Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1273: Lần đầu rút dao trong giày 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai ngày liên tiếp sau đó, thế lực của Trưởng công chúa tập hợp lại, vẫn âmthầm truy tìm dấu vết Phạm Nhàn trong các ngóc ngách kinh đô. Khả năng hànhđộng cường đại đến như vậy nhưng cuối cùng chỉ phá hủy được vài cứ điểm bímật của Giám Sát viện, giết chết sáu bảy kiếm khách Lục Xử nhưng vẫn khôngbắt được Phạm Nhàn.Kinh Đô phủ cùng một bộ phận quân phòng vệ trong thành đã nhanh chóngvây quanh Ngôn phủ. Nhưng khi ập vào chỉ bắt được vài hạ nhân, không thấybóng dáng Ngôn Nhược Hải. Họ thậm chí không thấy bóng dáng Thẩm đại tiểuthư, huống hồ là Tiểu Ngôn đại nhân - người đã giúp Phạm Nhàn bí mật liên lạcvới các cựu thành viên Giám Sát viện trong thành.Đại quân chưa tiến vào kinh đô, phe bên kia chỉ có thể đứng từ xa vâyquanh các kiến trúc dọc theo đường lớn Thiên Hà, giám sát nhưng không dámcũng không có khả năng xâm nhập vào trụ sở chính của Giám Sát viện. Bọn họchỉ đảm bảo Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân không thể tiếp cận Giám Sát viện.Việc bao vây giám sát Tịnh Vương phủ cũng ngày càng siết chặt, nhưngkhông ai dám điều binh vào phủ, vì sợ đôi mắt của Phạm Nhàn đang rình rậptrong bóng đêm.Chỉ trong một đêm, phần lớn các quan viên mật thám của Giám Sát viện đãnhận mật lệnh từ thượng cấp, không quay về cơ quan làm việc mà biến mất vàodòng người đông đúc của kinh đô, ẩn mình để bảo vệ an toàn, quay về với bóngtối quen thuộc.Tổng cộng có hơn sáu trăm người đột ngột mất tích. Mà những quan viênGiám Sát viện này mất tích chính là mối đe dọa trực tiếp nhất với các quý nhântrong cung điện.o O oĐã có tin đồn về lễ đăng cơ của Thái tử đột nhiên im bặt không rõ lý do.Mặc dù trong cung kiểm soát thông tin nghiêm ngặt, nhưng việc bắt giam hơnbốn mươi vị đại thần, một sự kiện lớn như vậy khó có thể che giấu mãi được.Dần dà, bách tính kinh đô bắt đầu nhận ra sự thật, biết rằng trong hoàngcung đã xảy ra biến cố nghiêm trọng. Bách tính không có lực lượng thay đổilịch sử, ít nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, họ không đủ can đảm để đối mặt. Họchỉ biết im lặng chịu đựng trước tất cả, đóng cửa hiệu, tích trữ lương thực, vềnhà, trốn trong chăn và cầu nguyện Thiên Thần trong miếu sớm giải quyết xongmọi việc.Ai lên ngôi Hoàng đế cũng được, nhưng chung quy vẫn cần có người lênngôi.Đường phố kinh đô có vẻ nghiêm nghị và vắng lặng chưa từng có, tuy chỉ làlệnh giới nghiêm ban đêm, nhưng người dân ra đường ban ngày cũng ít dần đi.Theo âm mưu của Trưởng công chúa, vào thời điểm này lẽ ra Thái tử đã làHoàng đế mới của Khánh Quốc, nhưng giờ đây hắn đã cảm nhận được nỗi bấtan trong lòng dân. Hiện tại, nguyên nhân hỗn loạn vẫn chỉ xoay quanh bên trongkinh đô, nhưng nếu lan ra ngoài kinh đô, truyền đến các châu quận, thế thì quảthực Khánh Quốc sẽ rơi vào hỗn loạn.Vì vậy, hắn cần phải ổn định tình hình trong thời gian ngắn nhất. Mà muốnlàm được điều đó, hắn phải tìm ra Phạm Nhàn và giết chết y.Thái tử nhìn đống tấu chương chất đống như núi bên cạnh, cười khổ mộttiếng rồi im lặng một hồi. Chỉ trong vòng ba ngày, số tấu chương từ các châuquận khắp Khánh Quốc gửi về đã lên tới hơn một ngàn bảy trăm phần. Trongquá khứ, những tấu chương này thường do các Đại học sĩ của Môn Hạ TrungThư xem xét, vấn đề quan trọng sẽ dâng lên để Hoàng đế quyết định, còn lạiphân phát xuống các bộ xử lý.Nhưng hiện giờ, các Đại học sĩ đang bị giam trong ngục, quan lại các bộcũng rơi vào hỗn loạn, kinh đô toàn cảnh bất an, triều chính dần đình trệ, chínhsự rối ren.Thái tử lấy ra vài tấu chương trên cùng, xem lướt qua, ánh mắt dần mơ hồ.Đây là những tấu chương gửi muộn nhất, từ Tổng đốc sáu khu vực sau khi haytin Hoàng đế bị ám sát, trừ khu vực Đông Sơn.Mặc dù ngôn từ trong đó cung kính, nhưng mũi dao ẩn sau hàng chữ lại rấtrõ ràng.Thái tử thở dài, có phần bất đắc dĩ nghĩ rằng từ bao giờ các quan văn củacủa Khánh Quốc lại trở nên kiên cường đến thế? Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cácđại thần bị nhốt trong Thiên Lao, dưới sự lãnh đạo của hai Đại học sĩ Hồ vàThư, bọn họ đã nhẫn nhịn hai ngày đêm mà chẳng ai lộ ra điều gì.Trong cung không thể chần chừ thêm, nên từ hôm qua đã áp dụng tra tấn,song vẫn không lay chuyển được khí tiết của các đại thần. Nghe nói từ trưa hômnay, Thư Đại học sĩ dẫn đầu tuyệt thực!Thái tử xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu khôn xiết. Liệu có nên nghetheo ý cô cô, xử tử hết bọn họ? Nhưng nếu giết sạch thì phải làm sao đây? Ai sẽxử lý triều chính, không lẽ bản thân bản cung phải thực sự trở thành kẻ cô độc?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai ngày liên tiếp sau đó, thế lực của Trưởng công chúa tập hợp lại, vẫn âmthầm truy tìm dấu vết Phạm Nhàn trong các ngóc ngách kinh đô. Khả năng hànhđộng cường đại đến như vậy nhưng cuối cùng chỉ phá hủy được vài cứ điểm bímật của Giám Sát viện, giết chết sáu bảy kiếm khách Lục Xử nhưng vẫn khôngbắt được Phạm Nhàn.Kinh Đô phủ cùng một bộ phận quân phòng vệ trong thành đã nhanh chóngvây quanh Ngôn phủ. Nhưng khi ập vào chỉ bắt được vài hạ nhân, không thấybóng dáng Ngôn Nhược Hải. Họ thậm chí không thấy bóng dáng Thẩm đại tiểuthư, huống hồ là Tiểu Ngôn đại nhân - người đã giúp Phạm Nhàn bí mật liên lạcvới các cựu thành viên Giám Sát viện trong thành.Đại quân chưa tiến vào kinh đô, phe bên kia chỉ có thể đứng từ xa vâyquanh các kiến trúc dọc theo đường lớn Thiên Hà, giám sát nhưng không dámcũng không có khả năng xâm nhập vào trụ sở chính của Giám Sát viện. Bọn họchỉ đảm bảo Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân không thể tiếp cận Giám Sát viện.Việc bao vây giám sát Tịnh Vương phủ cũng ngày càng siết chặt, nhưngkhông ai dám điều binh vào phủ, vì sợ đôi mắt của Phạm Nhàn đang rình rậptrong bóng đêm.Chỉ trong một đêm, phần lớn các quan viên mật thám của Giám Sát viện đãnhận mật lệnh từ thượng cấp, không quay về cơ quan làm việc mà biến mất vàodòng người đông đúc của kinh đô, ẩn mình để bảo vệ an toàn, quay về với bóngtối quen thuộc.Tổng cộng có hơn sáu trăm người đột ngột mất tích. Mà những quan viênGiám Sát viện này mất tích chính là mối đe dọa trực tiếp nhất với các quý nhântrong cung điện.o O oĐã có tin đồn về lễ đăng cơ của Thái tử đột nhiên im bặt không rõ lý do.Mặc dù trong cung kiểm soát thông tin nghiêm ngặt, nhưng việc bắt giam hơnbốn mươi vị đại thần, một sự kiện lớn như vậy khó có thể che giấu mãi được.Dần dà, bách tính kinh đô bắt đầu nhận ra sự thật, biết rằng trong hoàngcung đã xảy ra biến cố nghiêm trọng. Bách tính không có lực lượng thay đổilịch sử, ít nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, họ không đủ can đảm để đối mặt. Họchỉ biết im lặng chịu đựng trước tất cả, đóng cửa hiệu, tích trữ lương thực, vềnhà, trốn trong chăn và cầu nguyện Thiên Thần trong miếu sớm giải quyết xongmọi việc.Ai lên ngôi Hoàng đế cũng được, nhưng chung quy vẫn cần có người lênngôi.Đường phố kinh đô có vẻ nghiêm nghị và vắng lặng chưa từng có, tuy chỉ làlệnh giới nghiêm ban đêm, nhưng người dân ra đường ban ngày cũng ít dần đi.Theo âm mưu của Trưởng công chúa, vào thời điểm này lẽ ra Thái tử đã làHoàng đế mới của Khánh Quốc, nhưng giờ đây hắn đã cảm nhận được nỗi bấtan trong lòng dân. Hiện tại, nguyên nhân hỗn loạn vẫn chỉ xoay quanh bên trongkinh đô, nhưng nếu lan ra ngoài kinh đô, truyền đến các châu quận, thế thì quảthực Khánh Quốc sẽ rơi vào hỗn loạn.Vì vậy, hắn cần phải ổn định tình hình trong thời gian ngắn nhất. Mà muốnlàm được điều đó, hắn phải tìm ra Phạm Nhàn và giết chết y.Thái tử nhìn đống tấu chương chất đống như núi bên cạnh, cười khổ mộttiếng rồi im lặng một hồi. Chỉ trong vòng ba ngày, số tấu chương từ các châuquận khắp Khánh Quốc gửi về đã lên tới hơn một ngàn bảy trăm phần. Trongquá khứ, những tấu chương này thường do các Đại học sĩ của Môn Hạ TrungThư xem xét, vấn đề quan trọng sẽ dâng lên để Hoàng đế quyết định, còn lạiphân phát xuống các bộ xử lý.Nhưng hiện giờ, các Đại học sĩ đang bị giam trong ngục, quan lại các bộcũng rơi vào hỗn loạn, kinh đô toàn cảnh bất an, triều chính dần đình trệ, chínhsự rối ren.Thái tử lấy ra vài tấu chương trên cùng, xem lướt qua, ánh mắt dần mơ hồ.Đây là những tấu chương gửi muộn nhất, từ Tổng đốc sáu khu vực sau khi haytin Hoàng đế bị ám sát, trừ khu vực Đông Sơn.Mặc dù ngôn từ trong đó cung kính, nhưng mũi dao ẩn sau hàng chữ lại rấtrõ ràng.Thái tử thở dài, có phần bất đắc dĩ nghĩ rằng từ bao giờ các quan văn củacủa Khánh Quốc lại trở nên kiên cường đến thế? Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cácđại thần bị nhốt trong Thiên Lao, dưới sự lãnh đạo của hai Đại học sĩ Hồ vàThư, bọn họ đã nhẫn nhịn hai ngày đêm mà chẳng ai lộ ra điều gì.Trong cung không thể chần chừ thêm, nên từ hôm qua đã áp dụng tra tấn,song vẫn không lay chuyển được khí tiết của các đại thần. Nghe nói từ trưa hômnay, Thư Đại học sĩ dẫn đầu tuyệt thực!Thái tử xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu khôn xiết. Liệu có nên nghetheo ý cô cô, xử tử hết bọn họ? Nhưng nếu giết sạch thì phải làm sao đây? Ai sẽxử lý triều chính, không lẽ bản thân bản cung phải thực sự trở thành kẻ cô độc?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai ngày liên tiếp sau đó, thế lực của Trưởng công chúa tập hợp lại, vẫn âmthầm truy tìm dấu vết Phạm Nhàn trong các ngóc ngách kinh đô. Khả năng hànhđộng cường đại đến như vậy nhưng cuối cùng chỉ phá hủy được vài cứ điểm bímật của Giám Sát viện, giết chết sáu bảy kiếm khách Lục Xử nhưng vẫn khôngbắt được Phạm Nhàn.Kinh Đô phủ cùng một bộ phận quân phòng vệ trong thành đã nhanh chóngvây quanh Ngôn phủ. Nhưng khi ập vào chỉ bắt được vài hạ nhân, không thấybóng dáng Ngôn Nhược Hải. Họ thậm chí không thấy bóng dáng Thẩm đại tiểuthư, huống hồ là Tiểu Ngôn đại nhân - người đã giúp Phạm Nhàn bí mật liên lạcvới các cựu thành viên Giám Sát viện trong thành.Đại quân chưa tiến vào kinh đô, phe bên kia chỉ có thể đứng từ xa vâyquanh các kiến trúc dọc theo đường lớn Thiên Hà, giám sát nhưng không dámcũng không có khả năng xâm nhập vào trụ sở chính của Giám Sát viện. Bọn họchỉ đảm bảo Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân không thể tiếp cận Giám Sát viện.Việc bao vây giám sát Tịnh Vương phủ cũng ngày càng siết chặt, nhưngkhông ai dám điều binh vào phủ, vì sợ đôi mắt của Phạm Nhàn đang rình rậptrong bóng đêm.Chỉ trong một đêm, phần lớn các quan viên mật thám của Giám Sát viện đãnhận mật lệnh từ thượng cấp, không quay về cơ quan làm việc mà biến mất vàodòng người đông đúc của kinh đô, ẩn mình để bảo vệ an toàn, quay về với bóngtối quen thuộc.Tổng cộng có hơn sáu trăm người đột ngột mất tích. Mà những quan viênGiám Sát viện này mất tích chính là mối đe dọa trực tiếp nhất với các quý nhântrong cung điện.o O oĐã có tin đồn về lễ đăng cơ của Thái tử đột nhiên im bặt không rõ lý do.Mặc dù trong cung kiểm soát thông tin nghiêm ngặt, nhưng việc bắt giam hơnbốn mươi vị đại thần, một sự kiện lớn như vậy khó có thể che giấu mãi được.Dần dà, bách tính kinh đô bắt đầu nhận ra sự thật, biết rằng trong hoàngcung đã xảy ra biến cố nghiêm trọng. Bách tính không có lực lượng thay đổilịch sử, ít nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, họ không đủ can đảm để đối mặt. Họchỉ biết im lặng chịu đựng trước tất cả, đóng cửa hiệu, tích trữ lương thực, vềnhà, trốn trong chăn và cầu nguyện Thiên Thần trong miếu sớm giải quyết xongmọi việc.Ai lên ngôi Hoàng đế cũng được, nhưng chung quy vẫn cần có người lênngôi.Đường phố kinh đô có vẻ nghiêm nghị và vắng lặng chưa từng có, tuy chỉ làlệnh giới nghiêm ban đêm, nhưng người dân ra đường ban ngày cũng ít dần đi.Theo âm mưu của Trưởng công chúa, vào thời điểm này lẽ ra Thái tử đã làHoàng đế mới của Khánh Quốc, nhưng giờ đây hắn đã cảm nhận được nỗi bấtan trong lòng dân. Hiện tại, nguyên nhân hỗn loạn vẫn chỉ xoay quanh bên trongkinh đô, nhưng nếu lan ra ngoài kinh đô, truyền đến các châu quận, thế thì quảthực Khánh Quốc sẽ rơi vào hỗn loạn.Vì vậy, hắn cần phải ổn định tình hình trong thời gian ngắn nhất. Mà muốnlàm được điều đó, hắn phải tìm ra Phạm Nhàn và giết chết y.Thái tử nhìn đống tấu chương chất đống như núi bên cạnh, cười khổ mộttiếng rồi im lặng một hồi. Chỉ trong vòng ba ngày, số tấu chương từ các châuquận khắp Khánh Quốc gửi về đã lên tới hơn một ngàn bảy trăm phần. Trongquá khứ, những tấu chương này thường do các Đại học sĩ của Môn Hạ TrungThư xem xét, vấn đề quan trọng sẽ dâng lên để Hoàng đế quyết định, còn lạiphân phát xuống các bộ xử lý.Nhưng hiện giờ, các Đại học sĩ đang bị giam trong ngục, quan lại các bộcũng rơi vào hỗn loạn, kinh đô toàn cảnh bất an, triều chính dần đình trệ, chínhsự rối ren.Thái tử lấy ra vài tấu chương trên cùng, xem lướt qua, ánh mắt dần mơ hồ.Đây là những tấu chương gửi muộn nhất, từ Tổng đốc sáu khu vực sau khi haytin Hoàng đế bị ám sát, trừ khu vực Đông Sơn.Mặc dù ngôn từ trong đó cung kính, nhưng mũi dao ẩn sau hàng chữ lại rấtrõ ràng.Thái tử thở dài, có phần bất đắc dĩ nghĩ rằng từ bao giờ các quan văn củacủa Khánh Quốc lại trở nên kiên cường đến thế? Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cácđại thần bị nhốt trong Thiên Lao, dưới sự lãnh đạo của hai Đại học sĩ Hồ vàThư, bọn họ đã nhẫn nhịn hai ngày đêm mà chẳng ai lộ ra điều gì.Trong cung không thể chần chừ thêm, nên từ hôm qua đã áp dụng tra tấn,song vẫn không lay chuyển được khí tiết của các đại thần. Nghe nói từ trưa hômnay, Thư Đại học sĩ dẫn đầu tuyệt thực!Thái tử xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu khôn xiết. Liệu có nên nghetheo ý cô cô, xử tử hết bọn họ? Nhưng nếu giết sạch thì phải làm sao đây? Ai sẽxử lý triều chính, không lẽ bản thân bản cung phải thực sự trở thành kẻ cô độc?

Chương 1273: Lần đầu rút dao trong giày 2