Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1290: Trong ngoài hoàng thành vang lên tiếng giết chóc 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong bốn bàn tay tàn tạ ấy chứa đựng chân khí thuần khiết không biết đã tuluyện bao nhiêu năm mới có được. Nếu Thái hậu không có võ công hùng mạnhbảo vệ, làm sao dám lấy mạng sống của Ninh Tài nhân đe dọa Đại hoàng tửđang nắm binh quyền?Khi nghe tiếng vách tường vỡ toang như tờ giấy, vừa lúc thấy cảnh tượngnày. Ánh mắt bà lạnh lẽo, đầy tự tin, như thể Phạm Nhàn giờ đây giống nhưthần tiên, nhưng chỉ cần chốc lát nữa sẽ biến thành một cỗ tử thi.Ngoài dự đoán của mọi người, Phạm Nhàn không hề chậm lại, nhưng khíthế trên người y đột ngột tiêu tan trong nháy mắt. Toàn thân y ở giữa hư khôngnhư đột nhiên biến mất.Thân thể y vẫn đang lao nhanh, nhưng tất cả khí thế bá đạo trên mình đãđược thu nạp vào trong, khiến y trở nên dịu dàng, ôn hòa và yên tĩnh tới cựcđiểm.Từ bá đạo cực điểm đến nhu hòa cực điểm, hai thứ chân khí hoàn toàn đốilập lại đồng thời xuất hiện trên cùng một người!Bốn thái giám cao thủ đều mở tròn mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng kinhngạc. Trong suốt cuộc đời, chưa từng thấy, cũng chưa hề nghe nói ai có thểluyện hai thứ chân khí tính chất xung đột mãnh liệt như vậy đến đỉnh cao.Hai pháp môn chân khí này rõ ràng là những tuyệt học hàng đầu thiên hạ!Tuy trong lòng kinh hãi nhưng động tác của bốn người không chậm lại,niềm tin cũng hề không lung lay. Đây là bốn cường giả thuộc nội đình dướitrướng Hồng công công, từ trước đến nay có nhiệm vụ bảo vệ Thái hậu.Họ tin rằng, cho dù Phạm Nhàn lợi hại đến đâu chăng nữa, cũng không thểxem thường đòn tấn công kết hợp của bốn người.Thật vậy, Phạm Nhàn chẳng phải Đại tông sư, nhưng y là người đứng thứhai về thân pháp trong khoảng phạm vi nhỏ trong thiên hạ. Xưa kia trên đồngcỏ, mũi kiếm Hải Đường cũng không thể đâm trúng cơ thể lăn lộn của y, huốnghồ bây giờ tâm tính đã thay đổi, dần dần kết hợp hai thứ chân khí?Trên đời này chỉ có duy nhất một Ngũ Trúc.Thân thể Phạm Nhàn đột ngột co lại trong không trung, gối trái nâng lên, vaiphải xoay vặn, cơ thể run rẩy. Giữa hư không không chỗ mượn lực, y lại vôcùng kỳ ảo nghiêng người sang một bên.Chỉ trong nháy mắt, cơ thể đã nhẹ nhàng lệch hướng.Bàn tay khô héo thứ nhất nắm lấy vai phải Phạm Nhàn, nhưng như đangnắm lấy một đám mây, không thể túm chặt.Bàn tay khô héo thứ hai chụp lấy cánh tay trái Phạm Nhàn, nhưng lại chạmvào lưỡi kiếm Phạm Nhàn giấu trong tay áo. Lưỡi kiếm xé toạc tay áo, trên bàntay chứa đầy chân khí tinh khiết, vạch ra một đường dài, lộ ra xương trắng bêntrong. Máu bắn ra sau khi bị chân khí kích thích, làm ướt nửa người PhạmNhàn.Bàn tay khô héo thứ ba túm lấy đầu gối phải Phạm Nhàn, xé rách một mảnháo.Bàn tay khô héo thứ tư... trượt vào khoảng không, chỉ nắm được một chiếcgiày của Phạm Nhàn!o O oChứng kiến cảnh tượng này, con ngươi Thái hậu lóe lên ánh lạnh. Trong ánhmắt lạnh lẽo ấy, ánh lạnh lùng bừng lên.Như gió ào tới, kiếm trong tay trái Phạm Nhàn đã gác lên cổ Thái hậu.Máu tươi từ tay áo rách của Phạm Nhàn nhỏ xuống, nhỏ lên trên xiêm y củaThái hậu, nhỏ lên khuôn mặt bà.Sắc mặt Phạm Nhàn trắng bệch, máu rỉ ra từ khóe miệng, nửa bộ áo đen trênngười ngâm trong máu. Chung quy vẫn bị bốn thái giám kia gây thương tích,ánh mắt y vẫn vô cùng kiên định, lưỡi kiếm lạnh lùng làm giá lạnh trái tim mọingười trong Hàm Quang điện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Hàm Quang điện, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Mọi ngườimắt mở trừng trừng, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Ngoài tiếng máu nhỏgiọt từ kiếm xuống giường, không còn âm thanh nào khác.Máu từ kiếm Phạm Nhàn chảy xuống, dọc theo vành tai Thái hậu, làm ướtnửa khuôn mặt bà lão, thấm dần vào trong y phục.Lưỡi kiếm lạnh lẽo sáng lên ánh kim loại, vững vàng, tàn nhẫn gác trên cổThái hậu.Đây là lần đầu tiên kể từ khi Khánh Quốc được thành lập có kẻ xâm nhậpsâu vào cung đình, lần đầu tiên có người đặt lưỡi kiếm lên cổ Thái hậu.Tất cả mọi người, kể cả mấy thái giám cao thủ đều sững sờ, mắt mở trừngtrừng nhìn Phạm Nhàn khống chế Thái hậu mà không biết phải làm sao.Tất cả diễn ra quá nhanh chóng, từ lúc báo động vang lên bên ngoài điệncho đến khi Phạm Nhàn xuất hiện từ trên trời như sát thần, lao đến bên longsàng khống chế Thái hậu, tất cả chỉ trong vài nhịp thở.Trước đó ở hậu điện, Phạm Nhàn không đâm vào tường mà chọn cửa gỗ,giao chiến với thái giám cao thủ một chưởng một kiếm chém bay đầu hắn, thànhcông thu hút sự chú ý của bên trong điện tới hành lang dẫn đến chính điện.Nhưng y lại... trực tiếp xông qua tường! Điều này hoàn toàn bất ngờ, quá mứcliều lĩnh, lại đối đầu với bốn lão thái giám mới có thể thành công như bây giờ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong bốn bàn tay tàn tạ ấy chứa đựng chân khí thuần khiết không biết đã tu
luyện bao nhiêu năm mới có được. Nếu Thái hậu không có võ công hùng mạnh
bảo vệ, làm sao dám lấy mạng sống của Ninh Tài nhân đe dọa Đại hoàng tử
đang nắm binh quyền?
Khi nghe tiếng vách tường vỡ toang như tờ giấy, vừa lúc thấy cảnh tượng
này. Ánh mắt bà lạnh lẽo, đầy tự tin, như thể Phạm Nhàn giờ đây giống như
thần tiên, nhưng chỉ cần chốc lát nữa sẽ biến thành một cỗ tử thi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Phạm Nhàn không hề chậm lại, nhưng khí
thế trên người y đột ngột tiêu tan trong nháy mắt. Toàn thân y ở giữa hư không
như đột nhiên biến mất.
Thân thể y vẫn đang lao nhanh, nhưng tất cả khí thế bá đạo trên mình đã
được thu nạp vào trong, khiến y trở nên dịu dàng, ôn hòa và yên tĩnh tới cực
điểm.
Từ bá đạo cực điểm đến nhu hòa cực điểm, hai thứ chân khí hoàn toàn đối
lập lại đồng thời xuất hiện trên cùng một người!
Bốn thái giám cao thủ đều mở tròn mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh
ngạc. Trong suốt cuộc đời, chưa từng thấy, cũng chưa hề nghe nói ai có thể
luyện hai thứ chân khí tính chất xung đột mãnh liệt như vậy đến đỉnh cao.
Hai pháp môn chân khí này rõ ràng là những tuyệt học hàng đầu thiên hạ!
Tuy trong lòng kinh hãi nhưng động tác của bốn người không chậm lại,
niềm tin cũng hề không lung lay. Đây là bốn cường giả thuộc nội đình dưới
trướng Hồng công công, từ trước đến nay có nhiệm vụ bảo vệ Thái hậu.
Họ tin rằng, cho dù Phạm Nhàn lợi hại đến đâu chăng nữa, cũng không thể
xem thường đòn tấn công kết hợp của bốn người.
Thật vậy, Phạm Nhàn chẳng phải Đại tông sư, nhưng y là người đứng thứ
hai về thân pháp trong khoảng phạm vi nhỏ trong thiên hạ. Xưa kia trên đồng
cỏ, mũi kiếm Hải Đường cũng không thể đâm trúng cơ thể lăn lộn của y, huống
hồ bây giờ tâm tính đã thay đổi, dần dần kết hợp hai thứ chân khí?
Trên đời này chỉ có duy nhất một Ngũ Trúc.
Thân thể Phạm Nhàn đột ngột co lại trong không trung, gối trái nâng lên, vai
phải xoay vặn, cơ thể run rẩy. Giữa hư không không chỗ mượn lực, y lại vô
cùng kỳ ảo nghiêng người sang một bên.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể đã nhẹ nhàng lệch hướng.
Bàn tay khô héo thứ nhất nắm lấy vai phải Phạm Nhàn, nhưng như đang
nắm lấy một đám mây, không thể túm chặt.
Bàn tay khô héo thứ hai chụp lấy cánh tay trái Phạm Nhàn, nhưng lại chạm
vào lưỡi kiếm Phạm Nhàn giấu trong tay áo. Lưỡi kiếm xé toạc tay áo, trên bàn
tay chứa đầy chân khí tinh khiết, vạch ra một đường dài, lộ ra xương trắng bên
trong. Máu bắn ra sau khi bị chân khí kích thích, làm ướt nửa người Phạm
Nhàn.
Bàn tay khô héo thứ ba túm lấy đầu gối phải Phạm Nhàn, xé rách một mảnh
áo.
Bàn tay khô héo thứ tư... trượt vào khoảng không, chỉ nắm được một chiếc
giày của Phạm Nhàn!
o O o
Chứng kiến cảnh tượng này, con ngươi Thái hậu lóe lên ánh lạnh. Trong ánh
mắt lạnh lẽo ấy, ánh lạnh lùng bừng lên.
Như gió ào tới, kiếm trong tay trái Phạm Nhàn đã gác lên cổ Thái hậu.
Máu tươi từ tay áo rách của Phạm Nhàn nhỏ xuống, nhỏ lên trên xiêm y của
Thái hậu, nhỏ lên khuôn mặt bà.
Sắc mặt Phạm Nhàn trắng bệch, máu rỉ ra từ khóe miệng, nửa bộ áo đen trên
người ngâm trong máu. Chung quy vẫn bị bốn thái giám kia gây thương tích,
ánh mắt y vẫn vô cùng kiên định, lưỡi kiếm lạnh lùng làm giá lạnh trái tim mọi
người trong Hàm Quang điện.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Hàm Quang điện, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Mọi người
mắt mở trừng trừng, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Ngoài tiếng máu nhỏ
giọt từ kiếm xuống giường, không còn âm thanh nào khác.
Máu từ kiếm Phạm Nhàn chảy xuống, dọc theo vành tai Thái hậu, làm ướt
nửa khuôn mặt bà lão, thấm dần vào trong y phục.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo sáng lên ánh kim loại, vững vàng, tàn nhẫn gác trên cổ
Thái hậu.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Khánh Quốc được thành lập có kẻ xâm nhập
sâu vào cung đình, lần đầu tiên có người đặt lưỡi kiếm lên cổ Thái hậu.
Tất cả mọi người, kể cả mấy thái giám cao thủ đều sững sờ, mắt mở trừng
trừng nhìn Phạm Nhàn khống chế Thái hậu mà không biết phải làm sao.
Tất cả diễn ra quá nhanh chóng, từ lúc báo động vang lên bên ngoài điện
cho đến khi Phạm Nhàn xuất hiện từ trên trời như sát thần, lao đến bên long
sàng khống chế Thái hậu, tất cả chỉ trong vài nhịp thở.
Trước đó ở hậu điện, Phạm Nhàn không đâm vào tường mà chọn cửa gỗ,
giao chiến với thái giám cao thủ một chưởng một kiếm chém bay đầu hắn, thành
công thu hút sự chú ý của bên trong điện tới hành lang dẫn đến chính điện.
Nhưng y lại... trực tiếp xông qua tường! Điều này hoàn toàn bất ngờ, quá mức
liều lĩnh, lại đối đầu với bốn lão thái giám mới có thể thành công như bây giờ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong bốn bàn tay tàn tạ ấy chứa đựng chân khí thuần khiết không biết đã tuluyện bao nhiêu năm mới có được. Nếu Thái hậu không có võ công hùng mạnhbảo vệ, làm sao dám lấy mạng sống của Ninh Tài nhân đe dọa Đại hoàng tửđang nắm binh quyền?Khi nghe tiếng vách tường vỡ toang như tờ giấy, vừa lúc thấy cảnh tượngnày. Ánh mắt bà lạnh lẽo, đầy tự tin, như thể Phạm Nhàn giờ đây giống nhưthần tiên, nhưng chỉ cần chốc lát nữa sẽ biến thành một cỗ tử thi.Ngoài dự đoán của mọi người, Phạm Nhàn không hề chậm lại, nhưng khíthế trên người y đột ngột tiêu tan trong nháy mắt. Toàn thân y ở giữa hư khôngnhư đột nhiên biến mất.Thân thể y vẫn đang lao nhanh, nhưng tất cả khí thế bá đạo trên mình đãđược thu nạp vào trong, khiến y trở nên dịu dàng, ôn hòa và yên tĩnh tới cựcđiểm.Từ bá đạo cực điểm đến nhu hòa cực điểm, hai thứ chân khí hoàn toàn đốilập lại đồng thời xuất hiện trên cùng một người!Bốn thái giám cao thủ đều mở tròn mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng kinhngạc. Trong suốt cuộc đời, chưa từng thấy, cũng chưa hề nghe nói ai có thểluyện hai thứ chân khí tính chất xung đột mãnh liệt như vậy đến đỉnh cao.Hai pháp môn chân khí này rõ ràng là những tuyệt học hàng đầu thiên hạ!Tuy trong lòng kinh hãi nhưng động tác của bốn người không chậm lại,niềm tin cũng hề không lung lay. Đây là bốn cường giả thuộc nội đình dướitrướng Hồng công công, từ trước đến nay có nhiệm vụ bảo vệ Thái hậu.Họ tin rằng, cho dù Phạm Nhàn lợi hại đến đâu chăng nữa, cũng không thểxem thường đòn tấn công kết hợp của bốn người.Thật vậy, Phạm Nhàn chẳng phải Đại tông sư, nhưng y là người đứng thứhai về thân pháp trong khoảng phạm vi nhỏ trong thiên hạ. Xưa kia trên đồngcỏ, mũi kiếm Hải Đường cũng không thể đâm trúng cơ thể lăn lộn của y, huốnghồ bây giờ tâm tính đã thay đổi, dần dần kết hợp hai thứ chân khí?Trên đời này chỉ có duy nhất một Ngũ Trúc.Thân thể Phạm Nhàn đột ngột co lại trong không trung, gối trái nâng lên, vaiphải xoay vặn, cơ thể run rẩy. Giữa hư không không chỗ mượn lực, y lại vôcùng kỳ ảo nghiêng người sang một bên.Chỉ trong nháy mắt, cơ thể đã nhẹ nhàng lệch hướng.Bàn tay khô héo thứ nhất nắm lấy vai phải Phạm Nhàn, nhưng như đangnắm lấy một đám mây, không thể túm chặt.Bàn tay khô héo thứ hai chụp lấy cánh tay trái Phạm Nhàn, nhưng lại chạmvào lưỡi kiếm Phạm Nhàn giấu trong tay áo. Lưỡi kiếm xé toạc tay áo, trên bàntay chứa đầy chân khí tinh khiết, vạch ra một đường dài, lộ ra xương trắng bêntrong. Máu bắn ra sau khi bị chân khí kích thích, làm ướt nửa người PhạmNhàn.Bàn tay khô héo thứ ba túm lấy đầu gối phải Phạm Nhàn, xé rách một mảnháo.Bàn tay khô héo thứ tư... trượt vào khoảng không, chỉ nắm được một chiếcgiày của Phạm Nhàn!o O oChứng kiến cảnh tượng này, con ngươi Thái hậu lóe lên ánh lạnh. Trong ánhmắt lạnh lẽo ấy, ánh lạnh lùng bừng lên.Như gió ào tới, kiếm trong tay trái Phạm Nhàn đã gác lên cổ Thái hậu.Máu tươi từ tay áo rách của Phạm Nhàn nhỏ xuống, nhỏ lên trên xiêm y củaThái hậu, nhỏ lên khuôn mặt bà.Sắc mặt Phạm Nhàn trắng bệch, máu rỉ ra từ khóe miệng, nửa bộ áo đen trênngười ngâm trong máu. Chung quy vẫn bị bốn thái giám kia gây thương tích,ánh mắt y vẫn vô cùng kiên định, lưỡi kiếm lạnh lùng làm giá lạnh trái tim mọingười trong Hàm Quang điện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Hàm Quang điện, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Mọi ngườimắt mở trừng trừng, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Ngoài tiếng máu nhỏgiọt từ kiếm xuống giường, không còn âm thanh nào khác.Máu từ kiếm Phạm Nhàn chảy xuống, dọc theo vành tai Thái hậu, làm ướtnửa khuôn mặt bà lão, thấm dần vào trong y phục.Lưỡi kiếm lạnh lẽo sáng lên ánh kim loại, vững vàng, tàn nhẫn gác trên cổThái hậu.Đây là lần đầu tiên kể từ khi Khánh Quốc được thành lập có kẻ xâm nhậpsâu vào cung đình, lần đầu tiên có người đặt lưỡi kiếm lên cổ Thái hậu.Tất cả mọi người, kể cả mấy thái giám cao thủ đều sững sờ, mắt mở trừngtrừng nhìn Phạm Nhàn khống chế Thái hậu mà không biết phải làm sao.Tất cả diễn ra quá nhanh chóng, từ lúc báo động vang lên bên ngoài điệncho đến khi Phạm Nhàn xuất hiện từ trên trời như sát thần, lao đến bên longsàng khống chế Thái hậu, tất cả chỉ trong vài nhịp thở.Trước đó ở hậu điện, Phạm Nhàn không đâm vào tường mà chọn cửa gỗ,giao chiến với thái giám cao thủ một chưởng một kiếm chém bay đầu hắn, thànhcông thu hút sự chú ý của bên trong điện tới hành lang dẫn đến chính điện.Nhưng y lại... trực tiếp xông qua tường! Điều này hoàn toàn bất ngờ, quá mứcliều lĩnh, lại đối đầu với bốn lão thái giám mới có thể thành công như bây giờ.