Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1275: Lần đầu rút dao trong giày 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chỉ vừa bước vào bộ Công, Dương Vạn Lý đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn.Hắn đã bị nhốt trong một căn phòng u tối giáp với đường lớn nhỏ suốt haingày trời, bị hành hạ dã man nên khắp thân thể là vết thương. Nhưng cho dùđám người của bộ Hình đã dùng không biết bao nhiêu cực hình, vẫn không thểkhiến miệng hắn nói ra những lời khai liên quan đến Phạm Nhàn.Đương nhiên Dương Vạn Lý trong sạch, hắn không thể tin thầy của mình lạilàm ra những hành vi khiến cả người lẫn thần đều căm phẫn. Hơn nữa, hắn cũngkhông hề hay biết Phạm Nhàn đang ở đâu.Vào khoảng chạng vạng, người của cung đình đã tới áp giải hắn. Tuy địa vịcủa Dương Vạn Lý còn cách quá xa với Thiên lao, Thái hậu đã ân cần ban chohắn cái "vinh dự" ấy vì mối quan hệ thầy trò giữa hắn và Phạm Nhàn.Dương Vạn Lý híp mắt lại, hắn cúi mình đỡ eo như một ông lão nông dân,lê bước ra khỏi căn phòng tối tăm. Khắp người nhức mỏi đau đớn, vết thươngtrên ngón tay vừa liền da lại nứt ra, máu tươi nhỏ giọt.Trong lòng hắn chỉ còn tuyệt vọng, biết rằng nếu bị đưa vào Thiên lao thìchắc khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời nào nữa.Hai tên thị vệ của cung đình áp giải hắn, chửi rủa suốt dọc đường. Các quanlại trong bộ Công chứng kiến cảnh tượng thương tâm ấy nhưng chẳng dám liếcnhìn, chỉ biết cúi đầu làm ngơ, giả vờ như chẳng thấy gì.Mọi người đều rõ chuyện gì đã xảy ra tại Thái Cực điện hai ngày trước nênkhông mảy may ngạc nhiên trước cách xử trí tàn nhẫn của cung đình. Thái tửmuốn lên ngôi, tất nhiên cần các quan lại này cúi đầu thuần phục. Cho đến khikhông còn lựa chọn nào khác, Thái tử vẫn do dự không muốn diệt trừ sạch sẽcác quan trong triều. Nhưng chỉ còn hai ngày nữa, Thái tử không thể chờ đợithêm... Vậy phải làm sao đây?o O oRời khỏi cửa bộ Công, lên xe chở tù, khi đi ngang một góc phố chiếc xebỗng dưng dừng lại. Một tên thị vệ nhăn mặt thò đầu ra xem xét. Vừa ló quakhỏi rèm xe thì đầu đã lìa khỏi cổ.Rụng hẳn xuống đất!Nhìn cái xác không đầu đổ sập trước mặt, máu tươi tuôn trào từ cổ, DươngVạn Lý mặt mày tái nhợt, dạ dày quặn thắt, muốn nôn ói.Bên cạnh hắn, một thị vệ khác hoảng hốt, định hô cứu viện, nhưng một mũidùi sắt nhọn hoắt từ ngoài xe đâm vào, cắt đứt tiếng kêu.Rèm xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh tuấn tú của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhìn Dương Vạn Lý đang khiếp đảm, mỉm cười hỏi: "Muốn rangoài chứ?"Dương Vạn Lý nước mắt lưng tròng, nhìn sư phụ gật đầu liên tục, run rẩynói: "Thầy... quá liều lĩnh. Vạn Lý không xứng để thầy làm thế."Phạm Nhàn không kiên nhẫn nghe thêm, kéo hắn xuống xe, lên chiếc xethường dùng đặc chế của Giám Sát viện, chớp mắt đã biến mất trong các ngõphố yên tĩnh của kinh đô, tới một điểm liên lạc bí mật."Dưỡng thương đi. Ta không cố ý cứu ngươi, chỉ vô tình đi ngang qua... "Phạm Nhàn nhìn Dương Vạn Lý bị thương nặng, thở dài nói: "Dĩ nhiên, nếungươi thực sự mất mạng, chắc ta cũng sẽ buồn một lúc."Phạm Nhàn nói thật, y chỉ tình cờ đi ngang bộ Công, điểm đến của hắn cònxa hơn nên mới ghé qua điểm liên lạc bí mật này. Nhìn Nghê Băng Vân trướcmặt, y hỏi: "Đã xác nhận xong chưa?""Thái hậu, Trưởng công chúa, Hoàng tử Thái tử và Thục Quý phi... đềutrong cung." Ngôn Băng Vân nhìn y nói: "Đã xác nhận hết. Chỉ cần kiểm soátđược hoàng cung, việc lớn sẽ thành.""Thái hậu thực sự tin tưởng Đại hoàng tử đến vậy cơ à?" Phạm Nhàn nhíumày: "Nếu là ta, đã sớm thay Đại hoàng tử bằng người nhà họ Tần.""Có lẽ Thái hậu nghĩ rằng, dưới sự canh gác chặt chẽ của đám thái giám vàthị vệ trong cung, không ai có thể giải cứu được Ninh Tài nhân.""Ta có thể." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đêm nay ta sẽ cứu tất cả người thânra, sau đó nhốt những người thân khác lại."Ngôn Băng Vân mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.Phạm Nhàn nhận ra vẻ mặt không tự nhiên của hắn, cau mày hỏi: "Trongcung có chuyện gì? Hay là bên Ngôn đại nhân có việc?""Bên phụ thân không cần lo lắng, chắc bây giờ ông ấy đang ở Tần gia."Ngôn Băng Vân cúi đầu nói: "Có chuyện ta muốn nói với ngươi trước khi vàocung."Phạm Nhàn nhìn hắn."Tam hoàng tử bị ám sát." Ngôn Băng Vân ngẩng đầu lên nhìn y: "Ngươikhông cho ta nguồn tin trong cung, nên ta không thể xác minh kết quả vụ ám sátnày, nhưng ta khuyên ngươi nên chuẩn bị tâm lý xấu nhất... Dẫu sao thì nó chỉlà một đứa trẻ, Nghi Quý tần cũng không có đủ sức bảo vệ nó.""Ngươi muốn nói... Thừa Bình bị ám sát?" Mắt Phạm Nhàn nheo lại, imlặng một hồi, chỉ thấy nắm đấm dần siết chặt, khớp ngón tay trở nên tái nhợt, lộra cảm xúc thật sự trong lòng.Một lúc sau, y trầm giọng nói: "Không phải Thái tử làm."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chỉ vừa bước vào bộ Công, Dương Vạn Lý đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn.Hắn đã bị nhốt trong một căn phòng u tối giáp với đường lớn nhỏ suốt haingày trời, bị hành hạ dã man nên khắp thân thể là vết thương. Nhưng cho dùđám người của bộ Hình đã dùng không biết bao nhiêu cực hình, vẫn không thểkhiến miệng hắn nói ra những lời khai liên quan đến Phạm Nhàn.Đương nhiên Dương Vạn Lý trong sạch, hắn không thể tin thầy của mình lạilàm ra những hành vi khiến cả người lẫn thần đều căm phẫn. Hơn nữa, hắn cũngkhông hề hay biết Phạm Nhàn đang ở đâu.Vào khoảng chạng vạng, người của cung đình đã tới áp giải hắn. Tuy địa vịcủa Dương Vạn Lý còn cách quá xa với Thiên lao, Thái hậu đã ân cần ban chohắn cái "vinh dự" ấy vì mối quan hệ thầy trò giữa hắn và Phạm Nhàn.Dương Vạn Lý híp mắt lại, hắn cúi mình đỡ eo như một ông lão nông dân,lê bước ra khỏi căn phòng tối tăm. Khắp người nhức mỏi đau đớn, vết thươngtrên ngón tay vừa liền da lại nứt ra, máu tươi nhỏ giọt.Trong lòng hắn chỉ còn tuyệt vọng, biết rằng nếu bị đưa vào Thiên lao thìchắc khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời nào nữa.Hai tên thị vệ của cung đình áp giải hắn, chửi rủa suốt dọc đường. Các quanlại trong bộ Công chứng kiến cảnh tượng thương tâm ấy nhưng chẳng dám liếcnhìn, chỉ biết cúi đầu làm ngơ, giả vờ như chẳng thấy gì.Mọi người đều rõ chuyện gì đã xảy ra tại Thái Cực điện hai ngày trước nênkhông mảy may ngạc nhiên trước cách xử trí tàn nhẫn của cung đình. Thái tửmuốn lên ngôi, tất nhiên cần các quan lại này cúi đầu thuần phục. Cho đến khikhông còn lựa chọn nào khác, Thái tử vẫn do dự không muốn diệt trừ sạch sẽcác quan trong triều. Nhưng chỉ còn hai ngày nữa, Thái tử không thể chờ đợithêm... Vậy phải làm sao đây?o O oRời khỏi cửa bộ Công, lên xe chở tù, khi đi ngang một góc phố chiếc xebỗng dưng dừng lại. Một tên thị vệ nhăn mặt thò đầu ra xem xét. Vừa ló quakhỏi rèm xe thì đầu đã lìa khỏi cổ.Rụng hẳn xuống đất!Nhìn cái xác không đầu đổ sập trước mặt, máu tươi tuôn trào từ cổ, DươngVạn Lý mặt mày tái nhợt, dạ dày quặn thắt, muốn nôn ói.Bên cạnh hắn, một thị vệ khác hoảng hốt, định hô cứu viện, nhưng một mũidùi sắt nhọn hoắt từ ngoài xe đâm vào, cắt đứt tiếng kêu.Rèm xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh tuấn tú của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhìn Dương Vạn Lý đang khiếp đảm, mỉm cười hỏi: "Muốn rangoài chứ?"Dương Vạn Lý nước mắt lưng tròng, nhìn sư phụ gật đầu liên tục, run rẩynói: "Thầy... quá liều lĩnh. Vạn Lý không xứng để thầy làm thế."Phạm Nhàn không kiên nhẫn nghe thêm, kéo hắn xuống xe, lên chiếc xethường dùng đặc chế của Giám Sát viện, chớp mắt đã biến mất trong các ngõphố yên tĩnh của kinh đô, tới một điểm liên lạc bí mật."Dưỡng thương đi. Ta không cố ý cứu ngươi, chỉ vô tình đi ngang qua... "Phạm Nhàn nhìn Dương Vạn Lý bị thương nặng, thở dài nói: "Dĩ nhiên, nếungươi thực sự mất mạng, chắc ta cũng sẽ buồn một lúc."Phạm Nhàn nói thật, y chỉ tình cờ đi ngang bộ Công, điểm đến của hắn cònxa hơn nên mới ghé qua điểm liên lạc bí mật này. Nhìn Nghê Băng Vân trướcmặt, y hỏi: "Đã xác nhận xong chưa?""Thái hậu, Trưởng công chúa, Hoàng tử Thái tử và Thục Quý phi... đềutrong cung." Ngôn Băng Vân nhìn y nói: "Đã xác nhận hết. Chỉ cần kiểm soátđược hoàng cung, việc lớn sẽ thành.""Thái hậu thực sự tin tưởng Đại hoàng tử đến vậy cơ à?" Phạm Nhàn nhíumày: "Nếu là ta, đã sớm thay Đại hoàng tử bằng người nhà họ Tần.""Có lẽ Thái hậu nghĩ rằng, dưới sự canh gác chặt chẽ của đám thái giám vàthị vệ trong cung, không ai có thể giải cứu được Ninh Tài nhân.""Ta có thể." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đêm nay ta sẽ cứu tất cả người thânra, sau đó nhốt những người thân khác lại."Ngôn Băng Vân mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.Phạm Nhàn nhận ra vẻ mặt không tự nhiên của hắn, cau mày hỏi: "Trongcung có chuyện gì? Hay là bên Ngôn đại nhân có việc?""Bên phụ thân không cần lo lắng, chắc bây giờ ông ấy đang ở Tần gia."Ngôn Băng Vân cúi đầu nói: "Có chuyện ta muốn nói với ngươi trước khi vàocung."Phạm Nhàn nhìn hắn."Tam hoàng tử bị ám sát." Ngôn Băng Vân ngẩng đầu lên nhìn y: "Ngươikhông cho ta nguồn tin trong cung, nên ta không thể xác minh kết quả vụ ám sátnày, nhưng ta khuyên ngươi nên chuẩn bị tâm lý xấu nhất... Dẫu sao thì nó chỉlà một đứa trẻ, Nghi Quý tần cũng không có đủ sức bảo vệ nó.""Ngươi muốn nói... Thừa Bình bị ám sát?" Mắt Phạm Nhàn nheo lại, imlặng một hồi, chỉ thấy nắm đấm dần siết chặt, khớp ngón tay trở nên tái nhợt, lộra cảm xúc thật sự trong lòng.Một lúc sau, y trầm giọng nói: "Không phải Thái tử làm."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chỉ vừa bước vào bộ Công, Dương Vạn Lý đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn.Hắn đã bị nhốt trong một căn phòng u tối giáp với đường lớn nhỏ suốt haingày trời, bị hành hạ dã man nên khắp thân thể là vết thương. Nhưng cho dùđám người của bộ Hình đã dùng không biết bao nhiêu cực hình, vẫn không thểkhiến miệng hắn nói ra những lời khai liên quan đến Phạm Nhàn.Đương nhiên Dương Vạn Lý trong sạch, hắn không thể tin thầy của mình lạilàm ra những hành vi khiến cả người lẫn thần đều căm phẫn. Hơn nữa, hắn cũngkhông hề hay biết Phạm Nhàn đang ở đâu.Vào khoảng chạng vạng, người của cung đình đã tới áp giải hắn. Tuy địa vịcủa Dương Vạn Lý còn cách quá xa với Thiên lao, Thái hậu đã ân cần ban chohắn cái "vinh dự" ấy vì mối quan hệ thầy trò giữa hắn và Phạm Nhàn.Dương Vạn Lý híp mắt lại, hắn cúi mình đỡ eo như một ông lão nông dân,lê bước ra khỏi căn phòng tối tăm. Khắp người nhức mỏi đau đớn, vết thươngtrên ngón tay vừa liền da lại nứt ra, máu tươi nhỏ giọt.Trong lòng hắn chỉ còn tuyệt vọng, biết rằng nếu bị đưa vào Thiên lao thìchắc khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời nào nữa.Hai tên thị vệ của cung đình áp giải hắn, chửi rủa suốt dọc đường. Các quanlại trong bộ Công chứng kiến cảnh tượng thương tâm ấy nhưng chẳng dám liếcnhìn, chỉ biết cúi đầu làm ngơ, giả vờ như chẳng thấy gì.Mọi người đều rõ chuyện gì đã xảy ra tại Thái Cực điện hai ngày trước nênkhông mảy may ngạc nhiên trước cách xử trí tàn nhẫn của cung đình. Thái tửmuốn lên ngôi, tất nhiên cần các quan lại này cúi đầu thuần phục. Cho đến khikhông còn lựa chọn nào khác, Thái tử vẫn do dự không muốn diệt trừ sạch sẽcác quan trong triều. Nhưng chỉ còn hai ngày nữa, Thái tử không thể chờ đợithêm... Vậy phải làm sao đây?o O oRời khỏi cửa bộ Công, lên xe chở tù, khi đi ngang một góc phố chiếc xebỗng dưng dừng lại. Một tên thị vệ nhăn mặt thò đầu ra xem xét. Vừa ló quakhỏi rèm xe thì đầu đã lìa khỏi cổ.Rụng hẳn xuống đất!Nhìn cái xác không đầu đổ sập trước mặt, máu tươi tuôn trào từ cổ, DươngVạn Lý mặt mày tái nhợt, dạ dày quặn thắt, muốn nôn ói.Bên cạnh hắn, một thị vệ khác hoảng hốt, định hô cứu viện, nhưng một mũidùi sắt nhọn hoắt từ ngoài xe đâm vào, cắt đứt tiếng kêu.Rèm xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh tuấn tú của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhìn Dương Vạn Lý đang khiếp đảm, mỉm cười hỏi: "Muốn rangoài chứ?"Dương Vạn Lý nước mắt lưng tròng, nhìn sư phụ gật đầu liên tục, run rẩynói: "Thầy... quá liều lĩnh. Vạn Lý không xứng để thầy làm thế."Phạm Nhàn không kiên nhẫn nghe thêm, kéo hắn xuống xe, lên chiếc xethường dùng đặc chế của Giám Sát viện, chớp mắt đã biến mất trong các ngõphố yên tĩnh của kinh đô, tới một điểm liên lạc bí mật."Dưỡng thương đi. Ta không cố ý cứu ngươi, chỉ vô tình đi ngang qua... "Phạm Nhàn nhìn Dương Vạn Lý bị thương nặng, thở dài nói: "Dĩ nhiên, nếungươi thực sự mất mạng, chắc ta cũng sẽ buồn một lúc."Phạm Nhàn nói thật, y chỉ tình cờ đi ngang bộ Công, điểm đến của hắn cònxa hơn nên mới ghé qua điểm liên lạc bí mật này. Nhìn Nghê Băng Vân trướcmặt, y hỏi: "Đã xác nhận xong chưa?""Thái hậu, Trưởng công chúa, Hoàng tử Thái tử và Thục Quý phi... đềutrong cung." Ngôn Băng Vân nhìn y nói: "Đã xác nhận hết. Chỉ cần kiểm soátđược hoàng cung, việc lớn sẽ thành.""Thái hậu thực sự tin tưởng Đại hoàng tử đến vậy cơ à?" Phạm Nhàn nhíumày: "Nếu là ta, đã sớm thay Đại hoàng tử bằng người nhà họ Tần.""Có lẽ Thái hậu nghĩ rằng, dưới sự canh gác chặt chẽ của đám thái giám vàthị vệ trong cung, không ai có thể giải cứu được Ninh Tài nhân.""Ta có thể." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đêm nay ta sẽ cứu tất cả người thânra, sau đó nhốt những người thân khác lại."Ngôn Băng Vân mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.Phạm Nhàn nhận ra vẻ mặt không tự nhiên của hắn, cau mày hỏi: "Trongcung có chuyện gì? Hay là bên Ngôn đại nhân có việc?""Bên phụ thân không cần lo lắng, chắc bây giờ ông ấy đang ở Tần gia."Ngôn Băng Vân cúi đầu nói: "Có chuyện ta muốn nói với ngươi trước khi vàocung."Phạm Nhàn nhìn hắn."Tam hoàng tử bị ám sát." Ngôn Băng Vân ngẩng đầu lên nhìn y: "Ngươikhông cho ta nguồn tin trong cung, nên ta không thể xác minh kết quả vụ ám sátnày, nhưng ta khuyên ngươi nên chuẩn bị tâm lý xấu nhất... Dẫu sao thì nó chỉlà một đứa trẻ, Nghi Quý tần cũng không có đủ sức bảo vệ nó.""Ngươi muốn nói... Thừa Bình bị ám sát?" Mắt Phạm Nhàn nheo lại, imlặng một hồi, chỉ thấy nắm đấm dần siết chặt, khớp ngón tay trở nên tái nhợt, lộra cảm xúc thật sự trong lòng.Một lúc sau, y trầm giọng nói: "Không phải Thái tử làm."