu liên tục, số lượng thái giám trong hoàng cung KhánhQuốc ít hơn nhiều so với Bắc Tề, rất hiển nhiên đây là một biểu hiện của đứcđộ."Nàng nói một vị minh quân là phải nghe được lời khuyên can. Được, trẫmđồng ý cho Ngự sử Đô Sát viện nghe tin đồn nghị sự."Hoàng đế càng nói càng nhanh, càng xuất thần. Mà Phạm Nhàn lại nhịnkhông được cắn nhẹ lên bờ môi, nhắc nhở mình không nên mải mê nhớ đến vịNgự sử trong triều đình bị đình trượng đánh cho cái mông nở hoa... mà bật cười.o O o"Nàng nói muốn cải cách, muốn trị tận gốc khuyết điểm. Được, trẫm đềutuân theo nàng, trẫm cải chính, cải chế, thúc đẩy chính sách mới..."Phạm Nhàn cuối cùng cũng không nhịn được cười khổ.Năm đầu tiên trong Khánh lịch đã có cải chính, mà thời điểm đó thực ra đãlà lần thứ ba cải tổ chính sách mới. Bộ Binh đổi thành bộ Quân, sau đó lại đổithành Khu Mật viện hiện nay, trong Thái Học tách ra Đồng Văn các, về sau đổithành Giáo Dục viện rồi lại đổi trở về, thậm chí lục bộ tồn tại tự cổ chí kimcũng suýt nữa bị vị Bệ hạ này đổi tên.Cuộc đời Hoàng đế Khánh Quốc rực rỡ đầy công lao, thế nhưng ba lần đổimới lại toàn là những chuyện hoang đường hắn khó lòng tách mình ra được.Cho đến hôm nay, khi nói đến những nha môn này, dân chúng kinh đô đều cảmthấy khó hiểu, mỗi lần muốn đi đâu đó, thường phải gọi tên đến vài lần.Tình trạng hỗn loạn của chính sách mới như vậy, nếu không phải do lực uyhiếp cường đại của hoàng quyền, cùng với khả năng thực thi mạnh mẽ của quanlại Khánh Quốc, đưa triều đình trở về hình dáng ban đầu, chỉ còn lại những cáitên không hài hòa... chỉ sợ Khánh Quốc đã sớm loạn cào cào.Hoàng đế nhìn vẻ mặt của y, cười tự giễu nói: "Ngươi cũng đừng che giấu,trẫm biết, đây là mấy lần hồ đồ hiếm có trong đời trẫm... Chỉ có điều khi đómẫu thân của ngươi đã không còn, trẫm chỉ biết đại khái, phạm lỗi cũng là điềukhó tránh khỏi."Trong lòng Phạm Nhàn khẽ động, thầm nghĩ sau khi mẫu thân mất Hoàngđế vẫn tuân theo lời. Chỉ từ phần tâm ý đó thôi cũng không thể không nói, trongchuyện này Hoàng đế có thể coi như là người có tình."Trước khi mẫu thân ngươi mất đi, trẫm đã nghe nàng nói rất nhiều, nhưngsau đó lại không thể làm gì cho nàng..." Hoàng đế nhắm mắt lại, âm u nói: "Chonên sau khi nàng đi rồi, trẫm đã ghi nhớ từng chuyện năm xưa nàng đã kể vớitrẫm, muốn giúp nàng thực hiện, cũng coi như là... một loại hứa hẹn hoặc là áynáy."Phạm Nhàn thở dài nói: "Nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ cảm phục ântình của bệ hạ.""Không, không phải ân tình." Hoàng đế mở to mắt, bình tĩnh nói: "Chỉ làtình nghĩa. Về phần cảm phục lại càng không thể. Trẫm chỉ muốn làm một sốviệc, để lễ bái nàng trên trời, không cầu thêm gì khác."Hoàng đế bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Năm đó nàng từng nói về báo chỉvới vẻ tiếc nuối, nói không có tin tức bát nháo để xem, không có tin tức ngoàibiên giới để đọc... Trẫm đã bảo cung đình làm một tờ báo, vẽ một chút hình bêntrên, lúc này nghĩ lại, trẫm cũng là loại quá hồ đồ."