Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…
Chương 884
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Lục Nhất ngẩng đầu, giọng dõng dạc: "Con muốn học y."Cậu bé không muốn rời xa nhà. Nếu học tiểu học và cấp hai ở trấn trên, sau đó tự học chương trình cấp ba, thì sẽ không cần phải đi xa. Như vậy, cậu bé có thể theo mẹ học y thuật ngay từ bây giờ.Thực ra, Lục Nhất đã nghĩ rất kỹ. Nếu sau này lớn hơn một chút, cậu có thể cầm d.a.o phẫu thuật… Nhưng mà, d.a.o phẫu thuật có vẻ hơi mệt. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bé vẫn nên học Trung y, bắt mạch thì tốt hơn.Nếu có thể tinh thông việc bắt mạch, kết hợp với tứ chẩn—vọng, văn, vấn, thiết—cũng có thể khám bệnh mà không cần động d.a.o kéo. Như thế vừa nhẹ nhàng, vừa không cần làm việc quá vất vả.Ừ, như vậy không tệ chút nào!Dù sao thì mẹ cũng tự học y, mà rất nhiều danh y Hoa Quốc cũng chưa từng đi học chính quy, chỉ học theo sư phụ truyền dạy. Vậy thì cậu bé cũng có thể học theo cách đó!Lục Minh Quang nhìn cậu bé đầy hứng khởi, cười rạng rỡ: "Tuấn Tuấn, cuối cùng em cũng biết mình muốn làm gì rồi!" Lục Nhất liếc mắt nhìn anh trai một cái: "Vâng. Thế còn anh?"Lục Minh Quang chợt sững người. "Anh?"Chính cậu bé cũng chưa từng thực sự nghĩ thấu đáo về chuyện này.Anh Minh Lương thích nấu ăn, sau này cũng muốn làm đầu bếp như mẹ nói. Chị Học Y đã quyết tâm học làm bác sĩ. Niệm Thư và Minh Thụy muốn làm thợ may. Bây giờ ngay cả Tuấn Tuấn cũng xác định sẽ theo nghề y. Vậy còn mình thì sao?Trước đây, Lục Minh Quang từng muốn học y để theo mẹ chữa bệnh. Sau đó, cậu bé lại mơ trở thành một nhà thám hiểm, đi khắp nơi ngắm nhìn những cảnh sắc thần bí mà mẹ từng kể.Qua một thời gian, cậu lại hứng thú với khảo cổ học, muốn đào bới những bí mật của lịch sử. Nhưng rồi khi học lịch sử xong, cậu lại cảm thấy có thể mình sẽ trở thành một nhà sử học.Mãi đến khi bị toán học và vật lý mê hoặc, cậu bé lại nghĩ rằng con số mới chính là đam mê của mình.Bây giờ, nhìn mẹ vất vả mỗi ngày, cậu bé lại có suy nghĩ khác. Có lẽ mình nên trở thành một bác sĩ ngoại khoa, như vậy có thể giúp mẹ chia sẻ công việc, để mẹ đỡ cực nhọc hơn.Lục Nhất rửa mặt mũi tay chân sạch sẽ, sau đó tìm một chỗ thoải mái dưới tán cây hạnh, đường hoàng lật giở mấy quyển sách y thuật mà Lục Chính Đình biên soạn riêng cho mẹ cậu—Lâm Uyển.Trước đây, cậu từng đọc sách về Trung y nhưng phát hiện có không ít chữ không biết. Khi thử chuyển sang sinh lý học, cậu lại gặp phải nhiều khái niệm khó hiểu đến mức dù biết từng chữ, ghép lại thành câu vẫn không tài nào hiểu nổi.Suy nghĩ một hồi, Lục Nhất quyết định thử xem sách giải phẫu học trước."A ha! Cái này đơn giản!"Trên sách có tranh minh họa chi tiết, sinh động và dễ hiểu. Cấu tạo cơ thể con người, xương cốt, đầu, thân, tứ chi, lồng ngực, khoang bụng... chỉ cần nhìn tranh là có thể hiểu ngay.Thật sự quá đơn giản!
Lục Nhất ngẩng đầu, giọng dõng dạc: "Con muốn học y."
Cậu bé không muốn rời xa nhà. Nếu học tiểu học và cấp hai ở trấn trên, sau đó tự học chương trình cấp ba, thì sẽ không cần phải đi xa. Như vậy, cậu bé có thể theo mẹ học y thuật ngay từ bây giờ.
Thực ra, Lục Nhất đã nghĩ rất kỹ. Nếu sau này lớn hơn một chút, cậu có thể cầm d.a.o phẫu thuật… Nhưng mà, d.a.o phẫu thuật có vẻ hơi mệt. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bé vẫn nên học Trung y, bắt mạch thì tốt hơn.
Nếu có thể tinh thông việc bắt mạch, kết hợp với tứ chẩn—vọng, văn, vấn, thiết—cũng có thể khám bệnh mà không cần động d.a.o kéo. Như thế vừa nhẹ nhàng, vừa không cần làm việc quá vất vả.
Ừ, như vậy không tệ chút nào!
Dù sao thì mẹ cũng tự học y, mà rất nhiều danh y Hoa Quốc cũng chưa từng đi học chính quy, chỉ học theo sư phụ truyền dạy. Vậy thì cậu bé cũng có thể học theo cách đó!
Lục Minh Quang nhìn cậu bé đầy hứng khởi, cười rạng rỡ: "Tuấn Tuấn, cuối cùng em cũng biết mình muốn làm gì rồi!"
Lục Nhất liếc mắt nhìn anh trai một cái: "Vâng. Thế còn anh?"
Lục Minh Quang chợt sững người. "Anh?"
Chính cậu bé cũng chưa từng thực sự nghĩ thấu đáo về chuyện này.
Anh Minh Lương thích nấu ăn, sau này cũng muốn làm đầu bếp như mẹ nói. Chị Học Y đã quyết tâm học làm bác sĩ. Niệm Thư và Minh Thụy muốn làm thợ may. Bây giờ ngay cả Tuấn Tuấn cũng xác định sẽ theo nghề y.
Vậy còn mình thì sao?
Trước đây, Lục Minh Quang từng muốn học y để theo mẹ chữa bệnh. Sau đó, cậu bé lại mơ trở thành một nhà thám hiểm, đi khắp nơi ngắm nhìn những cảnh sắc thần bí mà mẹ từng kể.
Qua một thời gian, cậu lại hứng thú với khảo cổ học, muốn đào bới những bí mật của lịch sử. Nhưng rồi khi học lịch sử xong, cậu lại cảm thấy có thể mình sẽ trở thành một nhà sử học.
Mãi đến khi bị toán học và vật lý mê hoặc, cậu bé lại nghĩ rằng con số mới chính là đam mê của mình.
Bây giờ, nhìn mẹ vất vả mỗi ngày, cậu bé lại có suy nghĩ khác. Có lẽ mình nên trở thành một bác sĩ ngoại khoa, như vậy có thể giúp mẹ chia sẻ công việc, để mẹ đỡ cực nhọc hơn.
Lục Nhất rửa mặt mũi tay chân sạch sẽ, sau đó tìm một chỗ thoải mái dưới tán cây hạnh, đường hoàng lật giở mấy quyển sách y thuật mà Lục Chính Đình biên soạn riêng cho mẹ cậu—Lâm Uyển.
Trước đây, cậu từng đọc sách về Trung y nhưng phát hiện có không ít chữ không biết. Khi thử chuyển sang sinh lý học, cậu lại gặp phải nhiều khái niệm khó hiểu đến mức dù biết từng chữ, ghép lại thành câu vẫn không tài nào hiểu nổi.
Suy nghĩ một hồi, Lục Nhất quyết định thử xem sách giải phẫu học trước.
"A ha! Cái này đơn giản!"
Trên sách có tranh minh họa chi tiết, sinh động và dễ hiểu. Cấu tạo cơ thể con người, xương cốt, đầu, thân, tứ chi, lồng ngực, khoang bụng... chỉ cần nhìn tranh là có thể hiểu ngay.
Thật sự quá đơn giản!
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Lục Nhất ngẩng đầu, giọng dõng dạc: "Con muốn học y."Cậu bé không muốn rời xa nhà. Nếu học tiểu học và cấp hai ở trấn trên, sau đó tự học chương trình cấp ba, thì sẽ không cần phải đi xa. Như vậy, cậu bé có thể theo mẹ học y thuật ngay từ bây giờ.Thực ra, Lục Nhất đã nghĩ rất kỹ. Nếu sau này lớn hơn một chút, cậu có thể cầm d.a.o phẫu thuật… Nhưng mà, d.a.o phẫu thuật có vẻ hơi mệt. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bé vẫn nên học Trung y, bắt mạch thì tốt hơn.Nếu có thể tinh thông việc bắt mạch, kết hợp với tứ chẩn—vọng, văn, vấn, thiết—cũng có thể khám bệnh mà không cần động d.a.o kéo. Như thế vừa nhẹ nhàng, vừa không cần làm việc quá vất vả.Ừ, như vậy không tệ chút nào!Dù sao thì mẹ cũng tự học y, mà rất nhiều danh y Hoa Quốc cũng chưa từng đi học chính quy, chỉ học theo sư phụ truyền dạy. Vậy thì cậu bé cũng có thể học theo cách đó!Lục Minh Quang nhìn cậu bé đầy hứng khởi, cười rạng rỡ: "Tuấn Tuấn, cuối cùng em cũng biết mình muốn làm gì rồi!" Lục Nhất liếc mắt nhìn anh trai một cái: "Vâng. Thế còn anh?"Lục Minh Quang chợt sững người. "Anh?"Chính cậu bé cũng chưa từng thực sự nghĩ thấu đáo về chuyện này.Anh Minh Lương thích nấu ăn, sau này cũng muốn làm đầu bếp như mẹ nói. Chị Học Y đã quyết tâm học làm bác sĩ. Niệm Thư và Minh Thụy muốn làm thợ may. Bây giờ ngay cả Tuấn Tuấn cũng xác định sẽ theo nghề y. Vậy còn mình thì sao?Trước đây, Lục Minh Quang từng muốn học y để theo mẹ chữa bệnh. Sau đó, cậu bé lại mơ trở thành một nhà thám hiểm, đi khắp nơi ngắm nhìn những cảnh sắc thần bí mà mẹ từng kể.Qua một thời gian, cậu lại hứng thú với khảo cổ học, muốn đào bới những bí mật của lịch sử. Nhưng rồi khi học lịch sử xong, cậu lại cảm thấy có thể mình sẽ trở thành một nhà sử học.Mãi đến khi bị toán học và vật lý mê hoặc, cậu bé lại nghĩ rằng con số mới chính là đam mê của mình.Bây giờ, nhìn mẹ vất vả mỗi ngày, cậu bé lại có suy nghĩ khác. Có lẽ mình nên trở thành một bác sĩ ngoại khoa, như vậy có thể giúp mẹ chia sẻ công việc, để mẹ đỡ cực nhọc hơn.Lục Nhất rửa mặt mũi tay chân sạch sẽ, sau đó tìm một chỗ thoải mái dưới tán cây hạnh, đường hoàng lật giở mấy quyển sách y thuật mà Lục Chính Đình biên soạn riêng cho mẹ cậu—Lâm Uyển.Trước đây, cậu từng đọc sách về Trung y nhưng phát hiện có không ít chữ không biết. Khi thử chuyển sang sinh lý học, cậu lại gặp phải nhiều khái niệm khó hiểu đến mức dù biết từng chữ, ghép lại thành câu vẫn không tài nào hiểu nổi.Suy nghĩ một hồi, Lục Nhất quyết định thử xem sách giải phẫu học trước."A ha! Cái này đơn giản!"Trên sách có tranh minh họa chi tiết, sinh động và dễ hiểu. Cấu tạo cơ thể con người, xương cốt, đầu, thân, tứ chi, lồng ngực, khoang bụng... chỉ cần nhìn tranh là có thể hiểu ngay.Thật sự quá đơn giản!