Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1255: Ai có thể giữ được tâm ý Đạm Bạc 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nếu vậy, tại sao công gia lại chọncách ẩn mình sau bức màn, chứ không can đảm xông lên tiền tuyến?""Xuất hiện đột ngột trong điện, công bố chiếu chỉ, đối mặt với thế vây hãmcủa cao thủ trong cung..." Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng: "Đúng là rất oaihùng, nhưng có vẻ khó mang lại kết quả tốt."Y thu liễm hết nụ cười, nói với thái độ nghiêm túc chưa từng thấy: "Haimươi ngày trước, trên mặt cỏ của một đỉnh núi hoang, ta đã học được một vàithứ đi. Từ giờ trở đi, ta không còn sợ chết, tuy vẫn trân trọng từng phút giâyhiện tại, nhưng nếu số phận đã định, ta mong sao cái chết của mình có chút ýnghĩa."Vương phi im lặng.Phạm Nhàn nhắm mắt một lát rồi nói: "Không phải ta đang liều tính mạngnhững bậc văn thần đáng kính, nếu người nắm quyền bây giờ là Trưởng côngchúa, ta sẽ chọn cách làm khác. Nhưng người đang lên ngôi trong Thái Cựcđiện lúc này là Thái tử, không phải là lão nhị."Y mở mắt, lạnh lùng nói: "Dưới vẻ đa tình của lão nhị ẩn chứa sự tàn nhẫn,ngược lại, ta vẫn có chút niềm tin vào Thái tử.""Tin tưởng điều gì?""Ta luôn nghĩ, trong số huynh đệ chúng ta, Thái tử là người hiền lành nhất."Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Thái hậu tuổi cao, lòng từ bi, còn Thái tử... làngười tốt. Vì thế, ta tin hôm nay sẽ không có cảnh đổ máu như ngươi lo sợ ởThái Cực điện."Phạm Nhàn phát cho vị Thái tử điện hạ chuẩn bị lên ngôi trên Thái Cực điệnmột tấm thẻ người tốt. Vương phi cảm thấy khó hiểu, lắc đầu chuẩn bị ra về.Trước khi rời đi, Phạm Nhàn gọi cô lại, sau đó gọi Mã Tác Tác từ trongphòng bước ra. Y chăm chú dặn dò Vương phi: "Ta sẽ không ở yên một chỗtrong kinh đô, cũng sẽ không quay lại hẻm Dương Thông nữa. Nhưng ta lo lắngcho sự an nguy của cô ấy. Vậy nên, ta mong Vương phi đón cô về Vương phủ."Vương phi hơi bất ngờ, không ngờ trong hoàn cảnh này mà Phạm Nhàn lạiquan tâm đến sự an toàn của Mã Tác Tác, càng không ngờ y lại đề nghị nhưvậy.Mã Tác Tác cũng giật mình nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nói tiếp: "Hiện tại Vương phủ là nơi an toàn nhất kinh đô.Không chỉ vì Vương gia có lực lượng cấm quân hùng mạnh, chắc Vương phicũng hiểu ý ta."Vương phi chậm rãi gật đầu. Lần này triều đình xáo trộn có bóng dáng củathế lực ngoại bang. Cho dù là Trưởng công chúa, cũng phải nhượng bộ một haiphần với đồng minh ngoại quốc, nhất là với tỷ tỷ của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.Khi ba người tiễn nhau tại cửa gỗ của tiểu viện, Phạm Nhàn nhìn thẳng vàomắt Vương phi và nói: "Trước đây Vương phi dùng đại nghĩa trách ta, giờ tacũng phải nhắc Vương phi điều này: hiện giờ ngài là Vương phi của KhánhQuốc nên phải coi mình là người của Khánh Quốc, chứ không phải... người Tề."Trong lòng, Vương phi có phần giá lạnh, dường như càng không dám nhìnthẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Phạm Nhàn.o O oThu vừa sang, se se lạnh chứ không giá rét buốt xương, thế nhưng khiVương phi ngồi trên xe ngựa, cảm giác gió lọt vào từ khe rèm xe lại lạnh đếnnỗi cô phải run rẩy vài lần.Mã Tác Tác được sắp đặt lên xe ngựa thứ hai theo lệnh của Vương phi. Thậtra cho dù Phạm Nhàn không dặn bảo cô chăm sóc người con gái xứ Hồ bất hạnhkia, Vương phi cũng không thể bỏ mặc cô gái ấy ngoài hẻm Dương Thông. Nếucô gái chết đi, làm sao cô có thể đối diện với Vương gia?Vương phi lại run rẩy một lần nữa. Trong xe chỉ có một mình cô, cho phépcô có đủ thời gian để nhớ lại những lời nói cuối cùng của Phạm Nhàn. Cô hiểu,Phạm Nhàn đã có một kế hoạch chu đáo cho toàn bộ sự việc này, chính vì thế ymới căn dặn cô như vậy.Về phần Phạm Nhàn này, từ ngày Vương phi rời Bắc Tề gả về đây, suốtchặng đường bên cạnh y, cô đã quan sát tỉ mỉ, hiểu rõ sự lợi hại của y. Đặc biệtlà cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong Thái Cực điện ngày hôm nay là dongười này vung ống tay áo hình thành chỉ trong một đêm, khiến Vương phikhông khỏi cảm thấy một chút khiếp sợ trong lòng. Hiện tại, những thế lựcđứng sau Phạm Nhàn đang bị triều đình giám sát, không thể tự do hành động,nhưng y vẫn có thể dựng lên một âm mưu lớn như vậy. Vương phi thực sựkhông rõ Phạm Nhàn còn ẩn giấu những bí mật gì.Vì thế, cô quyết tâm kiên định đứng về phía Vương gia, đứng sau lưngPhạm Nhàn. Lịch sử, cuối cùng luôn theo chân những kẻ chiến thắng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Xe ngựa về tới phủ Vương gia, Vương phi dẫn Mã Tác Tác vào hậu viện.Sau khi gọi người hầu đến bố trí chỗ ở cho người con gái xứ Hồ này, cô mộtmình đi tới bên hồ, bước vào căn lầu giữa hồ. Cách đây nửa năm, trong lầu nàyđã từng chứa đựng tất cả con cháu hoàng tộc ngoại trừ Thái tử. Nhưng bầukhông khí hòa thuận trong triều đình bấy giờ, đã nhanh chóng tan biến cùng vớicái chết của Khánh Đế.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nếu vậy, tại sao công gia lại chọncách ẩn mình sau bức màn, chứ không can đảm xông lên tiền tuyến?""Xuất hiện đột ngột trong điện, công bố chiếu chỉ, đối mặt với thế vây hãmcủa cao thủ trong cung..." Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng: "Đúng là rất oaihùng, nhưng có vẻ khó mang lại kết quả tốt."Y thu liễm hết nụ cười, nói với thái độ nghiêm túc chưa từng thấy: "Haimươi ngày trước, trên mặt cỏ của một đỉnh núi hoang, ta đã học được một vàithứ đi. Từ giờ trở đi, ta không còn sợ chết, tuy vẫn trân trọng từng phút giâyhiện tại, nhưng nếu số phận đã định, ta mong sao cái chết của mình có chút ýnghĩa."Vương phi im lặng.Phạm Nhàn nhắm mắt một lát rồi nói: "Không phải ta đang liều tính mạngnhững bậc văn thần đáng kính, nếu người nắm quyền bây giờ là Trưởng côngchúa, ta sẽ chọn cách làm khác. Nhưng người đang lên ngôi trong Thái Cựcđiện lúc này là Thái tử, không phải là lão nhị."Y mở mắt, lạnh lùng nói: "Dưới vẻ đa tình của lão nhị ẩn chứa sự tàn nhẫn,ngược lại, ta vẫn có chút niềm tin vào Thái tử.""Tin tưởng điều gì?""Ta luôn nghĩ, trong số huynh đệ chúng ta, Thái tử là người hiền lành nhất."Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Thái hậu tuổi cao, lòng từ bi, còn Thái tử... làngười tốt. Vì thế, ta tin hôm nay sẽ không có cảnh đổ máu như ngươi lo sợ ởThái Cực điện."Phạm Nhàn phát cho vị Thái tử điện hạ chuẩn bị lên ngôi trên Thái Cực điệnmột tấm thẻ người tốt. Vương phi cảm thấy khó hiểu, lắc đầu chuẩn bị ra về.Trước khi rời đi, Phạm Nhàn gọi cô lại, sau đó gọi Mã Tác Tác từ trongphòng bước ra. Y chăm chú dặn dò Vương phi: "Ta sẽ không ở yên một chỗtrong kinh đô, cũng sẽ không quay lại hẻm Dương Thông nữa. Nhưng ta lo lắngcho sự an nguy của cô ấy. Vậy nên, ta mong Vương phi đón cô về Vương phủ."Vương phi hơi bất ngờ, không ngờ trong hoàn cảnh này mà Phạm Nhàn lạiquan tâm đến sự an toàn của Mã Tác Tác, càng không ngờ y lại đề nghị nhưvậy.Mã Tác Tác cũng giật mình nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nói tiếp: "Hiện tại Vương phủ là nơi an toàn nhất kinh đô.Không chỉ vì Vương gia có lực lượng cấm quân hùng mạnh, chắc Vương phicũng hiểu ý ta."Vương phi chậm rãi gật đầu. Lần này triều đình xáo trộn có bóng dáng củathế lực ngoại bang. Cho dù là Trưởng công chúa, cũng phải nhượng bộ một haiphần với đồng minh ngoại quốc, nhất là với tỷ tỷ của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.Khi ba người tiễn nhau tại cửa gỗ của tiểu viện, Phạm Nhàn nhìn thẳng vàomắt Vương phi và nói: "Trước đây Vương phi dùng đại nghĩa trách ta, giờ tacũng phải nhắc Vương phi điều này: hiện giờ ngài là Vương phi của KhánhQuốc nên phải coi mình là người của Khánh Quốc, chứ không phải... người Tề."Trong lòng, Vương phi có phần giá lạnh, dường như càng không dám nhìnthẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Phạm Nhàn.o O oThu vừa sang, se se lạnh chứ không giá rét buốt xương, thế nhưng khiVương phi ngồi trên xe ngựa, cảm giác gió lọt vào từ khe rèm xe lại lạnh đếnnỗi cô phải run rẩy vài lần.Mã Tác Tác được sắp đặt lên xe ngựa thứ hai theo lệnh của Vương phi. Thậtra cho dù Phạm Nhàn không dặn bảo cô chăm sóc người con gái xứ Hồ bất hạnhkia, Vương phi cũng không thể bỏ mặc cô gái ấy ngoài hẻm Dương Thông. Nếucô gái chết đi, làm sao cô có thể đối diện với Vương gia?Vương phi lại run rẩy một lần nữa. Trong xe chỉ có một mình cô, cho phépcô có đủ thời gian để nhớ lại những lời nói cuối cùng của Phạm Nhàn. Cô hiểu,Phạm Nhàn đã có một kế hoạch chu đáo cho toàn bộ sự việc này, chính vì thế ymới căn dặn cô như vậy.Về phần Phạm Nhàn này, từ ngày Vương phi rời Bắc Tề gả về đây, suốtchặng đường bên cạnh y, cô đã quan sát tỉ mỉ, hiểu rõ sự lợi hại của y. Đặc biệtlà cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong Thái Cực điện ngày hôm nay là dongười này vung ống tay áo hình thành chỉ trong một đêm, khiến Vương phikhông khỏi cảm thấy một chút khiếp sợ trong lòng. Hiện tại, những thế lựcđứng sau Phạm Nhàn đang bị triều đình giám sát, không thể tự do hành động,nhưng y vẫn có thể dựng lên một âm mưu lớn như vậy. Vương phi thực sựkhông rõ Phạm Nhàn còn ẩn giấu những bí mật gì.Vì thế, cô quyết tâm kiên định đứng về phía Vương gia, đứng sau lưngPhạm Nhàn. Lịch sử, cuối cùng luôn theo chân những kẻ chiến thắng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Xe ngựa về tới phủ Vương gia, Vương phi dẫn Mã Tác Tác vào hậu viện.Sau khi gọi người hầu đến bố trí chỗ ở cho người con gái xứ Hồ này, cô mộtmình đi tới bên hồ, bước vào căn lầu giữa hồ. Cách đây nửa năm, trong lầu nàyđã từng chứa đựng tất cả con cháu hoàng tộc ngoại trừ Thái tử. Nhưng bầukhông khí hòa thuận trong triều đình bấy giờ, đã nhanh chóng tan biến cùng vớicái chết của Khánh Đế.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nếu vậy, tại sao công gia lại chọncách ẩn mình sau bức màn, chứ không can đảm xông lên tiền tuyến?""Xuất hiện đột ngột trong điện, công bố chiếu chỉ, đối mặt với thế vây hãmcủa cao thủ trong cung..." Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng: "Đúng là rất oaihùng, nhưng có vẻ khó mang lại kết quả tốt."Y thu liễm hết nụ cười, nói với thái độ nghiêm túc chưa từng thấy: "Haimươi ngày trước, trên mặt cỏ của một đỉnh núi hoang, ta đã học được một vàithứ đi. Từ giờ trở đi, ta không còn sợ chết, tuy vẫn trân trọng từng phút giâyhiện tại, nhưng nếu số phận đã định, ta mong sao cái chết của mình có chút ýnghĩa."Vương phi im lặng.Phạm Nhàn nhắm mắt một lát rồi nói: "Không phải ta đang liều tính mạngnhững bậc văn thần đáng kính, nếu người nắm quyền bây giờ là Trưởng côngchúa, ta sẽ chọn cách làm khác. Nhưng người đang lên ngôi trong Thái Cựcđiện lúc này là Thái tử, không phải là lão nhị."Y mở mắt, lạnh lùng nói: "Dưới vẻ đa tình của lão nhị ẩn chứa sự tàn nhẫn,ngược lại, ta vẫn có chút niềm tin vào Thái tử.""Tin tưởng điều gì?""Ta luôn nghĩ, trong số huynh đệ chúng ta, Thái tử là người hiền lành nhất."Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Thái hậu tuổi cao, lòng từ bi, còn Thái tử... làngười tốt. Vì thế, ta tin hôm nay sẽ không có cảnh đổ máu như ngươi lo sợ ởThái Cực điện."Phạm Nhàn phát cho vị Thái tử điện hạ chuẩn bị lên ngôi trên Thái Cực điệnmột tấm thẻ người tốt. Vương phi cảm thấy khó hiểu, lắc đầu chuẩn bị ra về.Trước khi rời đi, Phạm Nhàn gọi cô lại, sau đó gọi Mã Tác Tác từ trongphòng bước ra. Y chăm chú dặn dò Vương phi: "Ta sẽ không ở yên một chỗtrong kinh đô, cũng sẽ không quay lại hẻm Dương Thông nữa. Nhưng ta lo lắngcho sự an nguy của cô ấy. Vậy nên, ta mong Vương phi đón cô về Vương phủ."Vương phi hơi bất ngờ, không ngờ trong hoàn cảnh này mà Phạm Nhàn lạiquan tâm đến sự an toàn của Mã Tác Tác, càng không ngờ y lại đề nghị nhưvậy.Mã Tác Tác cũng giật mình nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nói tiếp: "Hiện tại Vương phủ là nơi an toàn nhất kinh đô.Không chỉ vì Vương gia có lực lượng cấm quân hùng mạnh, chắc Vương phicũng hiểu ý ta."Vương phi chậm rãi gật đầu. Lần này triều đình xáo trộn có bóng dáng củathế lực ngoại bang. Cho dù là Trưởng công chúa, cũng phải nhượng bộ một haiphần với đồng minh ngoại quốc, nhất là với tỷ tỷ của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.Khi ba người tiễn nhau tại cửa gỗ của tiểu viện, Phạm Nhàn nhìn thẳng vàomắt Vương phi và nói: "Trước đây Vương phi dùng đại nghĩa trách ta, giờ tacũng phải nhắc Vương phi điều này: hiện giờ ngài là Vương phi của KhánhQuốc nên phải coi mình là người của Khánh Quốc, chứ không phải... người Tề."Trong lòng, Vương phi có phần giá lạnh, dường như càng không dám nhìnthẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Phạm Nhàn.o O oThu vừa sang, se se lạnh chứ không giá rét buốt xương, thế nhưng khiVương phi ngồi trên xe ngựa, cảm giác gió lọt vào từ khe rèm xe lại lạnh đếnnỗi cô phải run rẩy vài lần.Mã Tác Tác được sắp đặt lên xe ngựa thứ hai theo lệnh của Vương phi. Thậtra cho dù Phạm Nhàn không dặn bảo cô chăm sóc người con gái xứ Hồ bất hạnhkia, Vương phi cũng không thể bỏ mặc cô gái ấy ngoài hẻm Dương Thông. Nếucô gái chết đi, làm sao cô có thể đối diện với Vương gia?Vương phi lại run rẩy một lần nữa. Trong xe chỉ có một mình cô, cho phépcô có đủ thời gian để nhớ lại những lời nói cuối cùng của Phạm Nhàn. Cô hiểu,Phạm Nhàn đã có một kế hoạch chu đáo cho toàn bộ sự việc này, chính vì thế ymới căn dặn cô như vậy.Về phần Phạm Nhàn này, từ ngày Vương phi rời Bắc Tề gả về đây, suốtchặng đường bên cạnh y, cô đã quan sát tỉ mỉ, hiểu rõ sự lợi hại của y. Đặc biệtlà cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong Thái Cực điện ngày hôm nay là dongười này vung ống tay áo hình thành chỉ trong một đêm, khiến Vương phikhông khỏi cảm thấy một chút khiếp sợ trong lòng. Hiện tại, những thế lựcđứng sau Phạm Nhàn đang bị triều đình giám sát, không thể tự do hành động,nhưng y vẫn có thể dựng lên một âm mưu lớn như vậy. Vương phi thực sựkhông rõ Phạm Nhàn còn ẩn giấu những bí mật gì.Vì thế, cô quyết tâm kiên định đứng về phía Vương gia, đứng sau lưngPhạm Nhàn. Lịch sử, cuối cùng luôn theo chân những kẻ chiến thắng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Xe ngựa về tới phủ Vương gia, Vương phi dẫn Mã Tác Tác vào hậu viện.Sau khi gọi người hầu đến bố trí chỗ ở cho người con gái xứ Hồ này, cô mộtmình đi tới bên hồ, bước vào căn lầu giữa hồ. Cách đây nửa năm, trong lầu nàyđã từng chứa đựng tất cả con cháu hoàng tộc ngoại trừ Thái tử. Nhưng bầukhông khí hòa thuận trong triều đình bấy giờ, đã nhanh chóng tan biến cùng vớicái chết của Khánh Đế.

Chương 1255: Ai có thể giữ được tâm ý Đạm Bạc 4