Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1264: Phủ đệ của ai? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chữ nghĩa không phải của riêng y, tư tưởng tinh thần cũng không phải củaPhạm Nhàn, nhưng tất cả những điều đó do y mang từ thế giới kia đến đây, bantặng cho thế giới này.Phạm Nhàn chợt cảm thấy tự hào vì mình giống như một cây cầu, tự hào vìđã để lại dấu ấn. Cảm giác này có lẽ rất giống với Diệp Khinh Mi khi thay đổithế giới.o O oNgoài cửa sổ, bóng đêm đã buông xuống, chỉ có ánh trăng bạc lọt qua khecửa. Người của thời đại này quen dùng bữa tối sớm, có lẽ tiểu thư cũng thíchyên tĩnh nên trong khoảng thời gian này không có một nha hoàn hay hạ nhânnào vào hỏi han, để Phạm Nhàn có thời khắc yên tĩnh hiếm có để suy ngẫm.Lúc này, y đã lấy lại bình tĩnh sau cơn xúc động ban nãy, bước đến bàn đọcsách, nhìn những tờ giấy trắng như tuyết còn ẩm mực, trên đó là vài dòng chữrải rác, khóe miệng y bất giác nở nụ cười kín đáo.Chân khí trong cơ thể y sung mãn, giác quan thứ sáu hơn người, đươngnhiên không cần thắp nén, cũng không sợ bị người ngoài phát hiện."Người xưa nói tác giả đều mê muội, ai hiểu nổi tâm tình trong ấy?" PhạmNhàn nhìn dòng chữ trên giấy tự nhủ, nghĩ bụng vị tiểu thư này thật đúng làngười say mê, bởi lối viết thanh thoát có thần ấy, có lẽ cô cũng là mỹ nhân tàihoa.Đột nhiên, khóe mắt y thoáng thấy một vết đỏ lờ mờ dưới gầm bàn sách,bèn vươn tay lấy ra. Đó là một quyển sách không dày, bìa da đỏ không chữ,kích thước khoảng tám tấc vuông. Ngón tay Phạm Nhàn nhẹ nhàng lật ra, trangbên trong quyển sách có bốn chữ lớn "Phong Nguyệt Bảo Giám", trong lòngbỗng dấy lên nhiều cảm xúc.Đúng là quyển sách ấy.Nhớ lại năm xưa, lúc mới đến kinh đô, trước một quán rượu dưới chân núiđá, y đã mua được cuốn "Hồng Lâu Mộng" từ tay bà lão, đó là ấn bản giả mạođầu tiên thời bấy giờ.Phạm Nhàn đứng nhìn quyển sách trong tay, chưa từng ngờ lại gặp lại ngườibạn cũ ở nơi này. Trong giây lát, biết bao kỷ niệm về những năm tháng sống ởkinh đô và các nơi khác hiện về, khiến y bùi ngùi không biết nói sao. Dần dầndà y hiểu ra rằng, dù có tái sinh, cuối cùng y vẫn không thoát khỏi vòng tranhđấu danh lợi tại kinh đô. Y đã quên mất tâm hồn sáng láng ngày nào, cũng nhưcảm giác tự do, nhẹ nhõm khi ấy."Không biết vị tiểu thư này thuộc nhà ai ở đây?" Trong lòng Phạm Nhàn suynghĩ, tay vẫn cầm cuốn sách, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt thiếu nữ trênchiếc ghế.Lúc này, y mới phát hiện ra vị cô nương thật xinh đẹp, nhất là làn da trêngương mặt trắng mịn không tì vết, đôi mày thanh tú lại toát lên chút khí chấtlạnh lùng, nhìn tựa như tuyết trên Thương Sơn, long lanh phản chiếu ánh nắng.Phạm Nhàn hơi nhíu mày, không khỏi liên tưởng đến muội muội Nhược Nhượcluôn lạnh như băng trước mặt người ngoài và thê tử Uyển Nhi đang bị nhốttrong cung.Dù đang trong hôn mê, vị tiểu thư này vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tú lạnhlùng, khiến Phạm Nhàn cảm nhận được phần nào khí chất của Nhược Nhược vàUyển Nhi đang hiện hữu trong cô.Phạm Nhàn mỉm cười ngắm nhìn gương mặt thiếu nữ, bỗng nhận ra mí mắtcô có dấu hiệu cử động, biết rằng đối phương sắp tỉnh dậy.o O oTôn Tần Nhi chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy hai mí nặng trĩu như bị tròng thêmhòn đá. Cô chỉ nhớ sau bữa cơm, đã về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị sao chép lạibài thơ để sáng mai đốt lên lễ bái bệ hạ trong vườn. Nào ngờ bỗng nghe tiếngđộng ồn ào ngoài phủ, có lẽ là người trong kinh đô đang truy bắt tội phạm, sauđó chàng trai kia xông vào...Con dao đen kịt lạnh lẽo khủng khiếp, đôi bàn tay toát lên mùi máu tươinồng nặc, còn có mùi nam nhân đặc trưng.Tôn Tần Nhi chưa từng bị đối xử thô lỗ như vậy, bị bàn tay đẫm mồ hôi chekín mũi miệng khiến cô tức giận xấu hổ, thở không ra hơi, thậm chí ngất lịm!Không biết đã bao lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy. Từ từ mở mắt, trong cơnmơ màng, cô nhìn thấy một gương mặt tuấn tú và thân thiện đang nhìn cô vớinụ cười dịu dàng. Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ cửa sổchiếu vào, khiến bộ mặt ấy càng thêm trong trẻo và dịu dàng.Tôn Tần Nhi cảm thấy tim mình quặn thắt lại, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt, vôthức lùi về phía sau ghế. Đang định mở miệng kêu lên, vẻ hoảng hốt trong mắtcô chuyển thành một ánh nhìn mơ hồ và bất lực.Trong lòng cô nhói lên một cảm giác bất an, tự hỏi chàng trai trẻ này là ai.Tuy có vẻ như chưa từng gặp, nhưng sao lại thấy quen thuộc đến thế?Cứ như đã từng thấy ở đâu đó, rất lâu về trước.Thấy cô ngồi trên ghế từ từ mở mắt, ánh mắt lóe lên những cảm xúc phứctạp nhưng không la lên thành tiếng, Phạm Nhàn hơi bất ngờ, mỉm cười nhìn cô,thu lại đôi tay đang sắp điểm ra. Y không chuẩn bị thuốc mê, vì y cần một contin tỉnh táo.
Chữ nghĩa không phải của riêng y, tư tưởng tinh thần cũng không phải của
Phạm Nhàn, nhưng tất cả những điều đó do y mang từ thế giới kia đến đây, ban
tặng cho thế giới này.
Phạm Nhàn chợt cảm thấy tự hào vì mình giống như một cây cầu, tự hào vì
đã để lại dấu ấn. Cảm giác này có lẽ rất giống với Diệp Khinh Mi khi thay đổi
thế giới.
o O o
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đã buông xuống, chỉ có ánh trăng bạc lọt qua khe
cửa. Người của thời đại này quen dùng bữa tối sớm, có lẽ tiểu thư cũng thích
yên tĩnh nên trong khoảng thời gian này không có một nha hoàn hay hạ nhân
nào vào hỏi han, để Phạm Nhàn có thời khắc yên tĩnh hiếm có để suy ngẫm.
Lúc này, y đã lấy lại bình tĩnh sau cơn xúc động ban nãy, bước đến bàn đọc
sách, nhìn những tờ giấy trắng như tuyết còn ẩm mực, trên đó là vài dòng chữ
rải rác, khóe miệng y bất giác nở nụ cười kín đáo.
Chân khí trong cơ thể y sung mãn, giác quan thứ sáu hơn người, đương
nhiên không cần thắp nén, cũng không sợ bị người ngoài phát hiện.
"Người xưa nói tác giả đều mê muội, ai hiểu nổi tâm tình trong ấy?" Phạm
Nhàn nhìn dòng chữ trên giấy tự nhủ, nghĩ bụng vị tiểu thư này thật đúng là
người say mê, bởi lối viết thanh thoát có thần ấy, có lẽ cô cũng là mỹ nhân tài
hoa.
Đột nhiên, khóe mắt y thoáng thấy một vết đỏ lờ mờ dưới gầm bàn sách,
bèn vươn tay lấy ra. Đó là một quyển sách không dày, bìa da đỏ không chữ,
kích thước khoảng tám tấc vuông. Ngón tay Phạm Nhàn nhẹ nhàng lật ra, trang
bên trong quyển sách có bốn chữ lớn "Phong Nguyệt Bảo Giám", trong lòng
bỗng dấy lên nhiều cảm xúc.
Đúng là quyển sách ấy.
Nhớ lại năm xưa, lúc mới đến kinh đô, trước một quán rượu dưới chân núi
đá, y đã mua được cuốn "Hồng Lâu Mộng" từ tay bà lão, đó là ấn bản giả mạo
đầu tiên thời bấy giờ.
Phạm Nhàn đứng nhìn quyển sách trong tay, chưa từng ngờ lại gặp lại người
bạn cũ ở nơi này. Trong giây lát, biết bao kỷ niệm về những năm tháng sống ở
kinh đô và các nơi khác hiện về, khiến y bùi ngùi không biết nói sao. Dần dần
dà y hiểu ra rằng, dù có tái sinh, cuối cùng y vẫn không thoát khỏi vòng tranh
đấu danh lợi tại kinh đô. Y đã quên mất tâm hồn sáng láng ngày nào, cũng như
cảm giác tự do, nhẹ nhõm khi ấy.
"Không biết vị tiểu thư này thuộc nhà ai ở đây?" Trong lòng Phạm Nhàn suy
nghĩ, tay vẫn cầm cuốn sách, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt thiếu nữ trên
chiếc ghế.
Lúc này, y mới phát hiện ra vị cô nương thật xinh đẹp, nhất là làn da trên
gương mặt trắng mịn không tì vết, đôi mày thanh tú lại toát lên chút khí chất
lạnh lùng, nhìn tựa như tuyết trên Thương Sơn, long lanh phản chiếu ánh nắng.
Phạm Nhàn hơi nhíu mày, không khỏi liên tưởng đến muội muội Nhược Nhược
luôn lạnh như băng trước mặt người ngoài và thê tử Uyển Nhi đang bị nhốt
trong cung.
Dù đang trong hôn mê, vị tiểu thư này vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tú lạnh
lùng, khiến Phạm Nhàn cảm nhận được phần nào khí chất của Nhược Nhược và
Uyển Nhi đang hiện hữu trong cô.
Phạm Nhàn mỉm cười ngắm nhìn gương mặt thiếu nữ, bỗng nhận ra mí mắt
cô có dấu hiệu cử động, biết rằng đối phương sắp tỉnh dậy.
o O o
Tôn Tần Nhi chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy hai mí nặng trĩu như bị tròng thêm
hòn đá. Cô chỉ nhớ sau bữa cơm, đã về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị sao chép lại
bài thơ để sáng mai đốt lên lễ bái bệ hạ trong vườn. Nào ngờ bỗng nghe tiếng
động ồn ào ngoài phủ, có lẽ là người trong kinh đô đang truy bắt tội phạm, sau
đó chàng trai kia xông vào...
Con dao đen kịt lạnh lẽo khủng khiếp, đôi bàn tay toát lên mùi máu tươi
nồng nặc, còn có mùi nam nhân đặc trưng.
Tôn Tần Nhi chưa từng bị đối xử thô lỗ như vậy, bị bàn tay đẫm mồ hôi che
kín mũi miệng khiến cô tức giận xấu hổ, thở không ra hơi, thậm chí ngất lịm!
Không biết đã bao lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy. Từ từ mở mắt, trong cơn
mơ màng, cô nhìn thấy một gương mặt tuấn tú và thân thiện đang nhìn cô với
nụ cười dịu dàng. Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ
chiếu vào, khiến bộ mặt ấy càng thêm trong trẻo và dịu dàng.
Tôn Tần Nhi cảm thấy tim mình quặn thắt lại, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt, vô
thức lùi về phía sau ghế. Đang định mở miệng kêu lên, vẻ hoảng hốt trong mắt
cô chuyển thành một ánh nhìn mơ hồ và bất lực.
Trong lòng cô nhói lên một cảm giác bất an, tự hỏi chàng trai trẻ này là ai.
Tuy có vẻ như chưa từng gặp, nhưng sao lại thấy quen thuộc đến thế?
Cứ như đã từng thấy ở đâu đó, rất lâu về trước.
Thấy cô ngồi trên ghế từ từ mở mắt, ánh mắt lóe lên những cảm xúc phức
tạp nhưng không la lên thành tiếng, Phạm Nhàn hơi bất ngờ, mỉm cười nhìn cô,
thu lại đôi tay đang sắp điểm ra. Y không chuẩn bị thuốc mê, vì y cần một con
tin tỉnh táo.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chữ nghĩa không phải của riêng y, tư tưởng tinh thần cũng không phải củaPhạm Nhàn, nhưng tất cả những điều đó do y mang từ thế giới kia đến đây, bantặng cho thế giới này.Phạm Nhàn chợt cảm thấy tự hào vì mình giống như một cây cầu, tự hào vìđã để lại dấu ấn. Cảm giác này có lẽ rất giống với Diệp Khinh Mi khi thay đổithế giới.o O oNgoài cửa sổ, bóng đêm đã buông xuống, chỉ có ánh trăng bạc lọt qua khecửa. Người của thời đại này quen dùng bữa tối sớm, có lẽ tiểu thư cũng thíchyên tĩnh nên trong khoảng thời gian này không có một nha hoàn hay hạ nhânnào vào hỏi han, để Phạm Nhàn có thời khắc yên tĩnh hiếm có để suy ngẫm.Lúc này, y đã lấy lại bình tĩnh sau cơn xúc động ban nãy, bước đến bàn đọcsách, nhìn những tờ giấy trắng như tuyết còn ẩm mực, trên đó là vài dòng chữrải rác, khóe miệng y bất giác nở nụ cười kín đáo.Chân khí trong cơ thể y sung mãn, giác quan thứ sáu hơn người, đươngnhiên không cần thắp nén, cũng không sợ bị người ngoài phát hiện."Người xưa nói tác giả đều mê muội, ai hiểu nổi tâm tình trong ấy?" PhạmNhàn nhìn dòng chữ trên giấy tự nhủ, nghĩ bụng vị tiểu thư này thật đúng làngười say mê, bởi lối viết thanh thoát có thần ấy, có lẽ cô cũng là mỹ nhân tàihoa.Đột nhiên, khóe mắt y thoáng thấy một vết đỏ lờ mờ dưới gầm bàn sách,bèn vươn tay lấy ra. Đó là một quyển sách không dày, bìa da đỏ không chữ,kích thước khoảng tám tấc vuông. Ngón tay Phạm Nhàn nhẹ nhàng lật ra, trangbên trong quyển sách có bốn chữ lớn "Phong Nguyệt Bảo Giám", trong lòngbỗng dấy lên nhiều cảm xúc.Đúng là quyển sách ấy.Nhớ lại năm xưa, lúc mới đến kinh đô, trước một quán rượu dưới chân núiđá, y đã mua được cuốn "Hồng Lâu Mộng" từ tay bà lão, đó là ấn bản giả mạođầu tiên thời bấy giờ.Phạm Nhàn đứng nhìn quyển sách trong tay, chưa từng ngờ lại gặp lại ngườibạn cũ ở nơi này. Trong giây lát, biết bao kỷ niệm về những năm tháng sống ởkinh đô và các nơi khác hiện về, khiến y bùi ngùi không biết nói sao. Dần dầndà y hiểu ra rằng, dù có tái sinh, cuối cùng y vẫn không thoát khỏi vòng tranhđấu danh lợi tại kinh đô. Y đã quên mất tâm hồn sáng láng ngày nào, cũng nhưcảm giác tự do, nhẹ nhõm khi ấy."Không biết vị tiểu thư này thuộc nhà ai ở đây?" Trong lòng Phạm Nhàn suynghĩ, tay vẫn cầm cuốn sách, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt thiếu nữ trênchiếc ghế.Lúc này, y mới phát hiện ra vị cô nương thật xinh đẹp, nhất là làn da trêngương mặt trắng mịn không tì vết, đôi mày thanh tú lại toát lên chút khí chấtlạnh lùng, nhìn tựa như tuyết trên Thương Sơn, long lanh phản chiếu ánh nắng.Phạm Nhàn hơi nhíu mày, không khỏi liên tưởng đến muội muội Nhược Nhượcluôn lạnh như băng trước mặt người ngoài và thê tử Uyển Nhi đang bị nhốttrong cung.Dù đang trong hôn mê, vị tiểu thư này vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tú lạnhlùng, khiến Phạm Nhàn cảm nhận được phần nào khí chất của Nhược Nhược vàUyển Nhi đang hiện hữu trong cô.Phạm Nhàn mỉm cười ngắm nhìn gương mặt thiếu nữ, bỗng nhận ra mí mắtcô có dấu hiệu cử động, biết rằng đối phương sắp tỉnh dậy.o O oTôn Tần Nhi chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy hai mí nặng trĩu như bị tròng thêmhòn đá. Cô chỉ nhớ sau bữa cơm, đã về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị sao chép lạibài thơ để sáng mai đốt lên lễ bái bệ hạ trong vườn. Nào ngờ bỗng nghe tiếngđộng ồn ào ngoài phủ, có lẽ là người trong kinh đô đang truy bắt tội phạm, sauđó chàng trai kia xông vào...Con dao đen kịt lạnh lẽo khủng khiếp, đôi bàn tay toát lên mùi máu tươinồng nặc, còn có mùi nam nhân đặc trưng.Tôn Tần Nhi chưa từng bị đối xử thô lỗ như vậy, bị bàn tay đẫm mồ hôi chekín mũi miệng khiến cô tức giận xấu hổ, thở không ra hơi, thậm chí ngất lịm!Không biết đã bao lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy. Từ từ mở mắt, trong cơnmơ màng, cô nhìn thấy một gương mặt tuấn tú và thân thiện đang nhìn cô vớinụ cười dịu dàng. Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ cửa sổchiếu vào, khiến bộ mặt ấy càng thêm trong trẻo và dịu dàng.Tôn Tần Nhi cảm thấy tim mình quặn thắt lại, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt, vôthức lùi về phía sau ghế. Đang định mở miệng kêu lên, vẻ hoảng hốt trong mắtcô chuyển thành một ánh nhìn mơ hồ và bất lực.Trong lòng cô nhói lên một cảm giác bất an, tự hỏi chàng trai trẻ này là ai.Tuy có vẻ như chưa từng gặp, nhưng sao lại thấy quen thuộc đến thế?Cứ như đã từng thấy ở đâu đó, rất lâu về trước.Thấy cô ngồi trên ghế từ từ mở mắt, ánh mắt lóe lên những cảm xúc phứctạp nhưng không la lên thành tiếng, Phạm Nhàn hơi bất ngờ, mỉm cười nhìn cô,thu lại đôi tay đang sắp điểm ra. Y không chuẩn bị thuốc mê, vì y cần một contin tỉnh táo.