Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1165: Mây trắng dựng lên từ núi cao 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cưỡi ngựa, đứng ở phía sau đội ngũ, mặt mày đầy lo lắng nhìnđội ngũ đang đi trên con đường lớn phía xa. Y sắp phải theo bệ hạ đến KhánhMiếu trên Đại Đông sơn tế trời, nhưng trong lòng tràn ngập bất an và thẫn thờ.Đêm hôm qua, Y và Nhâm Thiểu An âm thầm gặp nhau, mới biết đượcnguyên nhân bệ hạ lựa chọn tế trời ở Đại Đông sơn. Không chỉ vì bệ hạ bắt đầunhớ nhung bầu không khí tự do, gặp gỡ năm xưa, gió biển ở Đạm Châu, mà làbởi vì... ban đầu dự định tế trời ở Khánh Miếu kinh đô, nhưng lại xuất hiện vấnđề rất khó xử lý.Vấn đề gì? —— Trong Khánh miếu ở kinh đô không ai có đủ tư cách chủ trìnghi thức tế trời lớn đến như vậy!Đây là một lý do vô cùng hoang đường. Khánh Quốc vốn luôn tin vào binhđao, mặc dù kính sợ quỷ thần nhưng lại tránh xa, nhất là bây giờ dưới sự ảnhhưởng của bệ hạ, lực lượng tu sĩ khổ tu của trong nhánh Thần Miếu ngày càngsuy yếu trong Khánh Quốc. Bắc Tề có người cầm đầu Thiên Nhất đạo Khổ Hà,nhưng cách nào tiến vào hệ thống các miếu thờ của Khánh Quốc.Còn mấy vị Đại tế tự còn lại có đức cao vọng trọng thì trong mấy năm nayliên tiếp gặp vấn đề. Đầu tiên là sau khi vị Đại tế tự kia tới Nam Hoang truyềnđạo, về kinh thành chưa đầy một tháng, đã do tuổi cao sức yếu, nhiễm phảiphong trần mà qua đời.Còn Nhị tế tự Tam Thạch đại sư, lại chết thảm trong rừng cây ngoại ô kinhđô.Phạm Nhàn loáng thoáng đoán được cái chết của Đại tế tự Khánh Miếu chắclà do bệ hạ âm thầm gây ra. Chỉ có điều chuyện đã như vậy, nếu muốn tế trời thìchỉ có thể đi tới Đại Đông sơn, dù sao nơi đó cũng được thế gian xưng tụng làThần miếu, nơi huyền diệu nhất, hương hỏa hưng thịnh nhất trong thiên hạ.Nhưng... chỉ vì một nguyên nhân có phần hoang đường như vậy thôi sao?Phạm Nhàn thúc vào bụng ngựa, cau mày đi theo đội ngũ. Công việc bảo vệcủa Thánh thượng diễn ra một cách chỉnh tề, không cần y phải quan tâm quánhiều. Nhất là khi thấy hơn trăm Hổ Vệ lăm lăm trường đao, y càng yên tâmhơn.Bảy Hổ Vệ có thể đối đầu với Hải Đường Đóa Đóa, một trăm Hổ Vệ là kháiniệm gì?Đáng lý y nên yên tâm, nhưng y vẫn không thể yên lòng. Trong suy nghĩ củarất nhiều người, có lẽ Phạm Nhàn là bậc thầy trong việc dùng âm mưu quỷ kế,nhưng người trong nhà biết rõ chuyện nhà, y biết thực ra mình không mấy lợihại. Trước kia có thể đánh đâu thắng đó ở Nam Khánh và Bắc Tề chẳng qua làdo y có sự giúp đỡ của Ngôn Băng Vân, có Trần Bình Bình trông nom, mấuchốt nhất chính là... sân sau lớn nhất của y là Hoàng đế. Dựa vào điều này, gặpnúi phá núi, chẳng có gì phải sợ cả.Nhưng nếu mục tiêu của âm mưu chính là sân sau của mình, Phạm Nhàn tựđánh giá mình không có đủ trí tuệ để ứng phó với tình huống lớn cỡ này.Y tự nhìn nhận bản thân rất rõ ràng, vì vậy cực kỳ cẩn thận và mẫn cảm,nghĩ đến vấn đề vẫn còn lẩn quẩn trong lòng từ ngày hôm qua, càng cảm thấycảnh giác.Hoàng đế đi tuần, đây là việc lớn đến mức nào, cho dù khi mình đó đangphiêu bạt trên biển, đứt mạng lưới tình báo với Giám Sát viện, nhưng... NgônBăng Vân chủ trì công việc trong viện ở kinh đô chắc chắn có biện pháp thôngbáo cho mình. Tuyến đường của Khải Niên tiểu tổ vẫn luôn thông suốt, vì saoNgôn Băng Vân không thông báo cho mình từ trước?Y gọi Vương Khải Niên đến, hỏi vài câu, nhận được câu trả lời báo cáo từviện vẫn như bình thường, không nhịn được gãi đầu im lặng, tự cười mỉa mai,cảm thấy mình quá đa nghi, có vẻ phát bệnh rồi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi đường bộ, cũng chỉ mất mấy ngày đã nhìn thấy ngọn núi lớn kia, cô đơnvươn mình bên biển, ngăn chặn gió biển vạn năm, che khuất nơi mặt trời mọc ởphía đông, lẻ loi, vô cùng kiên cường, giống như nửa mảnh ngọc thạch đâm vàobầu trời.Phạm Nhàn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Hoàng đế, trong vôthức hưởng ké một lọng che, nhìn ngọn núi lớn kia mà thán phục. Đây đã là lầnthứ ba y nhìn thấy Đại Đông sơn ven biển, nhưng mỗi lần chứng kiến đềukhông nhịn được thở dài một tiếng, cảm thán trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.Cảnh tượng tráng lệ như vậy sao không khiến lòng người trống trải? Ngoàiviệc cảm thán, Phạm Nhàn cũng cảm thấy có phần tiếc nuối và tức giận. Sống ởĐạm Châu sáu năm mà chẳng hề biết cách quê hương mình không xa có mộtthánh địa nhân gian như vậy, Bằng không năm xưa chắc chắn sẽ kéo Ngũ Trúcthúc tới chơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cưỡi ngựa, đứng ở phía sau đội ngũ, mặt mày đầy lo lắng nhìnđội ngũ đang đi trên con đường lớn phía xa. Y sắp phải theo bệ hạ đến KhánhMiếu trên Đại Đông sơn tế trời, nhưng trong lòng tràn ngập bất an và thẫn thờ.Đêm hôm qua, Y và Nhâm Thiểu An âm thầm gặp nhau, mới biết đượcnguyên nhân bệ hạ lựa chọn tế trời ở Đại Đông sơn. Không chỉ vì bệ hạ bắt đầunhớ nhung bầu không khí tự do, gặp gỡ năm xưa, gió biển ở Đạm Châu, mà làbởi vì... ban đầu dự định tế trời ở Khánh Miếu kinh đô, nhưng lại xuất hiện vấnđề rất khó xử lý.Vấn đề gì? —— Trong Khánh miếu ở kinh đô không ai có đủ tư cách chủ trìnghi thức tế trời lớn đến như vậy!Đây là một lý do vô cùng hoang đường. Khánh Quốc vốn luôn tin vào binhđao, mặc dù kính sợ quỷ thần nhưng lại tránh xa, nhất là bây giờ dưới sự ảnhhưởng của bệ hạ, lực lượng tu sĩ khổ tu của trong nhánh Thần Miếu ngày càngsuy yếu trong Khánh Quốc. Bắc Tề có người cầm đầu Thiên Nhất đạo Khổ Hà,nhưng cách nào tiến vào hệ thống các miếu thờ của Khánh Quốc.Còn mấy vị Đại tế tự còn lại có đức cao vọng trọng thì trong mấy năm nayliên tiếp gặp vấn đề. Đầu tiên là sau khi vị Đại tế tự kia tới Nam Hoang truyềnđạo, về kinh thành chưa đầy một tháng, đã do tuổi cao sức yếu, nhiễm phảiphong trần mà qua đời.Còn Nhị tế tự Tam Thạch đại sư, lại chết thảm trong rừng cây ngoại ô kinhđô.Phạm Nhàn loáng thoáng đoán được cái chết của Đại tế tự Khánh Miếu chắclà do bệ hạ âm thầm gây ra. Chỉ có điều chuyện đã như vậy, nếu muốn tế trời thìchỉ có thể đi tới Đại Đông sơn, dù sao nơi đó cũng được thế gian xưng tụng làThần miếu, nơi huyền diệu nhất, hương hỏa hưng thịnh nhất trong thiên hạ.Nhưng... chỉ vì một nguyên nhân có phần hoang đường như vậy thôi sao?Phạm Nhàn thúc vào bụng ngựa, cau mày đi theo đội ngũ. Công việc bảo vệcủa Thánh thượng diễn ra một cách chỉnh tề, không cần y phải quan tâm quánhiều. Nhất là khi thấy hơn trăm Hổ Vệ lăm lăm trường đao, y càng yên tâmhơn.Bảy Hổ Vệ có thể đối đầu với Hải Đường Đóa Đóa, một trăm Hổ Vệ là kháiniệm gì?Đáng lý y nên yên tâm, nhưng y vẫn không thể yên lòng. Trong suy nghĩ củarất nhiều người, có lẽ Phạm Nhàn là bậc thầy trong việc dùng âm mưu quỷ kế,nhưng người trong nhà biết rõ chuyện nhà, y biết thực ra mình không mấy lợihại. Trước kia có thể đánh đâu thắng đó ở Nam Khánh và Bắc Tề chẳng qua làdo y có sự giúp đỡ của Ngôn Băng Vân, có Trần Bình Bình trông nom, mấuchốt nhất chính là... sân sau lớn nhất của y là Hoàng đế. Dựa vào điều này, gặpnúi phá núi, chẳng có gì phải sợ cả.Nhưng nếu mục tiêu của âm mưu chính là sân sau của mình, Phạm Nhàn tựđánh giá mình không có đủ trí tuệ để ứng phó với tình huống lớn cỡ này.Y tự nhìn nhận bản thân rất rõ ràng, vì vậy cực kỳ cẩn thận và mẫn cảm,nghĩ đến vấn đề vẫn còn lẩn quẩn trong lòng từ ngày hôm qua, càng cảm thấycảnh giác.Hoàng đế đi tuần, đây là việc lớn đến mức nào, cho dù khi mình đó đangphiêu bạt trên biển, đứt mạng lưới tình báo với Giám Sát viện, nhưng... NgônBăng Vân chủ trì công việc trong viện ở kinh đô chắc chắn có biện pháp thôngbáo cho mình. Tuyến đường của Khải Niên tiểu tổ vẫn luôn thông suốt, vì saoNgôn Băng Vân không thông báo cho mình từ trước?Y gọi Vương Khải Niên đến, hỏi vài câu, nhận được câu trả lời báo cáo từviện vẫn như bình thường, không nhịn được gãi đầu im lặng, tự cười mỉa mai,cảm thấy mình quá đa nghi, có vẻ phát bệnh rồi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi đường bộ, cũng chỉ mất mấy ngày đã nhìn thấy ngọn núi lớn kia, cô đơnvươn mình bên biển, ngăn chặn gió biển vạn năm, che khuất nơi mặt trời mọc ởphía đông, lẻ loi, vô cùng kiên cường, giống như nửa mảnh ngọc thạch đâm vàobầu trời.Phạm Nhàn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Hoàng đế, trong vôthức hưởng ké một lọng che, nhìn ngọn núi lớn kia mà thán phục. Đây đã là lầnthứ ba y nhìn thấy Đại Đông sơn ven biển, nhưng mỗi lần chứng kiến đềukhông nhịn được thở dài một tiếng, cảm thán trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.Cảnh tượng tráng lệ như vậy sao không khiến lòng người trống trải? Ngoàiviệc cảm thán, Phạm Nhàn cũng cảm thấy có phần tiếc nuối và tức giận. Sống ởĐạm Châu sáu năm mà chẳng hề biết cách quê hương mình không xa có mộtthánh địa nhân gian như vậy, Bằng không năm xưa chắc chắn sẽ kéo Ngũ Trúcthúc tới chơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cưỡi ngựa, đứng ở phía sau đội ngũ, mặt mày đầy lo lắng nhìnđội ngũ đang đi trên con đường lớn phía xa. Y sắp phải theo bệ hạ đến KhánhMiếu trên Đại Đông sơn tế trời, nhưng trong lòng tràn ngập bất an và thẫn thờ.Đêm hôm qua, Y và Nhâm Thiểu An âm thầm gặp nhau, mới biết đượcnguyên nhân bệ hạ lựa chọn tế trời ở Đại Đông sơn. Không chỉ vì bệ hạ bắt đầunhớ nhung bầu không khí tự do, gặp gỡ năm xưa, gió biển ở Đạm Châu, mà làbởi vì... ban đầu dự định tế trời ở Khánh Miếu kinh đô, nhưng lại xuất hiện vấnđề rất khó xử lý.Vấn đề gì? —— Trong Khánh miếu ở kinh đô không ai có đủ tư cách chủ trìnghi thức tế trời lớn đến như vậy!Đây là một lý do vô cùng hoang đường. Khánh Quốc vốn luôn tin vào binhđao, mặc dù kính sợ quỷ thần nhưng lại tránh xa, nhất là bây giờ dưới sự ảnhhưởng của bệ hạ, lực lượng tu sĩ khổ tu của trong nhánh Thần Miếu ngày càngsuy yếu trong Khánh Quốc. Bắc Tề có người cầm đầu Thiên Nhất đạo Khổ Hà,nhưng cách nào tiến vào hệ thống các miếu thờ của Khánh Quốc.Còn mấy vị Đại tế tự còn lại có đức cao vọng trọng thì trong mấy năm nayliên tiếp gặp vấn đề. Đầu tiên là sau khi vị Đại tế tự kia tới Nam Hoang truyềnđạo, về kinh thành chưa đầy một tháng, đã do tuổi cao sức yếu, nhiễm phảiphong trần mà qua đời.Còn Nhị tế tự Tam Thạch đại sư, lại chết thảm trong rừng cây ngoại ô kinhđô.Phạm Nhàn loáng thoáng đoán được cái chết của Đại tế tự Khánh Miếu chắclà do bệ hạ âm thầm gây ra. Chỉ có điều chuyện đã như vậy, nếu muốn tế trời thìchỉ có thể đi tới Đại Đông sơn, dù sao nơi đó cũng được thế gian xưng tụng làThần miếu, nơi huyền diệu nhất, hương hỏa hưng thịnh nhất trong thiên hạ.Nhưng... chỉ vì một nguyên nhân có phần hoang đường như vậy thôi sao?Phạm Nhàn thúc vào bụng ngựa, cau mày đi theo đội ngũ. Công việc bảo vệcủa Thánh thượng diễn ra một cách chỉnh tề, không cần y phải quan tâm quánhiều. Nhất là khi thấy hơn trăm Hổ Vệ lăm lăm trường đao, y càng yên tâmhơn.Bảy Hổ Vệ có thể đối đầu với Hải Đường Đóa Đóa, một trăm Hổ Vệ là kháiniệm gì?Đáng lý y nên yên tâm, nhưng y vẫn không thể yên lòng. Trong suy nghĩ củarất nhiều người, có lẽ Phạm Nhàn là bậc thầy trong việc dùng âm mưu quỷ kế,nhưng người trong nhà biết rõ chuyện nhà, y biết thực ra mình không mấy lợihại. Trước kia có thể đánh đâu thắng đó ở Nam Khánh và Bắc Tề chẳng qua làdo y có sự giúp đỡ của Ngôn Băng Vân, có Trần Bình Bình trông nom, mấuchốt nhất chính là... sân sau lớn nhất của y là Hoàng đế. Dựa vào điều này, gặpnúi phá núi, chẳng có gì phải sợ cả.Nhưng nếu mục tiêu của âm mưu chính là sân sau của mình, Phạm Nhàn tựđánh giá mình không có đủ trí tuệ để ứng phó với tình huống lớn cỡ này.Y tự nhìn nhận bản thân rất rõ ràng, vì vậy cực kỳ cẩn thận và mẫn cảm,nghĩ đến vấn đề vẫn còn lẩn quẩn trong lòng từ ngày hôm qua, càng cảm thấycảnh giác.Hoàng đế đi tuần, đây là việc lớn đến mức nào, cho dù khi mình đó đangphiêu bạt trên biển, đứt mạng lưới tình báo với Giám Sát viện, nhưng... NgônBăng Vân chủ trì công việc trong viện ở kinh đô chắc chắn có biện pháp thôngbáo cho mình. Tuyến đường của Khải Niên tiểu tổ vẫn luôn thông suốt, vì saoNgôn Băng Vân không thông báo cho mình từ trước?Y gọi Vương Khải Niên đến, hỏi vài câu, nhận được câu trả lời báo cáo từviện vẫn như bình thường, không nhịn được gãi đầu im lặng, tự cười mỉa mai,cảm thấy mình quá đa nghi, có vẻ phát bệnh rồi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi đường bộ, cũng chỉ mất mấy ngày đã nhìn thấy ngọn núi lớn kia, cô đơnvươn mình bên biển, ngăn chặn gió biển vạn năm, che khuất nơi mặt trời mọc ởphía đông, lẻ loi, vô cùng kiên cường, giống như nửa mảnh ngọc thạch đâm vàobầu trời.Phạm Nhàn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Hoàng đế, trong vôthức hưởng ké một lọng che, nhìn ngọn núi lớn kia mà thán phục. Đây đã là lầnthứ ba y nhìn thấy Đại Đông sơn ven biển, nhưng mỗi lần chứng kiến đềukhông nhịn được thở dài một tiếng, cảm thán trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.Cảnh tượng tráng lệ như vậy sao không khiến lòng người trống trải? Ngoàiviệc cảm thán, Phạm Nhàn cũng cảm thấy có phần tiếc nuối và tức giận. Sống ởĐạm Châu sáu năm mà chẳng hề biết cách quê hương mình không xa có mộtthánh địa nhân gian như vậy, Bằng không năm xưa chắc chắn sẽ kéo Ngũ Trúcthúc tới chơi.

Chương 1165: Mây trắng dựng lên từ núi cao 1