Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1210: Tiểu tiễn thương tâm 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không có gì bất ngờ, hắn ngã lăn xuống đất. Trong giây phút ấy, cuối cùnghắn cũng nhớ ra truyền thuyết năm xưa.Cũng trong khoảnh khắc ấy, mũi tên Yến Tiểu Ất bắn ra cũng cực kỳ tànnhẫn đâm vào cơ thể Phạm Nhàn, bắn tung một vết máu, ghim sâu vào cơ thể y,đóng chặt lên bãi cỏ gần mép vách núi.Thời gian lại tiếp tục trôi qua. Con thỏ núi đột nhiên chui vào một hang hẹp,con chuột đồng đặt hai chân trước xuống và bắt đầu chạy mất hút trong bóngđêm. Đám chim nhỏ giữa bụi cỏ cũng bay vút lên, hóa thành một đám lông vũtrắng tinh, luống cuống bay lượn trên bầu trời đồng cỏ ở đỉnh núi.Hai đầu đồng cỏ, hai bóng người nằm đó, ngươi chết ta sống.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đang là cuối mùa hè, toàn bộ đại lục đều chìm trong cái nóng gay gắt. Tuydãy núi hùng vĩ này gần biển khơi, nhưng do đặc trưng địa hình, không thể hấpthụ được độ ẩm và hơi lạnh từ gió biển. Vì vậy khí hậu nơi này chỉ đơn thuần làoi bức, cũng là lý do trong rừng núi xuất hiện mùi hôi thối nồng nặc, ẩn chứanhiều nguy hiểm khiến người ta sợ hãi như vậy.Bãi cỏ trên đỉnh núi do tiếp xúc trực diện với bầu trời nên dường như khôráo hơn một chút, thêm vào đó địa hình hiểm trở, nên không có loài động vật ănthịt cỡ lớn nào sinh sống.Lúc này đã gần giữa trưa. Mặt trời rực rỡ đổ xuống một lượng nhiệt lượngmãnh liệt, hùng hồn trao tặng phần lớn cho đồng cỏ này, đến mức những búi cỏxanh mướt, giờ đây cũng phản chiếu ra ánh sáng trắng. Từ đó có thể hình dungđược nhiệt độ nơi này cao đến mức nào.Các loài động vật nhỏ đã chui vào lòng đất tránh nắng, các loài chim chóccũng đã quay về tổ của mình ở lưng chừng núi, đợi đến sáng sớm hôm sau tiếptục tìm kiếm hạt giống làm thức ăn.Toàn bộ bãi cỏ yên bình, im lặng. Chỉ có vài thời điểm lẻ tẻ bị gió núi thổiqua, tạo nên những gợn sóng lúc xanh lúc trắng. Bầu trời xanh thẳm cùngnhững đám mây trắng mềm mại dịu dàng nhìn theo những đợt sóng ấy, cảnh vậttrở nên vô cùng hùng vĩ.Nếu như không có hai con người đó và đống dòng máu tươi chảy ra từ cơthể họ, thế thì càng thêm hoàn mỹ.o O oMột tiếng rên rỉ, Phạm Nhàn dần dần mở đôi mắt đã bị mồ hôi và máu làmmờ đi. Y híp mắt nhìn lên bầu trời, và phát hiện ra trong mắt mình dường nhưcó một điểm sáng loại bỏ được. Y không kịp phản ứng lại, đó là vấn đề khi bịánh nắng mặt trời chói lọi chiếu vào trong thời gian dài. Y vô thức vung cánhtay phải lên, nhưng phát hiện tay phải nặng trĩu do đang nắm chặt khẩu súnglớn.Y chuyển qua vẫy tay trái, ngay sau đó, một cơn đau nhức thấu xương khiếny không nhịn được mà kêu lên.Cơn đau giúp y tỉnh lại, y nhẹ nhàng nheo mắt, nhìn thấy một mũi tên vớilông vũ trên ngực trái mình. Toàn bộ mũi tên đã đâm sâu vào, chỉ còn lại phầnlông vũ ở phía ngoài. Máu tươi không ngừng chảy ra, khiến lông vũ màu đencàng thêm đẫm máu.Y nhẹ nhàng cong chân trái, miễn cưỡng dùng tay phải lấy ra một con daomàu đen từ trong giày. Cực kỳ chậm rãi và cẩn thận, y vươn tay đến phía saulưng, lách vào khe hở nhỏ giữa cơ thể và bãi cỏ, nhẹ nhàng cắt một nhát.Phần thân của mũi tên đã chôn sâu vào đất bị cắt đứt. Cơ thể y lập tức cảmthấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cú cắt nhẹ ấy lại làm cho vết thương trước ngực yđau nhức dữ dội. Sắc mặt y trắng bệch, suýt chút nữa lại kêu lên vì đau.Cố chịu đựng đau đớn, y lại sử dụng con dao để cắt bớt phần lông mũi tênnhô ra khỏi ngực, chỉ giữ lại phần đầu nhỏ, để tiện việc rút tên sau này.Làm xong tất cả mọi chuyện, cơn đau thấu tim gan đã khiến y chảy khôngbiết bao giọt mồ hôi lạnh, thậm chí giọt mồ hôi ứa ra đã rửa sạch máu miệngtrên gương mặt c y.Y ngửa mặt lên trời, há miệng hít thở, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời xanhmây trắng, thậm chí không muốn tránh né ánh nắng chói lọi của mặt trời, bởi vìy tin rằng, không có điều gì trên đời tuyệt vời hơn là được sống. Nếu sau nàykhông thể nhìn thấy bầu trời này nữa, bản thân y sẽ phải hối tiếc đến mức nào.Vận may của Phạm Nhàn thật tốt, mũi tên của Yến Tiểu Ất đã rất chính xácbắn vào ngực trái của y. Nhưng khi mũi tên tới gần, Phạm Nhàn đã kịp bấm cò,dù lực đẩy từ M82A1 không mạnh, nhưng vẫn đủ khiến cho cơ thể y lùi lại mộtchút.Chính vì phản ứng này, mũi tên mà Yến Tiểu Ất bắn đã không trúng đúng vịtrí như dự định, nó đã lệch lên rên một chút so với dự kiến, tránh khỏi chỗ tráitim yếu hại, và đâm vào phía dưới vai trái của y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không có gì bất ngờ, hắn ngã lăn xuống đất. Trong giây phút ấy, cuối cùnghắn cũng nhớ ra truyền thuyết năm xưa.Cũng trong khoảnh khắc ấy, mũi tên Yến Tiểu Ất bắn ra cũng cực kỳ tànnhẫn đâm vào cơ thể Phạm Nhàn, bắn tung một vết máu, ghim sâu vào cơ thể y,đóng chặt lên bãi cỏ gần mép vách núi.Thời gian lại tiếp tục trôi qua. Con thỏ núi đột nhiên chui vào một hang hẹp,con chuột đồng đặt hai chân trước xuống và bắt đầu chạy mất hút trong bóngđêm. Đám chim nhỏ giữa bụi cỏ cũng bay vút lên, hóa thành một đám lông vũtrắng tinh, luống cuống bay lượn trên bầu trời đồng cỏ ở đỉnh núi.Hai đầu đồng cỏ, hai bóng người nằm đó, ngươi chết ta sống.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đang là cuối mùa hè, toàn bộ đại lục đều chìm trong cái nóng gay gắt. Tuydãy núi hùng vĩ này gần biển khơi, nhưng do đặc trưng địa hình, không thể hấpthụ được độ ẩm và hơi lạnh từ gió biển. Vì vậy khí hậu nơi này chỉ đơn thuần làoi bức, cũng là lý do trong rừng núi xuất hiện mùi hôi thối nồng nặc, ẩn chứanhiều nguy hiểm khiến người ta sợ hãi như vậy.Bãi cỏ trên đỉnh núi do tiếp xúc trực diện với bầu trời nên dường như khôráo hơn một chút, thêm vào đó địa hình hiểm trở, nên không có loài động vật ănthịt cỡ lớn nào sinh sống.Lúc này đã gần giữa trưa. Mặt trời rực rỡ đổ xuống một lượng nhiệt lượngmãnh liệt, hùng hồn trao tặng phần lớn cho đồng cỏ này, đến mức những búi cỏxanh mướt, giờ đây cũng phản chiếu ra ánh sáng trắng. Từ đó có thể hình dungđược nhiệt độ nơi này cao đến mức nào.Các loài động vật nhỏ đã chui vào lòng đất tránh nắng, các loài chim chóccũng đã quay về tổ của mình ở lưng chừng núi, đợi đến sáng sớm hôm sau tiếptục tìm kiếm hạt giống làm thức ăn.Toàn bộ bãi cỏ yên bình, im lặng. Chỉ có vài thời điểm lẻ tẻ bị gió núi thổiqua, tạo nên những gợn sóng lúc xanh lúc trắng. Bầu trời xanh thẳm cùngnhững đám mây trắng mềm mại dịu dàng nhìn theo những đợt sóng ấy, cảnh vậttrở nên vô cùng hùng vĩ.Nếu như không có hai con người đó và đống dòng máu tươi chảy ra từ cơthể họ, thế thì càng thêm hoàn mỹ.o O oMột tiếng rên rỉ, Phạm Nhàn dần dần mở đôi mắt đã bị mồ hôi và máu làmmờ đi. Y híp mắt nhìn lên bầu trời, và phát hiện ra trong mắt mình dường nhưcó một điểm sáng loại bỏ được. Y không kịp phản ứng lại, đó là vấn đề khi bịánh nắng mặt trời chói lọi chiếu vào trong thời gian dài. Y vô thức vung cánhtay phải lên, nhưng phát hiện tay phải nặng trĩu do đang nắm chặt khẩu súnglớn.Y chuyển qua vẫy tay trái, ngay sau đó, một cơn đau nhức thấu xương khiếny không nhịn được mà kêu lên.Cơn đau giúp y tỉnh lại, y nhẹ nhàng nheo mắt, nhìn thấy một mũi tên vớilông vũ trên ngực trái mình. Toàn bộ mũi tên đã đâm sâu vào, chỉ còn lại phầnlông vũ ở phía ngoài. Máu tươi không ngừng chảy ra, khiến lông vũ màu đencàng thêm đẫm máu.Y nhẹ nhàng cong chân trái, miễn cưỡng dùng tay phải lấy ra một con daomàu đen từ trong giày. Cực kỳ chậm rãi và cẩn thận, y vươn tay đến phía saulưng, lách vào khe hở nhỏ giữa cơ thể và bãi cỏ, nhẹ nhàng cắt một nhát.Phần thân của mũi tên đã chôn sâu vào đất bị cắt đứt. Cơ thể y lập tức cảmthấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cú cắt nhẹ ấy lại làm cho vết thương trước ngực yđau nhức dữ dội. Sắc mặt y trắng bệch, suýt chút nữa lại kêu lên vì đau.Cố chịu đựng đau đớn, y lại sử dụng con dao để cắt bớt phần lông mũi tênnhô ra khỏi ngực, chỉ giữ lại phần đầu nhỏ, để tiện việc rút tên sau này.Làm xong tất cả mọi chuyện, cơn đau thấu tim gan đã khiến y chảy khôngbiết bao giọt mồ hôi lạnh, thậm chí giọt mồ hôi ứa ra đã rửa sạch máu miệngtrên gương mặt c y.Y ngửa mặt lên trời, há miệng hít thở, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời xanhmây trắng, thậm chí không muốn tránh né ánh nắng chói lọi của mặt trời, bởi vìy tin rằng, không có điều gì trên đời tuyệt vời hơn là được sống. Nếu sau nàykhông thể nhìn thấy bầu trời này nữa, bản thân y sẽ phải hối tiếc đến mức nào.Vận may của Phạm Nhàn thật tốt, mũi tên của Yến Tiểu Ất đã rất chính xácbắn vào ngực trái của y. Nhưng khi mũi tên tới gần, Phạm Nhàn đã kịp bấm cò,dù lực đẩy từ M82A1 không mạnh, nhưng vẫn đủ khiến cho cơ thể y lùi lại mộtchút.Chính vì phản ứng này, mũi tên mà Yến Tiểu Ất bắn đã không trúng đúng vịtrí như dự định, nó đã lệch lên rên một chút so với dự kiến, tránh khỏi chỗ tráitim yếu hại, và đâm vào phía dưới vai trái của y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không có gì bất ngờ, hắn ngã lăn xuống đất. Trong giây phút ấy, cuối cùnghắn cũng nhớ ra truyền thuyết năm xưa.Cũng trong khoảnh khắc ấy, mũi tên Yến Tiểu Ất bắn ra cũng cực kỳ tànnhẫn đâm vào cơ thể Phạm Nhàn, bắn tung một vết máu, ghim sâu vào cơ thể y,đóng chặt lên bãi cỏ gần mép vách núi.Thời gian lại tiếp tục trôi qua. Con thỏ núi đột nhiên chui vào một hang hẹp,con chuột đồng đặt hai chân trước xuống và bắt đầu chạy mất hút trong bóngđêm. Đám chim nhỏ giữa bụi cỏ cũng bay vút lên, hóa thành một đám lông vũtrắng tinh, luống cuống bay lượn trên bầu trời đồng cỏ ở đỉnh núi.Hai đầu đồng cỏ, hai bóng người nằm đó, ngươi chết ta sống.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đang là cuối mùa hè, toàn bộ đại lục đều chìm trong cái nóng gay gắt. Tuydãy núi hùng vĩ này gần biển khơi, nhưng do đặc trưng địa hình, không thể hấpthụ được độ ẩm và hơi lạnh từ gió biển. Vì vậy khí hậu nơi này chỉ đơn thuần làoi bức, cũng là lý do trong rừng núi xuất hiện mùi hôi thối nồng nặc, ẩn chứanhiều nguy hiểm khiến người ta sợ hãi như vậy.Bãi cỏ trên đỉnh núi do tiếp xúc trực diện với bầu trời nên dường như khôráo hơn một chút, thêm vào đó địa hình hiểm trở, nên không có loài động vật ănthịt cỡ lớn nào sinh sống.Lúc này đã gần giữa trưa. Mặt trời rực rỡ đổ xuống một lượng nhiệt lượngmãnh liệt, hùng hồn trao tặng phần lớn cho đồng cỏ này, đến mức những búi cỏxanh mướt, giờ đây cũng phản chiếu ra ánh sáng trắng. Từ đó có thể hình dungđược nhiệt độ nơi này cao đến mức nào.Các loài động vật nhỏ đã chui vào lòng đất tránh nắng, các loài chim chóccũng đã quay về tổ của mình ở lưng chừng núi, đợi đến sáng sớm hôm sau tiếptục tìm kiếm hạt giống làm thức ăn.Toàn bộ bãi cỏ yên bình, im lặng. Chỉ có vài thời điểm lẻ tẻ bị gió núi thổiqua, tạo nên những gợn sóng lúc xanh lúc trắng. Bầu trời xanh thẳm cùngnhững đám mây trắng mềm mại dịu dàng nhìn theo những đợt sóng ấy, cảnh vậttrở nên vô cùng hùng vĩ.Nếu như không có hai con người đó và đống dòng máu tươi chảy ra từ cơthể họ, thế thì càng thêm hoàn mỹ.o O oMột tiếng rên rỉ, Phạm Nhàn dần dần mở đôi mắt đã bị mồ hôi và máu làmmờ đi. Y híp mắt nhìn lên bầu trời, và phát hiện ra trong mắt mình dường nhưcó một điểm sáng loại bỏ được. Y không kịp phản ứng lại, đó là vấn đề khi bịánh nắng mặt trời chói lọi chiếu vào trong thời gian dài. Y vô thức vung cánhtay phải lên, nhưng phát hiện tay phải nặng trĩu do đang nắm chặt khẩu súnglớn.Y chuyển qua vẫy tay trái, ngay sau đó, một cơn đau nhức thấu xương khiếny không nhịn được mà kêu lên.Cơn đau giúp y tỉnh lại, y nhẹ nhàng nheo mắt, nhìn thấy một mũi tên vớilông vũ trên ngực trái mình. Toàn bộ mũi tên đã đâm sâu vào, chỉ còn lại phầnlông vũ ở phía ngoài. Máu tươi không ngừng chảy ra, khiến lông vũ màu đencàng thêm đẫm máu.Y nhẹ nhàng cong chân trái, miễn cưỡng dùng tay phải lấy ra một con daomàu đen từ trong giày. Cực kỳ chậm rãi và cẩn thận, y vươn tay đến phía saulưng, lách vào khe hở nhỏ giữa cơ thể và bãi cỏ, nhẹ nhàng cắt một nhát.Phần thân của mũi tên đã chôn sâu vào đất bị cắt đứt. Cơ thể y lập tức cảmthấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cú cắt nhẹ ấy lại làm cho vết thương trước ngực yđau nhức dữ dội. Sắc mặt y trắng bệch, suýt chút nữa lại kêu lên vì đau.Cố chịu đựng đau đớn, y lại sử dụng con dao để cắt bớt phần lông mũi tênnhô ra khỏi ngực, chỉ giữ lại phần đầu nhỏ, để tiện việc rút tên sau này.Làm xong tất cả mọi chuyện, cơn đau thấu tim gan đã khiến y chảy khôngbiết bao giọt mồ hôi lạnh, thậm chí giọt mồ hôi ứa ra đã rửa sạch máu miệngtrên gương mặt c y.Y ngửa mặt lên trời, há miệng hít thở, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời xanhmây trắng, thậm chí không muốn tránh né ánh nắng chói lọi của mặt trời, bởi vìy tin rằng, không có điều gì trên đời tuyệt vời hơn là được sống. Nếu sau nàykhông thể nhìn thấy bầu trời này nữa, bản thân y sẽ phải hối tiếc đến mức nào.Vận may của Phạm Nhàn thật tốt, mũi tên của Yến Tiểu Ất đã rất chính xácbắn vào ngực trái của y. Nhưng khi mũi tên tới gần, Phạm Nhàn đã kịp bấm cò,dù lực đẩy từ M82A1 không mạnh, nhưng vẫn đủ khiến cho cơ thể y lùi lại mộtchút.Chính vì phản ứng này, mũi tên mà Yến Tiểu Ất bắn đã không trúng đúng vịtrí như dự định, nó đã lệch lên rên một chút so với dự kiến, tránh khỏi chỗ tráitim yếu hại, và đâm vào phía dưới vai trái của y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1210: Tiểu tiễn thương tâm 1