Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1266: Phủ đệ của ai? 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn dẫn chân khí đến hai tay, không nắm vai cô mà chỉ cảm nhậnvai cô run rẩy. Y cảm thấy vô cùng bối rối, có vẻ đã rơi vào một loại vấn đềnam nữ nào đó. Nhưng Phạm Nhàn nhớ rất rõ, chắc chắn mình không làm tổnthương một thiếu nữ họ Tôn nào. Thậm chí, y chưa hề gặp cô gái này!"Bảo Ngọc..." Tôn Tần Nhi trong lòng Phạm Nhàn nức nở, đột nhiên lẩmbẩm hai chữ như nói mơ.Phạm Nhàn giật mình, đẩy cô ra khỏi vòng tay, nhẹ nhàng nói: "Cô nương,mau tỉnh lại đi."Mà nói tỉnh lại, Tôn Tần Nhi liền tỉnh dậy, kêu lên kinh hãi rồi lùi lại. Nghĩđến việc vừa rồi mình rất thiếu đứng đắn lao vào vòng tay một nam nhân xa lạ,trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngồi xuống khóc nức nở.Phạm Nhàn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, dường như trong lòng nắmbắt được điều gì đó. Phủ doãn kinh đô? Tiểu thư nhà họ Tôn? Cả phòng đầy ắpHồng Lâu Mộng, thi tập Bán Nhàn Trại, trước đó tiểu thư vô tình kêu lên cái tên“Bảo Ngọc”...Trong nháy mắt, cuối cùng Phạm Nhàn cũng nhớ ra một chuyện xưa cáchđây đã khá lâu, một câu chuyện từng gây bàn tán xôn xao khắp kinh đô.“Ngươi chính là... người đã đốt Bảo Ngọc của ta!”Phạm Nhàn ngạc nhiên nhìn Tôn Tần Nhi, thốt lên.Tôn Tần Nhi bị Phạm Nhàn nhận ra, giật mình kinh hoàng, cúi đầu xuống,ngượng ngùng liếc nhìn y một cái.o O oĐây là câu chuyện Phạm Tư Triệt từng kể với Phạm Nhàn cách đây ba nămrưỡi, khi ấy hai huynh đệ chuẩn bị mở Đạm Bạc thư cục, bán bản Hồng LâuMộng do Phạm Nhàn tự tay sao chép. Phạm Nhàn lo lắng về doanh số củaThạch Đầu Ký, Phạm Tư Triệt an ủi rằng Thạch Đầu Ký đã nổi tiếng khắp kinhđô, đặc biệt là còn khiến biết bao tiểu thư nhà quyền quý say mê.Trong số đó, tiểu thư nhà Phủ doãn kinh đô hồi ấy là nổi tiếng nhất. Vì saymê Hồng Lâu Mộng, cô nương này trở nên mê mẩn, thần hồn điên đảo, cuốicùng bản thảo bị phu nhân trong quý phủ đốt cháy. Vị tiểu thư ấy đau đớn thốtlên: "Sao lại đốt Bảo Ngọc của ta!"... Rồi từ đó ốm nặng, nằm liệt giường suốtmột thời gian dài.Chuyện này đã lan truyền khắp kinh đô biết bao lâu, và trong năm đó cũnglà một phần tạo nên danh tiếng vang dội của Phạm Nhàn.o O oPhạm Nhàn nhìn tiểu thư nhà họ Tôn cúi đầu ngượng ngùng trên ghế, khôngnhịn được thở dài lắc đầu, nghĩ thầm: Không trách khi vị tiểu thư này biết danhtính mình lại kích động đến thế. Trong khuê phòng này được trang trí như vậy,thì ra cô ấy là người hâm mộ số một của mình... Không, nên nói là cô gái mắcchứng "Hồng Lâu", đã bị Bảo Ngọc làm cho điên đảo tâm trí, thật đáng thương.Y nhìn Tôn tiểu thư dịu dàng nói: "Không phải sách đã bị đốt cháy rồi à?"Tôn Tần Nhi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, liếc nhìn quyển Thạch Đầu Kýbìa đỏ trên bàn, rồi nói với giọng thì thầm như muỗi kêu: "Sau này, mua lạiđược một quyển, rồi bệnh cũng dần khỏi.""Phủ thừa kinh đô... Tôn đại nhân giờ là Phủ doãn kinh đô, ta thật khó màliên tưởng được."Phạm Nhàn mỉm cười nói, trong lòng thầm nghĩ tuy chức Phủ thừa chỉ cáchPhủ doãn hai bậc, nhưng quyền lực thực sự lại cách biệt rất một trời một vực.Đặc biệt ở nơi then chốt như Kinh Đô phủ, Phủ thừa thường rất khó leo lênđược vị trí Phủ doãn, huống hồ chỉ trong vòng ba năm.Tôn Tần Nhi liếc nhìn y, khẽ nói: "Đó cũng nhờ công lao của Tiểu Phạm đạinhân.""Nhờ công lao của ta?""Đúng vậy."Sau một hồi trò chuyện, Phạm Nhàn mới hiểu được, kể từ khi bước chânvào kinh đô y đã gây ra vô số chuyện, Phủ doãn kinh đô năm đó là Mai ChấpLễ, vì vụ kiện liên quan đến Phạm Nhàn và con trai Thượng thư bộ lễ Quách DuChi, đã bị ép rời kinh đô, nghe đâu hiện giờ ông ta đang tiêu dao với chức vụnhàn tản ở Yến Kinh. Còn người kế nhiệm chức Phủ doãn kinh đô sau đó, lạivướng vào tranh chấp quyền lực giữa Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử, liên quanđến án giết người diệt khẩu nên bị cách chức điều tra.Trong vòng ba năm, chức Phủ doãn kinh đô đã thay đổi mấy lượt. Chính vìthế, Tôn Kính mới có cơ hội thăng tiến từ Phó phủ lên làm Phủ doãn kinh đô.Như vậy, lời nói của Tôn tiểu tất cả nhờ công Phạm Nhàn, xem ra cũng khôngsai.Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn cô gái họ Tôn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, vịtrí Kinh Đô phủ vô cùng quan trọng, việc y tình cờ gặp cô gái này, không biếtcó phải là trời đang giúp đỡ gì không?o O o"Tôn Tiểu thư, cô có tin ta không?" Phạm Nhàn đưa ánh mắt thành khẩn đếnmức chất phác, cực kỳ thuần khiết nhìn Tôn Tần Nhi."Đại nhân gọi ta Tần Nhi là được." Tôn Tần Nhi cúi đầu nói."Tần Nhi?" Trong lòng Phạm Nhàn xao động, biết mình đã nắm chắc thêmhai phần, ôn tồn nói: "Hiện giờ ta đang bị triều đình truy..."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn dẫn chân khí đến hai tay, không nắm vai cô mà chỉ cảm nhậnvai cô run rẩy. Y cảm thấy vô cùng bối rối, có vẻ đã rơi vào một loại vấn đềnam nữ nào đó. Nhưng Phạm Nhàn nhớ rất rõ, chắc chắn mình không làm tổnthương một thiếu nữ họ Tôn nào. Thậm chí, y chưa hề gặp cô gái này!"Bảo Ngọc..." Tôn Tần Nhi trong lòng Phạm Nhàn nức nở, đột nhiên lẩmbẩm hai chữ như nói mơ.Phạm Nhàn giật mình, đẩy cô ra khỏi vòng tay, nhẹ nhàng nói: "Cô nương,mau tỉnh lại đi."Mà nói tỉnh lại, Tôn Tần Nhi liền tỉnh dậy, kêu lên kinh hãi rồi lùi lại. Nghĩđến việc vừa rồi mình rất thiếu đứng đắn lao vào vòng tay một nam nhân xa lạ,trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngồi xuống khóc nức nở.Phạm Nhàn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, dường như trong lòng nắmbắt được điều gì đó. Phủ doãn kinh đô? Tiểu thư nhà họ Tôn? Cả phòng đầy ắpHồng Lâu Mộng, thi tập Bán Nhàn Trại, trước đó tiểu thư vô tình kêu lên cái tên“Bảo Ngọc”...Trong nháy mắt, cuối cùng Phạm Nhàn cũng nhớ ra một chuyện xưa cáchđây đã khá lâu, một câu chuyện từng gây bàn tán xôn xao khắp kinh đô.“Ngươi chính là... người đã đốt Bảo Ngọc của ta!”Phạm Nhàn ngạc nhiên nhìn Tôn Tần Nhi, thốt lên.Tôn Tần Nhi bị Phạm Nhàn nhận ra, giật mình kinh hoàng, cúi đầu xuống,ngượng ngùng liếc nhìn y một cái.o O oĐây là câu chuyện Phạm Tư Triệt từng kể với Phạm Nhàn cách đây ba nămrưỡi, khi ấy hai huynh đệ chuẩn bị mở Đạm Bạc thư cục, bán bản Hồng LâuMộng do Phạm Nhàn tự tay sao chép. Phạm Nhàn lo lắng về doanh số củaThạch Đầu Ký, Phạm Tư Triệt an ủi rằng Thạch Đầu Ký đã nổi tiếng khắp kinhđô, đặc biệt là còn khiến biết bao tiểu thư nhà quyền quý say mê.Trong số đó, tiểu thư nhà Phủ doãn kinh đô hồi ấy là nổi tiếng nhất. Vì saymê Hồng Lâu Mộng, cô nương này trở nên mê mẩn, thần hồn điên đảo, cuốicùng bản thảo bị phu nhân trong quý phủ đốt cháy. Vị tiểu thư ấy đau đớn thốtlên: "Sao lại đốt Bảo Ngọc của ta!"... Rồi từ đó ốm nặng, nằm liệt giường suốtmột thời gian dài.Chuyện này đã lan truyền khắp kinh đô biết bao lâu, và trong năm đó cũnglà một phần tạo nên danh tiếng vang dội của Phạm Nhàn.o O oPhạm Nhàn nhìn tiểu thư nhà họ Tôn cúi đầu ngượng ngùng trên ghế, khôngnhịn được thở dài lắc đầu, nghĩ thầm: Không trách khi vị tiểu thư này biết danhtính mình lại kích động đến thế. Trong khuê phòng này được trang trí như vậy,thì ra cô ấy là người hâm mộ số một của mình... Không, nên nói là cô gái mắcchứng "Hồng Lâu", đã bị Bảo Ngọc làm cho điên đảo tâm trí, thật đáng thương.Y nhìn Tôn tiểu thư dịu dàng nói: "Không phải sách đã bị đốt cháy rồi à?"Tôn Tần Nhi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, liếc nhìn quyển Thạch Đầu Kýbìa đỏ trên bàn, rồi nói với giọng thì thầm như muỗi kêu: "Sau này, mua lạiđược một quyển, rồi bệnh cũng dần khỏi.""Phủ thừa kinh đô... Tôn đại nhân giờ là Phủ doãn kinh đô, ta thật khó màliên tưởng được."Phạm Nhàn mỉm cười nói, trong lòng thầm nghĩ tuy chức Phủ thừa chỉ cáchPhủ doãn hai bậc, nhưng quyền lực thực sự lại cách biệt rất một trời một vực.Đặc biệt ở nơi then chốt như Kinh Đô phủ, Phủ thừa thường rất khó leo lênđược vị trí Phủ doãn, huống hồ chỉ trong vòng ba năm.Tôn Tần Nhi liếc nhìn y, khẽ nói: "Đó cũng nhờ công lao của Tiểu Phạm đạinhân.""Nhờ công lao của ta?""Đúng vậy."Sau một hồi trò chuyện, Phạm Nhàn mới hiểu được, kể từ khi bước chânvào kinh đô y đã gây ra vô số chuyện, Phủ doãn kinh đô năm đó là Mai ChấpLễ, vì vụ kiện liên quan đến Phạm Nhàn và con trai Thượng thư bộ lễ Quách DuChi, đã bị ép rời kinh đô, nghe đâu hiện giờ ông ta đang tiêu dao với chức vụnhàn tản ở Yến Kinh. Còn người kế nhiệm chức Phủ doãn kinh đô sau đó, lạivướng vào tranh chấp quyền lực giữa Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử, liên quanđến án giết người diệt khẩu nên bị cách chức điều tra.Trong vòng ba năm, chức Phủ doãn kinh đô đã thay đổi mấy lượt. Chính vìthế, Tôn Kính mới có cơ hội thăng tiến từ Phó phủ lên làm Phủ doãn kinh đô.Như vậy, lời nói của Tôn tiểu tất cả nhờ công Phạm Nhàn, xem ra cũng khôngsai.Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn cô gái họ Tôn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, vịtrí Kinh Đô phủ vô cùng quan trọng, việc y tình cờ gặp cô gái này, không biếtcó phải là trời đang giúp đỡ gì không?o O o"Tôn Tiểu thư, cô có tin ta không?" Phạm Nhàn đưa ánh mắt thành khẩn đếnmức chất phác, cực kỳ thuần khiết nhìn Tôn Tần Nhi."Đại nhân gọi ta Tần Nhi là được." Tôn Tần Nhi cúi đầu nói."Tần Nhi?" Trong lòng Phạm Nhàn xao động, biết mình đã nắm chắc thêmhai phần, ôn tồn nói: "Hiện giờ ta đang bị triều đình truy..."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn dẫn chân khí đến hai tay, không nắm vai cô mà chỉ cảm nhậnvai cô run rẩy. Y cảm thấy vô cùng bối rối, có vẻ đã rơi vào một loại vấn đềnam nữ nào đó. Nhưng Phạm Nhàn nhớ rất rõ, chắc chắn mình không làm tổnthương một thiếu nữ họ Tôn nào. Thậm chí, y chưa hề gặp cô gái này!"Bảo Ngọc..." Tôn Tần Nhi trong lòng Phạm Nhàn nức nở, đột nhiên lẩmbẩm hai chữ như nói mơ.Phạm Nhàn giật mình, đẩy cô ra khỏi vòng tay, nhẹ nhàng nói: "Cô nương,mau tỉnh lại đi."Mà nói tỉnh lại, Tôn Tần Nhi liền tỉnh dậy, kêu lên kinh hãi rồi lùi lại. Nghĩđến việc vừa rồi mình rất thiếu đứng đắn lao vào vòng tay một nam nhân xa lạ,trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngồi xuống khóc nức nở.Phạm Nhàn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, dường như trong lòng nắmbắt được điều gì đó. Phủ doãn kinh đô? Tiểu thư nhà họ Tôn? Cả phòng đầy ắpHồng Lâu Mộng, thi tập Bán Nhàn Trại, trước đó tiểu thư vô tình kêu lên cái tên“Bảo Ngọc”...Trong nháy mắt, cuối cùng Phạm Nhàn cũng nhớ ra một chuyện xưa cáchđây đã khá lâu, một câu chuyện từng gây bàn tán xôn xao khắp kinh đô.“Ngươi chính là... người đã đốt Bảo Ngọc của ta!”Phạm Nhàn ngạc nhiên nhìn Tôn Tần Nhi, thốt lên.Tôn Tần Nhi bị Phạm Nhàn nhận ra, giật mình kinh hoàng, cúi đầu xuống,ngượng ngùng liếc nhìn y một cái.o O oĐây là câu chuyện Phạm Tư Triệt từng kể với Phạm Nhàn cách đây ba nămrưỡi, khi ấy hai huynh đệ chuẩn bị mở Đạm Bạc thư cục, bán bản Hồng LâuMộng do Phạm Nhàn tự tay sao chép. Phạm Nhàn lo lắng về doanh số củaThạch Đầu Ký, Phạm Tư Triệt an ủi rằng Thạch Đầu Ký đã nổi tiếng khắp kinhđô, đặc biệt là còn khiến biết bao tiểu thư nhà quyền quý say mê.Trong số đó, tiểu thư nhà Phủ doãn kinh đô hồi ấy là nổi tiếng nhất. Vì saymê Hồng Lâu Mộng, cô nương này trở nên mê mẩn, thần hồn điên đảo, cuốicùng bản thảo bị phu nhân trong quý phủ đốt cháy. Vị tiểu thư ấy đau đớn thốtlên: "Sao lại đốt Bảo Ngọc của ta!"... Rồi từ đó ốm nặng, nằm liệt giường suốtmột thời gian dài.Chuyện này đã lan truyền khắp kinh đô biết bao lâu, và trong năm đó cũnglà một phần tạo nên danh tiếng vang dội của Phạm Nhàn.o O oPhạm Nhàn nhìn tiểu thư nhà họ Tôn cúi đầu ngượng ngùng trên ghế, khôngnhịn được thở dài lắc đầu, nghĩ thầm: Không trách khi vị tiểu thư này biết danhtính mình lại kích động đến thế. Trong khuê phòng này được trang trí như vậy,thì ra cô ấy là người hâm mộ số một của mình... Không, nên nói là cô gái mắcchứng "Hồng Lâu", đã bị Bảo Ngọc làm cho điên đảo tâm trí, thật đáng thương.Y nhìn Tôn tiểu thư dịu dàng nói: "Không phải sách đã bị đốt cháy rồi à?"Tôn Tần Nhi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, liếc nhìn quyển Thạch Đầu Kýbìa đỏ trên bàn, rồi nói với giọng thì thầm như muỗi kêu: "Sau này, mua lạiđược một quyển, rồi bệnh cũng dần khỏi.""Phủ thừa kinh đô... Tôn đại nhân giờ là Phủ doãn kinh đô, ta thật khó màliên tưởng được."Phạm Nhàn mỉm cười nói, trong lòng thầm nghĩ tuy chức Phủ thừa chỉ cáchPhủ doãn hai bậc, nhưng quyền lực thực sự lại cách biệt rất một trời một vực.Đặc biệt ở nơi then chốt như Kinh Đô phủ, Phủ thừa thường rất khó leo lênđược vị trí Phủ doãn, huống hồ chỉ trong vòng ba năm.Tôn Tần Nhi liếc nhìn y, khẽ nói: "Đó cũng nhờ công lao của Tiểu Phạm đạinhân.""Nhờ công lao của ta?""Đúng vậy."Sau một hồi trò chuyện, Phạm Nhàn mới hiểu được, kể từ khi bước chânvào kinh đô y đã gây ra vô số chuyện, Phủ doãn kinh đô năm đó là Mai ChấpLễ, vì vụ kiện liên quan đến Phạm Nhàn và con trai Thượng thư bộ lễ Quách DuChi, đã bị ép rời kinh đô, nghe đâu hiện giờ ông ta đang tiêu dao với chức vụnhàn tản ở Yến Kinh. Còn người kế nhiệm chức Phủ doãn kinh đô sau đó, lạivướng vào tranh chấp quyền lực giữa Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử, liên quanđến án giết người diệt khẩu nên bị cách chức điều tra.Trong vòng ba năm, chức Phủ doãn kinh đô đã thay đổi mấy lượt. Chính vìthế, Tôn Kính mới có cơ hội thăng tiến từ Phó phủ lên làm Phủ doãn kinh đô.Như vậy, lời nói của Tôn tiểu tất cả nhờ công Phạm Nhàn, xem ra cũng khôngsai.Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn cô gái họ Tôn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, vịtrí Kinh Đô phủ vô cùng quan trọng, việc y tình cờ gặp cô gái này, không biếtcó phải là trời đang giúp đỡ gì không?o O o"Tôn Tiểu thư, cô có tin ta không?" Phạm Nhàn đưa ánh mắt thành khẩn đếnmức chất phác, cực kỳ thuần khiết nhìn Tôn Tần Nhi."Đại nhân gọi ta Tần Nhi là được." Tôn Tần Nhi cúi đầu nói."Tần Nhi?" Trong lòng Phạm Nhàn xao động, biết mình đã nắm chắc thêmhai phần, ôn tồn nói: "Hiện giờ ta đang bị triều đình truy..."