Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1222: Hội họp ở Đông Sơn 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tứ Cố Kiếm bình tĩnh trở lại, quay sang kính trọng nói với Hồng lão tháigiám: “Cho dù công công có ở đây, Diệp Lưu Vân cũng sẽ ra tay.”Hắn nói câu cuối cùng, cũng là để giải thích với Khánh Đế: “Diệp Lưu Vânkhông ra tay, tất nhiên là có nguyên nhân của mình, cho nên ta cũng chỉ có thể...xem xem rốt cuộc vì sao hắn không lập tức ra tay.”Diệp Lưu Vân nở nụ cười hòa hoãn, nghiêng người nói với Tứ Cố Kiếm: "Sikiếm, lúc này mà ngươi vẫn chưa cảm nhận được sao?"Tứ Cố Kiếm thân hình thấp bé, do đó cái nón trên đầu lại có vẻ rất to, bóngtối hiện lên, che khuất hoàn toàn gương mặt của hắn, nhưng cho dù bóng tốiđậm đến mức nào, dường như mọi người trên đỉnh núi vẫn nhận thấy được mộtnụ cười khổ trên khóe môi kèm theo một vẻ kinh ngạc trên gương mặt vị Đạitông sư này.Mọi người trong lòng giật mình, tự hỏi phát hiện gì mà đã khiến người luônsi mê kiếm, giết người như cỏ rác, Tứ Cố Kiếm mà cũng yên tĩnh như vậy.Tứ Cố Kiếm quay người, rất trực tiếp nhìn về phía sau mọi người, nângkiếm thi lễ với cánh cửa miếu cổ kính kia, im lặng một lúc lâu rồi mới nói:"Thật không thể hiểu nổi, những chuyện bại hoại trong thế gian này, ngươi đếnxem trò vui làm chi?"Những quan viên tế tự bị ánh mắt Tứ Cố Kiếm quét qua đều hoảng sợ khôngthôi, vội vàng tránh né, sợ bị ánh mắt chạm vào. Sau đó, mọi người theo ánhmắt của Tứ Cố Kiếm, tách ra một con đường, để lộ ra cánh cửa gỗ màu đen cũkỹ ở phía cuối.Cùng với một người mặc áo đen ở ngoài cửa, cứ như đã hòa làm một thể vớingôi miếu thờ kia.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm như hai thanh kiếm xuyên qua không khí, rơi vàogương mặt sạch sẽ của Ngũ Trúc cùng tấm vải đen tựa hồ vĩnh viễn khôngnhiễm bụi bặm.Nhưng mà Ngũ Trúc vẫn thản nhiên, không hề có phản ứng nào.Tứ Cố Kiếm thở dài một hơi..o O o .Vào lúc này, Khánh Đế bỗng nhiên cười, chỉ có điều lúc này tiếng cười đã tựnhiên hơn: "Các ngươi đã đến, sao lão Ngũ lại không đến?"Hoàng đế thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Tứ Cố Kiếm.Diệp Lưu Vân cười khổ lắc đầu, nói với Tứ Cố Kiếm: "Lúc vây núi, PhạmNhàn ở trên núi... đương nhiên hắn cũng đến."Tứ Cố Kiếm ngẩn người, vị Đại tông sư này chẳng quan tâm tới quá trình cụthể khi vây núi, nhưng sau khi ngẩn người một lúc, hắn bỗng dưng mở miệngmắng to, hoàn toàn không để ý đến khí thế và thể diện của Đại tông sư, khôngngờ lại chửi liên tiếp suốt mấy canh giờ, văng ra tất cả những lời tục tĩu có thểnghĩ đến!"Đồ khốn nạn... Vân Chi Lan và Yến Tiểu Ất, hai tên ngu dốt này! Bao vâycái tên mặt trắng kia trên núi làm cái gì?" Tứ Cố Kiếm thở hổn hển mắng: "Thếnày là muốn hại chết lão tử à?"Bỗng dưng vẻ mặt hắn rùng mình, lạnh lùng nhìn Hoàng đế Khánh Quốc,cười nhạo nói: "Mang theo Phạm Nhàn lên núi, là tìm được một trợt hủ tốt nhưvậy... Chẳng trách ngươi không sợ chút nào... Xem ra lúc trước nói sai rồi, trịquốc hành quân ta không bằng ngươi, áp bức thân nhân của chính mình, loạibản lĩnh này, ta càng không bằng ngươi."Khánh Đế mỉm cười, không nói lời nào.Rõ ràng, cho dù là Tứ Cố Kiếm hay Diệp Lưu Vân, đối với việc Ngũ Trúcđột nhiên xuất hiện tại Khánh Miếu Đại Đông sơn, đều cảm thấy sửng sốt vàđầy cảnh giác.Mặc dù họ là Đại tông sư, nhưng lịch sử và những điều thần diệu ngẫu nhiênphát sinh trong thế giới này đã chứng minh rất nhiều sự việc. Nếu không Tứ CốKiếm cũng không thể không nể mặt mà đưa Vương Thập Tam Lang đến bênPhạm Nhàn, đưa môn đệ quan trọng nhất, tâm tính chấp nhất giống mình nhấtnhưng lại cực kỳ dịu dàng, ném ra khỏi cửa.Chẳng phải cũng vì gã mù này sao?Tứ Cố Kiếm đột nhiên nhìn qua Ngũ Trúc lẳng lặng nói: "Ngươi không nênxen vào chuyện này, xuống núi đi, Hoàng đế này không phải loại tốt lành gì...Mấy lão già chúng ta cho ngươi một lời cam đoan, cuộc đời của Phạm Nhànchắc chắn sẽ rực rỡ, cho dù không ở Nam Khánh nữa, đến Đông Di ta, ta chohắn làm thành chủ."Xung quanh mọi người vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại bắtđầu toát lên vẻ sửng sốt và khiếp sợ. Bọn họ không biết người mặc áo đen đứngở cửa miếu là ai mà có thể khiến cho hai vị Đại tông sư trong đột nhiên dừng lạitrước khi hành thích, mà có thể khiến cho Tứ Cố Kiếm vốn luôn tàn nhẫn đưa ralời hứa hẹn to lớn như vậy.Lời nói của Đại tông sư, không ai sẽ không tin.Vì vậy, mọi người càng trở nên hiếu kỳ, rốt cuộc người mặc áo đen có quanhệ mật thiết với Tiểu Phạm đại nhân là thần thánh nào?.o O o .Hoàng đế khẽ nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện Ngũ Trúc đang cúi đầu, dườngnhư đang suy tư điều gì.Ngũ Trúc suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói: "Xin lỗi, Phạm Nhàn để tabảo vệ tính mạng của Hoàng đế."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tứ Cố Kiếm bình tĩnh trở lại, quay sang kính trọng nói với Hồng lão tháigiám: “Cho dù công công có ở đây, Diệp Lưu Vân cũng sẽ ra tay.”Hắn nói câu cuối cùng, cũng là để giải thích với Khánh Đế: “Diệp Lưu Vânkhông ra tay, tất nhiên là có nguyên nhân của mình, cho nên ta cũng chỉ có thể...xem xem rốt cuộc vì sao hắn không lập tức ra tay.”Diệp Lưu Vân nở nụ cười hòa hoãn, nghiêng người nói với Tứ Cố Kiếm: "Sikiếm, lúc này mà ngươi vẫn chưa cảm nhận được sao?"Tứ Cố Kiếm thân hình thấp bé, do đó cái nón trên đầu lại có vẻ rất to, bóngtối hiện lên, che khuất hoàn toàn gương mặt của hắn, nhưng cho dù bóng tốiđậm đến mức nào, dường như mọi người trên đỉnh núi vẫn nhận thấy được mộtnụ cười khổ trên khóe môi kèm theo một vẻ kinh ngạc trên gương mặt vị Đạitông sư này.Mọi người trong lòng giật mình, tự hỏi phát hiện gì mà đã khiến người luônsi mê kiếm, giết người như cỏ rác, Tứ Cố Kiếm mà cũng yên tĩnh như vậy.Tứ Cố Kiếm quay người, rất trực tiếp nhìn về phía sau mọi người, nângkiếm thi lễ với cánh cửa miếu cổ kính kia, im lặng một lúc lâu rồi mới nói:"Thật không thể hiểu nổi, những chuyện bại hoại trong thế gian này, ngươi đếnxem trò vui làm chi?"Những quan viên tế tự bị ánh mắt Tứ Cố Kiếm quét qua đều hoảng sợ khôngthôi, vội vàng tránh né, sợ bị ánh mắt chạm vào. Sau đó, mọi người theo ánhmắt của Tứ Cố Kiếm, tách ra một con đường, để lộ ra cánh cửa gỗ màu đen cũkỹ ở phía cuối.Cùng với một người mặc áo đen ở ngoài cửa, cứ như đã hòa làm một thể vớingôi miếu thờ kia.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm như hai thanh kiếm xuyên qua không khí, rơi vàogương mặt sạch sẽ của Ngũ Trúc cùng tấm vải đen tựa hồ vĩnh viễn khôngnhiễm bụi bặm.Nhưng mà Ngũ Trúc vẫn thản nhiên, không hề có phản ứng nào.Tứ Cố Kiếm thở dài một hơi..o O o .Vào lúc này, Khánh Đế bỗng nhiên cười, chỉ có điều lúc này tiếng cười đã tựnhiên hơn: "Các ngươi đã đến, sao lão Ngũ lại không đến?"Hoàng đế thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Tứ Cố Kiếm.Diệp Lưu Vân cười khổ lắc đầu, nói với Tứ Cố Kiếm: "Lúc vây núi, PhạmNhàn ở trên núi... đương nhiên hắn cũng đến."Tứ Cố Kiếm ngẩn người, vị Đại tông sư này chẳng quan tâm tới quá trình cụthể khi vây núi, nhưng sau khi ngẩn người một lúc, hắn bỗng dưng mở miệngmắng to, hoàn toàn không để ý đến khí thế và thể diện của Đại tông sư, khôngngờ lại chửi liên tiếp suốt mấy canh giờ, văng ra tất cả những lời tục tĩu có thểnghĩ đến!"Đồ khốn nạn... Vân Chi Lan và Yến Tiểu Ất, hai tên ngu dốt này! Bao vâycái tên mặt trắng kia trên núi làm cái gì?" Tứ Cố Kiếm thở hổn hển mắng: "Thếnày là muốn hại chết lão tử à?"Bỗng dưng vẻ mặt hắn rùng mình, lạnh lùng nhìn Hoàng đế Khánh Quốc,cười nhạo nói: "Mang theo Phạm Nhàn lên núi, là tìm được một trợt hủ tốt nhưvậy... Chẳng trách ngươi không sợ chút nào... Xem ra lúc trước nói sai rồi, trịquốc hành quân ta không bằng ngươi, áp bức thân nhân của chính mình, loạibản lĩnh này, ta càng không bằng ngươi."Khánh Đế mỉm cười, không nói lời nào.Rõ ràng, cho dù là Tứ Cố Kiếm hay Diệp Lưu Vân, đối với việc Ngũ Trúcđột nhiên xuất hiện tại Khánh Miếu Đại Đông sơn, đều cảm thấy sửng sốt vàđầy cảnh giác.Mặc dù họ là Đại tông sư, nhưng lịch sử và những điều thần diệu ngẫu nhiênphát sinh trong thế giới này đã chứng minh rất nhiều sự việc. Nếu không Tứ CốKiếm cũng không thể không nể mặt mà đưa Vương Thập Tam Lang đến bênPhạm Nhàn, đưa môn đệ quan trọng nhất, tâm tính chấp nhất giống mình nhấtnhưng lại cực kỳ dịu dàng, ném ra khỏi cửa.Chẳng phải cũng vì gã mù này sao?Tứ Cố Kiếm đột nhiên nhìn qua Ngũ Trúc lẳng lặng nói: "Ngươi không nênxen vào chuyện này, xuống núi đi, Hoàng đế này không phải loại tốt lành gì...Mấy lão già chúng ta cho ngươi một lời cam đoan, cuộc đời của Phạm Nhànchắc chắn sẽ rực rỡ, cho dù không ở Nam Khánh nữa, đến Đông Di ta, ta chohắn làm thành chủ."Xung quanh mọi người vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại bắtđầu toát lên vẻ sửng sốt và khiếp sợ. Bọn họ không biết người mặc áo đen đứngở cửa miếu là ai mà có thể khiến cho hai vị Đại tông sư trong đột nhiên dừng lạitrước khi hành thích, mà có thể khiến cho Tứ Cố Kiếm vốn luôn tàn nhẫn đưa ralời hứa hẹn to lớn như vậy.Lời nói của Đại tông sư, không ai sẽ không tin.Vì vậy, mọi người càng trở nên hiếu kỳ, rốt cuộc người mặc áo đen có quanhệ mật thiết với Tiểu Phạm đại nhân là thần thánh nào?.o O o .Hoàng đế khẽ nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện Ngũ Trúc đang cúi đầu, dườngnhư đang suy tư điều gì.Ngũ Trúc suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói: "Xin lỗi, Phạm Nhàn để tabảo vệ tính mạng của Hoàng đế."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tứ Cố Kiếm bình tĩnh trở lại, quay sang kính trọng nói với Hồng lão tháigiám: “Cho dù công công có ở đây, Diệp Lưu Vân cũng sẽ ra tay.”Hắn nói câu cuối cùng, cũng là để giải thích với Khánh Đế: “Diệp Lưu Vânkhông ra tay, tất nhiên là có nguyên nhân của mình, cho nên ta cũng chỉ có thể...xem xem rốt cuộc vì sao hắn không lập tức ra tay.”Diệp Lưu Vân nở nụ cười hòa hoãn, nghiêng người nói với Tứ Cố Kiếm: "Sikiếm, lúc này mà ngươi vẫn chưa cảm nhận được sao?"Tứ Cố Kiếm thân hình thấp bé, do đó cái nón trên đầu lại có vẻ rất to, bóngtối hiện lên, che khuất hoàn toàn gương mặt của hắn, nhưng cho dù bóng tốiđậm đến mức nào, dường như mọi người trên đỉnh núi vẫn nhận thấy được mộtnụ cười khổ trên khóe môi kèm theo một vẻ kinh ngạc trên gương mặt vị Đạitông sư này.Mọi người trong lòng giật mình, tự hỏi phát hiện gì mà đã khiến người luônsi mê kiếm, giết người như cỏ rác, Tứ Cố Kiếm mà cũng yên tĩnh như vậy.Tứ Cố Kiếm quay người, rất trực tiếp nhìn về phía sau mọi người, nângkiếm thi lễ với cánh cửa miếu cổ kính kia, im lặng một lúc lâu rồi mới nói:"Thật không thể hiểu nổi, những chuyện bại hoại trong thế gian này, ngươi đếnxem trò vui làm chi?"Những quan viên tế tự bị ánh mắt Tứ Cố Kiếm quét qua đều hoảng sợ khôngthôi, vội vàng tránh né, sợ bị ánh mắt chạm vào. Sau đó, mọi người theo ánhmắt của Tứ Cố Kiếm, tách ra một con đường, để lộ ra cánh cửa gỗ màu đen cũkỹ ở phía cuối.Cùng với một người mặc áo đen ở ngoài cửa, cứ như đã hòa làm một thể vớingôi miếu thờ kia.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm như hai thanh kiếm xuyên qua không khí, rơi vàogương mặt sạch sẽ của Ngũ Trúc cùng tấm vải đen tựa hồ vĩnh viễn khôngnhiễm bụi bặm.Nhưng mà Ngũ Trúc vẫn thản nhiên, không hề có phản ứng nào.Tứ Cố Kiếm thở dài một hơi..o O o .Vào lúc này, Khánh Đế bỗng nhiên cười, chỉ có điều lúc này tiếng cười đã tựnhiên hơn: "Các ngươi đã đến, sao lão Ngũ lại không đến?"Hoàng đế thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Tứ Cố Kiếm.Diệp Lưu Vân cười khổ lắc đầu, nói với Tứ Cố Kiếm: "Lúc vây núi, PhạmNhàn ở trên núi... đương nhiên hắn cũng đến."Tứ Cố Kiếm ngẩn người, vị Đại tông sư này chẳng quan tâm tới quá trình cụthể khi vây núi, nhưng sau khi ngẩn người một lúc, hắn bỗng dưng mở miệngmắng to, hoàn toàn không để ý đến khí thế và thể diện của Đại tông sư, khôngngờ lại chửi liên tiếp suốt mấy canh giờ, văng ra tất cả những lời tục tĩu có thểnghĩ đến!"Đồ khốn nạn... Vân Chi Lan và Yến Tiểu Ất, hai tên ngu dốt này! Bao vâycái tên mặt trắng kia trên núi làm cái gì?" Tứ Cố Kiếm thở hổn hển mắng: "Thếnày là muốn hại chết lão tử à?"Bỗng dưng vẻ mặt hắn rùng mình, lạnh lùng nhìn Hoàng đế Khánh Quốc,cười nhạo nói: "Mang theo Phạm Nhàn lên núi, là tìm được một trợt hủ tốt nhưvậy... Chẳng trách ngươi không sợ chút nào... Xem ra lúc trước nói sai rồi, trịquốc hành quân ta không bằng ngươi, áp bức thân nhân của chính mình, loạibản lĩnh này, ta càng không bằng ngươi."Khánh Đế mỉm cười, không nói lời nào.Rõ ràng, cho dù là Tứ Cố Kiếm hay Diệp Lưu Vân, đối với việc Ngũ Trúcđột nhiên xuất hiện tại Khánh Miếu Đại Đông sơn, đều cảm thấy sửng sốt vàđầy cảnh giác.Mặc dù họ là Đại tông sư, nhưng lịch sử và những điều thần diệu ngẫu nhiênphát sinh trong thế giới này đã chứng minh rất nhiều sự việc. Nếu không Tứ CốKiếm cũng không thể không nể mặt mà đưa Vương Thập Tam Lang đến bênPhạm Nhàn, đưa môn đệ quan trọng nhất, tâm tính chấp nhất giống mình nhấtnhưng lại cực kỳ dịu dàng, ném ra khỏi cửa.Chẳng phải cũng vì gã mù này sao?Tứ Cố Kiếm đột nhiên nhìn qua Ngũ Trúc lẳng lặng nói: "Ngươi không nênxen vào chuyện này, xuống núi đi, Hoàng đế này không phải loại tốt lành gì...Mấy lão già chúng ta cho ngươi một lời cam đoan, cuộc đời của Phạm Nhànchắc chắn sẽ rực rỡ, cho dù không ở Nam Khánh nữa, đến Đông Di ta, ta chohắn làm thành chủ."Xung quanh mọi người vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại bắtđầu toát lên vẻ sửng sốt và khiếp sợ. Bọn họ không biết người mặc áo đen đứngở cửa miếu là ai mà có thể khiến cho hai vị Đại tông sư trong đột nhiên dừng lạitrước khi hành thích, mà có thể khiến cho Tứ Cố Kiếm vốn luôn tàn nhẫn đưa ralời hứa hẹn to lớn như vậy.Lời nói của Đại tông sư, không ai sẽ không tin.Vì vậy, mọi người càng trở nên hiếu kỳ, rốt cuộc người mặc áo đen có quanhệ mật thiết với Tiểu Phạm đại nhân là thần thánh nào?.o O o .Hoàng đế khẽ nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện Ngũ Trúc đang cúi đầu, dườngnhư đang suy tư điều gì.Ngũ Trúc suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói: "Xin lỗi, Phạm Nhàn để tabảo vệ tính mạng của Hoàng đế."

Chương 1222: Hội họp ở Đông Sơn 4