Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1262: Có kẻ vượt rào 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâm Uyển Nhi lẳng lặng nhìn vào mắt mẫu thân, một lúc lâu sau mới đáp:"Ta là kẻ không có sức mạnh, chỉ biết dùng lời nói. Có lẽ ngươi sẽ thành công,nhưng sẽ không khiến ta ngưỡng mộ ngươi một chút nào."Trưởng công chúa thượng khoan thai, tự tin và kiêu hãnh, mím chặt đôi môi.Đột nhiên, Đại Bảo đứng bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muội muội, muộibấm đau tay huynh rồi."Trưởng công chúa bật cười, rồi nhẹ giọng nói: "Con gái yêu à, đừng nónggiận như vậy. Ta sẽ cho Phạm Nhàn chết trước mặt con, lúc ấy con sẽ cảm thấycàng tức giận."Ả nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh giá của Lâm Uyển Nhi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhận ra mình đã lọt vào vòng xoáy chiến tranh nhân dân, dù támphần mười dân chúng kinh đô tin y bị oan uổng, vẫn còn hai phần mười thậtlòng coi y là tên ác tặc phản quốc thập ác bất xá, cấu kết với ngoại bang, khiquân bán nước.Kinh thành đông đúc, cho dù chỉ là hai phần mười dân số cũng đủ tạo thànhmột thế lực đáng sợ.Nhìn đám đông đánh trống khua chiêng, kêu gọi quan lại và binh sĩ truy bắtmình, khiến y chạy băng băng khắp phố phường, sau nụ cười cay đắng, PhạmNhàn không nhịn được muốn chửi rủa, ước gì có loa phóng thanh hỏi lại nhữngngười dân Khánh Quốc xưa kia tôn sùng mình như Thi Tiên đã thay lòng đổilòng thế nào.Nếu y thực sự là kẻ khốn kiếp, tại sao còn quay về kinh đô?Hơn nữa, y không bao giờ tưởng tượng được, cho dù Giám Sát Viện củamình luôn bị nội cung giám sát chặt chẽ, nhưng những mật thám Nhất Xử vẫncố tình gây rối làm để trợ giúp. Thế nhưng, cho đến lúc này y vẫn không thoátkhỏi sự truy đuổi của Trưởng công chúa.Mười mấy cao thủ quân đội kia thực sự khiến người ta đau đầu. Còn khóchịu hơn nữa là những quan viên của Kinh Đô phủ và bộ Hình. Bọn họ đã từngsống ở Kinh thành đã lâu, có mối quan hệ mật thiết với dân chúng,truy đuổiPhạm Nhàn một cách quyết liệt, khiến ngay cả một cường giả như Phạm Nhàncũng không thể ẩn nấp được bao lâu.Phạm Nhàn dựa vào một bức tường trong viện, mắt nhìn bầu trời dần tối,thấy vầng trăng sáng nơi chân trời, không khỏi nhíu mày, bắt đầu chửi rủa ôngtrời và công tác bảo vệ môi trường quá tốt của Khánh Quốc.Dưới ánh trăng trong veo, đối mặt với cuộc truy bắt với quy mô chưa từngcó, với đợt lục soát nghiêm ngặt nhất từ trước đến nay, Phạm Nhàn không chắcmình có thể biến mất giữa biển nhà ở kinh đô hay không.Bức tường nhà mát lạnh thấm vào tim phổi, khiến tâm trạng Phạm Nhàn bớtcăng thẳng, nhưng cũng làm y ho khù khụ. Vết thương chưa lành, lại phảicưỡng ép điều động chân khí bá đạo, cho dù thể chất có như sắt thép, y cũngcảm thấy mỏi mệt.Từ con đường gần đó, tiếng ồn ào của binh mã và tiếng hô hào vang lên,chắc chắn có người dân nhiệt tình chỉ điểm cho quan phủ hướng đuổi bắt PhạmNhàn.Nếu chỉ đơn giản là chạy trốn, Phạm Nhàn tự tin có thể đối đầu với Trưởngcông chúa trong kinh đô suốt nửa tháng mà không sợ bị bắt, thậm chí còn có thểâm thầm tiêu diệt từng kẻ địch then chốt như một giấc mơ xuân không lưu lạidấu vết.Nhưng... thê tử và người thân của y đang bị giam lỏng trong cung điện, bênngoài cung điện y nhất định phải cân nhắc thận trọng. Y cần tìm một nơi yênổn, liên lạc với thế lực của mình, thu thập tin tức quý giá và hành động theo kếhoạch.Mà hiện tại, Trưởng công chúa kiên trì truy đuổi khiến Phạm Nhàn khó cóthể tìm được nơi trú ẩn an toàn.Về việc lộ hành tung, trong lòng Phạm Nhàn không phải không nghi ngờ gì,chỉ có điều trên đường trốn chạy căng thẳng nguy hiểm, y không có thời giansuy nghĩ kỹ lưỡng chuyện này.Tiếng động bên ngoài ngày càng gần, rõ cả tiếng ngựa hí. Phạm Nhàn quayđầu nhìn vào góc chết của con hẻm, tay trái bám vào tường, dùng nội lực tốngra vài hòn đá nhỏ, ném vào góc chết của bức tường gần đó.Những tiếng động nhẹ vang lên, trên góc bức tường xuất hiện thêm mấy vếtlõm không dễ nhận thấy, giống như có người đã leo qua.Ngón tay Phạm Nhàn uốn cong, cả người bay lên như một con chim lớn,lướt qua phía sau bức tường gian nhà.Y đã dò la rõ ràng, phía sau bức tường này là một phủ đệ không tệ, xemcách trang trí chắc chắn là nhà của quan lại. Y quyết định liều mình một phen,xem có thể tìm được ai quen biết đáng tin cậy không, thậm chí nếu không cũngphải thử trốn tránh ở đây.Vượt qua bức tường trạch viện, đi ngang qua giả sơn và dòng suối, leo lêntầng hai, vào một phòng đầy phong độ của người trí thức. Tiếng binh mã bênngoài ngày càng ầm ĩ, Phạm Nhàn không kịp suy nghĩ, lẩn sau giá sách, mộtcon dao màu đen đặt lên cổ một người.May mắn của y không thể tốt đến mức tìm được người quen tin cậy giữabiển người ở kinh đô rộng lớn. Nhưng cũng không quá xui xẻo. Y tưởng đây làthư phòng, người trong phòng là chủ nhân. Nào ngờ dưới lưỡi dao đen nhánh lạilà một thiếu nữ đáng thương!Đây không phải thư phòng, mà là khuê phòng.
Lâm Uyển Nhi lẳng lặng nhìn vào mắt mẫu thân, một lúc lâu sau mới đáp:
"Ta là kẻ không có sức mạnh, chỉ biết dùng lời nói. Có lẽ ngươi sẽ thành công,
nhưng sẽ không khiến ta ngưỡng mộ ngươi một chút nào."
Trưởng công chúa thượng khoan thai, tự tin và kiêu hãnh, mím chặt đôi môi.
Đột nhiên, Đại Bảo đứng bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muội muội, muội
bấm đau tay huynh rồi."
Trưởng công chúa bật cười, rồi nhẹ giọng nói: "Con gái yêu à, đừng nóng
giận như vậy. Ta sẽ cho Phạm Nhàn chết trước mặt con, lúc ấy con sẽ cảm thấy
càng tức giận."
Ả nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh giá của Lâm Uyển Nhi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nhận ra mình đã lọt vào vòng xoáy chiến tranh nhân dân, dù tám
phần mười dân chúng kinh đô tin y bị oan uổng, vẫn còn hai phần mười thật
lòng coi y là tên ác tặc phản quốc thập ác bất xá, cấu kết với ngoại bang, khi
quân bán nước.
Kinh thành đông đúc, cho dù chỉ là hai phần mười dân số cũng đủ tạo thành
một thế lực đáng sợ.
Nhìn đám đông đánh trống khua chiêng, kêu gọi quan lại và binh sĩ truy bắt
mình, khiến y chạy băng băng khắp phố phường, sau nụ cười cay đắng, Phạm
Nhàn không nhịn được muốn chửi rủa, ước gì có loa phóng thanh hỏi lại những
người dân Khánh Quốc xưa kia tôn sùng mình như Thi Tiên đã thay lòng đổi
lòng thế nào.
Nếu y thực sự là kẻ khốn kiếp, tại sao còn quay về kinh đô?
Hơn nữa, y không bao giờ tưởng tượng được, cho dù Giám Sát Viện của
mình luôn bị nội cung giám sát chặt chẽ, nhưng những mật thám Nhất Xử vẫn
cố tình gây rối làm để trợ giúp. Thế nhưng, cho đến lúc này y vẫn không thoát
khỏi sự truy đuổi của Trưởng công chúa.
Mười mấy cao thủ quân đội kia thực sự khiến người ta đau đầu. Còn khó
chịu hơn nữa là những quan viên của Kinh Đô phủ và bộ Hình. Bọn họ đã từng
sống ở Kinh thành đã lâu, có mối quan hệ mật thiết với dân chúng,truy đuổi
Phạm Nhàn một cách quyết liệt, khiến ngay cả một cường giả như Phạm Nhàn
cũng không thể ẩn nấp được bao lâu.
Phạm Nhàn dựa vào một bức tường trong viện, mắt nhìn bầu trời dần tối,
thấy vầng trăng sáng nơi chân trời, không khỏi nhíu mày, bắt đầu chửi rủa ông
trời và công tác bảo vệ môi trường quá tốt của Khánh Quốc.
Dưới ánh trăng trong veo, đối mặt với cuộc truy bắt với quy mô chưa từng
có, với đợt lục soát nghiêm ngặt nhất từ trước đến nay, Phạm Nhàn không chắc
mình có thể biến mất giữa biển nhà ở kinh đô hay không.
Bức tường nhà mát lạnh thấm vào tim phổi, khiến tâm trạng Phạm Nhàn bớt
căng thẳng, nhưng cũng làm y ho khù khụ. Vết thương chưa lành, lại phải
cưỡng ép điều động chân khí bá đạo, cho dù thể chất có như sắt thép, y cũng
cảm thấy mỏi mệt.
Từ con đường gần đó, tiếng ồn ào của binh mã và tiếng hô hào vang lên,
chắc chắn có người dân nhiệt tình chỉ điểm cho quan phủ hướng đuổi bắt Phạm
Nhàn.
Nếu chỉ đơn giản là chạy trốn, Phạm Nhàn tự tin có thể đối đầu với Trưởng
công chúa trong kinh đô suốt nửa tháng mà không sợ bị bắt, thậm chí còn có thể
âm thầm tiêu diệt từng kẻ địch then chốt như một giấc mơ xuân không lưu lại
dấu vết.
Nhưng... thê tử và người thân của y đang bị giam lỏng trong cung điện, bên
ngoài cung điện y nhất định phải cân nhắc thận trọng. Y cần tìm một nơi yên
ổn, liên lạc với thế lực của mình, thu thập tin tức quý giá và hành động theo kế
hoạch.
Mà hiện tại, Trưởng công chúa kiên trì truy đuổi khiến Phạm Nhàn khó có
thể tìm được nơi trú ẩn an toàn.
Về việc lộ hành tung, trong lòng Phạm Nhàn không phải không nghi ngờ gì,
chỉ có điều trên đường trốn chạy căng thẳng nguy hiểm, y không có thời gian
suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện này.
Tiếng động bên ngoài ngày càng gần, rõ cả tiếng ngựa hí. Phạm Nhàn quay
đầu nhìn vào góc chết của con hẻm, tay trái bám vào tường, dùng nội lực tống
ra vài hòn đá nhỏ, ném vào góc chết của bức tường gần đó.
Những tiếng động nhẹ vang lên, trên góc bức tường xuất hiện thêm mấy vết
lõm không dễ nhận thấy, giống như có người đã leo qua.
Ngón tay Phạm Nhàn uốn cong, cả người bay lên như một con chim lớn,
lướt qua phía sau bức tường gian nhà.
Y đã dò la rõ ràng, phía sau bức tường này là một phủ đệ không tệ, xem
cách trang trí chắc chắn là nhà của quan lại. Y quyết định liều mình một phen,
xem có thể tìm được ai quen biết đáng tin cậy không, thậm chí nếu không cũng
phải thử trốn tránh ở đây.
Vượt qua bức tường trạch viện, đi ngang qua giả sơn và dòng suối, leo lên
tầng hai, vào một phòng đầy phong độ của người trí thức. Tiếng binh mã bên
ngoài ngày càng ầm ĩ, Phạm Nhàn không kịp suy nghĩ, lẩn sau giá sách, một
con dao màu đen đặt lên cổ một người.
May mắn của y không thể tốt đến mức tìm được người quen tin cậy giữa
biển người ở kinh đô rộng lớn. Nhưng cũng không quá xui xẻo. Y tưởng đây là
thư phòng, người trong phòng là chủ nhân. Nào ngờ dưới lưỡi dao đen nhánh lại
là một thiếu nữ đáng thương!
Đây không phải thư phòng, mà là khuê phòng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâm Uyển Nhi lẳng lặng nhìn vào mắt mẫu thân, một lúc lâu sau mới đáp:"Ta là kẻ không có sức mạnh, chỉ biết dùng lời nói. Có lẽ ngươi sẽ thành công,nhưng sẽ không khiến ta ngưỡng mộ ngươi một chút nào."Trưởng công chúa thượng khoan thai, tự tin và kiêu hãnh, mím chặt đôi môi.Đột nhiên, Đại Bảo đứng bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muội muội, muộibấm đau tay huynh rồi."Trưởng công chúa bật cười, rồi nhẹ giọng nói: "Con gái yêu à, đừng nónggiận như vậy. Ta sẽ cho Phạm Nhàn chết trước mặt con, lúc ấy con sẽ cảm thấycàng tức giận."Ả nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh giá của Lâm Uyển Nhi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhận ra mình đã lọt vào vòng xoáy chiến tranh nhân dân, dù támphần mười dân chúng kinh đô tin y bị oan uổng, vẫn còn hai phần mười thậtlòng coi y là tên ác tặc phản quốc thập ác bất xá, cấu kết với ngoại bang, khiquân bán nước.Kinh thành đông đúc, cho dù chỉ là hai phần mười dân số cũng đủ tạo thànhmột thế lực đáng sợ.Nhìn đám đông đánh trống khua chiêng, kêu gọi quan lại và binh sĩ truy bắtmình, khiến y chạy băng băng khắp phố phường, sau nụ cười cay đắng, PhạmNhàn không nhịn được muốn chửi rủa, ước gì có loa phóng thanh hỏi lại nhữngngười dân Khánh Quốc xưa kia tôn sùng mình như Thi Tiên đã thay lòng đổilòng thế nào.Nếu y thực sự là kẻ khốn kiếp, tại sao còn quay về kinh đô?Hơn nữa, y không bao giờ tưởng tượng được, cho dù Giám Sát Viện củamình luôn bị nội cung giám sát chặt chẽ, nhưng những mật thám Nhất Xử vẫncố tình gây rối làm để trợ giúp. Thế nhưng, cho đến lúc này y vẫn không thoátkhỏi sự truy đuổi của Trưởng công chúa.Mười mấy cao thủ quân đội kia thực sự khiến người ta đau đầu. Còn khóchịu hơn nữa là những quan viên của Kinh Đô phủ và bộ Hình. Bọn họ đã từngsống ở Kinh thành đã lâu, có mối quan hệ mật thiết với dân chúng,truy đuổiPhạm Nhàn một cách quyết liệt, khiến ngay cả một cường giả như Phạm Nhàncũng không thể ẩn nấp được bao lâu.Phạm Nhàn dựa vào một bức tường trong viện, mắt nhìn bầu trời dần tối,thấy vầng trăng sáng nơi chân trời, không khỏi nhíu mày, bắt đầu chửi rủa ôngtrời và công tác bảo vệ môi trường quá tốt của Khánh Quốc.Dưới ánh trăng trong veo, đối mặt với cuộc truy bắt với quy mô chưa từngcó, với đợt lục soát nghiêm ngặt nhất từ trước đến nay, Phạm Nhàn không chắcmình có thể biến mất giữa biển nhà ở kinh đô hay không.Bức tường nhà mát lạnh thấm vào tim phổi, khiến tâm trạng Phạm Nhàn bớtcăng thẳng, nhưng cũng làm y ho khù khụ. Vết thương chưa lành, lại phảicưỡng ép điều động chân khí bá đạo, cho dù thể chất có như sắt thép, y cũngcảm thấy mỏi mệt.Từ con đường gần đó, tiếng ồn ào của binh mã và tiếng hô hào vang lên,chắc chắn có người dân nhiệt tình chỉ điểm cho quan phủ hướng đuổi bắt PhạmNhàn.Nếu chỉ đơn giản là chạy trốn, Phạm Nhàn tự tin có thể đối đầu với Trưởngcông chúa trong kinh đô suốt nửa tháng mà không sợ bị bắt, thậm chí còn có thểâm thầm tiêu diệt từng kẻ địch then chốt như một giấc mơ xuân không lưu lạidấu vết.Nhưng... thê tử và người thân của y đang bị giam lỏng trong cung điện, bênngoài cung điện y nhất định phải cân nhắc thận trọng. Y cần tìm một nơi yênổn, liên lạc với thế lực của mình, thu thập tin tức quý giá và hành động theo kếhoạch.Mà hiện tại, Trưởng công chúa kiên trì truy đuổi khiến Phạm Nhàn khó cóthể tìm được nơi trú ẩn an toàn.Về việc lộ hành tung, trong lòng Phạm Nhàn không phải không nghi ngờ gì,chỉ có điều trên đường trốn chạy căng thẳng nguy hiểm, y không có thời giansuy nghĩ kỹ lưỡng chuyện này.Tiếng động bên ngoài ngày càng gần, rõ cả tiếng ngựa hí. Phạm Nhàn quayđầu nhìn vào góc chết của con hẻm, tay trái bám vào tường, dùng nội lực tốngra vài hòn đá nhỏ, ném vào góc chết của bức tường gần đó.Những tiếng động nhẹ vang lên, trên góc bức tường xuất hiện thêm mấy vếtlõm không dễ nhận thấy, giống như có người đã leo qua.Ngón tay Phạm Nhàn uốn cong, cả người bay lên như một con chim lớn,lướt qua phía sau bức tường gian nhà.Y đã dò la rõ ràng, phía sau bức tường này là một phủ đệ không tệ, xemcách trang trí chắc chắn là nhà của quan lại. Y quyết định liều mình một phen,xem có thể tìm được ai quen biết đáng tin cậy không, thậm chí nếu không cũngphải thử trốn tránh ở đây.Vượt qua bức tường trạch viện, đi ngang qua giả sơn và dòng suối, leo lêntầng hai, vào một phòng đầy phong độ của người trí thức. Tiếng binh mã bênngoài ngày càng ầm ĩ, Phạm Nhàn không kịp suy nghĩ, lẩn sau giá sách, mộtcon dao màu đen đặt lên cổ một người.May mắn của y không thể tốt đến mức tìm được người quen tin cậy giữabiển người ở kinh đô rộng lớn. Nhưng cũng không quá xui xẻo. Y tưởng đây làthư phòng, người trong phòng là chủ nhân. Nào ngờ dưới lưỡi dao đen nhánh lạilà một thiếu nữ đáng thương!Đây không phải thư phòng, mà là khuê phòng.